Trọng Sinh Tầm An

Chương 67: Lòng không oán hận

Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người

Tác giả: Luna Huang

Sau khi xảy ra chuyện kia, Đoan Mộc Chiến Phàm lại bị mang vào trong thư phòng giao cho không ít việc để thử năng lực, đương nhiên chuyện cấm túc lúc trước cũng được bỏ qua. Khi hắn quyết định xuất thủ giúp nàng liền biết không thể tiếp tục ngụy trang nữa rồi.

Hoàng thượng lúc trước chỉ đưa hắn làm mấy chuyện vặt linh tinh thôi. Giờ đây chính là cấp độ không chỉ có tăng lên mà còn tăng rất nhiều lần a. Ngoài ra cũng không quên dùng vài câu thăm dò lòng của hắn đối với hoàng vị cùng chuyện của Đoan Mộc Chiến Lẫm đêm hôm qua.

Diêu đức phi cũng gọi hắn đến Cẩm Thử cung hỏi hết nghi vấn trong lòng. Hắn cũng là thờ ơ trả lời không đâu ra đâu. Đoan Mộc Nhã nhìn thấy hoàng huynh của mình đột nhiên uy vũ đương nhiên kính nể hơn vài phần. Hoàng huynh này của nàng từ trước không bị mắng chính là bị phạt, hiện tại thế cục thay đổi rồi a.

Đoan Mộc Chiến Khôi cùng hoàng hậu và thế lực Giả gia càng kiêng kỵ Đoan Mộc Chiến Phàm đến cực điểm. Vốn nghĩ là hắn không có chút uy hiếp nào đối với bọn họ, không ngờ hiện tại sẽ là như vậy, cứ nhiên ngụy trang tốt đến bọn họ không người phát hiện.

Nếu không phải lần trước thấy được vật kia trên người thích khách bọn họ vẫn không chút nghi ngờ hắn. Lúc đó nhìn thấy vật kia bọn họ chính là có bảy phần nghi ngờ, chỉ là sau lại thấy hắn trọng thương nhất đi nên nghi ngờ chỉ còn lại ba phần. Nhờ một màn hôm qua chính là sáng tỏ rất nhiều chuyện.

Văn võ bá quan lại ào ào một trận chia phe phái để hộ hai vị thân vương cuối cùng của hoàng tộc. Vì chuyện này mà bọn họ phải đắng đo suy nghĩ không ít, chỉ cần sai một nước cờ chính là mạng của cửu tộc cũng không còn.

Diệp Nghêu cũng là kinh ngạc không ít. Mấy hôm nay liên tục cùng Hình Trùng Xuyên và Khương Văn thương nghị nhưng vẫn chưa có kết quả nên vẫn là đứng ở phe trung lập.

Diệp Cẩn Ninh vốn muốn làm xấu mặt Diệp Cẩn Huyên lại còn hạ luôn uy phong của nàng ta không ngờ chính là bản thân cũng bị kéo vào. Tình huống nàng thất thố hôm đó không thể không ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ của nàng trong mắt hai thân vương.

Càng nghĩ càng buồn bực chính là mang đồ vật trong phòng ra phát tiết, thậm chí Mẫu Đơn cũng tránh không được liên lụy. Tả thị thấy nữ nhi như vậy cũng là đau lòng không ít an ủi nàng ta rằng Đoan Mộc Chiến Khôi chịu vì nàng xuất thủ nghĩ là cũng có động tâm.

Diệp Cẩn Ninh ôm lấy Tả thị khóc lóc nói: "Mẫu thân hôm đó ngươi thấy rõ không Niệm vương chính là ngụy trang mà thân thủ của hắn so với thái tử sợ là có hơn." Tay không giết Hổ Lục xà mà bản thân lại không trúng độc chính là thể hiện rõ bản lĩnh không kém a.

"Có giỏi hơn thì được gì, thái tử có thế lực của Giả gia, Diêu gia hiện chỉ còn vỏ bọc, ngôi vị cữu ngũ chỉ tôn kia trừ thái tử thì còn có thể là ai nữa." Tả thị cũng là sợ thế lực dủa Đoan Mộc Chiến Khôi bị lung lây. Cả Diệp Nghêu cũng bắt đầu e ngại Đoan Mộc Chiến Phàm, đám triều thần cũng loạn cả lên a. Tuy chưa thấy hắn(ĐMCP) mang năng lực ra kỳ nhân nhưng là chỉ thấy cách hắn ẩn được tốt như vậy cũng biết không tầm thường.

Hoàng thượng hiện lại đối với Đoan Mộc Chiến Phàm trọng dụng hơn xưa. Nếu quả thực thực lực của hắn hơn hắn Đoan Mộc Chiến Khôi...sợ là kết quả sẽ bị thay đổi a. Lại nói, chuyện của Đoan Mộc Chiến Lẫm vẫn còn chưa biết là do người nào làm hại. Nếu tra ra được thì người còn lại sẽ được vinh quang, chỉ là sợ tra không ra.

Diệp Cẩn Ninh nức nở hồi lâu lại nói: "Thế nhưng Niệm vương chính là hơn hẳn thái tử, dung mạo khí thế của hắn cường đại hơn nhiều." Nàng không cam tâm nếu Diệp Cẩn Huyên đạt được, cho dù nàng không cần ném đi cũng không đến tay tiện nhân kia.

"Có lẽ Niệm vương chỉ là hiếu thảo nghe lời đức phi mới làm như vậy thôi, nào có nam tử nào muốn một xấu nữ chứ. Nghe mẫu thân, chuyện ngươi cần làm chính là dưỡng thương thật tốt thể hiện cho đám người hoàng thất thấy ngươi mới có phong thái mẫu nghi thiên hạ." Đáy mắt của Tả thị hiện lên tia ngoan độc, nếu là Diệp Cẩn Huyên còn có thể xuất hiện uy hiếp gì đến nữ nhi nàng, nàng tuyệt không để nàng tồn tại.

"Ân." Diệp Cẩn Ninh nhẹ nhàng đáp một tiếng. Trong lòng thấy được hôm đó Đoan Mộc Chiến Phàm không cùng Đoan Mộc Chiến Khôi tranh cứu mình liền không cam lòng. Rõ ràng nàng tốt hơn tiện nhân kia rất nhiều cơ mà. Sao tiện nhân kia lại may mắn như vậy, con rắn kia nếu là nhanh một chút thì nàng không cần uất ức như bây giờ rồi.

Tả thị thu hồi ngoan độc lại hiện lên biểu tình nhu hòa dùng khăn tay giúp nữ nhi lau nước mắt: "Ninh nhi là xinh đẹp nhất nào có ai sánh được, cho dù thế nào mẫu thân cùng phụ thân ngươi cũng sẽ giúp ngươi lấy được thứ ngươi muốn."

Nếu Đoan Mộc Chiến Khôi thất thế chính là để Diệp Cẩn Ninh gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Với tư chất của Diệp Cẩn Ninh còn có gì sánh bằng nữa, nàng không tin có nam nhân nào có thể cự tuyệt một mỹ nhân như vậy.

Diệp Cẩn Ninh nở một nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn phục người vào lòng Tả thị. Nàng biết nàng chính là muốn gì cũng được.

Diệp Cẩn Huyên ở bị thương chân băng bó một khối to rất được mọi người trong phủ quan tâm. Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn cũng có mang một ít dược đến cho nàng nhưng đều bị từ chối.

Diệp Cẩn Liên, Diệp Cẩn Linh và đám di nương cũng đến thăm còn mang theo rất nhiều đồ tẩm bổ đến. Tả thị lâu lâu lại đến xem người nào hồi phục nhanh hơn.

Diệp Cẩn Huy mang hai cây nạn bằng gỗ cho Diệp Cẩn Huyên để nàng có thể tự ý đi lại. Hồ thị thấy được lại mắng Diệp Cẩn Huy không ngưng miệng. Hai huynh muội chỉ biết nhìn nhau cúi đầu bày thái độ "nguyện nghe giáo huấn" chứ tuyệt không bỏ cây nạn kia.

Diệp Cẩn Huyên đời trước đã từng làm một tiểu thư khuê các ngay cả viện cũng ít bước ra, đời này nàng muốn đi nhiều một chút. Phải thử hết những thứ đời trước ngu ngốc bỏ qua.

Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm cùng lượt đến Diệp phủ thăm hai vị tiểu thư bị thương tại cung yến. Diệp Nghêu chính là muốn xác định tâm ý của bọn họ nên để các nàng cùng đến tiền thính nghênh giá.

Diệp Cẩn Ninh ngồi trên ghế thái sư được bốn gia đinh nâng mà đến. Vừa được đặt xuống đã đưa tay cho Mẫu Đơn đỡ mình hướng thân vương hành lễ.

Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn thấy vội ngăn lại: "Diệp tam tiểu thư đang có thương không cần đa lễ."

"Tạ qua thái tử điện hạ." Diệp Cẩn Ninh thẹn thùng cúi gương mặt đỏ xuống rồi đưa tay đến hông ngồi trên ghế hơi phúc thân: "Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, Niệm vương gia."

"Diệp tam tiểu thư miễn lễ." Đoan Mộc Chiến Khôi ôn hòa đưa tay làm ra động tác đỡ Diệp Cẩn Ninh nhưng thực tế khoảng cách hai người quá xa chỉ là làm cho người khác xem thôi.

Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi bên Đoan Mộc Chiến Khôi nhàn nhạt thưởng trà, mắt chung thủy nhìn nước trà trong tách không hề nhìn Diệp Cẩn Ninh.

Diệp Nghêu ngồi một bên thu rõ hết vào trong tầm mắt. Nhưng là hiện xem ra hoàng thượng trọng dụng Đoan Mộc Chiến Phàm không kém gì Đoan Mộc Chiến Khôi hắn vẫn là chưa nên quyết định gả Diệp Cẩn Ninh cho người nào.

Hắn đứng dậy cười nịnh nọt hỏi khom người nói: "Hôm đó may mà có nhị vị điện hạ ra tay giúp đỡ nếu không sợ là nữ nhi của hạ thần cũng không thể bình an vô sự. Hạ thần có chút lễ vật dâng lên hai vị điện hạ thể hiện lòng biết ơn."

Nói xong hắn vỗ tay hai cái, hạ nhân từ bên ngoài tiếng vào mỗi người cầm một hộp gấm tiếng đến trước mặt hai vương tử cung kính hành qua lễ rồi quỳ một chân dâng lễ vật lên.

Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn qua lễ vật, đáy mắt mang tiếu ý nhẹ nhàng: "Chỉ là tiện tay Diệp thượng thư không cần đa lễ."

Đoan Mộc Chiến Phàm lúc này mới dời tầm mắt lên người Diệp Nghêu nhàn nhạt nói: "Nếu Diệp thượng thư có lòng bổn vương cũng không từ chối nữa." Hắn liếc mắt nhìn tiểu Thuận tử phía sau.

Tiểu Thuận tử hiểu ý lập tức bước lên nhận lấy hộp gấm, bước về vị trí của mình.

Diệp Nghêu nhìn thái độ của hai vương tử cũng có chút choáng váng. Đúng là một trời một vực: "Thái tử điện hạ cũng nhận đi thôi, đây là thành ý của hạ thần."

Diệp Cẩn Ninh ngồi trên ghế lén lút nhìn ngắm dung mạo của hai vương tử rồi ở trong lòng đặt lên bàn cân so sánh. Nàng thật sự rất phân vân a, nên làm gì đây.

Đoan Mộc Chiến Khôi mỉm cười hiền hòa cũng không quên mát mẻ Đoan Mộc Chiến Phàm: "Diệp thượng thư đã nói như vậy bổn cung cũng không từ chối nữa, chỉ là thập thất hoàng huynh đến thăm hỏi có phải hay không cũng nên rời khỏi tách trà một chút?"

Tiểu thái giám bên cạnh Đoan Mộc Chiến Khôi tiểu Phúc tử bước đến nhận lấy lễ vật rồi trở về vị trí của mình. Trong lòng hắn có chút không vui vì chủ tử đích thân đến đây mà Diệp Cẩn Huyên còn chưa xuất hiện.

Diệp Cẩn Ninh như nhìn thấu tư lòng của tiểu Phúc liền bày ra lo lắng ngóng ra cửa: "Vì sao tứ muội muội vẫn còn chưa đến?"

Nàng đây là đang nhắc nhở cho mọi người đều biết Diệp Cẩn Huyên chính là không để ai vào mắt. Chính lúc này nhìn ra lại thấy được bóng dáng của nữ tử ở phía ngoàn trong mắt nàng che giấu hơn một tia ngoan độc.

Diệp Cẩn Linh nghe được Đoan Mộc Chiến Khôi đến liền bất chấp tất cả chạy đến bụi cây gần đó nhìn lén. Diệp Nghêu vừa liếc mắt đã phát hiện ra chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp ra ngoài trừng trị. Nghe Diệp Cẩn Ninh nói vậy lập tức khom người nói: "Huyên nhi cũng thật là sao lại chậm trễ như thế chứ, để hạ thần đi gọi nàng một chút."

Đoan Mộc Chiến Phàm lại đột nhiên lên tiếng: "Quận chúa thân mang thương thế không tiện đi lại, không biết Diệp thượng thư có thể để bổn vương đến đó thăm nàng không phiền nàng đến đây mệt nhọc như vậy?"

Đoan Mộc Chiến Khôi mắt thấy Diệp Nghêu định mở miệng liền trước một bước, nói: "Thập thất hoàng huynh nói chí phải, đáng lẽ không nên để các nàng tự đến đây."

"Ninh nhi cũng đã đến rồi, chi bằng để thần gọi Huyên nhi đến một thể, không phiền nhị vị điện hạ đến đó." Diệp Nghêu che giấu kinh ngạc xuống đáy lòng, đây là ý tứ gì? Cả hai vương tử đều nghiên về Diệp Cẩn Huyên? Đến cùng nàng có lực hấp dẫn gì mà hắn chưa phát hiện?

Nghe vậy bọn họ cũng không thể từ chối được nữa. Nếu không sẽ có người nói bọn họ ủy khuất Diệp Cẩn Ninh liền chỉ biết đáp ứng.

Diệp Nghêu hành qua lễ lập tức lui xuống. Hắn liếc mắt đến bụi cây Diệp Cẩn Linh bất đắc dĩ phải lén lút rời đi. Hắn bước nhanh tìm chỗ trống chặn lại giáo huấn Diệp Cẩn Linh một trận.

Bên trong tiền thính vang lên tiếng của Diệp Cẩn Ninh cùng Đoan Mộc Chiến Khôi trò chuyện. Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn giữ bộ dáng không màng thế sự ngồi dùng trà.

Không biết bao lâu mới thấy được Diệp Cẩn Huyên đến. Nàng mỗi bên chống một cây nạn, vận y phục thâm lam sắc, Hải Dụ ở bên cạnh giúp nàng lau mồ hôi trên trán.

"Tứ muội muội đã đến rồi sao." Diệp Cẩn Ninh mắt sáng rỡ hướng Diệp Cẩn Huyên nở nụ cười không vướn bụi trần.

"Ân." Diệp Cẩn Huyên cũng cười đáp lại rồi chậm rãi dưới sự trợ giúp của hai cây nạn tiếng đến hơi cúi người: "Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, Niệm vương gia."

Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được lập tức buông tách trà trong tay xuống nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Quận chúa không cần đa lễ."

Đoan Mộc Chiến Khôi giấu không được vẻ ngạc nhiên liền hỏi: "Quận chúa vì sao lại tự đến đây, vì sao không để người nâng?" Đây chính là lý do đến trễ sao?

Âm thanh của Diệp Cẩn Huyên mang theo tiếng thở gấp hư nhược vang lên: "Thần nữ muốn tự đến nên có hơi chậm trễ thỉnh nhị vị điện hạ lượng thứ."

"Quận chúa mau ngồi xuống là tốt rồi." Đoan Mộc Chiến Phàm thu lại vẻ lạnh nhạt thường ngày thay bằng một chút ôn nhu hiếm thấy.

"Tạ vương gia." Nói xong Diệp Cẩn Huyên đến ghế ngồi xuống. Hải Dụ lập tức giúp nàng lau mồ hôi rồi mang một tách trà nóng đến miệng, tay còn lại khẽ vén mạn che mặt.

Diệp Cẩn Ninh bên cạnh cười dịu dàng khẽ nắm tay Diệp Cẩn Huyên: "Ta còn nghĩ tứ muội muội hôm nay đi theo đại ca nên không thể đến nữa."

Nhấp qua ngụm trà thấm giọng Diệp Cẩn Huyên rút tay lại đáp lời: "Vốn là như vậy nhưng nhị vị điện hạ đến làm sao có thể rời đi được." Nàng là đang trách bọn họ đến không đúng lúc. Nếu là đến trễ một chút nữa nàng đã không ở trong phủ rồi, như vậy có phải tốt hơn không.

Đoan Mộc Chiến Khôi bật cười: "Quận chúa đang trách bổn cung cùng thập thất hoàng huynh quấy nhiễu?"

"Thần nữ không dám." Tuy nhẹ giọng phủ nhận nhưng trong lòng nàng chính là có ý này.

"Vậy là đến muộn chút nữa e rằng không gặp được quận chúa rồi." Đoan Mộc Chiến Phàm chép miệng mắt không rời khỏi mặt của Diệp Cẩn Huyên.

Nói chuyện một hồi hai vương tử cũng là rời đi. Diệp Cẩn Huyên thở phào nhẹ nhõm trở về viện. Diệp Cẩn Ninh thấy được liền cho người nâng ghế lên sớm một bước chặn đường ngầm thị uy với Diệp Cẩn Huyên.

Đám hạ nhân chính là ở trước mắt Diệp Cẩn Huyên nghênh ngang mà đi. Diệp Cẩn Huyên không hề có một chút khó chịu nào chỉ là lắc đầu trở về viện của mình.