Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 3

Sắc mặt Thời Yến cực kỳ khó coi, thiếu niên mười bốn tuổi đang là thời kỳ trổ dáng, nhưng Thời Yến do trường kỳ không đủ dinh dưỡng, vóc người thì cao, bất quá gầy muốn chết, làn da toàn thân trắng đến mức thấy được cả huyết quản màu xanh. Bây giờ mặt căng chặt, nhìn càng thêm âm trầm.

Cuối cùng, Thời Yến tìm thấy thủy tinh ma lực đó ở trong góc.

Là nó!

Lại một lần nữa nhìn thấy thứ này, Thời Yến bình tĩnh hơn bản thân tưởng tượng nhiều, y cầm thủy tinh ma lực lên, thứ này cần linh lực để mở, nhưng y không phải ngự linh sư, bèn lấy chút linh thủy trong bình ngọc ra bôi lên trên thủy tinh ma lực, linh lực là do người hấp thu linh khí xong chuyển hóa mà thành, tạm thời làm bậy làm bạ thử đã, Thời Yến nhìn chằm chằm vào thủy tinh ma lực.

Thủy tinh ma lực hấp thụ xong, lập tức chiếu hình ra.

Căn phòng tối tăm, một nam nhân dáng vẻ trung niên bị ném xuống đất, cưỡng ép rót vào dược thủy kỳ quái.

Da thịt toàn thân phù thũng trong thời gian ngắn, sau đó tróc ra từng tầng, máu thịt đỏ lét bên trong nhúc nhích, không bao lâu, với tốc độ mắt thường thấy được mọc ra làn da mới trắng mịn.


Nam nhân trung niên đó gào thét, chậm rãi không còn khí lực, chỉ có thể nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm một hướng, trong mắt tràn đầy trông đợi và cầu khẩn.

Không bao lâu, thay da xong, người này chớp mắt từ trung niên biến về thiếu niên, da mịn màng căng chặt, năm ngự linh sư vây quanh y cực kỳ thỏa mãn, sôi nổi luân phiên lên trận, đợi phát tiết tận hứng rồi, bắt đầu thi ngược đáng sợ.

Có một ngự linh sư mang thuộc tính hỏa, lấy ra các dụng cụ sắt không thể tưởng tượng nổi, sau đó đốt đỏ, ấn vào những góc kín trên thân thể thiếu niên, da thịt dính vào sắt nóng, rồi dùng sức kéo, máu chảy ra ồ ạt, lại bị một ngự linh sư khác mang thuộc tính băng phong lại, sau đó lại khắc các đồ án trên thân thể máu thịt của y, mấy ngự linh sư khác cũng không rảnh rỗi, rạch ngón tay y, lôi xương ra, lại nhét thứ kỳ quái vào, một tên khác nhét hạ thể vào miệng thiếu niên, do ghét hàm răng cản trở, trực tiếp nhổ từng cái răng của y đi…

Thiếu niên bị giày vò hôn mê, nhưng nhanh chóng bị đánh thức, chỉ cần tỉnh lại, thiếu niên sẽ nỗ lực nhìn về hướng đó, từ ban đầu tràn đầy hy vọng, dần biến thành nản lòng thoái chí, cho đến khi ngự linh sư thuộc tính băng đó đâm trụ băng vào trong người y, thiếu niên vẫn trợn to mắt, chết không nhắm mắt.

Cảnh tượng đến đây thì ngừng, hai mắt Thời Yến đỏ bừng xem hết, cố nén xúc động muốn đập nát thủy tinh ma lực, gian nan bước từng bước, từng bước tới cái tủ gần đó, bỏ thủy tinh ma lực vào.

Y phải giữ lại thứ này, tùy thời nhắc nhở bản thân, trời cao cho y một cơ hội sống lại, là để y đi báo thù!

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Thời Yến quay phắt đầu lại, La Hưng bưng chén mì đi vào, lập tức đối diện ánh mắt Thời Yến, hai mắt Thời Yến đỏ máu, vẻ mặt dữ tợn, nhìn hệt như ác quỷ tới từ địa ngục.

La Hưng giật bắn người, nguyên chén mì rớt xuống đất, chén bể, phát ra tiếng vang thật lớn.

La Hưng nhảy tránh theo phản xạ, để khỏi bị nước mì nóng bắn vào, đợi khi hắn ngẩng đầu lên, Thời Yến đang vô cảm nhìn hắn, làm gì còn dáng vẻ khủng bố như địa ngục tu la vừa rồi.


Thời Yến bình tĩnh ăn hết mì La Hưng đã đi đổi, cảm thấy tầm mắt dần mơ hồ, cuối cùng lại biến về trắng xóa, y vung tay đuổi La Hưng đi.

Thời Yến thầm tính thời gian, phát hiện thời gian kéo dài của linh thủy do mặt dây chuyền hình thành lâu hơn bình ngọc ngưng tụ.

Trải qua chuyện vừa rồi, không biết sao La Hưng lại có chút sợ phế vật Thời gia này, thấy Thời Yến kêu hắn đi, hắn lập tức khẩn cấp trốn xa.

Hai mắt Thời Yến không nhìn thấy, dứt khoát tựa lên giường nhắm mắt lại, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, thực tế trong đầu đang vận chuyển cao độ.

Trong ký ức Thời Yến không quen năm tên thi bạo kia, nhưng bọn họ lại biết Thời Yến. Thời Yến ngang ngược hống hách thành thói, không chỉ rất nhiều người Thời gia bị cậu ta ức hiếp, còn đắc tội không ít người của sáu đại gia tộc, kẻ địch khắp thiên hạ, những người này có lẽ từng kết oán với Thời Yến, cũng có thể là tùy tùng của con cháu thế gia nào đó đối địch với Thời Yến, còn có thể là người Thời Yến mới quen gần đây, tiếc rằng tất cả ký ức gần đây của thân thể này đã mất.

Thời Yến nhớ lại vừa rồi La Hưng nhắc đến Thời Khang, đồng dạng là người Thời gia, nhưng từ nhỏ từng bị Thời Yến ức hiếp thê thảm, hiện tại Thời Yến bị lạnh nhạt, gã bỏ đá xuống giếng không ít. Nhưng trong năm người đó, không có người Thời gia, chắc không phải cống hiến sức lực cho Thời Khang, mà rất có thể là quen biết với Thời Khang.

Thời Yến có được phần lớn ký ức của thân thể này, căn cứ theo hiểu biết mơ hồ của thân thể về sáu đại gia tộc, Thời Yến đại khái hiểu được mấy ngự linh sư hôm đó thuộc thế lực nào, sáu đại gia tộc khống chế các nước, trước mắt giữa các nước đang là thời kỳ trăng mật, vì thế giữa con cháu thế gia cũng quen biết lẫn nhau.

Nhưng mọi người đều thầm biết rõ, con cháu trực hệ của các đại gia tộc là ranh giới, trừ khi khai chiến, nếu không quyết không dễ dàng xuất hiện tử thương. Dù sao mỗi một ngự linh sư đều quý giá, mà con cháu gia tộc có thiên phú đặc thù thì càng quý hơn.


Xét thấy Thời Khang cũng có thể là kẻ nảy ra chủ ý này, cuối cùng dẫn đến cái kết của y kiếp trước, Thời Yến đè nén sát ý đang sôi sục trong lòng, với địa vị cùng thực lực của y tại Thời gia hiện tại, căn bản không cách nào lay động được Thời Khang, lần này y bị Thời Khang chọc tức ngất xỉu hai ngày, không ai hỏi han, địa vị của y tại Thời gia không nghĩ cũng biết. Ngược lại vì y có tiền án chọc họa, lại thêm Thời gia vô cùng nghiêm khắc với chuyện đồng tộc tương tàn, cộng với Thời Yến hiện tại là mượn xác hoàn hồn, ngự linh sự cực nhạy cảm với linh hồn, nếu bị người phát hiện, vậy mới là phiền toái.

Vì thế, Thời Yến tự nói với mình, y nhất định phải mạnh lên trong thời gian ngắn nhất.

Chủ nhân thân thể này là một người vô cùng cổ quái, rõ ràng bị mù, nhưng lại chuẩn bị sách đầy cả phòng, đại khái là càng không xem được, thì càng muốn xem.

Bây giờ lại tiện cho Thời Yến, hiểu biết của y về các thế gia cùng ngự linh sự ít đến đáng thương, cho dù kế thừa ký ức của thân thể này, có được phần lớn cũng chỉ là những tin tức không quan trọng. Sách Thời Yến thu thập phần lớn là vào lúc gia chủ Thời gia còn uy phong, lấy trong tàng thư các ra, phương diện nào cũng có, đối với Thời Yến hiện tại có thể nói là mưa đúng lúc.

Điều duy nhất không tốt đẹp là mỗi lần muốn xem sách, đều phải nhỏ linh thủy. Từ sau khi sợi dây chuyền đó đến Thời gia, thỉnh thoảng sẽ tự động ngưng kết linh thủy, Thời Yến đoán rất có thể bên trong mặt dây chuyền có thứ tụ linh, linh khí Thời gia sung túc, mặt dây chuyền liền không biết mệt mỏi ngưng tụ ra linh thủy, cung cấp cho Thời Yến sử dụng.

Ngay từ đầu, mỗi lần Thời Yến nhỏ linh thủy vào mắt, đều đau đến chết đi sống lại, máu đục chảy đầy mặt, có lúc không lau sạch, La Thanh đi vào còn cho rằng y lại đập vào đâu đó, bị dọa sợ gần chết, ánh mắt nhìn Thời Yến giống như nhìn tên bệnh thần kinh, rồi càng thêm sợ hãi Thời Yến. Hiện tại tính cách Thời Yến cổ quái hết sức, hành sự càng thêm âm trầm, ngay cả La Hưng cũng không nhịn được muốn né thật xa, nhưng khổ cái là gần đây Thời Yến lại trở nên hào phóng.

Mấy năm nay tuy Thời Yến đã sa sút, nhưng dù sao vẫn là con cháu của gia tộc, nhất định góp nhặt được không ít, thỉnh thoảng tâm tình tốt, sẽ thưởng cho La Hưng vài món, đây là đãi ngộ mà chưa ai từng có.

Những thứ thuộc về Thời gia, chỉ cần hơi quý giá đều sẽ bị ấn dấu, trừ chủ nhân món đồ, người ngoài mà lấy sẽ lập tức bị phát hiện, vì thế Thời gia chưa từng có ai dám trộm đồ. Tại Thời gia địa vị La Hưng vẫn còn rất thấp, tuy tận sức cho người khác rồi, nhưng được ban thưởng thực chất lại là lần đầu tiên, hiện tại La Hưng có được nhiều thứ tốt, xuất thủ cũng hào phóng, chậm rãi dựng lên uy tín của mình ở tầng đáy, nhưng mỗi khi đối mặt Thời Yến, lại bị bộ dạng âm lạnh của Thời Yến dọa sợ.

Từ đó La Hưng mù mịt, đối với Thời Yến là vừa yêu vừa sợ.


Thời Yến để mắt tới mọi biểu hiện của La Hưng, khá là vừa lòng. La Hưng là người hầu hạ kề bên y, y phí một hồi tâm tư, xem ra đã có chút tác dụng.

Mà linh thủy cũng mang đến niềm vui bất ngờ cho Thời Yến. Số lần nhỏ linh thủy nhiều dần, Thời Yến vui mừng phát hiện, máu đục chảy ra từ mắt đã ít dần đi, mà sương trắng trước mắt cũng càng ngày càng nhạt. Ngoài ra, Thời Yến phát hiện thính giác khứu giác v.v… của mình cũng trở nên nhạy bén không ít.

Thời Yến hiểu những thứ này có liên quan rất lớn đến linh thủy, nếu nói ban đầu còn lo lắng tác dụng phụ phải cẩn thận sử dụng, bây giờ đã thành thoải mái tay chân, dùng càng lúc càng thường xuyên.

Sách trong thư phòng rất nhiều, Thời Yến chọn chọn lựa lựa, tìm thứ mình hứng thú nhất bắt đầu xem trước.

Trong đó, trọng điểm chú ý của Thời Yến là tất cả tư liệu về ngự linh sư.

Đẳng cấp ngự linh sư của thế giới này được phán đoán theo màu sắc, phân chia là đỏ cam vàng lục xanh lam tím đen, thiên phú của ngự linh sư phần lớn sẽ thức tỉnh vào lúc sáu bảy tuổi, lần đầu tiên kiểm tra phần lớn đều là xích cấp (đỏ), nếu trực tiếp xuất hiện tranh cấp (cam), vậy chính là thiên tài, nếu là hoàng cấp (vàng), chỉ sợ sẽ dẫn tới oanh động.

Mà năm tên Thời Yến phải báo thù, thực lực đều đang ở dưới thanh cấp (xanh), trong đại gia tộc không tính là thiên tài, nhưng thả ra ngoài, lại là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Đồng thời, Thời Yến cũng cố ý đi tra tìm tin tức về mặt dây chuyền, nhưng làm sao cũng tìm không thấy. Ngược lại bình ngọc được ghi chép trong sách, cũng như gia chủ Thời gia đã nói ban đầu, là thứ tốt để tụ linh, chỉ riêng giá trị của bình ngọc đã có thể sánh với một ngự linh sư lục cấp, có thể thấy rất quý giá. Vậy mặt dây chuyền hiệu quả tốt hơn cả bình ngọc, chỉ sợ giá trị liên thành.

Thời Yến tới trước gương, nhìn bản thân trong gương, thiếu gia Thời gia này có tướng mạo đẹp, mặt mày tương tự với Thời Yến trước kia, nhưng không biết tinh xảo hơn bao nhiêu, trong ký ức, gần như mỗi người từng gặp Thời Yến, đều sẽ kinh diễm bởi vẻ ngoài của cậu ta. Thời Yến nhìn bản thân mình trong gương, lại chẳng có cảm giác gì, trọng điểm của y nằm ở đôi mắt, suốt thời gian này, trong người Thời Yến bất tri bất giác sinh ra một luồng khí, y khống chế nó, đưa đi khắp nơi trong người, cuối cùng đổ vào hai mắt.


Tuy y không dám xác định luồng khí này có phải linh lực không, nhưng mỗi khi y ngưng tụ luồng khí đó vào mắt, thời gian hai mắt có thể thấy rõ đã kéo dài hơn nhiều, nghĩ chắc cho dù không phải linh lực, cũng sẽ không kém đi đâu.

Phát hiện này khiến y vui mừng không thôi, nhưng y không tuyên dương ra, sống lại lần nữa, y đương nhiên biết giấu tài bớt họa.