Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 22

Bát Hỉ thấy Thời Yến cười nhẹ, còn cho rằng y đang nảy chủ ý xấu nào đó, lập tức suy nghĩ rộng hơn, nhớ lại từng hành động của Thời Yến trong ngục thất, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Chủ nhân cậu gian trá quá!”

Thời Yến quay đầu cười nhìn nó.

Vốn tướng mạo Thời Yến cực đẹp, nhưng vì vấn đề tính cách, gần như cực hiếm khi mỉm cười, giờ đây mặt cười nhạt, khoảng thời gian này cũng nghỉ ngơi tốt, trong người lại ngưng tụ linh khí, nên da trắng nõn sạch sẽ, hơi lộ ra chút phớt hồng, đôi mắt trong vắt ngậm cười, khóe môi nhếch cao, vô cùng mê người.

Bát Hỉ là một sinh mạng có trí tuệ, nhiều năm nay tiếp xúc với nhân loại, thẩm mĩ sớm đã nhất trí với nhân loại, nhìn bộ dạng yêu nghiệt của Thời Yến, trong lòng cảm thán, tuy tính cách thế này không quá giống với lời đồn trong Thời gia mà nó nghe lúc trước, nhưng tướng mạo lại thật sự xinh đẹp như lời đồn.

Trong lòng nghĩ thế, còn ngoài miệng thì không hàm hồ, Bát Hỉ híp mắt nhìn Thời Yến nói: “Cậu sớm biết tác dụng của cái lồng đó với Thông Thiên Mãng, hắn càng phản kháng, tiêu hao sẽ càng lợi hại, cậu còn cố ý mang linh thủy cho hắn uống!”

Thời Yến không ngờ mánh nhỏ của mình bị Bát Hỉ nhìn ra ngay lập tức, khí linh đã sống không biết bao lâu này xem ra cũng không ngốc, Thời Yến như có như không gật đầu.

Bát Hỉ thấy Thời Yến không phủ nhận, lập tức nhận định là ngầm thừa nhận: “Thông Thiên Mãng đó tuy cường đại, nhưng đã vô cùng suy yếu, hơn nữa tính cách ngoan cường, rõ ràng có vướng mắc gì với cậu, linh thủy đưa tới miệng cũng không chịu uống.”

“Tôi để bên cạnh nó, cậu cảm thấy nó sẽ uống sao?”


“Chắc chắn sẽ uống.” Con thỏ không suy nghĩ nói, bất kể hắn và Thời Yến đã xảy ra chuyện gì không vui, nhưng so với bị nhốt trên vạn năm, sau này biến cường nỗ lực thoát thân đều không tính là gì. “Nhưng hắn càng uống, thì càng khó thoát thân, cuối cùng rất có thể sẽ chết sớm hơn __ lẽ nào, cậu muốn hắn chết?!”

Bát Hỉ đột nhiên kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, cách làm của Thời Yến nhìn như đang lấy lòng bạch xà kia, nhưng thực chất ám tàng sát cơ, nhưng cho dù đối phương biết, cho dù hiện tại cự tuyệt, thì sớm muộn cũng rơi vào cạm bẫy.

Thời Yến cười cười: “Sao có thể, tôi còn muốn thu phục nó mà.”

Bát Hỉ thấy Thời Yến có vẻ đã nắm chắc, dường như sớm đã có mưu kế, tuy thời gian ở chung với Thời Yến rất ngắn, nhưng kỳ quái là, trên người Thời Yến lại có sức mạnh khiến nó tin phục.

Lại nghĩ đến đá luân hồi trên người Thời Yến, không hiểu sao Bát Hỉ cũng sinh ra suy nghĩ có lẽ Thời Yến thật sự có thể sáng tạo kỳ tích.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã luẩn quẩn trong đầu không đi nữa, mắt thỏ đảo đảo, bất luận Thời Yến có thành công không, hiện tại tỏ rõ lập trường là chuyện nên làm, vì thế Bát Hỉ nói: “Chủ nhân, tôi biết sau này cậu chắc chắn có rất nhiều chỗ cần tới tôi, tôi có thể đáp ứng giúp cậu, nhưng cậu cần phải đáp ứng tôi một chuyện.”

Bát Hỉ đột nhiên thay đổi thái độ, Thời Yến có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến sự gian xảo của Bát Hỉ, thì bình tĩnh lại, tên này làm việc giỏi nhất là chừa đường lui: “Nói đi.”

“Nếu cậu thật sự có thể thu phục Thông Thiên Mãng, sau khi hắn trở thành linh sủng của cậu, cậu phải bảo đảm an toàn của tôi, đừng để hắn đánh chủ ý lên tôi.” Bát Hỉ nói, tai thỏ rũ xuống, có chút mất tinh thần nói.

Vừa rồi nó thấy Thông Thiên Mãng kia, đã sinh ra cảm giác nguy cơ theo bản năng, cứ như gặp phải thiên địch, cũng may Thông Thiên Mãng đó vô cùng suy yếu, tạm thời còn chưa địch lại nó, nhưng nếu được Thời Yến thu phục, vậy sẽ khác, vốn nó nhận định rằng Thời Yến không cách nào thu phục Thông Thiên Mãng, nhưng sau khi nghe kế hoạch của Thời Yến, bất tri bất giác nó đã thay đổi chủ ý.

Thông Thiên Mãng kia đã ở gần rìa tử vong, Thời Yến có thể giúp hắn thoát ra, nói không chừng suy nghĩ của hắn lúc đó giống với suy nghĩ của mình khi xưa, hy sinh thời gian trăm năm mà thôi, đổi lấy tự do cả đời, nghe ra cũng không phải không có lợi đâu.


Thời Yến nhướng mày, lập tức hiểu tại sao trước đó thần sắc Bát Hỉ khác lạ, chẳng qua lại là cái gì khiến nó thay đổi chủ ý đây.

Dù sao Bát Hỉ đã thỏa hiệp, y cũng lười truy vấn tiếp, lập tức đáp ứng, thấp giọng nói vài câu với Bát Hỉ, Bát Hỉ liền nhận lệnh đi làm việc.

Sau hôm đó, nhờ sự che giấu của Bát Hỉ, Thời Yến thường xuyên ngụy trang thành Thời Khang, lén lút đi đưa linh thủy cho Thần Quang. Bất kể bạch xà có để ý hay không, mưa gió không ngừng. Thế là nửa tháng sau, Thần Quang ban đầu còn chết sống không chịu tiếp nhận linh thủy của Thời Yến, dưới sự đàn áp càng lúc càng to gan của người bình thường, cuối cùng nó uống linh thủy, hơn nữa rất không khách khí phóng độc làm rữa da thịt lên tay của hai người kia.

Lần này nó không dùng độc rắn giết người, chỉ là cho họ một chút cảnh cáo. Thời Yến hiểu, nó đã học được bảo tồn lực lượng.

Cùng lúc này, Thời Yến cảm thấy linh lực trong người đã hình thành sương mù, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu không dễ khống chế. Thời Yến hiểu được, y chỉ còn một bước nửa là đột phá lục cấp, nhưng bất kể y cố gắng tu luyện ra sao, chung quy không cách nào bước ra được bước đó, ngược lại còn khiến mình bị nội thương.

Theo cách nói của Bát Hỉ, thân thể của Thời Yến vốn không thích hợp làm ngự linh sư, là dựa vào linh thủy của đá luân hồi, cường ngạnh nâng y từ người bình thường lên đỉnh hoàng cấp hiện nay, nguyên bản hoàng cấp lên lục cấp chính là một bậc cửa, Thời Yến muốn đột phát lục cấp, sẽ càng khó khăn hơn ngự linh sư bình thường.

Sau khi biết được, Thời Yến không nản chí, mà càng thêm nỗ lực tu luyện, bộ dạng liều mạng đó, không chỉ Bát Hỉ nhìn vào phải cảm thán, ngay cả đám người La Hưng bên cạnh Thời Yến cũng dần bị ảnh hưởng, trong ánh mắt nhìn Thời Yến mang theo mấy phần kính phục thật lòng.

Chớp mắt lại mười ngày trôi qua.

Trong gần một tháng này, Thời Yến hầu như cứ cách một ngày sẽ đến thăm Thần Quang, mấy lần đầu Thần Quang còn không cảm ứng được Thời Yến, nhưng sau khi nó hấp thu càng lúc càng nhiều linh thủy, Thời Yến không cách nào che giấu nữa.

Nhưng Thời Yến thích trốn, Thần Quang cũng lười phát hiện, mỗi lần khi Thời Yến ném linh thủy vào, Thần Quang đều cuộn lại thành cục, nhắm mắt, giả đò không nhìn thấy.


Thời Yến cảm thấy bộ dạng này của nó rất buồn cười, đoạn thời gian này có linh thủy bổ sung, thân thể Thần Quang đã sáng sủa hơn trước, vảy màu trắng, lóe ánh sáng nhu hòa, độ cong thân thể cực kỳ lưu loát, đẹp đến mức không thật lắm. Nếu nó không động, chỉ sợ thật sự có người nghĩ nó là tác phẩm nghệ thuật.

Thời Yến quay người định đi về, còn chưa đi được hai bước, linh lực trong người đột nhiên cuộn trào. Tình trạng này rất thường thấy trong thời gian gần đây, Thời Yến không bận tâm tiêu hao thân thể liều mạng xung cấp, dẫn đến thân thể gánh vác quá nặng, trong ngày thường, linh lực trong người sẽ đột nhiên trở nên cuồng bạo, tình huống này vô cùng hung hiểm, nhưng Thời Yến lại không mấy xem trọng.

Nếu ngay cả lục cấp y cũng không thể xông phá, cả đời này đừng nghĩ đến báo thù nữa, vậy sống còn có ý nghĩa gì.

Thần Quang trong lồng thấy bước chân Thời Yến hơi hư ảo, nó cúi đầu nhìn linh thủy trong bình, vung đuôi hất, lấy số linh thủy đó ra, từ khi chiến tranh lạnh đến nay, lần đầu tiên Thần Quang hấp thụ linh thủy trước mặt Thời Yến. Sau đó, Thần Quang há miệng ra, hai giọt máu đỏ tươi xoay chuyển giữa không trung, Thần Quang bỏ chúng nó vào bình, ném ra khỏi lồng.

Thời Yến sớm đã chú ý đến động tĩnh của Thần Quang, thấy bình bay về phía mình, y đưa tay đón lấy, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thần Quang, còn chưa kịp hỏi cái này là gì, người bên trong lại đi ra.

Thời Yến lập tức quay người đi về, lại bị đối phương bắt được bóng lưng!

Thời Yến không kịp nghiên cứu trong bình chứa gì, vội vã ly khai. Dù sao người đuổi theo sau lưng y là người bình thường, hơn nữa ở đây là Thời gia, bọn họ cũng không dám hành động tùy ý, ra khỏi nơi nuôi thú, Thời Yến cắt bỏ cái đuôi sau lưng, lúc này mới chậm rãi bước.

Bát Hỉ chợt lồi đầu ra: “Đồ tốt!! Thời Yến sau khi về cậu mau chóng hấp thụ thứ này đi!!”

Thời Yến thấy bộ dạng vui mừng quá mức của Bát Hỉ, hỏi: “Nó cho tôi thứ gì?”

“Tinh huyết của hắn.” Bát Hỉ nói: “Hề hề… xem ra hắn sớm đã nhìn ra cậu đình trệ ở hoàng cấp không xông lên được lục cấp, nể tình cậu thường xuyên tặng linh thủy cho hắn, hắn cho cậu thứ này. Bất luận truyền thuyết viễn cổ kia có thật hay không, con Thông Thiên Mãng này giỏi khống chế linh lực, cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy, trong người hắn vốn hàm chứa lực lượng cực kỳ cường đại, huyết mạch thiên phú không ai có thể sánh được, cậu nuốt tinh huyết của hắn, cái khác không dám nói, nhưng về độ khống chế với linh lực, ắt hẳn tinh tiến một tầng.”


“Có thể giúp tôi đột phá lục cấp?” Thời Yến nhướng mày, trong mắt cũng nhịn không được lóe qua một tia hưng phấn.

Bát Hỉ gật đầu: “Chẳng qua cụ thể cũng phải xem cậu có tự cố gắng hay không.”

Thời Yến nắm chặt cái bình trong tay, lần này, y nhất định phải bước qua lục cấp!

Sau khi trở về, Thời Yến phân phó hạ nhân phụ trách không cho phép bất cứ ai vào quấy nhiễu y, rồi lập tức bế quan.

Nhìn cái bình trước mặt, Thời Yến cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, khi cái bình được mở ra, một luồng khí tanh ập đến, đồng thời cũng đi kèm với linh khí cường đại, nhanh chóng lan ra xung quanh, Thời Yến có cảm giác như lại một lần nữa đi vào tháp thời gian, xung quanh thân thể đều là linh khí nồng đậm vây lấy.

Phát hiện này khiến Thời Yến kích động không thôi, có điều cũng sợ hãi năng lượng chứa trong hai giọt máu. Nhưng rất nhanh, Thời Yến cắn răng, trực tiếp đổ máu trong bình vào miệng.

Hai giọt máu chảy vào cổ họng, ban đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng rất nhanh, một luồng nhiệt lưu bắt đầu lan tràn từ trước ngực, một giây sau, một luồng sức mạnh cường đại bùng phát nơi ngực, nhanh chóng xông lên đại não!

Thời Yến chỉ cảm thấy cả người mình bị một luồng sức mạnh hung tợn đập vào, sau đó chìm vào trong hỗn đục. Trước khi ý thức Thời Yến rơi vào hôn mê, linh lực trong người y đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Linh thủy như sương mù, dưới tác dụng của hai giọt máu, trở nên càng thêm ngưng luyện, chậm rãi, sương mù biến thành hình thái như nước, từ từ di chuyển khắp thân thể Thời Yến, khởi điểm của chúng, lại là ở giữa mi tâm Thời Yến.

Chỗ mi tâm, là nơi yếu ớt nhất cũng là cường đại nhất của ngự linh sư, linh khí trong người ngự linh sư từ phần đầu mà xuống, tuần hoàn quanh người, cuối cùng lại trở về đầu, hình thành một vòng tuần hoàn đặc biệt, mi tâm là khởi điểm của vòng tuần hoàn này, linh lực tồn trữ đương nhiên cũng dồi dào nhất. Nhưng một khi bị người cường đại hơn mình gấp bội đánh vào mi tâm, thì tương đương với phế đi linh mạch, đời này không thể trở thành ngự linh sư nữa. Cũng như lúc trước Thời Yến đã phế đi Thời Dương.


Mà lúc này, linh khí trong người Thời Yến đã triệt để biến thành dịch thể, đây chính là tượng trưng đột phá hoàng cấp, chính thức bước vào lục cấp!

Thời Yến chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận biến hóa nghiêng trời lệch đất trong người, mắt vụt qua một tia cuồng hỉ.

Thời Yến trầm mê trong niềm vui đột phá được lục cấp lại không phát hiện, hai giọt máu đã bị y nuốt vào đó, không vì y đột phá lục cấp mà bị tiêu hóa hết, ngược lại nó thuận theo linh khí di chuyển đến mi tâm của y, cuối cùng ẩn đi biến mất không thấy nữa.