Trọng Sinh Tầm An

Chương 90: Cùng ném hồng tuyến

Tác giả: Luna Huang

Lát sau mọi người chuẩn bị thu dọn trở về, hoàng thượng trước một bước rời đi. Đoan Mộc Chiến Khôi ở lại thu dọn tàn cuộc. Diệp Cẩn Huyên thấy như vậy liền cùng Nghê Thường Vô Sự nhanh chóng chạy tới xe ngựa của mình lúc nãy đợi Tả thị cũng Diệp Cẩn Ninh.

Khương Văn cũng thật lạ, hắn rõ ràng ngỏ lời cùng nàng lúc nãy nàng nhìn hắn, hắn lại cố ý không nhìn nàng. Đây là có ý tứ gì? Có lẽ là vẫn chưa nói với Diệp Nghêu, nàng vẫn là đợi thôi.

Không ngờ đợi không được mẫu nữ Tả thị lại gặp được người không nên gặp. Nghê Thường thấy người đến vội vàng phúc thân hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Niệm vương gia." Nàng còn cố ý để hắn nhìn thấy dải băng đỏ nữa.

Đoan Mộc Chiến Phàm từng bước thả bộ đến gương mặt lạnh nhạt nhưng đáy mắt lại mang theo sự ôn nhu: "Quận chúa cũng có hứng thú với cây nhân duyên sao?"

"Không có." Diệp Cẩn Huyên cũng quên luôn cả hành lễ mở miệng nhắc nhở hắn: "Niệm vương gia không ở bên trong phụ giúp thái tử lại chạy ra đây, không cảm thấy có lỗi sao?"

"Thái tử thua đây là hình phạt, bổn vương tuyệt không cảm thấy có lỗi." Đoan Mộc Chiến Phàm dừng bước trước mặt Diệp Cẩn Huyên đưa tay đoạt lấy dải băng nhìn mộc bài: "Đây là có viết tên của quận chúa làm sao có thể nói là không có hứng thú?"

Diệp Cẩn Huyên lúc này mới rời mắt khỏi bộ lông dày của Vô Sự sắc mặt không hài lòng liếc nhìn Nghê Thường. Nếu nàng ta không tự tung tự tác nàng cũng không cần khó xử như vậy.

Nghê Thường lại như là không có gì để giải thích vậy chỉ cúi đầu im lặng. Nàng đây là vừa giúp Diêu đức phi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm vừa giúp Diệp Cẩn Huyên tìm được một nhân duyên tốt.

Diệp Cẩn Huyên còn chưa kịp đáp trả đã thấy Đoan Mộc Chiến Phàm rút chủy thủy dưới đôi ủng của mình ra khắc lên mộc bài, cau mày hỏi: "Niệm vương gia đây là đang làm gì?" Đồ vật của nàng vì sao hắn lại tự tiện như vậy?

Động tác thành thục, Đoan Mộc Chiến Phàm khắc xong miếng mộc bài rồi kéo tay Diệp Cẩn Huyên bước đến phương hướng của cây nhân duyên. Diệp Cẩn Huyên cau mày khó chịu nói: "Đây chính là đạo lý trong sách thánh hiền mà Niệm vương gia đã đọc qua sao?" Nàng không mạnh bằng hắn, giãy giụa mãi mà tay vẫn cứ bị hắn nắm, không rút ra được.

"Bổn vương cùng quận chúa cầu nguyện." Đoan Mộc Chiến Phàm nhàn nhạt nói, cước bộ không hề ngừng lại, hắn bước không nhanh không chậm để Diệp Cẩn Huyên có thể đuổi kịp.

"Ta không muốn cầu nguyện đâu." Nếu không phải Khương Văn bảo nàng chưa nên tiết lộ thì nàng đã mang chuyện đó ra ném vào mặt hắn rồi. Dựa vào cái gì bức nàng cùng hắn cầu nguyện chứ, nàng không muốn.

Đoan Mộc Chiến Phàm xem như không nghe thấy, vẫn cứ bước về phía trước. Lát sau hắn dừng lại cách cây nhân duyên khoảng sáu bước chân, cầm tay Diệp Cẩn Huyên cùng mình ném hồng tuyến lên cây.

Hồng tuyến rất nhanh rời khỏi tay bay đi, hai miếng mộc bài nhanh chóng quấn vài vòng trên nhanh cây cao nhất chưa có người người ném lên được. Dưới tán lá xanh nổi bất duy nhất một dải băng đỏ của hai người.

Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt hừ thầm trong bụng rồi không hề do dự liền mát mẻ hắn: "Thật không ngờ Niệm vương gia cũng có hứng thú với những trò nữ nhi này." Tay mạnh rút trở về.

Đoan Mộc Chiến Phàm không hề giận cười khẽ: "Bổn vương là giúp quận chúa thành toàn, vả lại thà tin có còn hơn không tin, biết đâu qua ngày mai phụ hoàng tứ hôn thì thế nào." Hắn nhìn thái độ cùng cách nói chuyện không giống ngày thường của Diệp Cẩn Huyên cao hứng cùng an tâm không ít.

"Niệm vương gia có phải hay không đã quên mất chiếu chỉ tứ hôn lần trước của hoàng thượng, quân vô hí ngôn, người sẽ không phải muốn hoàng thượng trở miệng nuốt lời chứ!" Diệp Cẩn Huyên không nhanh không chậm nói xong xoay người rời đi.

Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn theo thân ảnh của nàng cau chặt mày, phượng mâu tối đến không thể nào tối hơn được nữa, trên mặt mây đen trận trận kéo đến. Hắn không phải quên mất cái chiếu chỉ kia, chỉ là hắn đang chứng tỏ thực lực của bản thân để phụ hoàng ban nàng tứ hôn cho hắn.

Diệp Cẩn Huyên trở về xe ngồi được một lúc nghe Nghê Thường ở bên ngoài truyền báo: "Quận chúa, Khương công tử cầu kiến."

Diệp Cẩn Huyên bước ra ngoài đứng ở vị trí đánh xe nhìn Khương Văn. Mặt hắn vẫn là biểu tình kia nhưng ánh vào trong mắt nàng chính là nhu hòa không ít, nàng cũng nên thử yêu hắn để xóa bỏ cơn ác mộng kia thôi.

"Không biết Khương công tử cầu kiến có chuyện gì?"

"Lúc nãy tại hạ có nghe Hình huynh nói qua, không biết tứ tiểu thư có kinh hách?" Khương Văn lạnh nhạt nói, trong mắt chỉ có sự cung kính cùng tôn trọng.

Diệp Cẩn Huyên lại không thấy được điều này nàng chỉ nhàn nhạt đáp: "Không có chuyện gì, làm phiền Khương công tử lo lắng rồi."

"Vậy tại hạ yên tâm rồi, xin cáo từ." Khương Văn ôm quyền cúi người hành qua lễ lập tức xoay người rời đi.

Diệp Cẩn Huyên nhìn theo bóng lưng hắn, miếng há lại bật không được âm, lời hỏi thăm thương thế đến cửa miệng cũng đành nuốt trở vào. Nàng nhanh chóng trở về trong xe, nàng cũng không hề cảm thấy Khương Văn có gì khác lạ hay không thích hợp. Nghê Thường lại nhìn hắn cực kỳ chướng mắt, lý nào cùng quận chúa nói chuyện lại có thái độ này, nhưng nàng là hạ nhân chỉ có thể để trong bụng.

Lát sau mẫu nữ Tả thị cũng lên xe. Diệp Cẩn Ninh chính là vì cả buổi trời tìm không được Đoan Mộc Chiến Phàm lại bị Đoan Mộc Chiến Khôi từ chối mà tức giận. Tả thị bị Diệp Nghêu mắng cho một trận vì dám tự ý hành động.

Sau khi dung mạo của Diệp Cẩn Huyên bị lộ ra ngoài đám nam tử nhìn thấy tận mắt thay vì nghe đồn thì sợ đến mức thề rằng từ đây cho đến khi Diệp Cẩn Huyên thành thân liền không có chuyện gì quan trọng sẽ không bước chân ra khỏi đại môn nửa bước. Nếu là lỡ nhìn thấy cũng phải lập tức vòng đường tránh gặp tai họa.