Sắc trời đã tối muộn, bên trong thái tử phủ trước cửa tiền điện mở tiệc chiêu đãi các vị đại thần triều đình.
Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho thái tử phải đứng ở một bên mà giám quốc, không ít các vị đại thần đã nhìn ra, hoàng thượng đây là có thâm ý muốn chuẩn bị bước đầu giao quyền cho thái tử. Mà hiện tại thái tử cũng có thể công khai lui tới thăm hỏi các vị đại thần trong triều, dù sao hắn cũng là thái tử của một nước, hơn nữa phụ trách giám quốc. Hiện giờ thái tử giám quốc cho nên cũng là lúc đi lại thân mật cùng các vị đại thần, đứng theo lập trường đế vương mà nói, những lúc hai đời quyền lực chuyển giao cho nhau, từ triều đình cho tới bình dân đều hi vọng có thể có được một quá trình chuyển giao không đổ máu. Cho nên thái tử kết giao cùng đại thần tìm cách cải thiện nền móng vững chắc trước khi đăng cơ cũng không có gì đáng trách cả, hoàng đế đều sẽ không nói gì, chỉ cần đừng quá mức thì được rồi.
Tư Tư một tay vẫn đang gảy đàn tì bà đến xuất thần nhập hóa, tiếng đàn nhanh như sậu vũ loạn như kim qua, ở giữa tiền điện có một nhóm vũ cơ đang lắc lư thân thể mềm mại tựa hồ như cũng không thể khống chế được cảm xúc, sau một hồi đè nén được phóng thích mà bật thốt ra tiếng rên rỉ, thanh âm động lòng người giống như muốn câu hồn lạc phách của các vị đại thần.
Bàn tay thon dài của các nàng không ngừng tự mơn trớn bộ ngực sữa của chính mình, chiếc eo nhỏ lắc lư làm cho thân mình chuyển loạn không có quy tắc giống như bản tính đã bị mất đi phương hướng, khóe mắt ẩn hàm mị hoặc vô hạn. Bầu không khí chung quanh tiền điện thật xa hoa mà ɖâʍ đãng, thoảng nhìn lướt qua đã có một vài vị đại thần đều đang trợn mắt há mồm, biểu tình từ trước đến nay luôn luôn trầm ổn cũng không tự giác được mà bắt đầu hiện lên vài phần ham muốn không thể kiềm chế nổi tâm tình.
“ Choang!”
Một vị đại thần đã quá mức tập trung tinh thần lên trên người của các vũ cơ, rốt cuộc không cẩn thận đánh đổ ly rượu.
Đúng lúc này tiếng đàn tì bà của Tư Tư cũng ngừng lại, một khúc đã qua mọi người đều lưu luyến không rời nhìn thoảng qua các vũ cơ xinh đẹp đang thi lễ rời ra bên ngoài.
Thái tử ngồi tại vị trí thượng tọa ở trong tiền điện, nhìn biểu tình của các vị đại thần trên mặt không khỏi mỉm cười, sau đó giơ chén rượu lên, thản nhiên nói: “ Các vị đại nhân, thỉnh rượu.”
Các vị đại thần vội vàng cung kính nâng chén rượu lên, đồng thời vì thái tử mà uống cạn.
Thái tử chỉ hớp nhẹ một ngụm rượu, cầm chén rượu mỉm cười nói: “ Cô vương giám quốc đã nhiều ngày qua, may mắn thỉnh thoảng cũng được phụ hoàng chỉ điểm, lại thêm các vị đại nhân tương trợ, mọi sự việc lớn nhỏ trong triều cũng đều đã được xử trí không sai biệt lắm. Hôm nay Cô vương đặc biệt muốn hướng các vị tỏ lòng cảm tạ, mong rằng các vị đại nhân không chê, tương lai càng cần phải vui lòng chỉ điểm cho Cô vương nhiều hơn mới được.”
Đám đại thần nghe vậy tề thanh nói không dám.
Hộ Bộ thị lang Quách Nhâm Lương mới nhận chức, chẳng quản đông người vẫn xuất tràng nịnh hót cười nói: “ Thái tử điện hạ đã quá khiêm nhường, phụ tá thái tử điện hạ giám quốc cũng là ý chỉ của hoàng thượng, đặc biệt còn là bổn phận của đám thần tử chúng ta, sao dám nhận của thái tử hai chữ “cảm tạ” được? Vi thần đợi ngày sau phải vì điện hạ mà dốc sức, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không có nề hà!”
Quách Nhâm Lương vốn chỉ là một gã tiểu quan không có danh phận tiếng tăm, nhưng trải qua một hồi Phan nghịch tạo phản, triều đình đã thanh lọc, giết sạch một số các vị quan tứ phẩm thuộc bè cánh của Phan đảng, cho nên hiện giờ Quách Nhâm Lương mới nhặt được cẩu vận, được đặc cách đề bạt lên làm Hộ Bộ Hữu Thị Lang.
Đám người nghe được ngầm nhíu mày, tuy nói mọi người đều chung một chiến tuyến cùng đứng ở bên phe thái tử, nhưng ngươi cũng không nên đem những lời như thế nói ra a? Nịnh bợ cũng được quá mức lộ liễu đi? Làm quan cũng phải giữ gìn cho mình một chút thể diện tối thiểu, quả thực ghê tởm đến mức buồn nôn!
Nhưng thái tử chỉ cười cười: “ Bất kể nói như thế nào thì Cô vương tự thân phụ trách giám quốc, nếu không có các vị đại nhân tương trợ, chỉ sợ hiện giờ Cô vương vẫn còn rất gian nan, chuyện này tối nên cảm tạ thì cũng chính là các vị a.”
Quách Nhâm Lương chứng kiếm thái tử điện hạ nói cảm tạ vô cùng chân thành, trong lòng cao hứng đại phát, vội vàng cười siểm nịnh nói: “ Thái tử điện hạ không cần khách khí, nếu nói hiện giờ ở trong triều đang lâm vào gian nguy thì phải chính là Phúc Vương mới đúng, hắn chẳng tài nào có thể so sánh nổi với thái tử điện hạ, Phương Tranh thất tung một cái, hắn liền không còn đủ can đảm tự tin, thật sự là buồn cười, ha hả.”
Thái tử đang bảo trì diễn cảm tươi cười, bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quách Nhâm Lương, trầm giọng nói: “ Quách thị lang, phải chăng ngươi không chịu nổi tửu lực, cho nên đã say rồi sao?”
Quách Nhâm Lương bị ánh mắt lạnh như băng của thái tử làm cho lúng túng, cả người túa ra mồ hôi lạnh, nghe được thái tử nói như thế nhưng cũng không hiểu chính mình đã nói sai chuyện gì, theo bản năng bật thốt lên: “ Không, không có a.”
Thái tử mày kiếm khẽ nhíu lại, thanh âm hơi tức giận nói: “ Không có? Phúc vương vốn là hoàng tứ đệ của Cô vương, từ nhỏ tình cảm của Cô vương cùng hắn rất thâm dày, hắn nhập chủ Lại Bộ cũng là do phụ hoàng anh minh quyết định. Nhưng lời mới vừa rồi của Quách đại nhân nói, phải chăng là vui sướng khi nhìn thấy được Phúc vương gặp họa? Như thế, Cô vương há có thể cho phép ngươi tùy tiện mạo phạm thiên uy của hoàng gia, lăng nhục huynh đệ hoàng tộc của ta?”
Nói xong lời cuối cùng, biểu tình của thái tử cư nhiên đã thanh sắc câu lệ.
Quách Nhâm Lương sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bất chấp trước bao nhiêu ánh mắt của các vị đại thần ở trong tiền sảnh, vội vàng chạy ra giữ tiền điện mà quỳ lạy, sắc mặt tái nhợt nói: “ Điện hạ tha tội, điện hạ tha tội! Vi thần mới vừa rồi quả thật đã say rượu cho nên lỡ lời, vi thần tội đáng muôn chết!”
Thái tử thở dài: “ Ta và hắn được làm thân huynh đệ cũng đã là duyên phận, còn ta và ngươi đều là thần tử trung tâm của phụ hoàng, vốn nên đồng tâm hiệp lực đoàn kết nhất trí, vì phụ hoàng mà phân ưu, tạo phúc cho bá tính trăm họ mới phải. Ngoại những chuyện này ra nhất định không được tranh chấp quyền lực mà đâm chọc sau lưng khiến cho phụ hoàng tăng thêm lo lắng, làm cho thiên hạ càng thên phân loạn! Mọi người đều đã đọc qua sách thánh hiền, quân tử cần phải nói năng cẩn trọng, không cần Cô vương phải nhắc lại nữa đi sao? Quách đại nhân, sau này chớ nói những lời như thế, có một số chuyện cũng không thể tùy tiện nói năng lung tung, đại nhân coi đây là bài học ghi nhớ đi.”
Quách Nhâm Lương nặng nề dập đầu vài cái liền lui trở về chỗ ngồi.
Lúc này đám đại thần sống chết nhảy dựng lên, sôi nổi cùng nhau ca ngợi thái tử nhân đức nhân tâm, huynh đệ tình thâm, nước nhà có người nhân đức như thái tử, Hoa triều hưng thịnh chỉ còn trong nay mai.
Thái tử mỉm cười tức thì vỗ tay một cái, nhóm vũ cơ mới vừa rồi đã lui ra bên ngoài, lại nhẹ nhàng tiêu sái bước vào trong tiền điện, hiện giờ các nàng đều đã thay đổi một bộ trang phục khác các đường cong man dại trên cơ thể càng được phơi bày ra. Sau đó mỗi người bồi ở bên cạnh một gã đại thần, vì mọi người mà rót rượu gắp thức ăn, ngẫu nhiên có vẻ như lơ đãng tạo một động tác mờ ám khiêu khích, khiến cho các vị đại thần cao hứng không thôi, trong lúc nhất thời bầu không khí bên trong tiền điện tràn ngập một mảnh hương diễm mê người.
Đang say sưa vui vẻ bỗng nhiên ở phía sau tấm bình phong nơi thái tử ngồi, Phạm Thụy ho khan hai tiếng.
Thái tử sắc mặt bất biến nhưng hành động của hắn cũng đã cáo tội rõ ràng, lập tức đứng dậy đi vào bên trong.
Hai người đi tới một địa phương yên tĩnh không người, Phạm Thụy cười nói: “ Những đại thần này cũng thật có hứng thú.”
Thái tử lắc đầu nói: “ Tiên sinh hà tất phải nói chuyện hàm súc như vậy? Những người này quả thật vụng về như heo! Biết rõ cô vương và Phúc Vương còn chưa xé rách da mặt, hắn còn làm trò ngay trước mặt cô vương nói này nói nọ Phúc Vương, thật không biết chức quan của hắn làm sao mà lên tới.”
Phạm Thụy cười nói: “ Trong lòng thái tử hiểu rõ là được, hôm nay thừa dịp mắng chửi Quách đại nhân, đã giúp điện hạ có được danh tiếng tốt.”
Lập tức khuôn mặt Phạm Thụy lại nghiêm túc, thấp giọng nói: “ Điện hạ, Phương Tranh quay về kinh rồi.”
Thái tử chau mày, trầm giọng nói: “ Chuyện khi nào?”
“ Đêm nay vừa tiến kinh, còn chưa về phủ liền bị hoàng thượng tuyên vào cấm cung.”
Trên mặt thái tử có dạng biểu tình giống như vừa trút được gánh nặng: “ Hắn sống trở về là tốt rồi, trong triều đình và dân gian có lời đồn nói cô vương âm thầm hại chết Phương Tranh. Hiện tại lời đồn tự sụp đổ, cô vương làm việc cũng không cần bị trói chân trói tay nữa.”
Phạm Thụy vội hỏi: “ Điện hạ cũng không thể sơ ý. Phương Tranh quay về kinh, đối với điện hạ vừa có lợi vừa có hại, hắn trở về, trong triều điện hạ lại có thêm một địch nhân chống lại ngài, hôm nay tuy nói một nửa đại thần trong triều đứng về phía ngài, nhưng hoàng thượng khẳng định không muốn thấy loại thế cục dồn về một bên như vậy. Phương Tranh trở về, hoàng thượng chắc chắn đối với triêu cục còn có thể điều chỉnh đường khác, trước khi ngài chính thức lên ngôi, hoàng thượng sẽ không để thế lực của ngài quá mức bành trướng trong triều.”
Thái tử nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú âm nhu hiện lên hận ý nồng đậm, môi mấp máy, rốt cục nhịn xuống, không nói gì.
Phạm Thụy nhìn thần thái của thái tử, cẩn thận nói: “ Điện hạ, thế cục hôm nay so với trước đây càng thêm phức tạp, Phương Tranh có quyền giám sát các quan viên, Phúc Vương gia nhập Lại Bộ, đây cũng thôi, đau đầu nhất chính là Thọ Vương và Anh Vương hai vị vương gia cũng trở về kinh thành. Rõ ràng là muốn phân một chén kinh trong ngôi vị hoàng đế, vị trí thái tử của điện hạ quá mức nổi bật, người ước muốn nhiều lắm, điện hạ phải có đề phòng!”
Sắc mặt thái tử càng thêm âm trầm, tức giận nói: “ Cô vương là con trưởng, do chánh cung sinh ra, vị trí thái tử từ mười năm trước đã được phụ hoàng sở định, vị trí này vốn là của ta! Bọn họ dựa vào cái gì tranh với ta! Đám vô sỉ!”
Phạm Thụy thở dài nói: “ Nhưng vấn đề là, thái độ hoàng thượng hôm nay cũng rất không rõ ràng! Thọ Vương và Anh Vương kháng chiếu mệnh lại tự nhập kinh, theo pháp lệnh trong triều mà nói, phiên vương tự mình nhập kinh có thể xử theo tội mưu phản, nhưng bọn họ lại nói là quay về kinh dưỡng bệnh, hoàng thượng sau khi biết được chỉ trách cứ một phen, vẫn không lệnh cho bọn họ quay về đất phong, hoàng thượng rõ là có thâm ý! Sợ rằng lời đồn đãi bên ngoài không sai, hoàng thượng thật có lòng thay đổi ngôi thái tử. Điện hạ đừng quên, đêm Phan nghịch tạo phản, đêm khuya ngài đến Thần Sách quân doanh, lại đàn áp Lưu Trường Sinh án binh bất động. Thiên hạ không có vách tường nào không lọt gió, tuy nói hoàng thượng không có bằng chứng chính xác, nhưng chuyện này cũng thành gai độc hung ác trong lòng hoàng thượng, nếu không nhổ, ngày đêm khó an.”
Thái tử nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo không gì sánh được, đúng vậy, vô tình nhất là nhà đế vương, từ xưa chuyện trong nhà đế vương phụ tử huynh đệ tương tàn còn ít sao? Bị thái tử mà mình kỳ vọng thật cao lại âm thầm đâm dao nhỏ sau lưng, hoàng đế nào có thể tiếp thu được? Dù cho trong tay hoàng đế không đủ bằng chứng, nhưng chỉ cần trong lòng vẫn tồn tại hoài nghi, thì vị trí thái tử của hắn xem như đến cùng, hoàng thượng tuyệt đối không thể cho một người có dụng tâm ác độc như vậy đến tiếp nhận ngôi vị hoàng đế của mình.
Lúc trấn áp Phan nghịch phản loạn, Phúc Vương gia nhập Lại Bộ, Phương Tranh chấp chưởng quyền to, Thọ Vương và Anh Vương kháng chiếu tự mình nhập kinh, hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở, những dấu hiệu này cộng lại, đủ để nói rõ hoàng thượng đối với hắn trong tâm sinh hiềm khích, sợ rằng thật có ý thay vị trí thái tử.
Làm sao bây giờ? Mất đi vòng hào quang chói mắt của thái tử, hắn còn là hắn sao? Tiền tài, danh lợi, quyền thế, mỹ nữ, những thứ hiện tại đang thuộc về hắn, hắn đã có thói quen sinh hoạt trong tháp ngà, sau khi mất đi tất cả, hắn làm thế nào sống sót? Hắn còn lòng tin gì để sống sót?
Tùy thời làm như Phan Văn Viễn cấp tốc khởi sự? Hay nhịn xuống một hơi thở, mưu đồ sau đó mới động?
Sau bình phong của tịnh điện đang vang lên tiếng cười đùa rầm rĩ, thái tử và Phạm Thụy đang lâm vào trầm tư.
Cấm vệ tại cửa tây cung vẫn sâm nghiêm lui tới như ngày thường.
Phương Tranh xuống xe ngựa, nhìn hai cánh cửa sắt cao to thật dầy, thở dài, lẩm bẩm nói: “ Lần trước sau khi tiến cung rồi đi ra, lại bị người bắt cóc thật kỳ lạ, lúc này không tiếp tục bị chuyện gì nữa đi?”
Ngẫm lại thấy vẫn lo lắng, Phương Tranh nhanh tay kéo tay Tào công công, kín đáo nhét ngân phiếu cho hắn, cười nói: “ Làm phiền công công phái một người đến phủ đệ của ta một chuyến, thỉnh Trường Bình công chúa phái sát thủ ca ca trong nhà ta đến chờ ở đây, ta là trụ cột quốc gia nha, cũng không thể lại bị người bắt cóc lần nữa, nếu còn bắt cóc ta sẽ thật mất mặt mà sống sót.”
Tào công công không chút khách khí nhận lấy ngân phiếu, lộ ra dáng tươi cười như cây hoa cúc, ân cần nói: “ Hầu gia không cần lo lắng, hoàng thượng có chỉ, điều hơn mười đại nội cao thủ, còn có ba trăm cấm quân tinh nhuệ, tùy thời thϊế͙p͙ thân bảo hộ sự an toàn của hầu gia, như vậy còn chưa hết, Trường Bình công chúa điện hạ cũng phân phối hai trăm nữ hầu vệ, tức khắc liền sẽ đến ngay ngoài cửa cung chờ ngài, hầu gia cứ thả tâm đi, an toàn của ngài ở trong kinh thành, từ nay về sau không còn chút sơ hở.”
Phương Tranh nghe vậy vui mừng, lần này thật là uy phong rồi. Bên người có năm trăm hộ vệ, sau này có thể mang theo người hoành hành xông thẳng bên trong kinh thành, ai dám có định kiến, lập tức chỉnh trị! Mấy trăm người vây quanh hắn, ở trên đường cái đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, nói vậy các vị phụ nữ đồng bào hẳn sẽ không dám phản kháng phải không? Đùa giỡn các nàng bày ra tư thế gì, các nàng phải bày ra tư thế đó. Tư thế không tiêu chuẩn, ta không thèm đùa giỡn nữa, trực tiếp gọi người tiếp theo.
Nhìn thấy Tào công công thu nhận ngân phiếu vào người, Phương Tranh cảm thấy có chút xót ruột, chỉ nói mấy câu lại mất một trăm lượng, lão gia hỏa này thu bạc cũng không biết xấu hổ, vì sao ngươi không học theo sự liêm khiết như đậu hũ của ta chứ?
Tào công công nói xong hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: “ Phương hầu gia cũng đã biết rõ đường đi, ta cũng không cần dẫn đường cho ngài nữa. Ôi, người đã già rồi, ta phải trở về nghỉ ngơi một hồi, chậm trễ, tax in cáo lui trước.”
Phương Tranh cười gật đầu, liền nói một lời công công quá khổ cực chào từ biệt, sau đó liền một mình hướng cửa cung đi đến. Đi vài bước bỗng nhiên nhớ ra, vỗ đùi quay đầu lại hô lớn: “ Ai, Tào công công, ba trăm cấm quân cùng đại nội cao thủ, ai phát tiền lương cho bọn họ nha? Muốn ta phát lương cũng không được đâu! Ta tình nguyện bị bắt cóc thêm một lần còn hơn.”
Tào công công đã không còn hình bóng từ lâu, Phương Tranh phẫn nộ quay đầu lại, kháo! Lại bị người tính kế!
Tùy tiện tính tính ngón tay, từng tháng phải chi hơn một ngàn lượng bạc, dù nhà của ta coi như là Hoa triều thủ phủ, cũng không trả nổi số lương lăn qua lăn lại như thế, xem ra sau này phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, lại chạy tới chân núi làm thổ phỉ một chuyến. Bất tri bất giác dường như mình biến thành kẻ nghèo, chuyện kiếm tiền theo sát như lửa sém lông mày.
Đi vào cửa cung bên ngoài hoàng cung, nhìn cung điện san sát trước mắt, dưới bóng đêm lại có vẻ trang nghiêm túc mục, trong nguy nga lại mang theo quý khí hoàng gia khiến cho cõi lòng sản sinh kính nể, trong lòng Phương Tranh kích động, địa phương tập trung tài phú quyền lực nhất thiên hạ, lão tử rốt cục đã trở về! Từ biệt nửa tháng, dường như đã có mấy đời, rơi vào chốn phồn hoa, sao như tiến thiên đường?
Trên mặt Phương Tranh cười tươi như hoa nở, tâm tình bỗng nhiên trở nên thật tốt. Tranh thủ thời gian nói chuyện xong với hoàng thượng, tùy tiện đẩy đưa vài câu, nhanh trở về nhà, cha mẹ, các lão bà đều đang chờ đợi mình sốt ruột.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh giống như con chim nhỏ vui sướng, một mình phóng nhanh đến ngự thư phòng. Trong miệng còn nhẹ nhàng hét lớn: “ Hoàng thượng lão gia tử, vi thần tiểu tế đã về rồi! Ta đến thăm ngài…”
Thanh âm vui sướng mà không bị cản trở vang lên quanh quẩn trong sân rộng hoàng cung chiếu sáng ánh đèn, vài con dơi lạc trên đỉnh cung điện cả kinh vẫy cánh phóng lên cao, kinh hoàng bay về nơi xa không biết tên.
Bên trong ngự thư phòng, thần tình hoàng thượng hơi có chút kích động đánh giá Phương Tranh, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn giống như được cơn gió xuân thổi qua, giãn rộng ra.
Tên Phương Tranh này xưa nay không hề nghiêm túc, tuổi trẻ lại xảo quyệt láu cá, hắn mất tích làm tác động vào trái tim thật nhiều người, thậm chí bao quát cả vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng trước mặt.
Ánh mắt Phương Tranh kích động nhìn hoàng thượng, bỗng nhiên thương tâm nói: “ Hoàng thượng, ô ô, cuối cùng ngài còn sống gặp lại được vi thần rồi.”
“ Ân?” Hoàng thượng nghe vậy sắc mặt bất thiện.
“ A! Vi thần nói sai rồi, vi thần xem như còn sống để thấy được ngài, ô ô…”
“ Ha hả, bình an trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi!” Hoàng thượng khẽ vuốt râu, thoải mái cười to.
Phương Tranh thấy hoàng thượng hài lòng như vậy, nhanh nhẹn không mất thời cơ kêu khóc: “ Hoàng thượng, vi thần lần này đúng là cửu tử nhất sinh( chín chết một sống), là cửu tử nhất sinh đó! Triều đình có nên cấp cho vi thần một chút trợ cấp hay không? Mười vạn tám vạn đều được.”
Tiếng cười thoải mái của hoàng thượng giống như bị người bóp cổ, nhất thời liền ngừng, mặt rồng trướng lên như gan heo, tức giận đến sặc lớn không ngớt, bưng ngực chỉ vào Phương Tranh run run.
Vẻ mặt Phương Tranh lo lắng nói: “ Hoàng thượng, ngài không có việc gì chứ? Ngài đừng kích động.”
Hoàng thượng nghe vậy chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách nổ bạo, vẻ vui sướng khi gặp lại Phương Tranh từ lâu biến mất không còn sót chút gì, hiện tại chỉ hận không thể đem người này kéo ra ngoài đánh cho một trăm trượng mới tốt, vừa thấy mặt liền đòi bạc, thần tử làm tới nông nỗi như hắn, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông.
Hoàng thượng bình phục hô hấp, không nói tiếp câu chuyện, gương mặt chợt nghiêm, hung hăng trừng mắt liếc hắn, âm dương quái khí nói: “ Ngươi bỏ được mà quay về kinh sao? Trẫm nghe nói, ngươi hỗn tại Thanh Long sơn có thể nói vui vẻ hớn hở, rất là uy phong, sớm như vậy trở về làm chi?”
Phương Tranh nghe giọng nói của hoàng thượng bất thiện, trong lòng thầm kêu không xong, lúc này ta vừa mới vào thành, hoàng thượng sẽ không dự định tính sổ với ta chứ? Mệnh quan triều đình đổi nghề làm thổ phỉ, điều này nói ra cũng là một tội danh không lớn cũng không nhỏ nha?
Cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của hoàng thượng, thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, khóe miệng lại mang theo vài phần ý cười, tâm trạng Phương Tranh không khỏi càng mê man, ý tứ của lão gia tử là gì đây?
Phương Tranh cười theo nói: “ Hoàng thượng, vi thần làm thổ phỉ chỉ là đùa chơi thôi, vi thần bị bắt lên núi, sợ bị đám thổ phỉ ngược đãi, cho nên mới lá mặt lá trái, dù sao ở trên núi quá buồn chán, muốn trải qua ngày tháng cho thoải mái, thuận tiện làm chút việc mà lúc làm quan không tiện làm đó thôi.”
Hoàng thượng kỳ quái: “ Ngươi làm quan còn có chuyện gì không tiện làm nữa?”
Phương Tranh vỗ đùi nói: “ Chuyện không tiện làm thì nhiều lắm! Hoàn toàn không giống như sinh hoạt lý tưởng trong lòng ta.”
“ Nga, vậy sinh hoạt lý tưởng trong lòng ngươi là gì?” Giọng nói hoàng thượng mang theo vẻ âm trắc trắc, rất có vài phần bất thiện.
Phương Tranh vẫn hồn nhiên không biết, nghe vậy hưng phấn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ngửa đầu như ước mơ, hai mắt tỏa ra quang mang hướng tới: “ Sinh hoạt trong lý tưởng của ta, mỗi ngày cầm theo một bịch phân đi ra đường phố, xem ai không vừa mắt tạt vào người hắn.”
Hoàng thượng giận dữ: “ Đây là lý tưởng hỗn trướng gì của ngươi?”
Phương Tranh cả kinh, vội vàng sụp mắt nói: “ Vi thần biết tội.”
Hoàng thượng thở dài nói: “ Lần này ngươi mất tích, tất cả mọi người rất lo lắng, sau này ngươi nên cẩn thận trong mọi việc, đừng tùy tiện nói lung tung trước mặt người khác, không nói chuyện triều đình và bách tính cần ngươi hiệu lực, nói chuyện làm việc, ngươi nên suy nghĩ cho Mật nhi. Mấy ngày nay, thật là khổ cho nó, ngươi nên đối đãi tốt với nó.”
Phương Tranh thành thành thật thật cung kính xác nhận.
“ Người bắt cóc ngươi, nghe nói ngươi tìm được rồi, áp tải tới kinh thành chưa?”
“ Phỏng chừng sắp tới, vi thần đã dặn Ôn Sâm, âm thầm đưa hắn ra khỏi ổ cướp, áp giải kinh thành.”
Trong mắt hoàng thượng hiện lên vài phần tinh quang bức người, giọng nói âm trầm: “ Sau khi áp tải về kinh thành, ngươi và Ảnh Tử phải nghiêm khắc trông giữ, cẩn thận hắn bị người diệt khẩu, tranh thủ thời gian thẩm vấn ngày đêm, tra ra ai đứng sau màn làm chủ việc này, trẫm chắc chắn sẽ trừng phạt hắn thật nghiêm khắc!”