Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 72: Hỗn loạn

Giữa phụ nữ với nhau, mặc kệ là phụ nữ thế nào đều có một cá tính giống nhau chính là lần đầu gặp mặt sẽ thổi phồng nhau lên. Tuy nhiên Phượng và Liễu Yên Nguyệt cũng không phải là những phụ nữ như vậy, các nàng đều biết Tiêu Thu Phong có thể giới thiệu hai người với nhau, nhất định có quan hệ không nhỏ.

Không lâu sau hai nàng đã nói chuyện rất thân thiện, một người gọi em Yên Nguyệt, một người gọi chị Phượng, Tiêu Thu Phong ngược lại lại bị vứt sang một bên.

"Tiêu thiếu gia, thật không ngờ bên cạnh cậu lại có một cô em xinh đẹp động lòng người thế này, làm Phượng tỷ thật đúng là mở rộng tầm mắt".

Khuôn mặt quyến rũ, sau khi nhìn Liễu Yên Nguyệt một lúc, Phượng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Liễu Yên Nguyệt xấu hổ nói: "Chị Phượng không cần giễu em, chị xinh đẹp như thế này thì trên đời này còn có người phụ nữa nào dám nói hai chữ xinh đẹp trước mặt chị".

Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên, lúc hai người nói chuyện hắn một mình tự ăn tự uống, lúc này cũng đã buông đũa.

"Hai người đều rất đẹp, đàn ông có thể được một người đã là một loại may mắn. Thu Phong ta lại có thể mời được hai người cùng ăn thật đúng là tổ tiên tích đức".

Phượng tỷ cười nói:

"Đúng à nghe, mọi người đều nói nhìn thấy gái đẹp là no bụng, nhưng chị cũng không cho rằng như vậy. Hai người đẹp chúng ta và cậu, cũng không thấy Tiêu thiếu gia ăn ít đi chút nào. Không biết hai ta không đủ xinh đẹp, hay là thịt thỏ quá ngon".

Liễu Yên Nguyệt đã quen với bộ dạng lúc ăn cơm của Tiêu Thu Phong, nàng che miệng cười nói: "Chị Phượng, Thu Phong anh ấy là như thế này, ăn cơm giống hệt như đi đánh giặc vậy. Chị không nên trách anh ấy vô lễ, thật ra anh ấy như vậy càng dễ nuôi".

Phượng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, giọng nói trở nên rất nhẹ, hình như đang lẩm bẩm nói cho mình nghe: "Đúng, đàn ông như vậy càng ngày càng ít".

Liễu Yên Nguyệt vừa định mở miệng thì một người người đàn ông trẻ tuổi đã vội vàng chạy tới, đây là người của Phượng tỷ.

Người phụ nữ gợi cảm và hấp dẫn như Phượng tỷ, mỗi lần ra ngoài không thể không mang theo vệ sĩ, huống hồ là đêm tối thế này.

Người này nói nhỏ vài câu bên tai, Phượng mới vừa có vẻ vui mừng đã thêm vài phần tức giận.

"Thằng thiếu gia từ Bắc Kinh lại tới quấy rối, lần này hình như có chuẩn bị mà đến".

Lý Cường Binh không có ở đây, trong Hoàng Kim thủy thành chỉ có sáu người, mặc dù có thể ứng phó một chút nhưng tuyệt đối không ngăn cản được tên thiếu gia kia đến gây khó dễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tiêu Thu Phong cười nói với Liễu Yên Nguyệt: "Yên Nguyệt, em ăn xong chưa, anh mang em đi một nơi"


Chỉ cần Tiêu Thu Phong mang mình đi, thì dù là đi đâu, Yên Nguyệt đều cảm giác ở nơi đó rất đẹp.

"Nơi nào vậy anh?" Liễu Yên Nguyệt rất tò mò hỏi.

"Thiên đường của đàn ông".

Hoàng Kim thủy thành không phải là thiên đường trong mộng của đàn ông sao?

Phượng nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Tiêu thiếu gia có biết lai lịch của thằng đó không?"

Mặc dù biết Tiêu Thu Phong quyết định giúp mình, nhưng Phượng vẫn cần phải nhắc nhở một chút. Thằng thiếu gia đến từ Bắc Kinh kia cũng không đơn giản như Thiết Huyết Đoàn. Nếu như Tiêu Thu Phong là người làm nên nghiệp lớn, nhất định sẽ có điều phải e ngại.

Tiêu Thu Phong nhìn ra lo lắng của người phụ nữ này, lạnh nhạt nói: "Thằng đó chẳng qua chỉ là một con chó, cho dù kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ kia lúc này có ở Đông Nam, tôi vẫn có thể bẻ gãy răng thằng chó này, đánh chó không phạm pháp mà".

Trong mắt Phượng lóe ra vẻ kinh ngạc, không khỏi đánh giá lại anh chàng trước mặt. Bởi vì người dám gọi người kia là nam không ra nam, nữ không ra nữ tuyệt đối không có bao nhiêu người còn sống, lại càng không muốn nói còn không để hắn vào mắt.

Liễu Yên Nguyệt không hiểu, cho nên hỏi: "Thu Phong, hai người nói gì đó, cái gì là chó, nam không ra nam, nữ không ra nữ, sao em cảm thấy là lạ vậy"

Phượng tỷ cầm tay nàng, nói: "Yên Nguyệt lương thiện như em thì không nên quan tâm đến những loại chuyện như thế này làm gì. Chị mang em đến nhà chị, đó đúng là thiên đường của đàn ông".

Liễu Yên Nguyệt mặc dù chưa từng tới những nơi như thế, nhưng bốn chữ Hoàng Kim thủy thành sáng rực trong đêm làm nàng kinh ngạc đến ngẩn người. Bởi vì nàng từng nghe nói qua trong này chính là nơi đàn ông mua vui.

Nàng có chút mất mác, mặc dù nàng có thể chấp nhận tất cả khuyết điểm của Tiêu Thu Phong, thậm chí là quan hệ trai gái sau lưng mình. Nhưng chuyện như thế này là phụ nữ đều sẽ để ý, Yên Nguyệt quay đầu lại một bên, nhẹ nhàng nói:

"Thu Phong, anh thích thì vào trong chơi đi, em cảm thấy không khỏe, em về nhà trước đây"

Phượng tỷ đã nhìn ra vẻ khác thường trong mắt Liễu Yên Nguyệt, thở dài nói: "Yên Nguyệt, chị Phượng trong mắt em chẳng lẽ dơ bẩn như vậy sao, ngay cả mời em uống cốc trà, em cũng ngại sao?"

Tiêu Thu Phong không tức giận, Liễu Yên Nguyệt chưa từng tiếp xúc với những chuyện như thế này, trong suy nghĩ của nàng nơi này đúng là rất dơ bẩn, là kỹ viện thời xưa. Nàng không có lập tức bỏ đi cũng là đã cố chịu rất nhiều rồi.

"Đi, Yên Nguyệt, có những lúc những thứ mà mắt em thấy cũng không nhất định là thật đâu".


Tiêu Thu Phong mở miệng, Yên Nguyệt cảm thấy khó xử thế nào cũng xuống xe, nhưng mà trên mặt vẫn có chút lo lắng, nàng sợ mình sẽ thất vọng.

Ba người vừa tới cửa thì một đội viên của Thần binh chiến đội đã đi tới, nhỏ giọng nói vào tai Tiêu Thu Phong: "Tiêu thiếu gia, bọn chúng lần này mang đến không ít người, giống như chuẩn bị dùng vũ lực".

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu cùng hắn đi vào. Mà bên kia, trợ lý của Phượng cũng đã vội vàng chạy đến. Loại chuyện như thế này, bọn họ là cấp dưới chỉ có thể thông báo, còn xử lý ra sao phải xem mắt ông chủ mới được.

"Đi, em cùng chị đi vào".

Tiêu Thu Phong mở miệng nói rồi quay lại nói với Liễu Yên Nguyệt: "Anh muốn đi dạy một con chó, Yên Nguyệt hay là em đi vào hồng lâu trước đi".

Nhưng Liễu Yên Nguyệt càng nắm chặt tay hắn hơn, không có ý buông ra, vẻ mặt mang theo một loại cầu khẩn nói: "Thu Phong, em có thể đi cùng anh hay không, nếu như anh thật sự ngại em làm vướng mắt anh, em có thể lập tức trở về".

Đàn ông đến nơi này cũng chỉ có một mục đich, Liễu Yên Nguyệt không muốn thấy người đàn ông mình yêu cũng như vậy. Nàng đã ám chỉ mình có thể hiến dâng tất cả mọi thứ, nhưng nếu như hắn vẫn muốn ở đây tìm gái, mà không muốn nàng, nàng sẽ không chịu nổi sự đả kích này.

Phượng cũng biết không nên để cô gái này đi cùng là tốt nhất. Dù sao những người đó cũng không phải kẻ lương thiện gì, rất là nguy hiểm. Nhưng Tiêu Thu Phong lại gật đầu đồng ý làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Nếu Yên Nguyệt đã lựa chọn mình, vậy nàng nên từ từ quen thuộc cuộc sống của mình, mình là Ảnh Tử chứ không phải Tiêu Thu Phong.

Còn chưa đi đến cửa đã nghe đến một tiếng cười rất dâm đãng, Liễu Yên Nguyệt rất khó chịu nắm chặt lấy tay Tiêu Thu Phong, thể hiện trong lòng nàng đang rung động.

Kiến trúc xa hoa, trên đường đi tới không ngừng truyền ra những tiếng cười sung sướng, trong này đúng là thiên đường của đàn ông.

Ngoài cửa có không ít vệ sĩ lực lưỡng, thân hình cao lớn kia giống như thể hiện bọn họ rất mạnh. Mà Tiêu Thu Phong cũng cảm ứng được hành tung của mấy đội viên Thần binh ở xung quanh, có lẽ là không đến lúc bất đắc dĩ bọn họ chỉ cẩn thận quan sát chứ không dễ dàng ra tay.

"Bà chủ Phượng, xin lỗi, thiếu gia nhà ta đã nói qua, thiếu gia không cho phép bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, mời chị lui lại".

"Cút, cút ngay" Âm thanh bên trong rất dồn dập, xem bộ dạng rất giống cầm thú mà không phải người, đang làm một trò gì đó.

"Chị Phượng, Ngọc Hoàn còn ở bên trong, chị mau cứu em ấy" Ba người đẹp vừa mới trốn đi được quản lý thông báo nên vội vàng chạy đến. Ngọc Hoàn đúng là đen đủi, bị tên Cổ thiếu gia gặp phải.

Tiêu Thu Phong tức giận nhìn quanh, lạnh lùng hừ một tiếng, tên nô tài chặn trước mặt đã bay ra ngoài. Đội viên đi theo hắn đã một cước đá bay cánh cửa.

Trên giường nệm nước rộng thùng thình kia đang có hai người không ngừng giãy dụa. Một nam, một nữ, nam không biết, có lẽ đúng là khách từ Bắc Kinh. Nhưng cô gái đúng là Lâm Ngọc Hoàn một trong bốn bông hoa đẹp nhất của Hoàng Kim thủy thành.

Chiếc quần lụa màu trắng mỏng đã bị xé toang, đôi chân ngọc thon dài trắng nõn lộ ra, mái tóc rối bù, vẻ hoảng sợ trong mắt, hai tay đang liều mạng che ngực để chống lại hành vi bạo lực cưỡng ép của tên Cổ thiếu gia.

Nhưng trong căn phòng lớn này không chỉ có hai người bọn họ, còn có ba người đang khoanh chân ngồi ở bàn trà bên cạnh, đang rất hưng phấn nhìn vở diễn trước mặt. Ngay khi mọi người xông vào, bọn chúng không hề kinh hoàng mà trong mắt còn lộ ra vẻ khinh thường.

Tiêu Thu Phong không nhận ra, nhưng Phượng tỷ lại kinh ngạc kêu lên: "Thiết Huyết chiến tướng…."

Không sai, bọn họ đúng là ba chiến tướng của Thiết Huyết Đoàn, xem ra cái chết của Lôi Bạo cũng không cảnh tỉnh được bọn chúng, lúc này vẫn không hề e ngại, kiêu ngạo đến cực điểm.