Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 50

Cô gái từ trên lầu nhìn xuống, Đồ Tử cách cô càng lúc càng gần, thế là cuối cùng không còn gân giọng kêu gào nữa, chỉ là, cũng vì vừa rồi cảm xúc của cô tan vỡ, âm thanh đã dẫn đến không ít tang thi tìm về hướng này.

Hiện tại có trách cũng vô ích, Đồ Tử suy nghĩ một chút rồi kêu lên với cô ta: “Ở yên trong nhà đừng ra ngoài, tôi lên đón cô!”

Cô gái gật đầu, leo lên bệ cửa sổ ngẩn người nhìn, cô thấy Đồ Tử đã không còn dịu dàng ôn hòa như trong ấn tượng của mình, mà trở nên sắc bén, thân thủ nhanh nhẹn.

Trước khi ba người vào cầu thang, đã chém ngã ít nhất mười mấy hai chục tang thi, còn bao gồm một đám khác đang lại gần, dần hình thành vòng vây.

Cửa sắt ở đầu cầu thang mở rộng, sau khi ba người vào liền khóa cửa lại.

Trong cầu thang khá tối, vì không được mặt trời chiếu đến, một con tang thi nhảy ra trực tiếp hù dọa sói con đi đầu.

Tang thi bất chợt ập đến, sói con nôn nóng tránh người đi, bị bức vào góc tường, lông toàn thân đều dựng lên. Khi nó còn đang do dự có nên phản kích hay không, Đồ Tử từ phía sau đã đánh bể đầu tang thi, máu văng tung tóe.

Đồ Tử nghiêm giọng nói với sói con: “Đi theo sau tôi, nếu không tôi không cách nào bảo đảm có còn lần sau hay không.”

Sói con nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu, chán ghét đi vòng qua thi thể dưới đất, ngoan ngoãn theo chân Đồ Tử, so với đi cắn thi thể đầy mùi tanh thối, nó càng nguyện ý tiếp nhận sự bảo vệ của Đồ Tử.

Long Sùng Vũ thì đi sau cùng, đề phòng trong nhà nào đó lại đột nhiên nhảy ra một tang thi.

Ân Quyết khá nhẹ nhàng, giúp Đồ Tử một tay là dược, nhưng đón người thì dễ, mấu chốt là lát nữa ra ngoài sẽ rất phiền phức.

Cho đến khi lên tầng cao nhất, Đồ Tử vội gõ cửa nói: “Lâm Muội? Mở cửa.”

Cô gái vừa mở cửa liền giống như viên đạn nhào vào lòng Đồ Tử, vừa khóc vừa mắng: “Tại sao anh không đến cứu tôi sớm hơn… tôi ở đây đợi anh mấy ngày rồi… anh là đồ khốn vong ân phụ nghĩa!”

Đại khái vì đói khát, đôi má vốn tròn trịa của cô gái đã lõm xuống, trên người cũng không tính là sạch sẽ, trong phòng thì càng dơ bẩn, sách vở vất lung tung, ngay cả sô pha cũng bị đẩy ra chặn cửa.

Đồ Tử thở dài, vỗ vai cô gái an ủi, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, tôi đến rồi, mau thu dọn một chút, tôi lập tức dẫn cô đi.”

Long Sùng Vũ và Ân Quyết chỉ là người ngoài, căn bản không vào phòng, đứng trước cửa đợi họ thu dọn đồ đạc, thuận tiện nói chuyện.

Long Sùng Vũ ghé vào tai Ân Quyết nói: “Cậu thấy không?” Hắn vừa nói vừa chỉ sau cổ Đồ Tử.

Ân Quyết lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn một cái.

Long Sùng Vũ không để ý cười cười, kéo cổ áo Ân Quyết, giúp y lau đi vết máu vô ý dính phải.


Ngay sau cổ Đồ Tử, cũng có một ấn ký giống Ân Quyết, giống như hoa leo, đang nở rộ rực rữ. Mà sói con thì vẫn đơn thuần đi theo Đồ Tử, trừ Đồ Tử ra, người khác đều bị làm lơ sạch sẽ, thế là, cô gái vừa quay người liền bị vấp phải người nó, nếu không phải Đồ Tử nhanh tay lẹ mắt, cô ta đã ngã ập xuống đất.

Sói con né đi rất nhanh, vô tội mắt to trừng mắt nhỏ với Lâm Muội vừa đứng dậy.

Đồ Tử lúng túng giải thích: “Nó là…”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh!” Lâm Muội ngắt lời, trực tiếp dẫn Đồ Tử chạy vào phòng ngủ, hiện giờ cô tạm thời vẫn không có tâm trạng nào để ý đến một con sói xám xịt lại khó coi muốn chết.

Một lát sau, Long Sùng Vũ và Ân Quyết lại một lần nữa nghe thấy tiếng kêu cao độ của Lâm Muội: “Anh không muốn?! Tại sao không thể dẫn anh ấy cùng đi!”

Hai người sửng sốt, trực tiếp cảm thấy có chút bất thường, vội vã theo vào trong phòng, chỉ thấy sắc mặt Đồ Tử cứng đờ đứng trước giường, mà Lâm Muội thì đang ôm một người khác.

Nếu nói trong phòng còn có người trừ cô gái ra, vậy Ân Quyết và Long Sùng Vũ không thể nào không phát hiện được, mà bọn họ vừa rồi do quá sơ ý thế nhưng hoàn toàn không phát giác, như vậy chỉ có hai khả năng, người này không phải sắp chết, thì chính là đã chết.

Người trẻ tuổi này tướng mạo cũng không tồi, chỉ là hiện tại nhắm chặt mắt, môi tái nhợt, hô hấp khẩn cấp, trên đầu không ngừng chảy mồ hôi lạnh, hắn nằm trên giường, Lâm Muội ôm tay hắn, chốc chốc lại đưa mắt nhìn Đồ Tử, chỉ đợi hắn lên tiếng.

Thật ra đã không cần Đồ Tử lên tiếng, Ân Quyết nhíu mày, thay Đồ Tử khó thể mở miệng nói ra lời ghê người: “Mang hắn đi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, hắn đã sắp chết rồi.”

Sắc mặt Lâm Muội thoáng chốc tái nhợt, con mắt sưng đỏ nhìn về Đồ Tử.

Đồ Tử nói: “Y nói là thật.”

Lâm Muội lắc đầu, miệng run rẩy nói: “Tôi không tin, tôi muốn anh dẫn anh ấy theo cùng!”

Đồ Tử đứng yên không động, trừ sắc mặt hơi biến đổi ra, thì không hề có chút ý nhượng bộ nào, hắn biết đây đã không phải chuyện mang thêm một người nữa, đây là mang theo bên mình một tang thi có thể đột nhiên tấn công mình, tuy hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lây nhiễm, nhưng cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, “Muội Muội, đừng như thế, nên thành thục một chút.”

Long Sùng Vũ nháy mắt với Ân Quyết, tay thì ra hiệu, ý là dứt khoát bảo Đồ Tử trực tiếp đánh ngất cô gái đó mang đi.

Ân Quyết hiểu ý, cũng cảm thấy nên làm, nhưng họ còn chưa kịp ra tay, đã nghe Lâm Muội đột nhiên vô lý khóc nháo: “Không được! Không được! Tôi mệnh lệnh cho anh! Mang anh ấy đi cùng! Đi cùng!”

Hoa leo sau cổ Đồ Tử đột nhiên nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, rồi thoáng chốc tan biến, giây tiếp theo, hắn liền run giọng nói: “Được.”

Không chỉ là Lâm Muội, ngay cả Ân Quyết và Long Sùng Vũ cũng ngẩn người, một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người đã cùng Đồ Tử ký khế ước chủ tớ, chính là cô gái gây chuyện vô lý này!

Mà Lâm Muội cũng không dám tin tưởng: “Thật… thật sao?”

Đồ Tử gật đầu, trong mắt chất đầy mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ cười cười: “Thật, tôi cõng hắn xuống.”


Nói xong lại nói với Ân Quyết: “Xin lỗi, khi ra khỏi thành phố cứ để chúng tôi xuống là được, tôi mắc nợ cậu một ân tình.”

Ân Quyết trầm mặc gật đầu, y có thể lý giải, mệnh lệnh của chủ nhân không phải bọn họ có thể dễ dàng phản bác, nhưng tình trạng của Đồ Tử hình như khác với y…

Vẻ mặt vốn đang nhẹ nhàng xem kịch của Long Sùng Vũ cũng trở nên miễn cưỡng hơn, hắn nhìn Ân Quyết vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng thở dài: Lần này thật sự là tai bay vạ gió.

Khi Đồ Tử bước lên đỡ người trẻ tuổi trên giường, sói con vẫn luôn bị mọi người bỏ lơ đột nhiên lùi lại vài bước, cong lưng gầm gừ, đột ngột nhào về phía Lâm Muội, ánh mắt lộ hung quang, thỏ chỉ có một mình nó có thể ăn hiếp, người khác đều không thể!

Kết quả Đồ Tử hoàn toàn vô thức đưa tay ra cản, lực đạo quá nặng, sói con bị cùi chỏ húc phải eo, do không kịp phòng bị, trực tiếp văng ra, ngã vào góc tường.

Đồ Tử sửng sốt.

Lúc này Lâm Muội mới phản ứng lại bắt đầu sợ hãi hít hơi: “Mau ném nó ra ngoài! Con chó này bị điên rồi sao!”

Đồ Tử ngẩn người, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị qua xem thử vết thương của nó có nặng hay không.

Chẳng qua Ân Quyết nhanh hơn hắn, nhưng khi còn cách hai bước, sói con đã lảo đảo bò dậy, con mắt xanh u chứa đầy hận ý nhìn Đồ Tử, rồi bất kể tất cả lao ra khỏi cửa, chớp mắt đã biến mất.

Sắc mặt Đồ Tử lúc này thật sự tái đi, vừa muốn chạy theo đã bị Lâm Muội giữ tay lại.

Mắt Lâm Muội vốn vừa to vừa đẹp, chỉ tiếc rằng bây giờ lại sưng đỏ giăng đầy tơ máu, hai tay cô kéo chặt Đồ Tử, khẩn cầu sau đó dùng giọng nói khản đặc lên tiếng: “Anh ở bên tôi! Ở bên tôi được không… tôi khó chịu…”

Đồ Tử hít sâu một cái, cố gắng an ủi nói: “Cô đợi một chút, tôi lập tức…”

Lâm Muội ngắt lời hắn, nói từng chữ: “Anh – ở – bên – tôi!”

Đồ Tử trầm mặc.

Thật biết gây loạn, Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết không ngừng đưa mắt nhìn bên ngoài, vội tự mình phấn đấu: “Tôi đi xách con thú đó về.”

Ân Quyết gật đầu.

Long Sùng Vũ ra ngoài.

Ban đầu Lâm Muội không mấy chú ý đến hai người đi cùng Đồ Tử, hiện tại nhìn kỹ lại, thật sự nếu so về tuấn mỹ, thật ra Đồ Tử cũng không kém, nhưng chuyện tình cảm, cô thương tâm chạm tay người trên giường, hỏi: “Hiện tại chúng ta đi sao?”

Đồ Tử vốn tính ôn hòa lạnh mặt không nói, mà Ân Quyết quen kiệm lời ít nói không biểu đạt cảm xúc cũng chỉ thờ ơ nói: “Đợi họ về.”

Lâm Muội khựng lại, nhìn Đồ Tử muốn nói lại thôi.

Tình trạng của người trẻ tuổi trên giường không tốt, Lâm Muội tìm một chiếc khăn ẩm lau mồ hôi cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cô nghĩ rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên la hét với anh, tôi xin lỗi anh.”

Đồ Tử cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, hồi lâu sau mới an ủi: “Tôi không trách cô, mau nhân bây giờ thu dọn đồ cô cần mang theo, đợi lát nữa có thể đi sớm một chút.”

Lâm Muội ừ một tiếng, lại bắt đầu muốn khóc, cô ngắt ngứ nói lại những gì đã gặp mấy hôm nay: “Ba và dì đều không liên lạc được… tôi và Trương Mông bị nhốt trong nhà… nhưng đồ đã ăn hết rồi, tôi rất đói, tôi nghĩ tôi sắp chết đói… cho nên tối qua anh ấy ra ngoài tìm đồ ăn cho tôi, sang nhà hàng xóm lấy xúc xích và bánh khô cho tôi, nhưng hôm nay anh ấy lại sốt cao… tôi không biết nên làm sao…”

Đồ Tử nhẹ nhích môi.

Lâm Muội lau nước mắt, lắc đầu nói: “Tôi biết anh muốn nói gì với tôi, tôi từng nghĩ rồi, tôi muốn mang anh ấy ra ngoài xem có thể trị hay không… vốn chúng tôi đều sẽ không có chuyện gì… nếu không phải tôi ồn ào muốn ăn thìanh ấy sẽ không có việc gì… tôi không muốn bỏ rơi anh ấy, anh ấy cũng không bỏ rơi tôi.” Đăng bởi: admin