Lão John cầm tư liệu trong tay, rất là kinh ngạc. Lão thật không ngờ lần này đám Lạc Giai lại đối phó gia tộc Lạc Cách. Đám đáng chết này không ngờ đã quên tổ huấn.
Gia tộc Feir đã truyền thừa rất nhiều năm. Năm đó trong tộc xảy ra kịch biết, mộ bộ phận người không có huyết mạch tiến hóa đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Mà gia tộc Lạc Cách chính là một chi trong đó. Nói đơn giản gia tộc Lạc Cách chính là một nhánh của gia tộc Feir.
Mặc dù tiến hóa mang đến cho gia tộc lực lượng và vinh quang vô tận. Nhưng bao năm qua người trong gia tộc Feir có huyết mạch tiến hóa từ từ ít đi, hơn nữa lực lượng cũng không cường đại như trước kia. Theo lão John nghĩ, sau trăm năm nữa gia tộc Feir sẽ không còn lực lượng giữ gìn vinh quang này nữa.
Chỉ có một hy vọng đó chính là trong vòng trăm năm này, người có huyết mạch tiến hóa xuất hiện một Huyết hoàng, đánh động lực lượng huyết mạch cả gia tộc. Nếu không tất cả biện pháp đều vô dụng.
Cho nên những năm qua lão John thấy trong nhà mình không có hy vọng, liền chuyển mục tiêu sang tất cả các thành viên trong gia tộc Feir, tìm người có huyết mạch tiến hóa đến Huyết hoàng.
Bởi vì theo tiên nhân nói, Huyết hoàng rất hiếm có, vạn không có nổi một, đây là cơ duyên, không thể cưỡng cầu. Nhưng còn một tia hy vọng, lão John phải đảm bảo tất cả mọi người đều sống. Mà đám ngu ngốc đó lại hạ độc thủ đến gia tộc Lạc Cách.
"Tôi muốn gặp tộc trưởng. Tôi muốn gặp tộc trưởng."
Ngoài cửa vang lên tiếng gầm tức giận của Lạc Giai. John biết hắn đến để làm gì, khoát tay nói: "Cho nó vào đi"
Mặc dù lão John là ông, nhưng khi đám Lạc Giai chưa đột phá huyết mạch đến tầng hai, bọn họ không xứng gọi lão John là ông, vẫn phải gọi là tộc trưởng.
"Tộc trưởng, xin người ban lực lượng huyết mạnh cường đại hơn cho con. Con muốn giết người đàn ông kia, làm cho hắn chết không được tử tế". Trong gia tộc Feir, giết chóc là một chuyện rất bình thường. Là tộc trưởng cũng không ngại để các thành viên trong tộc dùng giết chóc để đề cao mình.
Nhưng lần này Lạc Giai đã làm sai một việc.
Lạc Giai quỳ gối dưới đất còn chưa nói hết lời, lão John ngồi trên ghế da đã tát cho hắn một cái. Lão John muốn phát tiết cơn tức giận trong lòng. Đến lúc này Lạc Giai vẫn không biết mình đã sai cái gì sao?
Được đưa về, được cao thủ huyết mạch trong tộc cứu tỉnh lại, thoát mạng, Lạc Giai lập tức chạy đến chỗ tộc trưởng, cầu xin lực lượng để báo thù. Cái tát thật mạnh này làm Lạc Giai thiếu chút nữa ngất đi.
"Tại sao? Tộc trưởng?"
"Tại sao? Mày chẳng lẽ đã quên, gia tộc Lạc Cách là một phân chi của gia tộc Feir chúng ta, cũng có thể quan hệ đến vận mệnh của gia tộc chúng ta. Mày không ngờ dám quên đi, đối phó với họ. Chẳng lẽ muốn tao hút khô máu mày, để trừng phạt mày?"
Lão John rất tức, chưa từng ai dám coi thường. Đối với một người trong tộc, trừ phi trên người có huyết mạch tiến hóa, còn đâu không là cái gì hết.
Mà trừng phạt cao nhất đối với người không nghe lời tộc trưởng đó chính là hút khô máu tiến hóa trên người hắn, đuổi hắn ra khỏi gia tộc, người này không là cái gì hết.
"Tộc trưởng, tộc trưởng. Xin nghe con giải thích. Con đã điều tra, gia tộc Lạc Cách mặc dù mấy trăm năm trước có chút quan hệ với chúng ta. Nhưng đây đã là chuyện quá lâu rồi. Người xem gia tộc bọn chúng xem, căn bản là một đám phế vật. Hắn chỉ có một đứa con gái, chẳng có tác dụng gì với gia tộc chúng ta cả"
Từ khi có huyết mạch tiến hóa, gia tộc Feir chưa có một cô gái nào có được nó. Cho nên Lạc Giai nói cũng không phải không có lý.
"Hơn nữa chúng ta tiến quân lên Tây Bắc, Little Rock chính là địa điểm trung chuyển tốt nhất. Lạc Giai đi lần này cũng là vì danh dự của gia tộc, xin tộc trưởng minh giám"
Lão John có chút thất vọng, thở dài nói: "Nếu như tao không rõ, mày sớm đã bị xử tử, bây giờ còn có thể quỳ ở đây mà nói chuyện sao?"
Lấy lại cái mạng, Lạc Giai vẫn còn sợ hãi, không dám nói đến báo thù gì hết, mà rất cẩn thận nói: "Tộc trưởng, vậy phải đối phó chuyện gia tộc Lạc Cách như thế nào, xin người cho con chỉ thị"
Lão John trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Kẻ đánh bại mày là người phương Đông?"
Lạc Giai gật đầu trả lời đầy chắc chắn: "Đúng vậy. Tộc trưởng, nghe nói người này tên Long. Ba năm trước được gia tộc Lạc Cách thu nhận làm người hầu. Nhưng thật không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Con thú hóa mà cũng không phải đối thủ của hắn"
Lão John gật đầu ra lệnh: "Được rồi, chuyện này mày không nên nhúng tay vào. Tao sẽ phái người xử lý. Nếu như người này không có tác dụng gì với chúng ta, tao sẽ cho hắn biến mất"
Đối với tộc trưởng John mà nói, người không có giá trị lợi dụng, chết thêm mấy người cũng chẳng có gì đáng tiếc. Hơn nữa hắn đã phái Nghiệm huyết sư trong gia tộc bí mật đến gia tộc Lạc Cách một chuyến, xem trên người bọn họ có Huyết mạch tiến hóa không, đến lúc đó mới có quyết định xử lý bọn họ.
Đừng nói là phân chi của gia tộc, dù là người trong nhà, nếu là phế vật, kém cỏi, hắn cũng sẽ vứt bỏ. Trong gia tộc Feir có một tộc quy rất nghiêm khắc, người không có huyết mạch tiến hóa, từ nhỏ sẽ được huấn luyện đặc biệt. Nếu không đạt được yêu cầu sẽ bị đuổi khỏi gia tộc, vĩnh viễn không được trở về.
Đương nhiên, nếu là con gái, đối với các nàng mà nói sống chỉ dùng vào một việc đó là cưới hỏi và lễ vật. Chỉ cần người có tác dụng với gia tộc, hoặc là cần phải nịnh bợ ai đó, thì đều có thể trở thành con rể gia tộc bọn họ.
Điểm này đối với các cô gái trong gia tộc Feir mà nói, không có sự lựa chọn nào khác.
Cho nên vinh quang càng lớn, mọi người càng phải chấp nhận đau khổ. Bóng tối sau lưng không ai có thể nói rõ. Trăm năm nay, đối với gia tộc Feir mà nói đã là thói quen.
Tử Dao đã ra khỏi sơn cốc được một tháng. Nàng càng lúc càng gần mục tiêu. Theo kính cảm ứng mà sư phụ đưa cho, lực lượng Tinh Sát càng lúc càng gần.
Đây là sứ mạng của nàng, học đạo từ lúc năm tuổi, bảy tuổi tu luyện, cho đến hôm nay đã là hai mươi năm, tập đoàn không thuộc về trần thế. Mặc dù trước kia nàng đã động tâm, khát khao đi du lịch một chuyến. Nhưng tu luyện Tĩnh tâm quyết, nàng đã sớm quên khát vọng đó.
Không muốn, không cần mọi thứ, đó chính là chân lý. Nhưng nàng không rõ vì sao thiên đạo là thuận theo ý trời, nhưng sao lại có những chuyện như vậy?
Ra hồng trần, nàng mới biết, trên đời thiên biến vạn hóa, nàng biết quá ít.
Xe hơi, máy bay, thật sự có thể so sánh với Cấp hành thuật, Ngự phi tuyết mà nàng tu luyện. Đây là một thế giới rất quái lạ. Tử Dao cảm thấy rất khó hiểu và thầm nghĩ, nơi này có rất nhiều cường giả giống sư phụ.
Tử Dao đến gần, Long đã cảm nhận một áp lực, buồn bực làm hắn rất khó chịu, giống như một dây thừng vô hình buộc chặt trái tim hắn, không thể giãy dụa.
Một tháng qua, mấy dũng sĩ như Raney bắt đầu tiến hành cuộc huấn luyện điên cuồng ở sân thứ hai, thực lực tăng lên rất nhanh. Ngay cả người luôn tự ti về tốc độ như Raney vậy mà cũng tăng lên đến mức làm người ta khó tin.
Ái Ny càng không cần phải nói, có thể nói nàng có kiếm chiêu Mị Ảnh, nếu bị nàng ám sát thì ngoài Long thì gần như không ai có thể chống cự. Giờ phút này Long cũng không biết trong cơ thể Ái Ny có một cỗ lực lượng cường đại đang ẩn giấu, chỉ là chưa được khai phát ra mà thôi.
"Thông qua đợt huấn luyện thứ hai, tôi đã sắp xếp sân huấn luyện thứ ba. Tôi có thể đảm bảo với mọi người, chỉ cần mọi người có thể đi thông qua sân thứ ba, cả nơi này không ai có thể khi dễ các người nữa"
Long nói rất rõ ràng, nhưng đám dũng sĩ càng hiểu hơn. Chỉ cần thông qua mục tiêu là sân huấn luyện thứ ba, bọn họ sẽ trở nên cường đại như Bole Kui. Chẳng qua sân huấn luyện thứ ba vẫn đang là một bản vẽ, đã được giao cho Ái Ny.
Long không có thời gian, bởi vì lực lượng giết chóc đã đến Little Rock. Có lẽ chỉ trong hai ngày nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Sau khi giúp Ái Ny luyện kiếm xong, lần đầu tiên Long nhẹ nhàng gọi Ái Ny lại.
Từ hôm đó, hai người lại khôi phục bình thường. Nhưng chỉ có hai người
bọn họ là hiểu rõ, đó là một nỗi giày vò, hành hạ trong đau khổ. Đó là một loại vướng mắc vô hình, nhưng không thể nói ra lời.
"Ái Ny, gần đây em tiến bộ rất nhanh. Anh tin rằng chỉ cần em tiếp tục cố gắng như vậy, sẽ không ai có thể khi dễ em, cũng không thể làm nhục vinh dự của gia tộc Lạc Cách"
Ái Ny nhìn vào mắt Long, trong mắt lộ ra một tia yêu thương, hỏi: "Anh có phải sắp rời khỏi nơi này?"
Sợ hãi, đau xót, Ái Ny một lần nữa thưởng thức cảm giác đau đớn. Chỉ trong mấy ngày, với những gì nàng đã phải chịu đựng còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm qua. Có lẽ đau khổ làm người ta trưởng thành, mấy ngày này Ái Ny cảm thấy như mình đã già đi.
Yêu một người đúng là một điều đầy đau đớn.
Long không hề giấu, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, đã đến lúc phải rời đi. Bây giờ điều hắn muốn biết nhất chính là sát khí nặng nề đó rốt cuộc đến từ đâu.
Ái Ny không nói nữa, nhưng nàng đã bỏ kiếm xuống, lao vào lòng Long. Bây giờ nàng kiễng chân lên, không hôn vào mặt hắn nữa, mà đôi môi nóng bỏng đỏ mọng của nàng đã hôn vào miệng Long.
Cánh tay ngọc quấn lấy cổ hắn, Ái Ny biết đây có lẽ lần cuối cùng mình thả lỏng bản thân.
Long hơi tránh một chút, sau đó dùng tay ôm lấy eo của nàng. Hai người hôn nhau, điên cuồng chiếm giữ, ngọn lửa dục vọng dấy lên trong không khí.
Đây là một cảm giác không nên có.
Long đẩy mạnh Ái Ny ra, không quay đầu nhìn lại mà rời đi. Hắn sợ mình không thể khống chế được bản thân.
Nàng sẽ quên được hắn, chỉ cần hai người không có kỷ niệm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng hắn không phát hiện, Ái Ny đã khóc, khóc không thành tiếng, nước mắt đầy mặt, nàng dùng tay bịt miệng mình, ngồi xuống.