Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 481: Về nhà

Lâm Ngọc Hoàn lúc nhìn thấy Tiêu Thu Phong, động tác đầu tiên không phải là chạy nhào lại, mà là lau lau hai mắt của mình, sau đó khóc hỏi: "Tiêu thiếu gia, thật sự là anh sao?"

Giống y chang tình thái khi nãy của Liễu Yên Hồng, có lẽ Tiêu Thu Phong đột nhiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn này, các nàng không tiếp thụ được, quá kích động, quá hưng phấn, làm cho các nàng tay chân luống cuống cả lên.

Cuối cùng, cái ôm quen thuộc này, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhất.

Đột nhiên, Lâm Ngọc Hoàn lập tức giãy lên, nói: "Mau, mau gọi điện về nhà, các chị ấy còn chưa biết!"

Liễu Yên Hồng lập tức ngăn lại, nói: "Chị Ngọc Hoàn, không cần, cho các chị ấy một bất ngò đi, còn nữa, anh rể, anh tốt nhất đi sửa sang lại một cái, nhìn giống người rừng quá, trở về dọa Tư Giai và Mộ Thiên mất..."

"Đúng, đúng, Tiêu thiếu gia, anh có con gái, còn có một con trai, chúng cũng rất nhớ anh"

Kéo tay Tiêu Thu Phong vọt ra, bây giờ tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng, giờ phút này, Liễu Yên Hồng nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, giống như có được toàn bộ thế giới.

"Liễu tổng, Liễu tổng, bọn em có thể cùng đi không?"Tiểu Duyệt cũng mở miệng, loại náo nhiệt này, các nàng cũng muốn tham gia.

Liễu Yên Hồng trừng mắt kêu lên: "Loại chuyện này, có gì mà tham gia, các em, coi chừng Phong Chính, nhớ có vấn đề gì thì liên hệ chị, bây giờ, chị nghỉ"

Làm chủ thật là tốt, muốn nghỉ là nghỉ, làm cho ba cô thư kí thật hâm mộ, thật sự là không cần phải lo lắng nhiều.

Có Liễu Yên Hồng, Lâm Ngọc Hoàn có chút dư thừa, nàng ngoan ngoãn đi phía sau Tiêu Thu Phong, tất cả chú ý, đều do Liễu Yên Hồng quản, từ đầu đến chân, thay đổi một bộ đồ mới, còn đến câu lạc bộ làm đẹp tóc, tắm rửa một cái, rồi cắt tóc, cạo râu... Khí chất tục tằng giảm đi, thần thái nho nhã khi xưa, lại hiện lên rõ ràng.

Liễu Yên Hồng xoay người đến gần, nhìn khuôn mặt của Tiêu Thu Phong, hai mắt mê ly, khẽ thở dài nói: "Anh rể, bây giờ em mới thật sự tin tưởng, anh đã trở lại, đây mới thật sự là anh!"

Nếu như trước kia, Tiêu Thu Phong tuyệt đối không để yên cho Liễu Yên Hồng muốn làm gì thì làm trên người mình, nhưng giờ phút này, cảm giác chân thật này, cảm giác có người thân, đã tan ra trong hắn, hắn chỉ nhợt nhạt cười, cho Liễu Yên Hồng một cơ hội phóng túng.

Từ biệt ba năm, quả thật hắn đã nợ các nàng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vài giờ sau, ba người mới ngồi xe về nhà, không giống như tâm tình hưng phấn của hai nàng, trong người Tiêu Thu Phong, đã tràn đầy những sự rung động không nhịn được.

....................................

Tiêu gia đang có khách, mà những người khách này lại làm cho người ta khó chịu.


"Phượng tiểu thư, chúng tôi tôn trọng cô, nhưng cô cũng phải tự biết mình, không nên gây phiền toái cho quốc gia và chính phủ. Trong lòng cô nên biết, chúng tôi đã rất ưu ái cho Tiêu gia của cô, nhưng lần này nếu không cho Điền thiếu gia một lời giải thích vừa lòng, sợ rằng Tiêu gia sẽ gặp phiền toái rất lớn!"

Người nói thoạt nhìn bộ dáng rất nhã nhặn, khí chất thần thái cả người có vẻ bình thản, nhưng trong cặp mắt âm trầm kia lại xuất hiện khí tức lạnh lùng, Phượng Hề liếc mắt một cái cũng có thể thấy, tên này là một kẻ nham hiểm, là loại người không dễ đối phó.

Huống chi, thân phận của hắn cũng có chút đặc biệt, là bí thư thứ nhất của thị chính Thượng Hải.

Đắc tội với hắn, phải chịu tội với rất nhiều người.

"Lãnh bí thư trưởng, có chuyện gì mọi người từ từ thương lượng một chút, không cần phải làm cho mất hòa khí, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Đông Nam, chắc hẳn Điền thị trưởng cũng không muốn nhìn thấy"Tôn Khánh Dục cũng ở đây, hơn nữa người là do ông ta mang đến, nhưng lời nói của cấp trên cũng làm cho ông ta khó xử, cho nên chỉ có thể đứng giữa mà thôi.

Phượng Hề đang cười, loại cười mỵ nhu yếu ớt, nhưng trong cặp mắt phượng kia, lại hàm chứa sát khí, ba năm qua, mọi người của Tiêu gia, đều đặt tâm tư vào việc tìm kiếm ông xã. Bây giờ đám gia tộc mới nổi lên rất là xem thường, thật sự là càng ngày càng làm càn.

"Vậy theo ý tưởng của Lãnh đại bí thư, Tiêu gia chúng tôi phải làm thế nào để bình ổn lửa giận của Điền đại thiếu gia?"

Trong lời nói của Phượng Hề, mang theo vài phần sát khí, chỉ có Tôn Khánh Dục mới có thể cảm nhận được, mà Lãnh đại bí thư nhà ta, vẫn trơ trơ như tượng gỗ, hài lòng gật đầu nói: "Mặt mũi đều phải chừa cho nhau, chỉ cần Tiêu gia đãi một bàn ở khách sạn Hồ Thiên Nha, để cho Liễu Yên Hồng tiểu thư xin lỗi Điền thiếu gia, nghĩ rằng Điền thiếu gia cũng không phải loại người hẹp hòi, sẽ không làm khó xử Tiêu gia"

"Lãnh bí thư, hay là thôi đi, chuyện nhỏ như vậy, không cần phải gióng trống khua chiên, chuyện của thanh niên, hẳn là để thanh niên bọn họ xử lý, Điền thiếu gia chỉ là nhất thời hành động theo tình cảm, chờ mấy ngày nữa sẽ hết giận, cũng sẽ không còn chuyện gì"

Lãnh bí thư quay đầu lại, nhìn Tôn Khánh Dục, lạnh lùng nói: "Hình như Tôn cục trưởng có chút bất mãn với quyết sách của chính phủ, có cần tôi báo cáo với thị trưởng hay không, nghe nói nhiệm kỳ của Tôn cục trưởng cũng sắp đến, có lẽ có thể lui bước được rồi, ở nhà hưởng phước"

Con mẹ nó, là một sự uy hiếp trắng trợn đây mà.

Tôn Khánh Dục cũng đầy lửa giận trong lòng, nhưng không cách nào phát tác, ông ta cũng chỉ là lính dưới tay người khác, kiếm chút cơm ăn, không thể làm được gì.

Bất đắc dĩ nhìn Phượng Hề một cái, không nói gì nữa.

"Lãnh bí thư, ý của ông tôi đã biết, ông có thể đi"Phượng Hề không có hứng thú nói nhảm tiếp, đứng dậy tiễn khách.

Lãnh bí thư đứng lên hỏi: "Không biết Phượng tiểu thư chuẩn bị khi nào sẽ hoàn thành chuyện này, tôi sợ Điền thiếu gia không đủ nhẫn nại, lại gây phiền toái cho Tiêu gia thì không tốt"

Phượng Hề nở nụ cười, cười đến khinh bỉ, những người này, quả nhiên là đám chó mắt mù, dám đem loại chuyện quan liêu này dùng trên đầu Tiêu gia, Đông Nam bình yên mấy năm nay, những người này nhất định quá thư thái, cho nên đã quên, Tiêu gia tồn tại nhờ bản tính giết chóc.

"Tôi chưa từng nghĩ đến, người của Tiêu gia không cần phải xin lỗi ai, ông cho rằng chỉ bằng vào một Điền Quy Tâm, là có thể sao. Lãnh bí thư, về nói cho Điền Thế Dân biết, nếu hắn còn dám quấn quít lấy Yên Hồng nhà tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của hắn, đám phế vật súc sinh, cũng dám can đảm xưng là Đông Nam công tử"Thật rõ ràng, Phượng Hề cường ngạnh đã làm cho Lãnh bí thư bất ngờ, trên mặt xanh mét, cho dù hắn giỏi che dấu nội tâm biến hóa, nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể nào áp chế được, cơ thể run nhẹ, sau đó nói: "Phượng tiểu thư quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tôi thật sự bội phục đảm lượng của cô. Hậu quả này, tự cô gánh lấy"


Dùng lực lượng của chính phủ để chế tài một gia tộc, không phải rất dễ dàng sao, muốn thế nào mà chả được.

"Tôi không nghĩ ra, sẽ có hậu quả gì, ông có thể nói cho tôi biết được không?"Tiêu Thu Phong từ từ tiến vào, thân hình hiên ngang khí thế hừng hừng, tản ra một loại uy nghiêm cao nhất.

Lãnh bí thư quay đầu lại, trên mặt cả kinh, quát: "Anh là ai, nơi này nói chuyện có phần của anh sao?"

Ngươi đàn ông này cho hắn ta cảm giác kiêu ngạo, Lãnh bí thư đi theo quan cấp chính phủ nịnh hót, diễu võ dương oai mấy chục năm, chưa từng có một cảm giác bị người khinh bỉ như vậy.

"Đánh gãy chân nó, quăng ra ngoài, người như vậy, về sau không cần để cho bước vào Tiêu gia"Tiêu Thu Phong không đáp, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh.

Mệnh lệnh của hắn, bất kể là lúc nào, cũng đều có hiệu quả.

Tiểu Lục Tử toàn thân đã khởi động, ngay cả một giây cũng không cần nghĩ, đã đập gãy chân của tên Lãnh bí thư kia, mọi người có thể nghe rất rõ ràng tiếng xương gãy, sau đó là tiếng hét thảm của hắn.

"Các người... các người..."

"Nếu mày còn dám nói một câu vô nghĩa nữa, tao đánh gãy tay mày, cút..."Tiểu Lục Tử không cho tên Lãnh bí thư này có thời gian để nói, túm lấy cổ hắn lôi ra ngoài, Tôn Khánh Dục bên cạnh vui sướng kích động, nhưng cũng lo lắng nói: "Thu Phong, con đã trở lại, thôi bỏ đi, không cần phải làm ầm ĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ"

"Chú hai, hình như chức quan của chú càng lớn thì lá gan lại càng ngày càng bé lại, thật sự là nên tỉnh táo một chút, nếu chú muốn về hưu, con có thể giúp chú"

Người như vậy dám chạy đến Tiêu gia dương oai, mà Tôn Khánh Dục lại sợ hãi đến nông nỗi này, làm cho hắn thất vọng, ba năm không gặp, lá gan của chú hai này, hình như vẫn nhỏ như ngón tay út.

Tôn Khánh Dục đỏ mặt, xấu hổ nói: "Thu Phong, hôm nay con mới vừa về, hay là cứ đoàn tụ với gia đình, hôm nào chúng ta nói chuyện sau, chuyện này, chú sẽ xử lý"

Phượng Hề tôn kính ông, bởi vì ông ta là chú hai của Tiêu Thu Phong, nhưng Tiêu Thu Phong thì không, càng là thân nhân thì càng phải biết giữ gìn Tiêu gia, Tôn Khánh Dục không làm được, hắn sẽ khinh bỉ, chứ không cần tức giận vì loại chú như vậy.

Tôn Khánh Dục trước mặt Phượng Hề, vẫn có thể duy trì uy nghiêm của cục trưởng, nhưng trước mặt Tiêu Thu Phong, ông ta còn ngoan hơn đứa con nít, người trên đời này biết được sự cường đại của người đàn ông Tiêu gia này không nhiều, Tôn Khánh Dục là một trong số đó, cho nên ông vẫn kiên trì, bất kỳ kẻ nào cũng không thể đắc tội với Tiêu gia.

Tôn Khánh Dục đi rồi, hơi thở tức giận, chậm rãi chuyển hóa thành cuồng động, nước mắt cũng đã sớm tràn đầy trong mắt của Phượng Hề, nàng mặc dù là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không có người đàn ông này chống đỡ, nàng coi chừng dùm Tiêu gia, thật sự rất vất vả, trong chúng nữ, nàng là người gánh vác nhiều trách nhiệm nhất.

Hai người lớn Tiêu gia đi ra, trong ngực còn ôm hai đứa bé, có lẽ ở Tiêu gia, chỉ có chúng, mới vui vẻ khoái hoạt và khờ dại nhất.

Giờ phút này, trong lòng ngực hai người lớn, để lộ ra ánh mắt to tròn, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, trong mắt có thần sắc kỳ quái.

"Tiểu tử thúi này, còn biết đây là nhà sao, thật sự là làm mẹ muốn chết, thằng con hư hỏng này... hu hu hu..."Ngảy cả Điền Phù cũng không nhịn được khó lên, làm cho Liễu Yên Hồng và Lâm Ngọc Hoàn cũng khóc luôn ( nào ta cũng khóc?_?)

"Ông xã..."Phượng Hề từ một người mạnh mẽ nhất thời hóa thành một người rất ôn nhu, lao đầu vào lòng ngực Tiêu Thu Phong, mùi thơm nhàn nhạt nhuộm đẫm sự vui sướng, loại ôn nhu này, nàng chỉ để hiện ra trước mặt người đàn ông này.

Nhưng lúc mà người của Tiêu gia khóc lên vì hưng phấn, hai tiếng khóc cũng cất cao lên, truyền đến làm điếc tai.

"Oa oa oa...."

Người lớn khóc, thì hai đứa nhỏ kia, sao có thể nhịn được, khóc còn lợi hại hơn bất kỳ ai, hơn nữa, là khóc mà không hiểu lý do.