Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 66

Trên thực tế Ân Quyết cũng không ngủ đến hôm sau, ngay tối hôm đó y đã tỉnh rồi, hơn nữa toàn thân đều giống như bị nghiền, ngay cả hai chân khép lại thôi cũng thấy đau, y lật người, sau khi cảm thấy chăn nệm thơm mát và thân thể khô ráo, mơ mơ hồ hồ rờ rẫm vị trí bên cạnh…

Trống không?! Ân Quyết lập tức giãy dụa mở mắt ra.

Nơi Long Sùng Vũ vốn nên nằm giờ trống không, chăn nệm cũng lạnh lẽo, y thử gọi: “Long… Sùng Vũ…”

Vì đã rên suốt buổi sáng, cổ họng Ân Quyết khàn vô cùng, y ho khan hai tiếng rồi ngồi dậy, ly nước ở đầu giường trống không, y không thể không khoác áo sơ mi, cố sức xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ.

“Long Sùng Vũ?” Ân Quyết lại gọi một tiếng, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, tâm trạng y lập tức trở nên sa sút, rõ ràng trên người còn đau như thế, nhưng không biết Long Sùng Vũ đã chạy đi đâu rồi.

Y chậm rãi vào nhà bếp, vốn chỉ định rót một ly nước, kết quả đột nhiên phát hiện nồi cơm điện còn cắm điện, đang giữ ấm, mà trên bàn nguyên liệu bên cạnh đặt hai mâm trái cây đã rửa sạch, một mâm là măng cụt tươi đã gọt vỏ, mà mâm kia là thơm được sắt thành miếng đã nấu qua nước đường.

Hai thứ này bình thường ở nhân gian tuy không hiếm thấy, nhưng lúc này thật sự có thể gọi là hàng hiếm, hơn nữa Ân Quyết chưa từng ăn qua.

Y lặng lẽ nhìn thức ăn nửa ngày, sau đó lại mở nắp nồi cơm điện, bên trong đang hầm đồ, phía trên là một chén cháo bí đỏ, mà bên dưới là canh gà đã được hầm đến mức xương cũng rã hết.

Ân Quyết: “QAQ…”

Ân Quyết đỡ eo vẻ mặt căng cứng cầm muỗng lên, thử nếm một miếng cháo bí đỏ, lại cắn một miếng thơm, trong miệng là mùi vị ngọt ngào, thoáng chốc giống như đau đớn trên người đều đã được điều trị, mắt y cũng sáng lên, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên chút tiếng động, Ân Quyết quay đầu qua.

Long Sùng Vũ có vẻ vừa mới về, chậm rãi đến cửa nhà bếp, nhìn Ân Quyết cầm muỗng, mặt phồng lên rõ ràng còn hơi sửng sốt, gương mặt vốn đầy tử khí của hắn cũng lộ ra chút tươi cười: “Sao đã dậy rồi?”

Mặt Ân Quyết lập tức không còn biểu cảm gì, lặng lẽ quay đầu về.

Trên người Long Sùng Vũ mặc một chiếc áo khoác màu đen, còn đội mũ, cởi áo xuống bỏ vào túi trữ đồ, lại gần Ân Quyết: “Không để ý đến ta?”

Ân Quyết không nói gì.

Long Sùng Vũ thấy khóe miệng Ân Quyết còn dính chút dầu của canh gà, quả thật thấy thích muốn chết, hận không thể trực tiếp ăn luôn y vào bụng, nhưng đột nhiên hắn khựng lại, hắn phát hiện Ân Quyết chỉ mặc một cái áo sơ mi đã ra khỏi phòng ngủ, hơn nữa còn có thể thấp thoáng thấy từng chuỗi vết hôn rải rát dưới vạt áo sơ mi kéo thẳng xuống, giữa chân là dày đặc nhất.

Điểm mấu chốt là, y không mang giày.

Long Sùng Vũ nhíu mày, ôm hai chân Ân Quyết vác y lên, động tác thô bạo vô cùng, “Sao rồi? Ngay cả mang giày cũng cần ta phải dạy sao?”

“Ưm…” Ân Quyết nhỏ giọng hít một hơi.

Long Sùng Vũ lập tức mềm lòng: “Đau chỗ nào? Ta nhìn cho ngươi.”

Ân Quyết kiên quyết không nói chuyện với Long Sùng Vũ, chỉ có thể lặng lẽ ủy khuất.


Long Sùng Vũ cẩn thận ôm người bỏ vào ổ chăn, sau đó nâng chân y đặt lên ngực mình, lòng bàn chân lạnh lẽo lập tức cảm nhận được độ ấm.

Long Sùng Vũ sầm mặt dặn dò: “Xuống giường nhớ mang giày.”

Ân Quyết rút chân lại mà không được, y chớp mắt.

Long Sùng Vũ ra vẻ dữ tợn nói: “Chẳng qua ta thích ngươi ở trên giường đợi ta hơn, nếu không chịu nhớ kỹ, sau này đừng xuống nữa.”

Ân Quyết: “…”

Ân Quyết đáng thương không dám lên tiếng, ghi món nợ bị khủng bố buổi tối này cho nhân cách buổi sáng, y không dám lớn tiếng với Long Sùng Vũ bây giờ, đợi ban ngày nhất định sẽ đòi lại QAQ!

Đợi lòng bàn chân được ủ ấm rồi, Long Sùng Vũ liền lật Ân Quyết lại, vạch chăn trên người và áo sơ mi của y lên, lộ ra bờ mông bị mình chà đạp, chỗ đó tuy đã được chăm sóc, nhưng vẫn có chút tơ máu.

Long Sùng Vũ nhíu mày lấy một ống thuốc ra khỏi túi, chấm một chút nhẹ bôi lên cho y, mùi hương của dược thảo tỏa ra, hơn nữa xúc cảm ẩm ướt khiến cổ họng hắn bắt đầu ngứa ngáy, vì thế hắn chỉ có thể dời lực chú ý của mình: “Vảy sau lưng ngươi đã biến mất rồi… có biết là vì sao không?”

Ân Quyết lắc đầu.

Long Sùng Vũ đắp chăn cho y, kéo người vào lòng: “Tại sao không nói chuyện với ta?”

Ân Quyết vùi đầu vào gối, làm như không nghe thấy.

Long Sùng Vũ vẫn không buông tha cảm thán: “Vô lương tâm quá…”

Ân Quyết: “= =…”

Long Sùng Vũ nói câu này không phải là vu khống, hắn quả thật cũng bị thương một chút, tuy lý do hơi miễn cưỡng.

Chuyện này phải bắt đầu nói từ sau khi hắn và Ân Quyết làm xong chuyện đó.

Sau khi Long Sùng Vũ giải phóng thì Ân Quyết trực tiếp hư thoát ngất đi, trên người toàn là dấu vết *** và mồ hôi, Long Sùng Vũ sợ y không thoải mái, nên ôm y vào phòng tắm tẩy rửa, thuận tiện xử lý sạch chất dịch trắng và măng cụt vụn còn lưu trong người y.

Chỗ đó sưng khá nghiêm trọng, vạn nhất làm không tốt còn chảy máu, sau khi Long Sùng Vũ qua lúc sung sướng cũng đã biết kéo lý trí về, hắn khổ não không thôi, có thể cần phải bôi chút thuốc rồi.

Long Sùng Vũ nhíu mày, thuốc cầm máu của ma tộc hắn không dám tùy tiện cho Ân Quyết sử dụng, nhưng chỉ dùng chút thuốc tiêu viêm của nhân tộc thì lại sợ không đủ, bây giờ Ân Quyết ngủ rất say, cho dù toàn thân ngâm trong nước nóng cũng chỉ khe khẽ hừ một tiếng, không tỉnh lại.

Long Sùng Vũ không nỡ đánh thức Ân Quyết để tìm mấy thứ thuốc gì đó, hắn ngẫm nghĩ, nảy ra một ý.

Nửa đêm, chính là lúc phần lớn mọi người đang ngủ say, Ân Quyết bị Long Sùng Vũ bọc thành cái bánh bao, nằm trên giường lớn thoải mái, trong nhà bếp đã có mỹ thực ngon miệng dành cho y.

Long Sùng Vũ thay trang phục màu đen, sau khi kiểm tra cửa nẻo đã đóng chặt mới cứng mặt ra cửa, trong sắc đêm nặng nề, nhanh chóng di chuyển về hướng biệt thự của Tạ Vũ và lão thái gia…


Bạn cho rằng hắn muốn mặt dày quấy rầy người ta và xin thuốc thì là sai lầm lớn đó!

Tuy ma khí của hắn tạm thời bị áp chế, nhưng về thực lực, tuyệt đối mạnh hơn người bình thường nhiều.

Thế là, nửa tiếng sau, một biệt thự cách khá xa chỗ Ân Quyết nổi lên một trận gà bay chó sủa…

Nếu muốn tìm đồ khác chỉ sợ còn hơi phiền phức, nhưng may mà thuốc của hải tộc luôn dày đặc linh khí, Long Sùng Vũ tìm kiếm rất nhanh, đương nhiên tiếng động cũng không ít, cho nên bị phát hiện là nằm trong dự liệu.

Tạ Vũ thức khuya xem phim kinh dị còn chưa ngủ: “Má ơi! Có trộm! Đứng lại –”

Tạ Tín cũng thức khuya cùng xem phim kinh dị cũng chưa ngủ: “Kỳ vậy, tên trộm này hình như không lấy thứ gì đáng giá… ngay cả gạo cũng… tiểu Vũ cô làm gì vậy?!”

“Mẹ nó tránh ra, để tôi tới!!” Tạ Vũ thấy tốc độ Long Sùng Vũ quá nhanh, liền đẩy Tạ Tín đang cản đường ra, khi hắn nhảy qua cửa sổ chạy đi, cô liền lột một chiếc giày cao gót trên chân xuống…

Tạ Tín trừng mắt nghẹn họng: “=口=…”

Lão thái gia bị đánh thức: “???”

Lúc này, Long Sùng Vũ ôm người vào lòng, sầm mặt xoa phần gáy, chậc… tuy hắn chưa đến mức bị một chiếc giày ám toán, nhưng khi tránh né, vì dùng sức quá lớn, hắn lắc mạnh… thật sự trúng chiêu…

Ân Quyết lại ngủ say, dáng vẻ rất yên bình trầm tĩnh, Long Sùng Vũ nhếch môi, một đời anh danh của hắn đều bại trong tay Ân Quyết, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện thế này nếu xảy ra vào mấy trăm năm trước là căn bản không thể tưởng tượng, so với bản thân vào lúc đó, hắn bây giờ chỉ sợ mới giống một “người” sống chân chính.

Nếu lại trở về lúc trước, có lẽ hắn đã hoàn toàn không thể thích ứng nổi nữa, không có nhiệt độ cơ thể của người trong lòng, tuyệt đối là một chuyện khiến hắn tuyệt vọng.

Ngày hôm sau, ngay cả đi đường Ân Quyết cũng cảm thấy có chút khó khăn, thân thể còn đau hơn hôm qua, Long Sùng Vũ vô cùng dịu dàng vô hại trực tiếp vác y lên, chỉ đâu đi đó, quả thật là nâng sợ ngã, ngậm sợ tan.

Cho dù Ân Quyết vì bị sưng huyệt khẩu không thể ăn thịt, vô cùng bực bội khàn giọng trút giận: “Sau này không bao giờ làm với ngươi nữa =皿=!”

Long Sùng Vũ cũng chỉ cười nói: “^_^ Được, không làm thì không làm, cậu vui là được.”

Ân Quyết híp mắt lại, biểu thị nghi ngờ lời hắn.

Long Sùng Vũ vẫn cong môi cười, Ân Quyết cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với hắn quả thật làm tâm trạng hắn cực tốt: “Đợi cậu ăn xong chén cháo này, tôi sẽ bôi thuốc cho cậu.”

Ân Quyết cố sức lắc đầu, cũng không biết hộp thuốc trong tay Long Sùng Vũ là từ đâu ra, nếu để người khác biết y dùng thứ thuốc quý giá đó để bôi lên chỗ kia, nhất định sẽ mất mặt đến tận Đông hải.

Khi Long Sùng Vũ chuẩn bị thi hành thủ đoạn cưỡng chế bức ép Ân Quyết cởi áo sơ mi và cởi quần lót, chuông cửa vang lên.

Long Sùng Vũ tạm thời cất thuốc đi, lấy chăn bọc Ân Quyết lại nói: “Tôi đi xem thử là chuyện gì.”

Ân Quyết gật đầu, lỗ tai hơi đỏ lên.

Cửa phòng ngủ khép hờ, nhưng với thính giác của Ân Quyết, nếu thật sự tập trung lực chú ý, tiếng giao lưu của họ vẫn có thể nghe được không ít.

Tạ Vũ tràn đầy nguyên khí nói: “Điện hạ đâu?”

“Còn đang ngủ.” Long Sùng Vũ ôn hòa nói: “Có chuyện gì tôi sẽ chuyển lời.”

Tạ Vũ có vẻ chần chừ, hồi lâu mới nói: “Là thế này, tôi muốn hỏi điện hạ có nguyện ý cùng tôi hành động, thành lập tiểu đội tìm kiếm cứu người không.”

Long Sùng Vũ vừa nghe liền nhíu mày, tuy bọn họ thân là lực chiến đấu chắc chắn có chuyện phải làm, nhưng hiện tại hai chân Ân Quyết còn đang mềm nhũn, nếu lập tức phải hành động thì vẫn rất miễn cưỡng: “Thế này đi, đợi cậu ấy tỉnh rồi tôi sẽ hỏi giúp cô.”

“À à!” Tạ Vũ cẩn thận nuốt nước miếng, trân mắt nhìn cửa lớn đóng mạnh trước mặt mình, cô sờ mũi, lầm bầm: “Mùi thuốc đó sao mình lại thấy hơi quen nhỉ?” Đăng bởi: admin