Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 21

Mồ hôi chảy ướt lưng tài xế, hắn vội gật đầu không dám nói thêm lời nào, lập tức quay đầu xe chạy về một hướng khác, không phải hắn không muốn phản kháng, nhưng thân thủ của người đàn ông ngồi cạnh quá quái dị, hắn vẫn còn muốn sống.

Ân Quyết thấy tài xế ngoan ngoãn nghe lời, liền lặng lẽ buông tay, y không muốn tổn thương người, chỉ là tản chút sát khí để uy hiếp, nhưng tài xế này lại rất biết thức thời, một lòng nhanh chóng chạy đến Triệu gia trang.

Tài xế thấy thanh niên bên cạnh đã lặng lẽ ngồi yên, không khí cũng không còn căng cứng như vừa rồi, lúc này hắn mới dám thở ra một hơi, kết quả vừa quay đầu nghiêm túc nhìn đường đã thấy xịch một tiếng, xe chao đảo, giống như cán phải thứ gì.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy chỗ vừa rồi hình như có một người nằm…

Tài xế: “Đó là cái gì????”

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Người chết.”

Tài xế: “…”Light-Raito44

Tài xế run rẩy toàn thân, sắc mặt xanh hệt như lá cây đổ bóng bên đường: “Hôm qua con gái tôi gởi tin nhắn cho tôi, nói trên mạng đều lan truyền, là tang thi!”

Ân Quyết gật đầu.

Thấy Ân Quyết gật đầu, sắc mặt tài xế hết trắng lại xanh, một người đàn ông mà giọng cũng muốn biến đổi: “Hôm nay tôi thấy tình hình trong thành phố không bình thường, muốn về nhà gặp con gái.”

Ân Quyết ừ một tiếng nói: “Không làm khó ngươi đâu, lái nhanh một chút.”

Xe vòng theo ngoài thành đi, nhưng vẫn không thể tránh gặp phải “chuyện ngoài ý muốn”, nguyên nhân là họ đi đường tắt, không ngờ đi được một nửa mới phát hiện thiết bị chiếu sáng mấy trăm mét ở trước mặt đã bị hư, họ bị kẹt giữa hai dãy nhà, ẩn ẩn có thể nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gào chói tai.

Ân Quyết đột nhiên kêu: “Dừng xe!”

Tài xế vô thức đạp thắng, gió lạnh ập vào cửa sổ xe, tiếng vang như từng lưỡi dao rạch xuống.

Con đường rất hẹp, bình thường chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, Ân Quyết quay lại nhìn đằng sau, vừa rồi nhất thời gấp gáp không chú ý, chỉ thấy trong những góc ánh sáng không thể chiếu đến bên đường có vài bóng người lay động.

“Chúng ta đang ở trong… làm gì giờ?” Tài xế nuốt nước miếng.

Ân Quyết nhíu mày, trấn định nói: “Đừng quan tâm chúng, lùi về sau.”

Tài xế lau mồ hôi trên trán, chậm rãi bắt đầu lùi lại, xe không thể quay đầu, họ chỉ có thể chạy ngược từng chút, bóng tối phía trước phản phất như là đường thông đến địa ngục, vô số bóng người lay động bị cản trở bên ngoài phạm vi ánh sáng có thể bao trùm, chúng phát ra tiếng kêu dữ tợn.

Sau đó, cửa sổ sau xe bị tông mạnh một cái, xe lắc lư, tim người ngồi trong xe cũng run lên.

Tài xế không nhìn xem thứ vừa đụng vào xe là gì, cửa sổ thủy tinh vẫn còn hoàn hảo, hắn hít sâu một hơi, nắm vững vô lăng, cuối cùng lùi xa về được hơn trăm mét.

Tài xế không dám đi đường tắt nữa, chỉ dám men theo đường có ánh sáng mà đi, từ lúc ra khỏi đường nhỏ Ân Quyết bắt đầu không ngừng gọi điện cho Tạ Vũ, chỉ là vẫn không có người nghe…


Ngón tay cầm di động của Ân Quyết đã lạnh đi, hồi lâu, y lặng lẽ bấm số Long Sùng Vũ, kết quả là nam nhân tắt máy.

Ân Quyết hít một cái, mắt lộ hoang mang.

Tài xế hỏi: “Còn đi Triệu gia trang không?”

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Đi.”

Tài xế cứng người gật đầu, hắn không thể bỏ xe chạy, cho nên chỉ đành thỏa hiệp.

Đến Triệu gia trang, nhà ở được xây men bên đường, nhà trệt, khá cũ kỹ, rất ít có nhà nào tu sửa qua, trong bóng đêm chỉ có mấy ngọn đèn còn sáng, nhưng kỳ lạ là bên trong tất cả nhà ở tại thôn trang nhỏ này đều tối đen, đã sớm không còn người ở rồi sao? Light-Raito44

Tài xế thấy thế cảm thấy hoảng loạn, đứng trước ngỏ nhỏ giọng nói: “Tôi không… không vào đâu…”

Ân Quyết cũng không cưỡng cầu, mở cửa trả tiền xuống xe, còn nhắc nhở một câu: “Cố gắng đi chỗ có ánh sáng.”

Tài xế khóc than gật đầu, lập tức chuồn mất.

Ân Quyết đứng trên lối vào có bia đá của “Triệu gia trang” nhìn vào trong, đường đất càng vào sâu càng tối tăm, đứng giữa hai dãy nhà trệt không có hơi người, có vẻ rất âm u, đặc biệt Ân Quyết có cảm quan so với người thường còn mẫn cảm hơn có thể ngửi được vị tanh theo gió ập đến.

Sắc mặt Ân Quyết lạnh đi, rút dao cắt dưa ra khỏi thanh ngọc, phủ một chút linh khí lên lưỡi dao, chỉ thấy con dao bình thường thoáng cái trở nên sáng bóng vô cùng, lưỡi dao kiên cứng, sắc bén dị thường.

Thật ra chỉ cần không tiêu hao lượng lớn linh khí, Ân Quyết vẫn rất cường hãn, ít nhất không yếu như vẻ ngoài, y dựa vào ký ức nhanh chóng đi vào trong.

Vẫn là tiểu viện đó, Ân Quyết quay đầu hung hăng chém đứt đầu một tang thi nghe tiếng chạy đến, trước khi máu văng tung tóe đã co chân đạp mở cửa viện rồi nhanh chóng đóng lại.

Ân Quyết còn chưa kịp thở ra, sau lưng đã là chuỗi tiếng gào, y nhanh chóng tránh đi, vung dao lên chém.

Tiếp theo chính là sát phạt một phía, huyết dịch lạnh lẽo bắn lên cổ tay, lạnh thấm tận xương, mấy tang thi Ân Quyết giết trông có vẻ rất quen mắt, hai hôm trước khi bố trận họ còn nói chuyện với nhau.

Rõ ràng mấy người này đã sớm theo thông đạo đi rồi, Ân Quyết nhíu mày, lòng bàn tay tụ lên một cuộn linh khí, y nhờ linh khí chiếu sáng kiểm tra xung quanh một lượt… kết quả khiến y kinh sợ là dây thừng vòng vòng bao quanh miệng giếng trước đó đã bị đứt sạch, chú ấn cũng bị người ta hủy hoại, sao có thể…

Dọn sạch tiểu viện xong, mặt Ân Quyết đã tái đi, lần nữa bấm gọi Tạ Vũ, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên trong góc.

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, một người đàn ông dẫn một cô gái mở cánh cửa đóng chặt nhếch nhác chạy ra.

Người đàn ông khá quen mắt, tựa hồ Ân Quyết từng thấy trong nhà lớn của lão thái gia, mà cô gái…

Người đàn ông thấy Ân Quyết rõ ràng rất ngạc nhiên, sau khi chú ý đến đoàn sáng trong tay y, thân thể căng cứng của người đó mới thả lỏng xuống: “Điện hạ? Điện hạ cứu chúng tôi với!”


Cô gái cũng lau nước mắt nói: “Điện hạ, cứu chúng tôi với!”

Ân Quyết chỉ nghe giọng cô gái đã đại khái đoán được chuyện gì.

Người đàn ông giành trước cô gái mở miệng: “Tôi là Tạ Tín, cũng là người Tạ gia, cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi… vốn đến tìm bác và tiểu Vũ, kết quả người không tìm được mà chúng tôi lại bị vây ở đây, cho nên… cho nên…”

Ánh mắt Ân Quyết tối sáng bất minh, mặt không biểu cảm đánh giá gương mặt mày thấp mắt thuận của Tạ Tín này, so với vẻ vênh váo tự đắc lúc cản đường y ở nhà lão thái gia thì khác biệt rất lớn.

Ân Quyết lạnh nhạt nói: “Tại sao di động của Tạ Vũ lại nằm ở chỗ các ngươi?”

Cô gái nhỏ giọng nói: “Chúng tôi… chúng tôi cũng không biết, nhặt được trên đường, vì thấy tên của điện hạ nên mới…”

Ân Quyết nghe thế thì không hỏi thêm nữa, chỉ hờ hững nói: “Đợi lát nữa đi theo sau ta.”

Hai người lập tức kích động không thôi.

Ân Quyết vừa nhấc dao cắt dưa chuẩn bị mở cửa, chỉ nghe Tạ Tín sau lưng đột nhiên hỏi: “Tôi từng gặp điện hạ ở nhà lớn, có phải trước đó điện hạ là khách quý ông cố mời đến không?”

“Không phải.” Ân Quyết hơi nghiêng đầu cong môi lên nói: “Ta chỉ là hầu thú của Tạ gia.”

Mà đợi khi y quay đầu lại, trong mắt đã đầy sát ý lạnh lẽo, pháp trận ở miệng giếng bị người phá hoại, những người khác đều chết rồi, lão thái gia và Tạ Vũ không rõ tung tích, mà hai người này lại sống sót một cách kỳ tích… nếu sự thật chứng minh tất yếu, y không để ý trực tiếp dọn dẹp tộc loại, huyết mạch có quý giá thì lại thế nào, dám làm thì phải dám trả giá cho hành vi của mình!

Nhưng… tạm thời y còn dự định khác.

Sắc mặt Tạ Tín lập tức khẽ biến, hắn biết cái gì là hầu thú, sự tồn tại ẩn mật nhất trong gia tộc, chỉ khi nguy hiểm nhận được lời triệu hoán của chủ nhân hoặc người kế thừa gia tộc, nếu gia chủ chết đi… thì đổi chủ là khó tránh!

Sức dụ hoặc của từ này đối với hắn hiện tại gần như vượt qua việc tìm kiếm bất cứ pháp khí bảo mạng nào.

Đường ra ngoài thông thuận hơn lúc vào nhiều, Ân Quyết lặng lẽ mở đường đi trước, hai người phía sau cũng cầm cuốc chim và gậy sắt, run rẩy đi theo, lúc ra đến gần cửa Tạ Tín đột nhiên cẩn thận thăm dò: “Có phải anh đến đây để tìm ông cố của chúng tôi?” Tựa hồ sau khi biết Ân Quyết chỉ là một hầu thú, hắn không còn cẩn thận nữa, trực tiếp bỏ luôn xưng hô điện hạ kia.

Ân Quyết gật đầu.

“Có đầu mối không?”

Ân Quyết lắc đầu. Light-Raito44

Sắc mặt Tạ Tín cứng lại, cùng cô gái bên cạnh nhìn nhau một cái, cô ta xoa cánh tay đông cứng, hít sâu nói: “Thật ra chúng tôi có chút đầu mối.”

Ân Quyết nhíu mày.

“Chúng tôi thấy…”

Kết quả, khi miệng cô ta mở ra, lúc giọng nói còn chưa thốt ra, chỉ nghe một tiếng vút chói tai, một mũi tên ngắn nhưng sắc bén vụt một cái bắn xuyên cổ họng cô ta.

Lập tức máu bắn tung tóe lên mặt Tạ Tín, Tạ Tín trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, mà cho đến khi hắn hoàn hồn lại, bên cạnh trừ thi thể cô gái đã không còn bất cứ ai.

Mà thanh niên được gọi là điện hạ kia đã sớm đuổi theo, áo khoác màu đen đơn giản ẩn ẩn vạch ra mấy đường cong, thoáng chốc biến mất tại con đường họ vừa đi.

Mấy tang thi không ngừng tiếp cận kêu gào cùng với nhiệt độ máu tươi của cô gái trên mặt, lần đầu tiên Tạ Tín run rẩy không ra gì.

“Cứu… cứu mạng… cứu mạng với __!”

Ân Quyết nghe tiếng kêu cứu thảm thiết của Tạ Tín, chân hơi ngừng, rồi quyết tâm đuổi theo… Đăng bởi: admin