Chiến sự vẫn đang diễn ra, một tên điểu nhân thoát khỏi cái lưỡi giết chóc của Labus và Lang Khuyển, lao về phía Tiêu Thu Phong. Một chiêu mà đã giẫm Phi điểu vương giả của bọn chúng dưới chân, đây là nỗi nhục không thể rửa sạch. Cho dù chết, hắn cũng phải chết có tôn nghiêm.
Nhưng hắn đã quên, điểu nhân chính là điểu nhân, cho dù chết cũng không có ai thương xót cho hắn.
Cùng chết mang tính hủy diệt đối với Tiêu Thu Phong mà nói chẳng có tác dụng gì, khẽ giơ tay lên, chặn đầu hắn lại, mặc cho hắn vỗ vỗ cánh, nhưng không thể chuyển động được chút nào.
Lực lượng ngưng tụ lên tay, hình thành cương kình không thể phá, quá cường đại, tay khẽ vung lên, Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Cút"
Chữ "cút" vừa rơi xuống, một luồng ánh sáng lóe lên, hình thành xoáy ốc, thành hình trong kết giới, mà cánh con điểu nhân này trong nháy mắt bị đọng lại, ngũ quan rỉ máu. Cả người "rắc" một tiếng rơi xuống đất, tay chân giãy dụa mấy cái, vỡ tâm mạch mà chết.
Lực lượng cường đại này làm người xung quanh vô cùng sợ hãi.
"Hắn, hắn chính là Tiêu thiếu gia" Một cô bé lí nhí nói. Mặc dù mỗi người ở Ngạo Thiên Minh đều nghe được truyền thuyết về Tiêu thiếu gia, nhưng không được tận mắt nhìn thấy, nàng không thể tin. Lúc này nàng mới biết được Tiêu thiếu gia được Ngạo Thiên Minh xưng thần, quả nhiên là thần, còn cường đại hơn trong truyền thuyết.
Một cô gái khác nói tiếp: "Đúng, đúng thế, anh ấy là Tiêu thiếu gia, đẹp trai hơn truyền thuyết, mạnh hơn, làm người ta động tâm hơn. Đáng tiếc..."
Lại một cô gái khác cười nói: "Đáng tiếc Thanh bang chủ của chúng ta đã chiếm tiên cơ. Nếu không chắc có người lấy thân báo đáp, phải không?"
Đối mặt với giết chóc mạnh mẽ, kinh hoàng lúc trước, bây giờ đã biến thành xem náo nhiệt. Có Tiêu thiếu gia cường đại ở đây, chẳng có kẻ địch nào có thể làm các nàng lo lắng.
Một điểu nhân cuối cùng bị Labus và Lang Khuyển kéo đứt cánh, máu thịt bay trên không, hai tay bị kéo, còn mỗi thân mình cũng bị một thành viên Lang Tổ vung đao chém xuống, ngực đẫm máu, máu ứa ra, co quắp, ánh mắt không cam lòng chớp chớp mấy cái, mất mạng.
Thập Tam Muội đi tới, quát lên với Ngạo Thiên tổ: "Dọn dẹp hiện trường, tuần tra khắp tổng bộ Ngạo Thiên Minh, xem còn cá lọt lưới không, giết sạch"
Ngạo Thiên tổ lúc này mới tỉnh táo lại. Nhìn Lang Tổ đang giết chóc, còn rung động hơn so với Thần binh chiến đội năm nào. Ba năm qua, bởi vì Ngạo Thiên Minh không ngừng phát triển nên bọn họ có chút tự mãn. Lúc này mới biết trên đời còn rất nhiều cao thủ.
Labus và Lang Khuyển đã lui lại, ngoại trừ Ngạo Thiên tổ đang dọn dẹp chiến trường, không khí nơi này từ từ khôi phục bình tĩnh. Nhưng Thanh Bình Nhi cầm tay Tiêu Thu Phong vẫn không chịu buông ra. Ở trong lòng Tiêu Thu Phong, nàng rất thoải mái, không phải lo lắng và khẩn trương. Chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường.
Trên đời này, được dựa vào lòng Tiêu Thu Phong, chính là khao khát duy nhất của nàng.
"Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy vô lễ với anh... xin anh tha lỗi" Mấy phượng nữ chạy tới, hành lễ với Tiêu Thu Phong.
Hồ Đầu đắc ý nói: "Xem mấy cô bé này còn kiêu ngạo nữa không. Thấy Tiêu thiếu gia còn dám ngăn cản, bây giờ biết sai rồi hả"
Tiêu Thu Phong chỉ khẽ cười cười, khoát tay nói: "Các cô không làm sai, lệnh như núi, kiên trì chấp hành chính là phẩm chất quan trọng nhất. Các cô làm rất tốt, tôi sẽ không trách"
Mấy nàng mừng rỡ, có cô bé nói: "Tiêu thiếu gia, anh chính là thần tượng của mọi người, anh có thể ký tên cho bọn em không"
Bị cô bé này quấn, đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Hắn không phải ngôi sao, chưa từng kí tên bao giờ.
Thập Tam Muội đã quát: "Trước mặt Tiêu thiếu gia, không được vô lễ, còn không lui ra"
Đi tới, nói: "Tiêu thiếu gia, anh đến thật đúng lúc. Nếu không Ngạo Thiên Minh đúng là không đối phó được với Mafia"
Thanh Bình Nhi lúc này mới mở miệng nói, giọng lạnh như băng: "Nếu anh ấy không đến, tôi cũng chuẩn bị xông ra, liều mạng với Mafia. Những kẻ đó khinh người quá đáng, giết không ít huynh đệ Ngạo Thiên Minh chúng ta"
Tiêu Thu Phong ôm eo nàng, nói: "Được rồi, việc này để anh xử lý. Đối phó một đám Mafia, không cần phải tốn sức. Kẻ địch trước mắt của anh còn cường đại hơn Mafia mấy trăm lần"
Dù là tất cả Mafia toàn thế giới gộp lại cũng không bằng vũ khí hình người của Thất Sát.
Thập Tam Muội chợt hỏi: "Tiêu thiếu gia, đám người vừa nãy hình như không phải Thần binh chiến đội, nhưng còn cường đại hơn Thần binh chiến đội. Bọn họ là ai"
"Bọn họ là Lang Tổ, đương nhiên cũng được tôi xưng là vua thần binh, tạm chấp nhận" Lực lượng cường đại như vậy, trong mắt người bình thường đã rất kinh hãi. Vậy mà Tiêu Thu Phong còn nói tạm chấp nhận, đúng là làm người ta không thể tin.
Nếu Lang Khuyển và Labus ở đây, nghe được câu nói này, chính là niềm an ủi lớn nhất đối với bọn họ.
ở Trung Đông, người có thể được Tiêu thiếu gia khen, đúng là rất vinh dự.
Nhìn Tiêu Thu Phong, Thanh Bình Nhi không còn vẻ lạnh lùng như bình thường, chuyện gì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nói: "Thu Phong, Mafia giao cho anh. Đi, bọn em đưa tất cả tài liệu cho anh. Mấy hôm nay đúng là bị đám người này hành hạ đến chết, bây giờ rốt cuộc có thể thở dài"
Ba người rời khỏi chiến trường, vào một căn phòng yên tĩnh. Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi nói tất cả diễn biến Mafia xâm nhập ra một lần. Đương nhiên cũng bao gồm tài liệu các nàng thu được về Mafia. Thì ra đại bản doanh của chúng ở Châu Á không phải ở Hongkong, mà là Đài Loan.
Chẳng qua bọn chúng bắt buộc phải nắm được Hongkong. Vì vậy đã cử người đến xâm lấn, cao thủ Mafia đúng là không ít.
Các bang phái ở Hongkong đều là bản địa. Ngạo Thiên Minh có lực lượng cường đại nhất. Mà Sơn Khẩu Minh năm đó, và Mafia bây giờ đều là các bang phái quốc tế, thu nạp rất nhiều kẻ hung ác cường đại, Ngạo Thiên tổ không thể ngăn cản. Mấy ngày nay, Ngạo Thiên Minh tổn thất nặng nề, thậm chí lực lượng phòng ngự Hongkong là Phi Hổ cũng bị cao thủ Mafia giết hại không ít.
Lúc này Hongkong đã cầu viện quốc gia.
Có một số việc Tiêu Thu Phong còn không biết, ba đại cao thủ của Lang Tổ đã được phái ra. Theo bọn họ còn có mấy đối với thần binh, chuẩn bị âm thầm diệt trừ thế lực Mafia ở Hongkong.
"Tiêu thiếu gia, cao thủ Mafia rất hung tàn, hơn nữa đều điên cuồng hiếu sát, rất khó đối phó. Chúng tôi đã cầu cứu Phượng tỷ, thật không ngờ Tiêu thiếu gia lại tự mình đến. Bây giờ chúng tôi đã yên tâm"
Thập Tam Muội cũng rất mệt mỏi. Áp lực như vậy làm cả thể xác và tinh thần vượt quá sức chịu đựng. Bang phái khổng lồ như Ngạo Thiên Minh muốn nàng chống đỡ cả trong lẫn ngoài, thực sự là làm khó nàng.
Hơn nữa đến lúc mấu chốt lại không có mấy người giúp được mình. Tiêu Thu Phong suy nghĩ một chút: "Tiêu Thu Phong, cô phải chú ý bồi dưỡng lớp kế cận. Người như Hồ Đầu đã không còn chí tiến thủ nữa, cũng nên cho bọn họ rút lui. Ngạo Thiên Minh có thể giúp bọn họ cả đời không lo lắng, nhưng để bọn họ chỉ huy một đường, đúng là làm khó bọn họ.
"Dù như thế nào, truyền thống của Ngạo Thiên Minh chính là người xuất sắc nắm quyền. Có như vậy, lực lượng Ngạo Thiên Minh mới có thể phát triển lên được"
Đây là khuyết điểm trong sự phát triển của mỗi một bang phái. Phụ nữ mãi là phụ nữ, khi xử lý sự vụ liên quan đến đồng bọn lâu năm, bọn họ không thể nhẫn tâm. Nhưng Tiêu Thu Phong lại khác, chỉ cần là huynh đệ, dù đối với bất cứ ai đều như nhau.
Thập Tam Muội khẽ gật đầu, đáp: "Lời Tiêu Thu Phong, tôi sẽ ghi nhớ. Chờ sau khi bình định được chuyện này, tôi sẽ tăng cường quản lý, xin Tiêu thiếu gia yên tâm"
Chỉ cần nhắc một chút là được. Thập Tam Muội đã khổ cực cả đời vì hắc đạo Hongkong, nàng biết nên làm như thế nào.
Thanh Bình Nhi cười nói: "Được rồi, chuyện bây giờ giao hết cho anh, bọn em thoải mái hơn. Thu Phong, anh có phải mới từ Trung Đông đến đây, anh đã đến thăm Yên Nguyệt tỷ chưa. Chị ấy rất nhớ anh. Đúng, còn có Ngọc Thiền hình như cũng đang ở Hongkong. Em hẹn mấy người đó đến đây, mọi người đoàn tụ"
Từ lời hứa hẹn đó, từ chuyến đi đến Đông Nam, Thanh Bình Nhi đã coi mình là người của Tiêu gia, khi làm bất cứ điều gì đều nghĩ về Tiêu gia, rồi mới nghĩ đến bản thân.
Tiêu Thu Phong gật đầu, vừa cười vừa nói: "Anh vừa nãy đã đến chỗ Yên Nguyệt, đang có người ở bên cô ấy, em không cần lo lắng. Bình Nhi, lần này anh theo lời hứa mà đến, em không quên chứ"
Mặt Thanh Bình Nhi đỏ lên, lí nhí không biết nói gì: "Hứa gì mà hứa, em không nhớ"
Thập Tam Muội mặc dù tuổi có thể làm mẹ Thanh Bình Nhi, nhưng hai người lại thân như chị em, nghe thấy thế liền cười nói: "Bình Nhi không nhớ, nhưng tôi thì nhớ. Tôi có thể làm chứng cho Tiêu thiếu gia, yên tâm, tối nay nhất định không có ai quấy rầy hai người, an tâm hoàn thành đại sự cả đời. Có Tiêu thiếu gia, tương lai Bình Nhi sẽ hạnh phúc"
Thanh Bình Nhi quả nhiên rất xấu hổ, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong: "Cũng may anh còn nhớ đó. Người ta còn nghĩ anh không thèm để ý đến em, không muốn em. Anh cũng biết, mấy năm nay, em đợi khổ sở đến thế nào. Nếu như anh còn không xuất hiện, em chuẩn bị đi làm ni cô"
Không ngừng thất hứa, Tiêu Thu Phong biết, đều là lỗi của hắn. Mấy lần đi ngang qua Hongkong nhưng không có thời gian dừng lại. Lần này, dù như thế nào cũng không thể để cho cô gái này đau khổ chờ đợi hắn nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy năm trời, tình cảm của nàng đã không cần thử thách nữa.