Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 62

Long Sùng Vũ kinh ngạc mất một lúc, dừng bước chắp tay hỏi lại: “Nào có?”

Giữa trán hắn không có lệ khí và sự âm u, gần như khí chất cả người đều khác với ban đêm, thật ra biến hóa rất lớn, chẳng qua vì Ân Quyết chưa từng tiếp xúc thân mật với Long Sùng Vũ như thế vào mấy trăm năm trước, cho nên y nhất thời cũng không xác định được có phải thật sự có vấn đề ở đâu không, kết quả tối hôm qua… Long Sùng Vũ gần như tháo xuống tất cả ngụy trang, lời nói, chuyện làm ra, đều khác biệt với dĩ vãng, thậm chí ngay cả lúc hôn cũng cắn cho y rách da chảy máu.

Cuối cùng vẫn là Ân Quyết không chịu nổi cắn ngược cho Long Sùng Vũ một cái, Long Sùng Vũ mới có chút tỉnh táo, bất đắc dĩ cười cười.

Được rồi, y thừa nhận mình có một chút xíu phẫn hận bất bình vì sự thô bạo và túng dục quá độ đó…

Ân Quyết híp mắt lại, không hề tin tưởng sự vô tội của Long Sùng Vũ lúc này.

“Ánh mắt của cậu vậy là sao hả?” Long Sùng Vũ nhếch môi cười, chút xíu kinh ngạc ban đầu cũng bị che giấu.

Đại khái ai cũng rất khó tiếp nhận tính cách người mình thích có thiếu hụt, hắn ngẫm nghĩ, rồi cam chịu mạnh bạo bóp cằm Ân Quyết, trầm giọng nói: “Nghi ngờ lời tôi?”

Long Sùng Vũ ban ngày muốn giả dạng bộ dáng mình ban đêm không hề khó, thật ra hắn vào ban đêm sở dĩ sẽ như thế, một phần nguyên nhân rất lớn là do ảnh hưởng của ma khí, vốn đối với một ma tu mà nói khống chế ma khí cũng nhẹ nhàng như hô hấp, nhưng từ năm trăm năm trước sau khi hắn sử dụng thanh Tru Tiên đó, hắn liền phát hiện mình đặc biệt dễ mất khống chế.

Hắn tách phần bị ma khí ảnh hưởng và khống chế ra, chỉ hoạt động vào ban đêm, mà bây giờ… có lẽ căn bản không phải là giả vờ, chỉ cần hơi để nhân cách ban đêm thức tỉnh…

“!!!” Ân Quyết bị ma khí đột ngột bùng phát trên người Long Sùng Vũ dọa sợ, thân hình rung lên, trong mắt là không thể tin nổi, gần như cho rằng mình đã hiểu lầm, rõ ràng là giống nhau.

Nhân cách ban đêm chỉ tỉnh một thoáng rồi lại ngủ tiếp.

Long Sùng Vũ: “…”

Long Sùng Vũ vốn tính cách dịu dàng cảm thấy được Ân Quyết co cổ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thả tay ra, nhẹ cúi đầu hôn lên cái cằm bị nắm đỏ của y, khí thế kinh người kia cũng biến mất, hắn gian nan nói: “Quả nhiên vẫn bị cậu phát hiện.”

Mắt Ân Quyết đột nhiên mở lớn.

Ngay lúc này, cây xung quanh vang lên tiếng xào xạt, gió lạnh cuốn tới, một tia sáng xanh rực thoáng cái phóng về phía hai người.

Long Sùng Vũ bị sát khí rõ ràng kia kích thích, đẩy Ân Quyết ra, giây tiếp theo ánh sáng vượt qua vai Ân Quyết, sượt qua cổ hắn.

Ân Quyết kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trong tay người đến cầm một thanh đoản kiếm xanh ngọc, không hề nghĩ ngợi đã đối đầu với Long Sùng Vũ!

Sắc mặt Ân Quyết tái đi, quát lên: “Mặc Tích! Ngươi làm gì đó?”

Hai bóng dáng xanh đem giao hòa vào nhau.

Xà yêu lạnh lùng nhìn Long Sùng Vũ, căn bản không trả lời Ân Quyết, chỉ là tốc độ xuất kiếm càng lúc càng nhanh, cước pháp của hắn rất bí hiểm, kiếm cũng xoay chuyển bén nhọn, khiến người khác không thể nhìn ra hư thực.

Long Sùng Vũ chỉ né tránh, để lại từng tàn ảnh trong không trung, mỗi lần hắn đều tránh được lúc Mặc Tích sắp đâm trúng, vẻ mặt trầm tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Mặc Tích cắn chặt răng, hắn đã cảm giác được Long Sùng Vũ chỉ phô diễn, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, lên tiếng kích thích: “Lẽ nào ngươi chỉ biết tránh?!”

“Mặc Tích!”

Ân Quyết thấy tình thế bất lợi, vừa định ra tay ngăn cản, kết quả chỉ thấy ánh mắt Long Sùng Vũ đột nhiên sắc lại, thân hình nhanh như chớp điện, trong vòng ba bước đã hóa giải kiếm pháp kỳ lạ của Mặc Tích tấn công vào phạm vi phòng vệ của hắn.

Mặc Tích mở trừng mắt, đã không kịp tránh né…

Long Sùng Vũ đánh một chưởng lên ngực Mặc Tích, Mặc Tích bị đánh bay đi.


“Ưm!” Mặc Tích nhẹ rên, giây tiếp theo đã chạm vào lòng Ân Quyết, Ân Quyết sớm có chuẩn bị mang theo hắn lùi liền mười mấy bước, lúc này mới giảm được phần lớn lực đạo.

Mặc Tích vất vả đứng vững, trong cổ họng lập tức trào lên vị máu tanh, bản thân tài nghệ không bằng người, còn liên lụy Ân Quyết phải cứu hắn, nghĩ đến đây, khóe mắt hắn liền đỏ lên.

Long Sùng Vũ chỉ ra tay một lần rồi không động nữa, ma khí khiếp người toàn thân cũng giảm xuống, hắn đứng tại chỗ, có chút không vui nhìn Ân Quyết.

Ân Quyết rất đau đầu, an ủi xoa cổ Mặc Tích, Mặc Tích đỏ mắt quay lại nhìn y một cái, phẫn hận nói: “Hắn vừa mới ức hiếp ngài!”

Ân Quyết sửng sốt, nhẹ lắc đầu.

Mặc Tích lập tức trầm mặc, bịch một cái hóa thành một con thanh xà dài chừng một mét, đây là hình dạng lúc nhỏ của hắn, hắn biết Ân Quyết rất thích hắn thế này.

Ân Quyết nói với Long Sùng Vũ: “Ta… lát nữa sẽ về.”

Long Sùng Vũ hào phóng gật đầu, xoay người thong dong cho bọn họ không gian riêng, tuy trong lòng hắn rất loạn, cũng rất bất an, sợ hãi của hắn còn nhiều hơn lo lắng của Ân Quyết.

Biệt thự trong tiểu khu được sắp xếp tuần tự, không bao lâu bóng dáng Long Sùng Vũ đã biến mất.

Rắn con thò đầu ra khỏi áo, mò mẫm leo lên tay Ân Quyết, sau khi thân hình dài nhỏ màu xanh quấn chặt thì không động đậy nữa.

Ân Quyết cúi đầu, chỉ thấy từng hạt nước mắt to đùng từ trên cái đầu nhỏ rơi lên áo mình.

“Bị thương có nặng hay không?”

Rắn con lắc dầu, người đàn ông đó rõ ràng đã lưu tình, cho nên hắn mới buồn, hơn nữa không phục, hắn nghĩ nếu tận toàn lực nói không chừng có thể đánh thắng kẻ đó, hắn cảm thấy ngay cả một phần hai thực lực của mình cũng chưa kịp sử ra.

Không ngờ Ân Quyết lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bất đắc dĩ thở dài nói: “Cả ta cũng không nhất định có thể đánh thắng hắn.”

Rắn con sửng sốt, quả thật không dám tin, hắn cọ cọ, lại cọ lên vai Ân Quyết, nghẹn ngào nói: “Tại sao?”

Ân Quyết kiên nhẫn giải thích: “Bình thường cho dù chúng ta có mạnh, linh lực cũng có một giới hạn sử dụng, nhưng hắn tựa hồ không giống chúng ta… ma tộc từ thời kỳ thượng cổ đã rất thần bí, có lẽ cũng có chỗ có thể áp chế chúng ta.”

Đương nhiên, câu nói này cũng chỉ có thể dùng để an ủi con rắn có lòng hiếu thắng quá mạnh mà thôi.

Năm trăm năm trước Long Sùng Vũ vì có Tru Tiên giúp đỡ cho nên thắng được y, mà hiện tại lại vì bản thân y nằm ở thế yếu, cho nên rơi xuống hạ phong cũng không có gì kỳ quái, huống chi thực lực của Long Sùng Vũ rốt cuộc thế nào, trong lòng Ân Quyết cũng có nghi vấn…

Ân Quyết nhặt quần áo dưới đất lên, tháo rắn con xuống khỏi người, đặt trong tay nói: “Lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc.”

Rắn con hừ một tiếng, lập tức co thành cục.

“Đừng giả vờ nữa, dậy mặc đồ vào đi.”

Rắn con ngóc đầu dậy, không nghẹn ngào nữa, trong con mắt phiếm lên lãnh quang, nào có bộ dáng ủy khuất vừa rồi, nó tức giận quấn quanh tay Ân Quyết, nói: “Không!”

Khóe môi Ân Quyết co giật, vì Mặc Tích thấy y bị Long Sùng Vũ áp chế, cho nên mới bất kể tất cả tấn công, tuy không thể nói không có một chút tư tâm, nhưng vẫn là vì y… chỉ là cái tính khí kỳ quặc này, mấy trăm năm cũng không có tiến bộ nào hết…

Ân Quyết nói: “Ta hỏi ngươi.”

“Cái gì?” Rắn con đắc ý ngọ ngoạy trong tay Ân Quyết.

“Có phải khi gặp mặt chúng ta ngươi đã biết tung tích của Thị Lang đại nhân?”


Thân rắn lập tức cứng lại.

“Sau đó ngươi vẫn luôn đi theo ta và Long Sùng Vũ.”

Rắn con cứng đờ lắc đầu phủ nhận: “Không có, ta chỉ biết các người đi về thành phố W.”

Sau đó Ân Quyết có thể nhận được tin tức của lão thái gia cũng coi như giải thích rõ ràng…

Sự xuất hiện của Mặc Tích khiến người ta bất ngờ, không biết có phải do biến về nguyên hình nên ngay cả trí thông minh cũng rút luôn hay không, Mặc Tích luôn dính bên người Ân Quyết, sau đó nói xấu Long Sùng Vũ suốt quãng đường.

Chủng tộc bất đồng thì không hạnh phúc, ma tu cũng biết đánh đánh giết giết, hắn còn có thể làm gì? Tên đó cũng chẳng có bao nhiêu điển trai hết!

“Thật ra hắn rất tốt.” Ân Quyết không nhịn được nói, tại sao lời thế này y đều phải nói một lượt với từng người? Long Sùng Vũ thật sự đã đắc tội hết tất cả mọi người bên cạnh y rồi.

Rắn con mắc nghẹn một chút, tức giận khoanh lại thành cục, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Sao ngài có thể như thế…”

Đại khái Mặc Tích cũng đã tự phản tỉnh một lần sau lúc chia tay trong không vui kia, hiện tại thần linh của hắn vì hồn phách không đủ, cũng đồng nghĩa với đang bị bệnh, cho nên bị một người đàn ông có thể dựa dẫm vào mê hoặc cũng là bình thường, đợi khỏi bệnh rồi thì đá người đó đi là xong.

Tuy rằng… sau khi nhìn thấy vết hôn trên người Ân Quyết thì hắn quả thật bị chọc giận không nhẹ…

Nhưng hiện tại, hắn phát hiện người đàn ông đó cũng không vô năng như hắn tưởng tượng.

Ân Quyết trăm năm trước là đóa hoa nở trên vách vực, hắn chỉ có nỗ lực bay lên cao mới có thể ngửi được hương thơm của y.

Mà bây giờ, hắn cuối cùng cũng đặt chân lên vách vực, nhưng chỉ có thể trân mắt nhìn đóa hoa đó bị người hái mất, không còn xa vời đến mức không thể chạm đến, cuối cùng cũng nở ra được phong vị khác với ngày xưa hắn đã thấy…

Long quân mà hắn một lòng nỗ lực vì y, thích một ma tộc đối với hắn mà nói vô cùng xa lạ, quấn quýt cùng ngủ ở nơi hắn không thấy được, chỉ cần nghĩ thế, trong lòng hắn sẽ mắc nghẹn phát đau.

Cho nên hắn mới hy vọng Ân Quyết chấn chỉnh lại mình, hắn bức thiết muốn ít nhất Ân Quyết có thể đặt trách nhiệm lên hàng đầu như khi xưa… vậy hắn còn có cơ hội lọt vào tằm mắt của y.

Đợi Ân Quyết đưa Mặc Tích về hang động của hắn xong, Ân Quyết lại nhận được một chiếc hộp bằng gỗ đào, bên trong chứa một hạt châu mã não màu trắng do hồn phách hóa thành.

Lúc này Mặc Tích đã hồi phục hình người, biếng nhác nửa nằm trên tảng đá lớn có lót đệm.

Ân Quyết đưa tay sờ gáy hắn.

Mặc Tích nhắm mắt, khóe môi hơi nhếch lên, hắn không muốn để Ân Quyết biết hắn vì tìm cái hộp này mà đã trải qua những gì, nhưng hắn rất vui khi Ân Quyết còn nhớ hắn thích cách an ủi này.

Khi Ân Quyết trở về Long Sùng Vũ đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, hết điếu này sang điếu khác, trong gạt tàn đã chất rất nhiều đầu thuốc.

Ân Quyết lặng lẽ đi tới giúp hắn lấy điếu thuốc đi.

Âm thanh của Long Sùng Vũ hơi khàn: “Cậu… biết được bao nhiêu?”

“Ừm…” Ân Quyết hoang mang suy nghĩ: “Chắc… cái gì cũng không biết.”

Long Sùng Vũ dở khóc dở cười: “Vậy suy đoán của cậu thì sao? Cũng phải có suy đoán chứ?”

Ân Quyết thăm dò: “Vì ma khí?”

Đáp án này thật sự là vạn năng, tiếc rằng đối với hắn không phải là trọng điểm, Long Sùng Vũ ôm người vào lòng, nói thẳng: “Vì linh hồn, nếu tôi nói… tôi và kẻ tối qua thật ra là hai người… cậu sẽ thế nào?”

Câu tiếp theo Ân Quyết đã không còn nghe vào nữa, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ “hai người, hai người…” của Long Sùng Vũ. Nếu là hai người, tính cách có khác nhau quả thật dễ hiểu, hơn nữa kết hợp với hiện thực khiến y không muốn tin cũng không được.

Trong thoáng chốc Ân Quyết chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người đều phát nổ, y lại yêu đương với hai người!

Long Sùng Vũ thấy sắc mặt Ân Quyết lúc trắng lúc đỏ, hắn không thể không chấm dứt giả thiết ác liệt của mình: “Được rồi, tôi lừa cậu đó.”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ khó khăn mở miệng: “Chúng tôi là một người, chỉ là lúc ra đời hồn phách bị nứt, hiện tại thành ra thế này tôi cũng không có cách nào… đây là một loại khiếm khuyết, tôi không muốn cho cậu biết là vì… cậu biết có thể sẽ rất khốn quẫn.”

Hắn cũng biết… ghen với chính mình hoàn toàn là một chuyện không có chút ý nghĩa nào lại vô cùng ủy khuất bất đắc dĩ.

Ân Quyết quả thật khốn quẫn, vì khi màn dêm buông xuống, y đã không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với Long Sùng Vũ, thật ra giả thiết trước đó của Long Sùng Vũ chẳng qua là đang cảnh tỉnh y, đừng xem hắn là hai người, đừng so sánh sự khác biệt của hắn vào ban ngày và ban đêm.

Nhưng Ân Quyết vẫn cảm thấy không biết làm sao. Đăng bởi: admin