Thuộc hạ lại lôi Diệp Mẫn Chi trở về đại lao, quản sự Ảnh Tử xông tới, không nói một lời tiếp nhận Diệp Mẫn Chi, ấn hắn quỳ xuống trên mặt đất, một gã quản sự thành thạo móc ra giấy viết tùy thân, tiện tay kéo chiếc bàn cũ lung lay sắp đổ trong nhà tù, đặt giấy bút lên bàn, sau đó mọi người trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Chi, trong mắt tản mát ra hàn quang bức người.
Chơi đùa là chơi đùa, nhưng nếu chuyện liên quan đến hành tung của Thái Vương, Ảnh Tử liền biểu hiện ra tố chất chuyên nghiệp. Vốn chỉ là một lần thăm tù chỉ có tính chơi đùa khi dễ, hiện tại đã chính thức biến thành thẩm án.
Con mắt Phương Tranh híp lại, nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Chi còn đang run rẩy vì may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, một lát, Phương Tranh trầm giọng nói: “ Diệp Mẫn Chi, ngươi biết hành tung của Thái Vương?”
Diệp Mẫn Chi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô nứt, lặng lẽ gật đầu.
“ Ngươi cũng biết, cung cấp tình báo giả tạo cho triều đình là tội gì?” Phương Tranh cảnh cáo: “ Hiểu thứ gì gọi là lăng trì hay không? Đó là đem từng mảnh thịt trên người ngươi cắt bỏ đi từng mảnh từng mảnh, một đao phủ giỏi, hạ đao cắt đi hơn một ngàn miếng thịt, phạm nhân thụ hình còn chưa thể chết, chỉ là phạm nhân chịu đựng sự đau đớn và dằn vặt, cũng là thứ mà người bình thường không có khả năng thừa nhận, bởi loại hình phạt này cực kỳ tàn ác, nên trong luật pháp Hoa triều không thường dùng, trừ phi phạm phải tội lớn mưu phản, Diệp Mẫn Chi, ngươi bắt cóc khâm sai triều đình, vốn đã là tử tội tru di cửu tộc, nếu như ngươi vì mạng sống mà cung cấp tình báo giả tạo, rất nhanh ngươi sẽ biết lăng trì có tư vị gì.”
Diệp Mẫn Chi còn đang run rẩy, thần sắc sợ hãi mà sa sút tinh thần, sau một lúc trầm mặc thật lâu, mới nói: “ Phương đại nhân, chết tử tế không bằng sống, Diệp gia toàn tộc đã rơi vào bước đường này, tiểu nhân làm sao còn dám lừa ngươi?”
Phương Tranh nghe vậy thần sắc hòa hoãn, nhấc lên vạt áo quan phục, ngồi xuống giường gỗ bên trong nhà tù, chậm rãi nói: “ Ngươi đã biết hậu quả, ta sẽ không nói nhiều lời với ngươi. Nói đi, ngươi làm sao biết hành tung của Thái Vương? Trước đây ngươi nhận thức Thái Vương sao?”
Diệp Mẫn Chi nói: “ Ta…tiểu nhân là thế gia đệ tử, xưa nay giao du rất rộng, trước đây Thái Vương cũng có tính tình thích đi du lịch đây đó, hơn nữa đất phong của hắn tại Dương Châu, cách Hàng Châu không xa, gia phụ từng mang theo tiểu nhân đến bái phỏng qua Thái Vương, Thái Vương tuổi còn rất trẻ, hơn nữa bề ngoài rất hiền hòa, không chút nào nhìn thấy cái giá của hoàng tộc thân vương, thường xuyên qua lại, tiểu nhân cùng Thái Vương cũng trở nên quen thuộc với nhau.”
“ Sau đó Thái Vương phát binh đánh thành Dương Châu, tiểu nhân và…và đại nhân lại có thù hận, cho nên phái người bắt cóc đại nhân và Hàn Diệc Chân, nguyên dự định đưa ngài đến chỗ Thái Vương, Hàn Diệc Chân lưu lại cho chính mình, đợi khi Thái Vương thành công, tiểu nhân có thể nhờ vậy tìm được một cơ hội tiến thân, vì Diệp gia hưng thịnh mai sau. Đến lúc đó Thái Vương đắc thế xưng đế, tiểu nhân chí ít cũng có được tước vị hầu tước, khi đó tiểu nhân lại hướng Hàn gia cầu hôn, không sợ Hàn gia gia chủ không đáp ứng.”
Phương Tranh chợt hiểu, nguyên lai Diệp Mẫn Chi bắt cóc mình không hoàn toàn là vì tranh giành tình nhân, còn tồn tâm tư đem mình đưa cho Thái Vương thỉnh phần thưởng, những con cháu thế gia này vì sao trong lòng đều bẩn như thế?
“ Nói chính đề, hành tung của Thái Vương ở đâu?”
Diệp Mẫn Chi dừng một chút, khàn giọng nói: “ Lúc tiểu nhân bắt cóc đại nhân, không nghĩ tới đại nhân lại có thể chạy thoát…”
“ Thối lắm!” Phương Tranh giận dữ nói: “ Biết nói tiếng người không? Cái gì gọi là “ chạy thoát”? Lão tử dùng cơ trí thoát khốn, thoát khốn! Hiểu hay không? Hàm lượng kỹ thuật rất cao!”
“ Là thoát khốn.” Diệp Mẫn Chi co rúm lại, nói tiếp: “ Đại nhân thoát khốn, tiểu nhân nóng nảy, đại nhân là khâm sai đại thần, nếu không cách dùng thế lực bắt ép được ngài, một ngày đại nhân thoát khốn ra, sẽ làm cho Diệp gia rước lấy đại họa thật lớn, tiểu nhân vì quá nóng ruột, liền thu thập mọi thứ hướng phía bắc bỏ chạy. Tới được phủ Gia Hưng, quả nhiên thấy chung quanh cửa thành dán công văn truy nã tiểu nhân, lại nghe nói Hàng Châu Diệp gia đã bị trú quân vây quanh, tiểu nhân không dám ở lâu tại Gia Hưng, rất nhanh liền ra khỏi thành, sau đó, sau đó tiểu nhân ở giữa đường nhận được tin tức do gia phụ truyền lại.”
“ Cha ngươi nói cái gì với ngươi?”
“ Gia phụ nói, Diệp gia sắp bị diệt tới nơi. Lệnh cho tiểu nhân nhanh chạy tới tìm Thái Vương nương tựa, lại nhắc đến việc Thái Vương khởi binh, không ít thế gia đều ra một phần lực trong đó, bao quát Diệp gia ở bên trong, lại cung cấp không ít tài lực vật lực, nếu ta đi tìm Thái Vương, Thái Vương rất có thể dung ta, có Thái Vương chi trì, đại nhân sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không dám tùy tiện hạ thủ đối với Diệp gia. Như vậy cũng giúp Diệp gia lưu lại một con đường sống.”
“ Lúc đó Thái Vương đã binh bại, lo sợ không yên như chó nhà tang, ngươi đi tìm nơi nương tựa hắn, có tiền đồ sao?” Phương Tranh nghiêng đầu suy nghĩ hừ nói.
Diệp Mẫn Chi khổ sáp thở dài: “ Ta và Diệp gia rơi vào tuyệt cảnh, cũng giống như người chết đuối vớ được một cọng cỏ nổi trên mặt nước, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, bắt vào trong tay rồi hãy nói. Thái Vương dù có binh bại, nhưng cọp chết còn uy, ở lại bên cạnh hắn, so với chung quanh lo sợ không yên tránh né quan binh triều đình đuổi bắt vẫn tốt hơn rất nhiều.”
Phương Tranh nhíu mày nói: “ Tốt, hiện tại là vấn đề trọng yếu nhất, phụ thân ngươi lệnh cho ngươi đi nơi nào tìm nơi nương tựa Thái Vương? Thái Vương đang trốn ở nơi nào?”
Thần sắc Diệp Mẫn Chi biến đổi mấy lần, trầm mặc một lát, lại không biết khởi nên dũng khí từ đâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Phương Tranh nói: “ Đại nhân thứ tội, nếu ta nói ra hành tung của Thái Vương, ngươi có bằng lòng tha cho ta một mạng? Tiểu nhân nguyện cùng đại nhân làm một bút giao dịch, dùng nơi ở của Thái Vương đến đổi mạng ta không chết, chẳng hay ý đại nhân ra sao?”
“ Ân?” Phương Tranh cau chặt đôi mày, nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Chi một hồi, bỗng nhiên biến sắc, thân hình chớp động, hung hăng đá mạnh một cước vào ngực Diệp Mẫn Chi, đá hắn ngã ngửa ra sau, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó trong nhà tù liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của hắn.
“ Diệp Mẫn Chi, có phải ngươi còn chưa rõ ràng tình huống của mình? Làm giao dịch? Ngươi có tư cách gì theo ta làm giao dịch? Ngươi xứng sao? Ngươi không phải cho rằng đem nơi ở của Thái Vương ra áp chế ta, ta cũng không dám giết ngươi? Ngươi không nói cũng chẳng sao, thủ hạ của ta có khả năng tra tấn rất giỏi, bọn họ có mấy trăm tới hơn ngàn loại phương pháp làm cho ngươi mở miệng, giao dịch? Hừ! Bằng ngươi cũng xứng?” Phương Tranh khinh miệt nhìn Diệp Mẫn Chi.
Diệp Mẫn Chi thần sắc kinh hoàng, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo tù nhân, tóc tai hắn rối tung, sắc mặt như người chết, một lát sau, hắn thở dài một tiếng, thê thanh nói: “ Được rồi, ta nói cho đại nhân cũng được, chỉ cầu đại nhân lưu cho ta một thi thể toàn vẹn.”
“ Lúc Thái Vương binh bại, còn dư hơn một vạn người, hướng Tề Châu chạy đi, nhưng…Thái Vương vẫn không ở chung với bại quân, hắn…” Diệp Mẫn Chi lúng túng vài lần, rốt cục cắn răng nói: “ Thái Vương vẫn đang ở Giang Nam.”
Phương Tranh kinh hãi, trầm giọng nói: “ Thái Vương còn đang ở Giang Nam? Vì sao hắn không chạy?”
Diệp Mẫn Chi khổ sáp lắc đầu: “ Dụng ý của Thái Vương ở lại Giang Nam, hắn sao nói cho ta biết? Ta chỉ biết lúc hắn binh bại từng ra lệnh cho quân sĩ dưới trướng thay đổi xiêm y với hắn, sau đó dưới sự hộ vệ của thân binh theo hướng nam chạy thoát, sau hắn biết được Diệp gia bị trú quân vây quanh, hắn từng truyền lại tin tức cho gia phụ, thỉnh gia phụ liên lạc các đại thế gia Giang Nam, nói triều đình có ý định gạt bỏ thế lực của thế gia, thỉnh mọi người cùng chung mối thù cộng kháng triều đình, lại nói nếu hắn làm vua, chắc chắn hậu đãi các đại thế gia. Ban thưởng cho các thế gia vô thượng vinh quang và phú quý. Đời đời không đối nghịch nhau, vĩnh bảo cho thế gia hưng thịnh.”
Phương Tranh nghe vậy trong lòng trầm xuống, hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi! Thái Vương quả nhiên không phải là một vai giản đơn, nếu thế gia Giang Nam thật bị hắn kích động đứng lên, thì thiên hạ chẳng phải là đại loạn? Lúc đó Thái Vương binh bại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hơn một vạn bại binh chạy trốn. Hầu như mỗi người đều cho rằng Thái Vương nhất định ở trong bại quân, may là mình nhất thời tâm huyết dâng trào muốn vào đại lao nhìn Diệp Mẫn Chi, trong lúc vô ý có được trọng yếu tình báo như thế.
“ Thái Vương rốt cục ở nơi nào?”
“ Cách Dương Châu không xa, phía đông hơn sáu mươi dặm tại Phục Ngưu sơn, Thái Vương sau khi binh bại vẫn ẩn núp ở đó, ở cùng hắn còn có năm ngàn binh sĩ.”
Diệp Mẫn Chi nói xong, khí lực cả người dường như bị hút đi hết, hư thoát tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thở hổn hển, trên mặt một mảnh tuyệt vọng.
Phương Tranh ngẩn người, đứng lên nhìn Ôn Sâm và quản sự Ảnh Tử trao đổi một chút ánh mắt.
Ôn Sâm ghé vào bên tai Phương Tranh nhẹ giọng nói: “ Đại nhân còn nhớ thuộc hạ đã từng bẩm báo qua với đại nhân, trên Phục Ngưu sơn có hang động có thể che giấu một vạn người? Lời này của Diệp Mẫn Chi không giống giả tạo.”
Phương Tranh gật đầu, thấp giọng nói: “ Mau phái người đi thăm dò, không được đập cỏ động rắn, nếu thật sự phát hiện được tung tích của Thái Vương, lập tức hồi báo!”
Ôn Sâm vội vàng tuân mệnh, sau đó liếc nhìn Diệp Mẫn Chi, nói: “ Đại nhân, người này làm sao xử trí?”
Phương Tranh hừ một tiếng, lắc lắc tay áo liền đi ra ngoài, đoàn người nhắm mắt đi theo ra khỏi nhà tù.
“ Tạm thời lưu lại tính mạng Diệp Mẫn Chi, nếu phát hiện hắn cung cấp tình báo giả, lão tử sẽ cho hắn nếm thử thế nào là ngàn đao vạn kiếm!”
“ Đại nhân thật sự nhân từ!”
“ Đó là tự nhiên, bổn quan vốn là một người nhẹ dạ, nhưng nhượng cho tên kia thư thư phục phục nằm trong phòng giam ăn cơm không thì cũng không tốt, thanh niên nhân, không thể chán chường như thế, phải cho hắn hiểu rõ đạo lý làm nhiều có nhiều.” Phương Tranh trầm ngâm nói.
Ôn Sâm thử nói: “ Nếu không…cho Diệp Mẫn Chi đi làm khổ dịch?”
Phương Tranh lắc đầu, sau đó khóe miệng chợt lộ ra nụ cười xấu xa.
Ôn Sâm thấy thế khóe mắt vừa nhảy, phàm là khi đại nhân lộ ra loại vẻ mặt này, khẳng định đã nghĩ ra một chủ ý vô cùng thiếu đạo đức.
Phương Tranh hắc hắc cười nói: “ Ta xem Diệp Mẫn Chi da thịt trơn tru, phong độ rất nhiều, tư chất thật là không sai, thiếu chút nữa đã vượt qua ta. Phẩm tướng khó có như vậy, làm cu li chẳng phải là vô cùng lãng phí?”
“ Đại nhân, ách…ngươi tính xử trí hắn như thế nào?”
“ Cho hắn đi tiếp khách.” Phương Tranh lộ ra dáng dấp mưu tính sâu xa.
“ Khái khái khái.” Bao quát cả Ôn Sâm ở bên trong, dù là các quản sự Ảnh Tử cũng lập tức sang khái lên.
“ Đại nhân…nhượng hắn…nhượng hắn đi tiếp khách?” Ôn Sâm giật mình hỏi.
“ Đúng nha, nhiều tướng sĩ chết trận như vậy, quốc khố triều đình trống rỗng, không nghĩ biện pháp tìm bạc, thế nào trợ cấp gia quyến của người đã chết trận? Bổn quan cũng là bất đắc dĩ.” Phương Tranh nói.
Ôn Sâm bỗng nhiên giơ tay lên cao, lớn tiếng nói: “ Đại nhân, thuộc hạ nguyện ý hiến thân!”
“ Thuộc hạ cũng nguyện ý!”
“ Thuộc hạ cũng nguyện ý.”
“ Đại nhân, có loại chuyện tốt này đừng tiện nghi cho tên thiếu gia vô dụng kia, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài.”
Toàn bộ các quản sự Ảnh Tử đều nhấc tay.
Phương Tranh ngẩn người: “ Đây là chuyện tốt sao? Các ngươi đều nguyện ý đi tiếp khách?”
“ Trợ cấp tướng sĩ chết trận, thuộc hạ nghĩa bất dung từ. Dù nhảy vào núi đao biển lửa cũng không tiếc, huống chi chỉ là tiếp khách thôi?” Mọi người ưỡn ngực, vẻ mặt bi tráng kiên quyết.
Thần sắc Phương Tranh có vài phần cổ quái liếc mắt nhìn mọi người, trầm mặc một lát mới suy nghĩ nói: “ Nhận thức các ngươi lâu như vậy, ta thật không nghĩ tới các ngươi lại có loại ham mê này, xem ra ta vẫn đặt mình trong ổ sói mà không biết…cũng được, quân tử thành tựu vẻ đẹp cho người, các ngươi đều đã nguyện hiến thân, bổn quan vô cùng vui mừng, Ôn Sâm, ngươi đi an bài một chút, tìm mấy phú thương bổn địa Dương Châu, ân, là loại người thích nam phong, sau đó các ngươi xếp hàng đến phủ đệ của họ đi hiến thân đi, mỗi lần một ngàn lượng bạc, không được tham ô, nhưng sau đó ta sẽ trích phần trăm cho các ngươi.”
“ Nam…nam phong?” Mọi người bật người há hốc mồm.
Phương Tranh nhìn chung quanh một vòng, nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, cười lạnh nói: “ Không phải thì các ngươi nghĩ là gì? Cho mỗi người các ngươi tìm một đại mỹ nữ thiên kiều bá mỵ, các ngươi vừa được sảng vừa gặp may có bạc, một công đôi việc đúng không? Thật có loại chuyện tốt này lão tử đã tự mình đi rồi, còn đến phiên các ngươi?”
“ Cái này…đại nhân, thuộc hạ có bệnh kín, thực không thích hợp tiếp khách.”
“ Đại nhân, ngày hôm qua thuộc hạ phát hiện bị bệnh trĩ.”
Toàn bộ thuộc hạ đều ồn ào náo nhiệt thoái thác.
Phương Tranh quét mắt nhìn mọi người, ném một ánh mắt hèn mọn.
“ Phi! Một đám bại hoại!”
Nghe xong tin tức nơi ở của Thái Vương, Ôn Sâm liền nhanh chóng phái thủ hạ Ảnh Tử đi Phục Ngưu sơn ẩn núp truy tra.
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống thành Dương Châu, đại loạn vừa định, lòng dân an ổn một chút, trên đường lại bắt đầu rầm rĩ phồn hoa như ngày thường.
Phú thương béo núc, công tử trẻ tuổi phe phẩy quạt đầy phong nhã, các quan viên thân mặc thường y đi dạo, đủ loại người đủ hình dạng màu sắc kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, bắt đầu chìm vào cuộc sống vàng son trong đêm, các tửu quán thanh lâu bên trong thành cũng bắt đầu bận rộn lên, ánh đèn sáng ngời, trên dưới chiếu xuống, ca kỹ vũ nữ xinh đẹp xuất hiện, đưa tay mời chào khách nhân, hấp dẫn văn nhân tài tử gặp nhau tại thanh lâu, một cảnh tượng ca múa vui mừng cảnh thái bình.
Bên trong thành Dương Châu, một nhà thanh lâu tên Hòa Nhạc Lâu, bên trong sương phòng, màn trướng màu hồng nhạt cùng sàn nhà bằng bạch hán ngọc, làm tôn thêm hai ngọn nến đỏ chập chờn trên bàn, khiến cho không khí có vẻ đặc biệt kiều diễm ám muội.
Đám thuộc hạ Ảnh Tử hớn hở rửa mặt chải đầu cho Diệp Mẫn Chi thật sạch sẽ rồi đẩy vào trong sương phòng, sau đó khoanh tay đứng tại cửa canh gác, mọi người đều im lặng không nói câu nào chỉ nhìn Diệp Mẫn Chi cười toe toét, cười đến nỗi da đầu của Diệp Mẫn Chi nảy sinh một trận ngứa ngáy.
“Ngươi…các ngươi muốn làm gì?” Diệp Mẫn Chi sớm đã không còn giữ được bộ dạng công tử thế gia hạ mục vô nhân* nữa, giờ phút này hai con mắt của hắn mở cực lớn, trong mắt nổi lên những tia hoảng sợ không tài nào che giấu nổi.
“Haizz, những lời này nên nói sớm mới phải, nói sau cho ngươi biết như thế này, tựa hồ như cũng không có không khí.” Phương Tranh khoanh tay trước ngực thong thả bước vào sương phòng.
“Phương…Phương đại nhân, ngài đây là muốn….” Diệp Mẫn Chi ngập ngừng không dám khẳng định.
Phương Tranh sờ cằm cẩn thận đánh giá Diệp Mẫn Chi sau khi đã được rửa mặt chải chuốt đầu tóc, chỉ nhìn thấy hắn mặc một thân trường sam văn sĩ màu trắng, tóc vãn thành búi cao trên đỉnh do một sợi dây vải tùy tiện buộc chặt, bên hông đeo một miếng ngọc bội phúc lộc, dưới chân đi phương hài tân chế bằng vải gấm, lại phối ngẫu cùng bộ dạng phong lưu anh tuấn của hắn, mắt sao mày kiếm trông tướng mạo phi thường ưu nhìn.
Phương Tranh đánh giá sau một lúc lâu, nhịn không được tấm tắc tán thưởng nói: “Mẹ nó! Quả nhiên là một tiểu bạch kiếm tiêu chuẩn! Có tiềm chất thiên phú đi làm trai bao, lão tử thừa nhận không đủ soái hơn ngươi, ngươi thắng!”
“ Đại nhân, đến tột cùng thì ngài muốn làm cái gì a?” Diệp Mẫn Chi có một loại dự cảm bất tường, hắn dám đánh cuộc trong bụng của vị Phương đại nhân này khẳng định đang đánh một chủ ý xấu xa nào đó.
Phương Tranh cười híp mắt ôm bờ vai của hắn, hiền hòa đến mức phá lệ: “ Diệp công tử, chuyện ngươi bắt cóc ta còn nhớ rõ không thế?”
Diệp Mẫn Chi buồn bã gật đầu.
Phương Tranh cười càng ôn hòa hơn: “Ngươi một cước đá cho Hàn Diệc Chân bị trọng thương, ngươi cũng sẽ không quên đi chứ?”
Diệp Mẫn Chi thần tình ảm đạm, thở dài không thôi.
“ Nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền, chuyện này ta sẽ không tính toán với ngươi. Ta hạ lệnh cho người đem ngươi từ trong lao ngục ra, lại phái người rửa mặt chải đầu, lại cho ngươi mặc quần áo mới, ngươi xem, ta đối đãi với ngươi thực tốt, mà ta đối xử với lão bà của mình còn chưa từng tốt qua bao giờ như vậy, Diệp công tử, có phải ngươi cũng nên tỏ vẻ đi một chút hay không?”
“ Tỏ vẻ cái gì?” Diệp Mẫn Chi khó hiểu nói.
Phương Tranh cười thuần khiết giống như thiên sứ bình thường, “Rất đơn giản, hôm nay ta tìm giúp ngươi một vị đại gia, người ta thật hào phóng, vung tay một cái liền ngàn vàng nha, người ta chỉ cầu muốn uống rượu cùng ngươi một chút, sau đó đàm luận dưới đêm trăng, cùng nhau tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng.”
“Ngươi muốn ta làm diện thủ*?” Diệp Mẫn Chi không ngu, vừa nghe được hàm ý trong lời nói của Phương Tranh, không khỏi cực kì hoảng sợ, sắc mặt chuyển thành tái nhợt.
“Diện thủ? Cái danh từ này quả thực chuẩn xác.” Phương Tranh trầm ngâm nói.
“Không…không được! Phương đại nhân, sĩ khả sát bất khả nhục.”
“ Phì! Ngươi mà sĩ cái chó má gì? Ngươi có công danh không? Ngươi có quan chức không? Con mẹ ngươi ngay cả tú tài còn không phải, dám mang chữ sĩ ra nói chuyện cùng ta! Lão tử mới chính là nhân sĩ có công danh, có tước vị, có quan chức phi thường vọng trọng, hôm nay lão tử đành phải hi sinh cái chữ sĩ của mình mà đi dẫn mối cho ngươi, hẳn là ngươi nên mang ơn mới phải.”
“ Phương đại nhân, ta van cầu ngài! Buông tha cho ta đi! Nếu ngài thật sự cảm thấy mối hận khó tiêu, một đao giết chết ta cũng cam lòng, van ngài đừng giày vò ta như thế a!” Diệp Mẫn Chi bùm một tiếng quỳ xuống, tận lực cầu xin nói.
“ Như vậy sao được, sau này ta còn phải biến ngươi thành một cái cây hái ra tiền, như thế nào lại giết bỏ ngươi đây?”
Chứng kiến bộ dạng hoảng hốt không nơi nương tựa của Diệp Mẫn Chi, Phương Tranh đành an ủi khuyển nhủ nói: “ Kì thật mà nói cái chuyện kia giữa nam và nữ, ngươi chơi nhiều nằm như vậy sớm cũng nên thay đổi tư vị, ta ở trong kinh thành nhận biết một vị bằng hữu, người ta đối với chuyện nam nữ tương giao bĩu môi chế nhạo, nói ƈúƈ ɦσα của nam tử mới chặt chẽ co bóp, vẫn còn thắng nữ tử con nhà lành, khụ khụ, ngượng ngùng, ta đã thất thố rồi.”
Dùng sức ấn nhẹ bả vai của Diệp Mẫn Chi, Phương Tranh tiếp tục khuyên giải: “ Nhân sinh khổ đoản, chỉ héo hắt như hoa cỏ mùa thu, Diệp công tử niên kỉ còn trẻ như vậy, đối với mọi sự vạn vật trên thế gian hẳn là đều ôm một loại tâm tính hiếu kỳ, nghe nói chuyện đó giữa nam với nam thực kích thích, Diệp công tử cũng nên thử một chút mới phải.”
Diệp Mẫn Chi sắc mặt xám như tro tàn, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào thanh âm bẩm báo của tên thuộc hạ Ảnh Tử: “Đại nhân, Lý viên ngoại đã ở dưới lầu.”
Phương Tranh nhãn tình sáng rực, mau chóng dặn dò Diệp Mẫn Chi nói: “ Này, nhớ kĩ, phải hầu hạ người ta cho thật tốt, Lý viên ngoại người ta vì muốn nếm thử hương vị cặp giò của ngươi mà phóng tay ba ngàn lượng bạc đó, người xem thử, cởi quần một cái liền có hoàng kim vạn lượng, còn nằm ở trên giương biểu diễn phong tình, tiền bạc không thành vấn đề bao nhiêu cũng có, ta thực hâm mộ ngươi.”
Nói xong Phương Tranh vội vàng đi ra ngoài, sang một sương phòng bên cạnh đó. Trong sương phòng này có treo một bức họa trên tường, đem bức họa bỏ xuống trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ toàn diện bên trong sương phòng của Diệp Mẫn Chi.
Phương Tranh đem hai mắt dán vào, chỉ thấy Lý viên ngoại đang nâng cao chiếc bụng phệ cười ɖâʍ đãng đi vào sương phòng, sau khi vào trong phòng liền vội vàng bước đến trước mặt Diệp Mẫn Chi, cẩn thận quan sát tướng mạo của hắn một phen, tiếp theo hài lòng gật đầu, đưa tay nâng cằm Diệp Mẫn Chi cười nói: “ Quả nhiên xinh đẹp động lòng biết bao nhiêu người.”
Diệp Mẫn Chi sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa đã đấm cho hắn một quyền, nhưng lại nghĩ tới ngữ khí uy hϊế͙p͙ vừa rồi của Phương Tranh, chỉ có thể nhượng bộ nén cơn tức giận xuống, hung hăng ngoảnh mặt sang một bên.
Lý viên ngoại tưởng hắn còn làm giá, vẫn như cũ cười ɖâʍ nói: “ Nàng ơi, nhân sinh khổ đoản một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, vốn dĩ xưa nay con người của ta không thích vòng vo. Hôm nay bao ngươi cả đêm, chúng ta cùng nhau uống rượu giao bôi, rồi sau đó đi làm chuyện tốt mau nên thôi.”
Diệp Mẫn Chi toàn thân run rẩy, hoảng sợ nói: “ Không..không…”
Sương phòng bên cạnh hai người Phương Tranh cùng Ôn Sâm thật sự không dám nhìn, khoác vai nhau nhịn cười rung cả rốn.
“Đại nhân, chúng ta đi mau thôi, thuộc hạ thật sự không chịu nổi….” Ôn Sâm biểu tình tái nhợt giống như Diệp Mẫn Chi.
“ Đi cái gì mà đi, tiểu tử đó chẳng những trói ta, còn đá Hàn Diệc Chân trọng thương, hôm nay không tận mắt nhìn hắn bị khai bao. Lão tử có chết cũng không chịu đi!” Phương Tranh cắn răng hung hăng nói.
“Đại nhân, ..bọn hắn…Thủ đoạn này thật sự quá ác tâm.” Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ nói.
Phương Tranh giậm chân nói: “Phỏng chừng Diệp Mẫn Chi sẽ không thành thật phối hợp, mặc kệ! Chúng ta gọi thêm vài người xông vào giúp Lý viên ngoại chơi hắn!”
“Hả?” Ôn Sâm ngạc nhiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Phương Tranh đã vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Đi tới mái hiên cửa phòng, Phương Tranh đã nghe được thanh âm hoảng sợ của Diệp Mẫn Chi ở bên trong nói: “ Không, Lý viên ngoại, ngươi đừng động thủ, tại hạ không phải cái hạng người này, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi.”
Phương Tranh vừa nghe liền nóng nảy, khách hàng là thượng đế nha, Lý viên ngoại xuất đại thủ bút bạc, không nên để cho khách hàng không được thỏa mãn, sau này sao còn mời chào được khách hàng tới nữa đây?
Chẳng cần đắn đo một cước đạp tung cửa phòng, bên trong hai người quần áo không chỉnh tề, lập tức sững sờ bất động.
“Ngươi….các ngươi là ai?” Lý viên ngoại hơi giật mình nhìn đám người xông vào từ ngoài cửa, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nói.
“Ngươi đừng quản chúng ta là ai, chúng ta đến có nghĩa vụ tương trợ ngươi, nhanh chóng ăn thịt hắn đi!” Phương Tranh không kiên nhẫn vung tay, “ Mọi người, lên!”
Đám Ảnh Tử đồng loạt xông lên, người giữ tay người nắm chân, đè chặt Diệp Mẫn Chi ở trên giường đệm, Phương Tranh lập tức bước tới cởi quần áo cho Diệp Mẫn Chi.
Diệp Mẫn Chi cương trực giống như một thiếu nữ con nhà lành, gắt gao nắm chặt thắt lưng không chịu buông tay, miệng cầu xin nói: “ Đừng mà…không cần đâu…Phương đại nhân!”
“Câm miệng! Lão tử chỉ giúp ngươi cởi quần mà thôi, nào tính chơi ngươi đâu, lời này ngươi tự nói cùng Lý viên ngoại đi.”
“ Đừng…Không cần a…Lý viên ngoại!”
Phương Tranh một bên bận rộn cởi quần, một bên khuyên nhủ: “ Ai nha, ngươi thực nhiều chuyện nha, đâu cần phải một mực từ chối như thế! Lý viên ngoại gia tài vạn lượng, tướng mạo đường đường, sau này ngươi đi theo hắn ăn chơi thỏa thích, bao nhiêu cái thú đây! Người khác hâm mộ còn không kịp đâu, ngươi ở trong phúc mà còn chẳng biết hưởng thụ, ngoan, mau bỏ tay ra, ta giúp ngươi cởi quần.”
“Không…không cần a!”
Lý viên ngoại vừa nghe Diệp Mẫn Chi kêu “Phương đại nhân” thì không khỏi ngẩn người, tiếp theo lập tức kinh hỉ hô lớn: “ Ngươi…ngươi chính là khâm sai Phương đại nhân?”
Phương Tranh một bên tụt quần Diệp Mẫn Chi, một bên thì hướng Lý viên ngoại gật đầu, xem như bắt chuyện qua.
Lý viên ngoại xoa hai tay vào nhau hưng phấn nói: “Ai nha! Nguyên lai thật sự là khâm sai đại nhân, tại hạ đối với ngài kính ngưỡng đã lâu…”
Phương Tranh gật đầu nói: “ Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng, ân, muốn bắt tay hả? Không thấy ta đang bận gì hay sao?”
Lý viên ngoại ngây người trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ vươn tay ra hỗ trợ, hai người đồng tâm hiệp lực đem cái quần của Diệp Mẫn Chi tụt xuống, một bên hành sự một bên hai người còn nói chuyện xã giao: “ Phương đại nhân đích thân giúp tại hạ cởi quần của người đẹp, ân này làm sao tại hạ dám quên? Quả thực quang vinh vô cùng ah!”
Phương Tranh lau mồ hôi trán, nhanh miệng nói: “ Khách khí, khách khí! Ngươi là khách nhân mà khách nhân là thượng đế.”
“Phương đại nhân coi trọng tiểu nhân như vậy, tiểu dân thật sự cảm động đến rơi nước mắt a!”
“Thật sự cảm kích sao? Nếu vậy ngươi liền xuất bạc bao trọn người này đi, ta cho ngươi thuê luôn một thể!”
“ Tình cảm đương nhiên là thật, nhưng xin hỏi một năm bao nhiêu bạc?”
“Ân, một năm ba vạn lượng đi.”
“Được, coi như vậy đi!”
“Không….không được a!” Diệp Mẫn Chi như muốn phát điên.
Phương Tranh hơi sững người, mau chóng nói: “Ân, Lý viên ngoại có nghe được không? Người đẹp của ngươi không hài lòng với cái giá này cho lắm, ngươi thêm chút đỉnh đi.”
“Không thêm được nữa, nếu như tăng thêm thì quá đắt rồi!” Lý viên ngoại cắn răng, trông có vẻ thực lòng khó xử.
“ Thôi được, thủ tục mua bán coi như hoàn thành! Hợp tác khoái trá!”
Chú thích: hạ mục vô nhân nghĩa là trong mắt không có thèm để í đến người khác.
Diện thủ: trai bao, trai kĩ.