Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 466: Tin tức từ phương xa

Tử Dao đã bị mang về Vân Tiên Đảo, trong lúc tia ý thức cuối cùng sắp biến mất, nàng đã vội vàng mở miệng nói một cậu: "Sư phụ, cứu hắn..."Sau đó, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Phá Quân, rồi mê mang.

"Lão Phá La chết tiệt kia, ta đã sớm nói với ông rồi, giờ ông nhìn đi, nhìn cho rõ đi, Tử Dao bị đánh đến nông nổi này nè"Tham Lang nổi điên lên, khí kình dâng lên ào ạt, làm cho mấy món "đồ cổ"theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng trong phòng, tựa hồ không chịu nổi sự tức giận này, phát ra tiếng "răng rắc".

Phá Quân cũng không ngờ, mọi chuyện lại ra nông nổi như vậy, bị thương đến tình trạng này, thậm chí lực lượng một thân cũng biến mất, đã vậy còn trúng thêm một kiếm nữa, tất cả đã vượt khỏi dự liệu của ông.

"Nha đầu này, cũng thật là, rõ ràng toàn thân đã không còn sức, lại còn đỡ cho ma đầu kia một kiếm, cho dù muốn chết, cũng không cần phải làm vậy chứ, không biết là lão đầu ta thương tâm sao"Tham Lang lại tự nói tự nổi giận, nhìn Tử Dao, nhìn một kiếm kia, ông ta đã muốn điên cuồng đi giết đứa con của rồng lẫn Thất Tử luôn.

Phá Quân nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẫn có chút an ủi, đúng vậy, là vận mệnh của thiên đạo, chính là cơ duyên của Tử Dao, có cản cũng không được, không bằng cứ để thuận theo tự nhiên là được.

"Yên tâm, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏi, ta cam đoan, Tử Dao sẽ khỏe lại thôi"Trong lòng có hiểu biết, nên Phá Quân cũng không hề lo lắng thương thế của Tử Dao, nói xong, lấy một thánh quả có mùi thơm ngát ra để vào trong miệng Tử Dao, tay đặt lên lưng nàng vận kình, thánh quả đã dần dần có tác dụng, bắt đầu trị liệu tất cả ngoại thương.

Tử Dao được sư phụ yêu thương cứu về từ cửa chết, nhưng Tiêu Thu Phong thì giống như một con người cô độc đang mê man nhất trên đời. Rõ ràng là có nhà, nhưng lại không biết đường về nhà thế nào, không có an ủi, không ai làm bạn, một mình hắn, cứ như một con sói cô độc, vụng trộm trốn tại một nơi bí mật, lau liếm vết thương của mình.

Ma tính đã bộc pháp, cả người hắn giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm đầy sát khí, những người nào có ý đồ tiếp cận hắn, đều chỉ có một chữ: Chết!

Bọn chúng, vì chiếc xe lửa va chạm phát nổ, đã làm chết hơn ngàn người, những cảnh sát tìm tòi bốn phía kia, bây giờ đang giơ súng về phía hắn, rồi sau đó đã bị vặn gảy cổ, rồi biến thành đống thịt vụn, hoặc là bị ném thẳng vào chiếc xe lửa, thành một đống bầy nhầy.

Trong giết chóc, Tiêu Thu Phong đã tìm được sự bình yên trong tâm lý, nhưng hắn phải tiếp tục giết chóc, để tìm đáp án của hắn: Hắn là ai?

Cho dù hắn muốn nghỉ ngơi, thì Hung Sát Lục Tử cũng không cho hắn cơ hội này, bởi vì bọn họ vừa xuất hiện, thì sát khí trong lòng Tiêu Thu Phong sẽ lại bốc lên, muốn phát tiết dục vọng.

Từ trên núi cao rừng sâu, đến thị trấn nhỏ, bọn họ đều dẫn đường cho Tiêu Thu Phong, từng bước tiến hóa ma tính trong người, mỗi khi Tiêu Thu Phong bình tĩnh thì bọn họ lại xuất hiện, rồi giết chóc bắt đầu, sau đó bọn họ lại biến mất, những người sống trong phạm vi gần đó đều thành thi thể. Tiêu Thu Phong không thể kiềm chế được nổi hận trong lòng, hắn muốn hủy thiên diệt địa.

Từ từ, đã có một tin đồn, trong khu vực của nước M, đã xuất hiện một ác ma, đi đến đâu thì xác người nằm đến đó, ngay cả chính phủ địa phương cũng không thoát.

Lời đồn này, đương nhiên là do người ta cố tình thổi phồng lên, nhưng vậy, vũ khí hình người Tiêu Thu Phong sẽ có nhiều địch nhân hơn, chỉ cần hắn không chết, thì bất kỳ phương pháp này đều phải dùng, cảm thục được sự cường đại và tiến hóa vô cùng của hắn, Thất Sát càng lúc càng trông mong, ngày hắn xưng bá thế giới, càng lúc càng gần.

Giết chóc có thể cho hắn sự cường đại vô hạn, thể năng Võ Chi Phách của Tiêu Thu Phong bị kích thích đến cực hạn, ma tính lại mênh mông, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó chính là Tử Dao, nó là một hạt giống.


Nhưng càng giết chóc, càng làm cho lý trí của hắn bị ma diệt, đợi cho đến khi tâm trí của hắn hoàn toàn biến mất, thì chính là lúc Thất Sát có thể hoàn toàn nắm giữ hắn, và lúc đó, hắn không còn là người, mà chính là vũ khí.

Cảnh sát, quân đội, và những đội quân phòng thủ, được Hung Sát Lục Tử dụ dỗ đến chổ của Tiêu Thu Phong. Cứ tiếp tục đi trên con đường này, thì lực lượng của Tiêu Thu Phong sẽ được đề cao vô hạn.

Trước kia xuất hiện cạnh hắn một trăm mét, bây giờ là năm trăm mét, Lục Tử cũng đã thành Tứ Tử, hành tung của bọn họ càng thêm cẩn thận, số 5chết bởi vì quá bất cẩn, bị người đàn ông kia đuổi kịp, chết một cách thảm khốc tại đương trường, làm cho bọn họ, những người luôn lạnh lùng tàn khốc, cũng chịu không nổi.

Trong một căn cứ quân sự nhỏ, là nơi nghiên cứu khoa học của quân đội, Tứ Tử dẫn Tiêu Thu Phong vào, khi tiếng súng vang lên, thân hình cuồng bạo của Tiêu Thu Phong, đã trở thành ác ma, ba mươi người lính, toàn bộ đều bị giết, những người cầm vũ khí đối địch với hắn, kết quả là đều phải chết.

Khi Tiêu Thu Phong chậm rãi rời đi, thì trong một góc tối, xuất hiện hai bóng người, khăn che mặt trên người họ không che dấu được sự cuồng nhiệt, vừa rồi đã bị kích động bởi sự giết chóc của người đàn ông kia.

Nếu Tiêu Thu Phong quay đầu lại, nói không chừng hắn sẽ có chút ấn tượng, bởi vì hai người này, tuyệt đối quen thuộc với hắn, ba năm không gặp, Labus và Lang Khuyển đã trưởng thành, không còn là hai cậu bé ngày xưa nữa, khí thế cuồng phách, mang theo sự hung hãn vô cùng, không ai dám khinh thường họ.

"Thủ pháp giết người tàn khốc lắm, hình như là ma nhân cuồng sát trong truyền thuyết!"Labus trong ba năm nay cũng đã giết không dưới một ngàn người, nhưng nếu so sánh thủ pháp, tuyệt đối sẽ không thể nào vượt được người đàn ông kia, người đàn ông này tựa hồ là một kì binh, trời sinh ra chỉ giết người.

Nhưng thân hình cao to của Lang Khuyển vẫn đứng bất động, khi bị Labus lay lay, mới lặng lẽ nói: "Labus, tao hình như cảm nhận được hơi thở của Người, rất nhẹ, nhưng rất thật"

Labus hơi sửng sờ, vội vàng hỏi: "Mày nói ma nhân cuồng sát kia, có thể là Tiêu thiếu gia? Không, không có khả năng, người kia là một kẻ điên, đi thôi, Lang Khuyển, tao biết mà nhớ Tiêu thiếu gia, tao cũng vậy, nhưng, chúng ta còn nhiệm vụ, nếu ma nhân kia đã giúp chúng ta giải quyết phiền toái, vậy chúng ta cũng nên làm việc của mình"

Lần này đến đây đều là Ruth ra lệnh cho họ, tìm kiếm một nguồn vũ khí mới, phối hợp với sự chế tạo của Lang Nha, chỉ cần chế tạo được vũ khí mới, thì binh đoàn Ma Quỷ ở Trung Đông, sẽ vĩnh viễn là vương giả, vĩnh viễn bất diệt.

.........................................................................

Trong một căn phòng mờ mịt, có một hơi thở quen thuộc, ba năm, đèn trong phòng chưa một lần được mở ra, ngay cả cửa sổ cũng không được mở, chỉ vì muốn lưu lại hơi thở này, đối với Ruth, đây chính là khát vọng sinh tồn duy nhất của nàng, là động lực sống duy nhất của nàng.

Ba năm, trải qua ba mươi sáu trận đại chiến để tôi luyện, chém giết ba mươi sáu đại cao thủ trên thề giới, hơn nữa cũng đã dung hợp tất cả lực lượng mà người cha Thiên Mệnh truyền cho nàng, nàng hận chính mình, hận bản thân yếu đuối, nhìn người đàn ông mình yêu biến mất trước mắt, không làm được cái gì cả.

Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng tiến vào, cùng với sự tiến vào này là ánh sáng trên người nàng, để lộ ra vẻ lãnh sương bạch ngọc, cùng với mùi thơm ngát và khuôn mặt quyến rũ, đúng là phong hoa đại tuyệt, hấp dẫn chúng sinh, Vũ! Nàng cũng tới Trung Đông!

Nơi này chính là những thứ thuộc về hắn, các nàng cần phải giữ gìn thật tốt, chờ mong có một ngày nào đó, hắn, có thể trở về, nhưng, ba năm trô qua, các nàng đã lục tung các góc trên thế giới, nhưng đều không có tin tức của người đàn ông đó, các nàng không thất vọng, cũng không mệt mỏi, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.


Trên khuôn mặt lạnh lùng ấy, nhưng khi nhìn thấy Vũ, nó dần biến mất, giọng nói của Ruth nhẹ nhàng vang lên: "Chị Vũ"

"Ruth, chị biết, em rất nhớ hắn, chị cũng vậy, nhưng đừng làm thương tổn chính mình, nếu hắn trở về, nhìn thấy em như vậy, hắn sẽ rất đau lòng"

Tuy rằn đã nhiều lần và rất nhiều lần an ủi khuyên giải, nhưng rồi lại tiếp tục và tiếp tục tái phạm, nhưng Vũ vẫn kiên trì và kiên trì nhắc nhở. Thân là chị lớn, đây là điều cần làm, còn về phần hữu dụng hay không, nàng không nghĩ qua.

Biểu tình trên mặt ngưng trong, khóe mắt của Ruth đã chảy xuống một giọt lệ trong suốt, từ từ lăn, từ từ rơi, nhẹ nhàng nói: "Chị Vũ, em hận chính mình, vì sao không giúp được cho hắn"

"Đây không phải là lỗi của em, tâm tình của tất cả chị em chúng ta đều như nhau, nếu trời cao thật sự muốn hắn chết, chị nguyện ý chết thay hắn, Ruth, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta vẫn phải tiếp tục, không thể từ bỏ"

"Thủ lĩnh, thủ lĩnh...."Bên ngoài truyền đến tiếng kêu khẩn cấp.

Căn phòng này, là cấm địa nghiêm mật nhất trong quân đoàn Ma Quỷ, trừ Ruth, Vũ và một vài người phụ nữ khác, không một ai khác được phép tiến vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng nghe thấy giọng nói này, tựa hồ như có việc rất gấp.

Mở cửa ra, đứng ngay đó, là vẻ mặt tú lệ cùng bộ dáng hưng phấn của Ping.

"Thủ lĩnh, Lang Khuyển và Labus truyền tin đến, bọn họ đã lấy được công thức..."

Thì ra là chuyện gì, còn tưởng là chuyện gì đặc biệt cao hứng, nhưng Ping lại nói tiếp: "Hai chị, Lang Khuyển có nói thêm, lúc đó hắn đã ngửi thấy mùi của chủ nhân, thật sự, hắn ngửi được, nhưng lại không tìm được hành tung của chủ nhân"

Vũ kinh động, so với Ruth còn nhanh hơn, nắm lấy tay của Ping, gấp giọng hỏi: "Em không nói nhầm chứ?"

Ruth đã phi thân bay ra ngoài, liên lạc với Lang Khuyển, tin này, quả thật là một tin tốt, thực lực của Lang Khuyển ngày một tăng, thì dị năng mẫn cảm trời sinh của hắn, cũng càng ngày càng sắc bén. Nếu hắn đã ngửi được mùi của người đàn ông đó, vậy chứng minh rằng người đàn ông đó còn sống, trên đời này không còn chuyện này ngoài việc biết tin hắn còn sống, làm cho tất cả các nàng kinh động.

Chờ Vũ và Ping cùng Babi đi ra đến đại sảnh, Ruth đã buông điện thoại xuống.

"Chị Vũ, em muốn đích thân đi một chuyến"Tuy rằng áp lực trước mặt của Ma Quỷ rất lớn, nhưng không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này.

"Nếu Thatta thật sự muốn chết, vậy thì không cần cho chúng cơ hội gì, Lang Tổ có thể ứng phó tất cả nguy cơ"Vừa dứt lời, Ruth đã phóng ra ngoài, leo lên chiếc xe, chạy như điên, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

"Các chị, chủ nhân thật sự có thể trở về sao?"Ở nơi này ba bốn năm rồi, mỗi ngày mỗi đêm Ping đều chờ mong chủ nhân về, nhìn các chị đau khổ như thế, nàng cũng cảm thấy được trong tim mình, rất đau!

Ping vừa dứt lời, Babi đã lên tiếng: "Tiêu thiếu gia bách chiến bách thắng, trên đời này căn bản không ai có thể đánh bại Người"

Sức mạnh tinh thần, thật sự không thể xem thường, nếu những lời này mà để Tiêu Thu Phong nghe được, phỏng chừng hắn sẽ xấu hổ đến mức đập đầu tự tử =))