Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 263: Mùa xuân của Mập Mạp

---------oOo--------
Phương Tranh vừa tỉnh ngủ, liền chậm rãi ngâm một câu thơ hay, dù chính hắn cũng nhịn không được mà gõ nhịp tán thán.
Vặn lưng một cái, Phương Tranh thoải mái thở dài. Lập tức thần sắc giật mình, ánh mắt dại ra, bắt đầu hưởng thụ hạnh phúc ngồi ngây ngẩn.


Ngây ngẩn, đó là một loại trạng thái đầu óc trống rỗng, có điểm giống như lời nói của Phật gia “ linh thai không minh”, nhưng người ta là người tu hành, còn Phương đại thiếu gia cũng rất đơn thuần nghĩ thể hội một chút cảnh giới ngu ngốc. Hai thứ hoàn toàn khác nhau.


Đã nhiều ngày đi đến quân doanh của phòng thủ thành vệ quân dò xét. Từ sau khi chém phó tướng Thẩm Tín, rốt cục Phương Tranh đã lập uy tại phòng thủ thành vệ quân, nhìn ánh mắt kính nể của các tướng sĩ, trong ngực Phương Tranh nhịn không được đắc ý một phen. Bất quá lập uy thì còn được, nhưng nếu muốn chộp phòng thủ thành vệ quân vào trong tay, trọng yếu hơn chính là dụ dỗ. Dưới ân uy đều thi triển, các tướng sĩ mới quy tâm.


Cho nên đã nhiều ngày Phương Tranh rất rộng rãi xài ra không ít bạc, cấp các tướng sĩ phát quân lương, mua thịt cải thiện thức ăn, hoặc là trợ cấp gia quyến của tướng sĩ thương vong vân vân, những cách làm này của Phương Tranh, rất nhanh liền chiếm được sự nhận thức của các tướng sĩ, hôm nay các tướng sĩ của phòng thủ thành vệ quân tuy còn chưa tới nông nỗi nhảy vào biển lửa vì hắn, nhưng lòng hảo cảm cũng gia tăng rất nhiều, chí ít ánh mắt các tướng sĩ nhìn hắn cũng không còn lạnh như băng giống trước kia, bên trong còn hơn vài phần ôn nhu và ý cười, đó là một hiện tượng tốt.


Phương Tranh vui vẻ, nhưng có người không vui vẻ.


Người mất hứng chính là Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân. Hôm qua Đỗ thượng thư tự mình đến nhà, móc ra một quyển sổ sách, nhăn nhó vẻ mặt, khóc lóc kể lể gần đây Phương Tranh tiêu tiền như nước, chỉ là cấp một bút quân lương cho phòng thủ thành vệ quân, quốc khố đã phải chi hơn mười vạn lượng bạc, điều này còn chưa tính tới câu Phương Tranh vỗ ngực chuyên gia hứa hẹn với các tướng sĩ : “ Theo ta, có thịt ăn.”


Mỗi lần nói những lời này, liền ý nghĩa quốc khố phải xuất ra một bút bạc hơn một ngàn đầu heo mập. Đến thực hiện lời hứa mà Phương Tranh ngẫu hứng cấp cho các tướng sĩ.


Nhìn quốc khố từ từ trống rỗng, Đỗ thượng thư ngay cả lòng dạ muốn ám sát Phương Tranh cũng đã có, nhưng người này hắn lại không dám đắc tội, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình đến nhà, theo thường lệ than khóc một phen, sau đó Đỗ thượng thư lau nước mắt, thở dài chắp tay cầu xin Phương đại gia xuất thủ tiết kiệm một chút, đừng làm như bạc trong quốc khố là nhân tình của nhà mình, loạn tặng chung quanh.


Phương Tranh nhìn chữ đỏ ghi trên sổ sách làm người ta phát rét khi nhìn thấy, cũng hơi có chút ngại ngùng, cuối cùng thoải mái nói với Đỗ thượng thư, tiền tài là vật ngoài thân, sống mang theo được, nhưng chết không thể mang theo!
Lúc đó Đỗ thượng thư nghe được suýt chút nghẹn thở, muốn lăn ra xỉu.


Vật ngoài thân? Sao ngươi không cho những vật ngoài thân này cho ta đi? Đứng nói mà không thấy đau lưng đúng thật là người đáng trách!


Cuối cùng Phương Tranh bị nước mắt của Đỗ thượng thư đánh bại, không thể làm gì khác hơn là cắn răng từ trong lòng móc ra hơn một vạn lượng ngân phiếu, đau thương nói, đây là một chút lòng thành hắn tặng riêng cho quốc khố, lúc này Đỗ thượng thư mới thu nhận ngân phiếu, lau nước mắt cáo từ.


Phương Tranh cau mày, vạn phần đau ruột nhìn Đỗ thượng thư lấy đi một vạn lượng ngân phiếu, nhất thời tim như dao cắt, sau lại vừa nghĩ, lão tử từ trong tay con của hắn xảo trá vài vạn lượng bạc, quyên một vạn lượng đi ra ngoài cũng là nên làm, như thế vừa nghĩ, Phương Tranh lại bình thường trở lại.


Chỉ là Đỗ thượng thư nếu biết một vạn lượng bạc này nguyên lai là của hắn, không biết có tát cho nhi tử hỗn đản của hắn một cái chết tươi hay không?


Hôm nay tỉnh lại, nhìn cảnh xuân đầy nắng bên ngoài cửa sổ, Phương Tranh đang do dự có nên đi đến quân doanh phòng thủ thành vệ quân tuần doanh hay không, sau lại nghĩ thôi bỏ đi, mỗi tuần một lần đã quá quý, hắn thật sự không quản nổi chính cái mồm của hắn. Vạn nhất vui vẻ lên ngẫu hứng vỗ ngực nói: “ Theo ta, có thịt ăn.” Phỏng chừng Đỗ thượng thư sẽ cầm theo dao nhỏ tới cửa, cùng mình hợp thành cá chết lưới rách, như vậy sẽ không quá mỹ diệu.


Người hầu xuất hiện tại cửa, thấy Phương Tranh đã thức, vội bẩm: “ Thiếu gia, Phúc Vương điện hạ tới.”


Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một thân ảnh mập mạp như trái cầu đang mạnh mẽ lăn tới, đặt mông đẩy bay người hầu, sau đó giống như trong nháy mắt di động, sưu một tiếng lẻn đến trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh ngây ra một lúc, nhìn chăm chú, người này chính là Mập Mạp, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.


Tử Mập Mạp, chân nhân không lộ tướng, không nghĩ tới thân thủ của hắn lại cao như vậy, chẳng lẽ cũng là công phu học được từ chiêu chạy trốn trối chết?


Phương Tranh còn chưa mở miệng, chỉ thấy sắc mặt Mập Mạp tái nhợt, đầu đầy mồ hôi cũng bất chấp chà lau, cả người run run giống như uống sai thuốc, run môi, nhào tới bên giường Phương Tranh, hét lớn: “ Phương huynh! Cứu ta! Ta chết, ta muốn chết.”


Phương Tranh kinh hãi, thấy Mập Mạp lo sợ không yên giống như chó nhà tang, ý thức nguy cơ do nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết trong nháy mắt liền nổi lên đèn đỏ cấp báo, vì vậy hắn phản ứng thật nhanh nhảy xuống giường, đưa tay kéo Mập Mạp lôi xuống gầm bàn, trong miệng lại trầm giọng quát to: “ Thị vệ! Hộ giá! Có thích khách!”


Quanh bốn phía trong sân của Phương Tranh có không ít thị vệ đang thủ hộ, nghe được tiếng kêu to của Phương Tranh, lập tức hành động. Phân ra hơn mười người bảo vệ cho cửa sổ phòng ngủ của Phương Tranh, sau đó sưu sưu sưu, nóc nhà cũng bay lên không ít người. Chiếm ở điểm cao, bọn thị vệ phân công thật thứ tự, hiển nhiên đã được diễn luyện thật tốt từ lâu, tuy rằng chuyện phát đột nhiên, nhưng cũng không gặp hoảng loạn.


Ngay sau đó, bên trong Phương phủ nổi lên tiếng đồng la, bốn phía truyền đến tiếng kêu to của bọn thị vệ: “ Có thích khách! Bảo hộ Phúc Vương và Phương đại nhân! Phân người bảo hộ gia quyến, nhanh!”


Thời gian tích tắc bên trong Phương phủ bóng người lay động, gà bay chó sủa, mấy trăm danh thị vệ phân biệt từ những địa phương khác nhau chạy tới, rất nhanh liền vây chật sân của Phương Tranh ở như nêm cối, giống như tường đồng vách sắt. Bọn thị vệ rút ra binh khí, sau khi an bài xong liền ngưng thần đề phòng, cung tiến thủ chiếm điểm cao, giương cung cài tên, tìm tòi địch tình khắp mọi nơi.


Bên trong Phương phủ trong nháy mắt biến thành một tòa thành đề phòng sâm nghiêm.
Bên trong phòng ngủ.
Mập Mạp thấy thế, kinh hãi nói: “ Phương huynh, ngươi hiểu lầm rồi, đây không phải là ý của ta…”


“ Ít nói nhảm!” Phương Tra không khỏi quát lên, thấy tử Mập Mạp cực lực giãy dụa, không chịu tiến vào gầm bàn, trong lòng quýnh lên, không chút khách khí một cước đá vào cái mông béo của Mập Mạp, đạp hắn lăn vào.
Mập Mạp kêu thảm một tiếng: “ Ai nha!”


Sau đó chẳng biết đụng vào vật gì, dưới bàn phát sinh một tiếng vang nặng nề.
“ Phương huynh, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, ai nha!” Mập Mạp ở dưới bàn quơ tay quơ chân, liên tục lộn xộn, làm Phương Tranh tức giận lại thò chân vào đá hắn một cước.


“ Ít nói nhảm! Thành thật ở dưới bàn, đừng đi ra!”
“ Phương huynh…”
“ Còn lộn xộn ta đập ngươi a! Thật vô tâm! Nhiều người bảo hộ ngươi như vậy, ngươi còn không phối hợp.”
Sau nửa canh giờ.
Trên mặt Mập Mạp bầm tím, rầu rĩ ngồi bên cạnh bàn.


Phương Tranh vẻ mặt xấu hổ, hướng thị vệ thống lĩnh đã cực khổ cho người tìm tòi nửa ngày cũng không gặp một cọng lông của thích khách mà xin lỗi.


Sau khi thị vệ rời khỏi, Phương Tranh mặt âm trầm, đặt mông ngồi bên người Mập Mạp, hung hăng trừng mắt liếc hắn, cả giận nói: “ Mập Mạp huynh, không ngờ hôm nay ngươi tới nhà của ta chơi ta sao? Làm nhà của ta lăn qua lăn lại đến gà bay chó sủa, chơi vui lắm hả?”


Mập Mập bậm môi, giống như một tiểu nương tử bị ủy khuất, lúng ta lúng túng nói: “ Ta không phải đã sớm nói là ngươi hiểu lầm đó sao? Ai kêu ngươi phản ứng nhanh như vậy! Cơ hội cho ta giải thích cũng không có.”


“ Oa! Không ngờ là ta sai rồi? Ta không nên cứu ngươi! Ngươi cẩn thận một chút đi, sau này đừng giống như trong truyện cổ : “ Sói tới” làm kiểu xấu xa của tiểu hài tử chăn dê, loại xiếc này chơi thêm vài lần, xem thử lần sau có ai đến cứu ngươi.”


Mập Mạp hai mắt sáng ngời: “ Sói tới, là nghĩa gì vậy? Nói một chút, nói một chút.”


“ Ta không có nói qua với ngươi sao? Khái, cố sự này rất khúc chiết, từ xưa có một hài tử xấu tính đi chăn dê! Ai, đừng lảng tránh vấn đề, ta nói chuyện này với ngươi để làm chi? Chính ngươi nói, hôm nay chạy tới nhà của ta, vừa thấy mặt đã nói ngươi muốn chết, ngươi có ý tứ gì? Không phải là có người truy sát ngươi sao?”


Mập Mạp nghe vậy nhất thời suy sụp mặt, như khóc nói: “ Phương huynh, ta chết, ta muốn chết.”
Phương Tranh lười biếng móc lỗ tai, chậm rãi nói: “ Đã biết, ta xem ra. Trước tiên hãy nói là chuyện gì xảy ra, nói xong thì hãy chết.”


Mập Mạp bậm môi, trong hai mắt híp chặt lóe ra quang mang hưng phấn: “ Phương huynh, mùa xuân của ta tới!”
“ Mùa xuân?” Phương Tranh ngẩn người, vô ý thức nhìn cảnh xuân bên ngoài cửa sổ một chút, không phục nói: “ Dựa vào cái gì là mùa xuân của ngươi vậy? Mùa xuân là của mọi người!”


Mập Mạp lắc đầu nói: “ Không phải, ta không phải ý đó, ta…ta…”
Mập Mạp ngại ngùng liếc mắt nhìn Phương Tranh, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “ Ta…ta yêu một cô nương, mùa xuân của ta tới.”
Phương Tranh thất thần, ngơ ngác nhìn Mập Mạp đang ngượng ngùng, trong lòng một trận ác hàn.


“ Nhà của ngươi có một chính phi, hai trắc phi, bao nhiêu thị thϊế͙p͙, lúc này ngươi chạy tới nói với ta ngươi yêu một cô nương?” Phương Tranh nhất thời hiểu được.
Mập Mạp ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói một câu phi thường kinh điển: “ Đó thật là tình yêu thật sự.”


Phương Tranh kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Mập Mạp xuân ý dạt dào, hơi giật mình nói: “ Cho nên ngươi chạy tới nhà của ta, nói ngươi muốn chết? Sau đó làm cho nhà của ta huyên náo đến gà bay chó sủa, chính là vì “ tình yêu thật sự” này?”
Mập Mạp ngượng ngùng gật đầu.


Phương Tranh khóc không ra nước mắt.
Trò tình ái này hại chết người nha!
“ Phương huynh, ta thực sự thích cô nương đó!”
Vẻ mặt Phương Tranh dại ra, Mập Mạp lại cường điệu một câu: “ Thật sự!”


Phương Tranh thất thần nhìn Mập Mạp hưng phấn như vừa ăn xuân dược, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Thái tử sắp khởi binh mưu phản, đám vương gia vội vàng tranh quyền đoạt vị, các lộ đại quân rục rịch, lúc này ngươi lại đi yêu một cô nương, những lời này, rốt cục là làm sao vậy?”


Mập Mạp cũng biết đây là thời gian phi thường, lúc này nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đúng là quá phận, cho nên thần sắc có vẻ nong nóng.


Lập tức Mập Mạp tựa hồ nghĩ việc truy cầu hạnh phúc cá nhân cũng không phải là chuyện gì không dám nhìn người, vì vậy Mập Mạp liền ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: “ Có người nói cho ta biết, tình yêu thật sự rất vĩ đại!”


“ Là tên vương bát đản nào nói?” Phương Tranh mặt âm trầm nói.
“ Đó không phải lúc trước ngày thành hôn của ngươi và Mật nhi ngươi nói với ta sao?” Mập Mạp cười thật giảo hoạt.
Mặt mày Phương Tranh đen thui: “ Không sai, quả nhiên là thật hiểu biết!”


Tạm thời dứt bỏ chuyện tranh danh đoạt lợi không thèm nghĩ nữa, Phương Tranh quan sát Mập Mạp, thở dài nói: “ Nói đi, cô nương kia là ai, sao ngươi lại yêu nàng ta?”


Mập Mạp nghe vậy hưng phấn giống như được ăn xuân dược, hai mắt chiếu sáng nói: “ Cô nương kia quả thật đúng là thiên tiên hạ phàm! Ta vừa thấy nàng, lúc đó đầu óc liền phát mộng, chỉ có hai chữ có thể hình dung ra cảm giác lúc đó đối với nàng, yểu điệu, phi thường yểu điệu!”


Người này nếu làm hoàng đế, khẳng định cũng là một hôn quân chỉ thích mỹ nhân không thèm giang sơn.


Mập Mạp ngẩng đầu lên, trên gương mặt béo tròn của Mập Mạp đang lóng lánh ánh sáng thánh khiết: “ Ngày đó ta đi uống rượu hoa, phảng phất như trời đã định duyên phận, ta ở Họa thuyền của Tần Hoài gặp nàng, nàng mê người như vậy, như vậy…”


“ Chậm đã! Đợi lát nữa!” Phương Tranh thất sắc nói: “ Ngươi đi uống rượu hoa ở Họa thuyền nhận thức nàng ta? Nàng…nàng là ai?”
Mập Mạp thản nhiên nói: “ Nàng là hồng bài cô nương của hoa thuyền a, làm sao vậy?”
Phương Tranh gian nan nuốt nước miếng: “ Không sao, ngươi tiếp tục nói.”


Tử Mập Mạp! Chơi kỹ viện lại chơi ra cảm tình luôn.
“ Sau đó chúng ta liền gặp nhau, nàng ngồi trên đài rất xa, gảy cầm huyền, trái tim của ta, lúc đó thiếu chút nữa ngừng đập.” Mập Mạp lải nhải kể rõ tình yêu chân thật của hắn, hưng phấn mang theo vẻ xấu hổ.


Phương Tranh ngây người nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vậy phải làm sao bây giờ? Tử Mập Mạp dường như hoàn toàn chưa ý thức được, hôm nay đã đến thời kỳ then chốt ngươi chết ta sống. Lúc này bỗng nhiên nhảy ra một “ tình yêu thật sự” gì đó, rốt cục có phải là thiếu nội tâm hay không?


“ Ngươi nói ngươi thích cô nương kia, ngươi thích nàng cái gì? Ăn nói? Khí chất? Khuôn mặt đẹp? Hay công phu trên giường?” Phương Tranh không thể không mở miệng hỏi.


Mập Mạp nghe vậy giống như bị vũ nhục, đứng lên, gương mặt béo phì tức giận đến đỏ bừng, thân thể tròn vo không ngừng phập phồng, lớn tiếng chỉ trích: “ Sao ngươi có thể nói xấu nàng như vậy? Trong lòng ta nàng giống như nữ thần, ta ngay cả nói chuyện cũng không dám nói, làm sao làm bẩn nàng mảy may?”


Phương Tranh kinh ngạc trợn to mắt: “ Ngươi là nói, cho đến bây giờ ngươi còn chưa nói qua với cô ta một câu? Mỗi ngày cứ ở xa xa như vậy nhìn nàng, không dám tới gần?”
Mập Mạp khẳng định gật đầu.


“ Ngươi xác định ngươi thật sự thích nàng? Sẽ không là ngươi uống quá nhiều nên gây ảo giác?” Phương Tranh lo lắng nói.


“ Thật xác định! Mỗi lần thấy nàng, ta liền nóng rực trong người, sau khi về nhà ta khó chịu, ăn cơm không có hứng, dễ giận dễ gây.” Mập Mạp hai mắt si mê, dáng dấp như một mao đầu tiểu tử ngu ngốc hãm sâu bể tình.


Phương Tranh nhíu mày, vuốt cằm trầm ngâm: “ Theo bệnh trạng ngươi nói, ta thế nào lại nghĩ giống như bị bệnh chó dại?”
Phương Tranh sờ loạn trên người Mập Mạp: “ Gần đây ngươi có bị chó cắn?”


Sắc mặt Mập Mạp trở nên rất khó xem: “ Phương huynh, đừng náo loạn, hiện tại ta không có tâm tư gì, mỗi ngày chỉ nghĩ tới nàng, cho nên ngươi phải giúp ta!”


“ Vậy còn không giản đơn, nàng ta không phải là hồng bài cô nương sao? Đi tới thuyền hoa tìm lão Cưu, dùng tiền chuộc thân cho nàng, đưa vào trong phủ ngươi, mỗi ngày ngươi muốn cùng nàng ta thế nào thì thế nào.”
Mập Mạp lắc đầu, thịt béo trên mặt giống như bột lên men, lắc lư không thôi.


“ Không được, ta đi hỏi lão Cưu, lão Cưu nói, cô nương đó không muốn chuộc thân, nàng…nàng…” Mập Mạp nói, trên mặt lộ ra thần tình khổ sở: “ Nàng không thích ta.”
Phương Tranh mở to hai mắt: “ Cô nương kia có bệnh sao? Cô nương nhà ai nguyện ý bán rẻ tiếng cười cả đời trong kỹ viện?”


Mập Mạp ủy khuất nhìn thịt béo như một trái cầu trên người mình, rất buồn bã.
Phương Tranh vừa nhìn cũng hiểu ra vài phần, không khỏi căm giận nói: “ Quá kỳ cục! Không phải ngươi chỉ béo một chút thôi sao? Lại không tới mức làm trời giận dân oán, nàng dựa vào cái gì không thích ngươi?”


Mập Mạp yếu ớt thở dài, lặng yên không nói.
Phương Tranh cắn răng nói: “ Mẹ nó! Rượu uống không uống muốn uống rượu phạt! Lão tử triệu tập thị vệ, đem cô nương kia cướp đi ra, lại cho một mồi lửa hỏa thiêu chiếc thuyền rách kia! Xem cô ta còn đắc ý cái gì!”


Nói xong cả Phương Tranh và Mập Mạp cùng thất thần, sau đó đồng thanh nói: “ Lời này nghe sao có điểm quen tai?”
Sau đó hai người lập tức nghĩ tới, ngày trước lão Cưu không chịu cho Yên Nhiên chuộc thân, Mập Mạp đứng bên cạnh bờ sông Tần Hoài, không phải cũng nói như vậy sao?


Hai người nhìn nhau cười, tình bạn như rượu nguyên chất thơm nồng cay, ở giữa hai người lan tràn, phiêu đãng.


Phương Tranh vỗ vai Mập Mạp, cười nói: “ Được rồi, nếu dùng tiền cũng không được, chúng ta lại án theo cách của nàng, ta nhất định giúp ngươi lấy được cô ta. Cái gì tranh quyền đoạt lợi, cái gì vị trí thái tử, tất cả đều biến con mẹ nó đi! Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi!”


Mập Mạp cảm kích cười cười, sau đó sắc mặt suy sụp, khóc tang nói: “ Đừng, Phương huynh, chuyện tranh thái tử ngươi cũng phải giúp ta, danh lợi phải thu vào hết, chẳng phải là đẹp hơn, ngươi nói đúng không?”
Phương Tranh không nói gì.


Không ngờ Mập Mạp cũng không ngốc, hắn muốn đi cua con gái, lão tử lại gian khổ đi giúp hắn đoạt vị, kết quả thái tử hắn làm, mỹ nữ cũng vào trong lòng hắn, ta gặp may cái gì đây? Làm cây quạt gió sống cổ đại?


Bóng đêm phủ xuống, bờ sông Tần Hoài bóng người dày đặc. Thuyền hoa bỏ neo ven bờ, từ lâu đã thắp sáng hai ngọn hồng đăng, giống như một nữ tử hoài xuân không bị cản trở, từ trước đến nay những tao nhân mặc khách muốn tầm hoa vấn liễu, vương tôn công tử muốn đến, thỏa thích tiếp nhận khách đến từ bốn phương.


Phương Tranh và Mập Mạp mặc thường phục, hai người đều dùng trang phục của công tử phú quý phong lưu, ở bên bờ sông chậm rãi tản bộ, bốn phía chung quanh, có nhiều bóng người như ẩn như hiện đi dạo khắp nơi, như vô tình chắn những người muốn đi ngang qua hai người sang một bên. Những người này chính là thị vệ của Phương Tranh và Mập Mạp, đang ở thời kỳ phi thường, hai người cũng không phải những anh hùng hào kiệt thấy chết không sờn, ra ngoài hoạt động đương nhiên phải thật cẩn thận.


Phương Tranh đang cùng Mập Mạp nói lại những tiến triển gần đây.


“ Chuyện kết phường buôn bán với các đại thần đã chuẩn bị xong, tổng cộng sáu mươi xe ngựa, ta còn thỉnh Phùng Cừu Đao phái hai ngàn Long Vũ quân binh sĩ áp xe, mấy ngày nữa có thể xuất phát, thẳng đến núi Hạ Lan, ven đường cho dù có thổ phỉ cũng không cần lo lắng. Vừa lúc đem bọn họ tiêu diệt, sau này giúp các thương nhân an toàn kinh thương.”


Mập Mạp gật đầu: “ Chuyện này ngươi làm thật đẹp, không chỉ mượn hơi đại thần, hơn nữa buôn bán lời bạc, trọng yếu hơn là, ở dân gian giành được danh tiếng, nhất cử cả ba đường đều tiện.”


Phương Tranh cười nói: “ Thật đúng sai rồi lại đúng, lúc đó ta nghĩ ra chủ ý này chỉ là muốn tìm mấy người đệm lưng mà thôi.”
“ Phòng thủ thành vệ quân ngươi thống trị ra sao? Các tướng sĩ chịu nghe lời ngươi nói không?” Mập Mạp thần sắc ngưng trọng hỏi.


Phương Tranh cười khổ: “ Nào có dễ dàng như vậy? Lúc này ta mới nhậm chức có vài ngày, thái độ các tướng sĩ đối với ta tuy hiền lành hơn lúc đầu, nhưng còn chưa tới trình độ duy mệnh là từ, ngươi đừng quên, Tần Trọng vẫn còn ở đó, uy vọng của hắn ở trong quân còn cao hơn ta, nếu hắn thật sự quyết tâm đi cùng đường với thái tử, chuyện xấu trong phòng thủ thành vệ quân sẽ lớn.”


Mập Mạp thở dài: “ Từ từ sẽ đến, chỉ hi vọng thái tử có thể cho chúng ta chút thời gian chuẩn bị.”


“ Không thể từ từ! Thái tử còn cần thời gian hơn chúng ta, nhưng chúng ta không thể cho hắn cơ hội, Trần phu tử nói đúng, ngồi chờ không bằng tự đi, nếu chúng ta giành phát động trước, nói không chừng phần thắng sẽ lớn hơn, chúng ta nếu chuẩn bị tốt, nói không chừng bên thái tử còn chuẩn bị tốt hơn, cố tình không bằng vô tâm, phần thắng của chúng ta càng lớn hơn nữa.”


Mập Mạp nghi hoặc nói: “ Ngươi nói giành phát động trước là ý tứ gì?”
Phương Tranh cười thần bí, nói: “ Ta có một chủ ý, nói không chừng có thể làm cho thái tử phải xuất thủ trước, hắn vừa ra tay, cơ hội cho chúng ta đã tới, hắc hắc hắc hắc…”


“ Phương huynh, ngươi cười thật giống…giống…”
“ Tuấn tú phải không?”
“ Gian trá.”
Hai người bất tri bất giác đi tới trước một thuyền hoa, hình dáng con thuyền cũng quy mô, ngẩng đầu vừa nhìn, ngay cửa thuyền có một bài tử bằng gỗ lim, bên trên viết bốn chữ lớn: “ Bồng Lai tiên thuyền.”


Phương Tranh vuốt cằm hỏi Mập Mạp: “ Ở đây?”
Ánh mắt Mập Mạp si mê nhìn chằm chằm chiếc thuyền, thâm tình giống như nhìn tình nhân: “ Đúng, ở đây.”
Tên của thuyền hoa đặt thật không sai, có một chút ý tứ phiêu dật xuất trần.


Phương Tranh giúp Mập Mạp sửa sang lại y quan, lại buộc Mập Mạp thu hồi vẻ tươi cười, sau đó vỗ vai hắn, chỉ vào thuyền hoa lớn tiếng nói: “ Được rồi, hành động tán gái bắt đầu, Mập Mạp, lên!”