Thắng và bại, đã có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng đám đông bốn phía, đã rất khẩn trương, tràn đầy cuồng động, hoặc là đối với bọn họ mà nói, chiến sự cường hãn trước mắt này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.
Một Quân Thần bị đánh gãy chân, nhưng hắn không ngã xuống, mà vẫn dùng thân hình bị thương ấy, như điện bàn lao về phía cao thủ Quân Thần đã đánh gãy chân hắn, đem mình trở thành vũ khí, va chạm không muốn sống nữa. Hắn phun mạnh máu tươi, mà cao thủ Long Vệ quân kia, cũng mất đi sức chiến đấu, lưỡng bại câu thương.
Loại nhiệt huyết này, mới là dũng khí của quân nhân, tuy rằng có lẽ người Quân Thần này cả đời sẽ không thể đứng dậy được nữa, nhưng quốc gia cho vinh quang, sẽ sống cả đời còn lại của hắn.
Đối với quân nhân mà nói, vinh dự còn hơn sinh mệnh.
Long Tương ngồi trên ghế, sắc mặt càng thêm nhục nhã, thế bàn về thực lực, Long Vệ quân không thể bị thua như thế, nhưng kinh vệ quân còn có sự gia nhập của Thần Binh chiến đội, khí thế bành trướng, loại đấu pháp liều chết này, làm người ta phải kinh hãi.
Quân Thần, có thể kém hơn Long Vệ quân, nhưng ở cùng với Thần Binh chiến đội vài ngày, có vài thứ, rất giống nhau. Bọn họ đều là những người lính xuất ngũ ra, tích cách nhiệt huyết, cũng không cần phải nói, mà là truyền thừa tiếp thụ, cho nên, vì thắng lợi, dù hy sinh lớn thế nào, cũng chấp nhận.
Lại thêm một Long Sử bị đánh gãy răng, răng môi lẫn lộn, tư thế khá là bất nhã, làm cho người xem không khỏi che miệng cười trộm, loại cười này, đối với Long Vệ quân giống như là một sự khinh thường, Long Tương trong mắt bọn họ đã mất đi sắc thái bất bại rồi.
Cha con Đinh gia thì trong lòng rung động, rồi lại mừng như điện, trận đấu này tuy không dễ dàng, nhưng bọn họ đã thấy được tia thắng lợi, nhìn thấy Long Tương cao cao tại thượng kia, sắc mặt đã tối sầm lại, bọn họ rốt cục đã cảm nhận được sự hãnh diện.
Tư Mã Lạc nhìn không chớp mắt, con mẹ nó, đây còn là người sao? Quả thật giống như trâu, dã tính không sợ chết, đánh nhau mà gặp phải đấu pháp như vậy, quả thật rất đáng sợ.
Tâm tình Triệu Nhược Minh cuồng động, hy vọng có một ngày, có thể gia nhập chiến đội này, Thần Binh chiến đội, không chỉ là mục tiêu của Lang tổ, mà còn của Triệu Nhược Minh, cũng như tất cả binh lính của Ma Quỷ, chỉ có thể đạt tới trình độ cường giả này, mới được tính là cao thủ chân chính.
Vũ cũng lần đầu tiên chứng kiến sự cường đại của Thần Binh chiến đội, đánh bại Long Vệ quân của Long Tương, sự thật làm cho người ta bất ngờ. Trong suy nghĩ của Vũ, lần quyết chiến này, người nào chiến thắng cuối cùng, khẳng định cũng không thoải mái, nhìn đám cao thủ Long Vệ quân, cùng với Long Hành Bát Sử, không ai dám tin rằng, bọn họ từng là những cường gia nhất lưu trong quân đội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Có vài người có lẽ không biết, nhưng các cao thủ Long tổ, cũng là bại tướng dưới tay của Long Sử, đây chính là một chứng minh thực tế nhất.
Ruth bên cạnh thì lại không có kinh ngạc đặc biệt gì, ở chung với Thần Binh quá nhiều ngày rồi, nàng đã biết rõ thực lực của những người này, cho nên chiến tích như vậy, cũng là một chuyện rất bình thường, hơn nữa, có ông xã ở đây, bọn họ dám bại sao?
Bát Đại Long Sử, chỉ còn lại ba, sau khi đả thương mười mấy người Quân Thần, đã bị Thần Binh chiến đội vây lấy, chật vật vô cùng, mà đám cao thủ của Long Vệ quân, mất đi chỉ huy, cũng tán loạn vô cùng, bị Quân Thần nhất nhất đánh tan. Chuyện này rất bình thường, binh bại như núi đổ, không người nào có thể chuyển nghịch.
Giờ phút này, bốn phía truyền đến tiến cường, đây là lời ca tụng đối với kinh vệ quân, là sự cười nhạo với Long Vệ quân. Bởi vì vệ đội đứng đầu, luôn được coi là ngôi sao sáng trong quân đội, thế mà giống như bao cát bị kinh vệ quân đánh bại, căn bản không thể đánh trả.
Bọn họ đã hết sức rồi, chỉ là Thần Binh chiến đội, thật sự quá cường đại.
Điểm này, Long Tương đã nhìn ra.
Cho nên, hắn động. Ngay cả đinh ái quốc cũng không chú ý tới, thân hình của Long Tương đã biến mất, dưới ánh mặt trời, nhanh như thiểm điện, đánh thẳng vào hai người Lý Cường Binh và Thiết Trụ giữa sân.
Ruth quýnh quáng, đang định kêu to, mà Tiêu Thu Phong trước mặt nàng, cùng thời khắc đó, cũng đã biến mất, Long Tương rốt cục không nhịn được động thủ, hắn đã nói qua, Long Tương, PHẢI THUỘC VỀ HẮN.
Rất nhiều người đã thấy Long Tương biến mất,nhưng không ai lại chú ý đến Tiêu Thu Phong, trên không sân đấu, truyền đến ba tiếng "ba ba ba", bụi đất bay lên, hai thân ảnh hiện ra, bọn họ đứng lặng giữa không trung, hai người đứng đó, khí thế cuồng phách, cử thế vô thất.
"Long Tương xuất thủ..."Trong đám người truyền đến tiếng binh sĩ kinh hổ, mọi người ồn ào lên, các loại âm thanh đã truyền ra.
"Long Vệ quân đã bị đánh bại, chẳng lẽ Long Tương muốn vãn hồi bại cục?"
"Không thể nào, binh đối binh, tướng đấu tướng, đối thủ của Long Tương, phải là Đinh tướng quân, đối phó với binh lính của kinh vệ quân thì có gì để nói?"
Theo sự thất bại của Long Vệ quân, Long Tương cũng bị người khác xem thường, những âm thanh này lọt vào tai Long Tương, làm cho sự tức giận sôi trào, hai máu phun ra lửa giận, muốn đem những tên lính ấy đánh thành tro tàn, không ai có thể ô nhục Long Tương, hắn là thần, quân trung chi thần.
Thân ảnh Tiêu Thu Phong xuất hiện, chặn Long Tương lại, ngầm phát kích lực lượng cường đại, làm cho những cao thủ Long Vệ quân còn lại, trực tiếp chịu ảnh hưởng, bị chấn văng đi, giữa sân chỉ còn lại ba Long Sử đang đau dớn giãy dụa.
"Long Tương, Long Vệ quân đã bại!"Âm thanh tựa hồ như không lớn, nhưng dưới khí kình truyền ra, có thể làm cho toàn bộ người nơi này nghe được, Long Vệ quân bại, đây là sự thật, nhưng đối với Long Tương, cũng rất tàn khốc.
Hai tay Long Tương nắm chặt thành quyền, tựa hồ trong thân thể bạo phát lực lượng cường đại, trên mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: "Thì tính sao? Chỉ cần Long Phi ta còn, thì Long Vệ quân vẫn tồn tại như cũ, vĩnh viễn không bại!"
"Ta, Tiêu gia Đông Nam, Tiêu Thu Phong, khiêu chiến ông!"
Những lời này, mang theo cường thế lạnh lùng, truyền đến tai mỗi người, tuyệt đối làm cho người ta khiếp sợ, Long Tương xưng bá kinh thành hơn hai mươi năm, chưa từng có người nào dám dứng ra khiêu chiến hắn.
Long Phi trầm tư, nhưng Tiêu Thu Phong không cho hắn cơ hội, nói: "Nếu ông lo lắng mình sẽ thất bại giống như Long Vệ quân thì ông có thể cự tuyệt!"
Giống như Tiêu Thu Phong đã nghĩ, Long Tương không thể cự tuyệt, bởi vì hắn là Long Tương.
Long Phi ngẩng đầu, âm thanh lạnh băng đột nhiên trở nên mãnh liệt, đáp: "Được, ta đáp ứng ngươi, ba ngày sau, ở nơi đây, ta chấp nhận khiếu chiếu của ngươi"
"Ầmmm"Một tiếng, toàn trường kinh động, âm thanh kích động, làm cho quân trường im lặng trở nên náo nhiệt, ngay cả đinh bản quân cũng không chịu nổi rung động, tay không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngươi thật sự cho rằng có thể đánh bại ta?"Giờ phút này, Long Phi vẫn có chút kỳ quái, sự khiêu căng trên mặt vừa rồi cũng không thấy, toát ra một vẻ thâm trầm vô cùng.
Tiêu Thu Phong không nhìn hắn, đáp: "Tôi không muốn đánh bại bất kỳ kẻ nào, ông từng là nghĩa phụ của tôi, đối với tôi có ân, tôi cũng không muốn tổn thương ông, đấu với ông một trận, tôi chỉ muốn biết, cha tôi chết như thế nào?"
Đến giờ phút này, đối với nghĩa phụ năm đó, Tiêu Thu Phong đã không lảng tránh, dũng cảm đối diện tất cả.
Rốt cục đã xác định, Long Tương nở một nụ cười, nói: "Tốt lắm, Long Thần có một đứa con như ngươi, quả thật cũng đáng để hắn kiêu ngạo, nhưng ngươi không nên tới kinh thành, bởi vì ngươi đang đi trên con đường mà cha ngươi đang đi khi xưa, đó là một con đường chết!"
"Nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ nói cho người biết chuyện ngươi muốn"Long Phi nói xong, thân hình rơi xuống đất, bỗng nhiên xoay người lại nói: "Nhưng ta tin tưởng, ngươi phải trả một cái giá rất lớn"
Giờ phút này, trừ Long Phi, hoặc là không còn ai biết, cái giá ấy, cuối cùng là lớn cỡ nào?
Long Tương đi rồi, Long Vệ quân cũng đi, người còn lại bao quanh Thần Binh chiến đội, hoan hô thắng lợi, đinh bản quân cũng cao hứng, bởi vì ông ta đã không làm lão đại thất vọng. Kinh vệ quân thật sự đã chiến thắng Long Vệ quân, lần này, một thần tượng mới được sinh ra, quân tâm đại định, tất cả đều có hy vọng.
Nhưng trong lòng lại xuất hiện một mối lo mới, từ sau trận chiến hôm nay, ai trong bọn họ cũng tưởng tượng được, ba ngày sau là Long Tương chi chiến, không biết sẽ kinh tâm động phách cỡ nào.
"Truyền lệnh xuống, quân lực đã chấm dứt, tất cả chiến viên của quân khu lập tức rời kinh, người ở lại sẽ bị quân pháp xử lý"
Đinh bản quân biết những người này nhất định sẽ có đủ các lý do để lưu lại kinh, chờ đợi trận chiến của Long Tương, nhưng bởi vì tránh sinh sự, nên phải nhanh chóng quét dọn chiến trường cho thỏa đáng, nơi này trừ kinh vệ quân, không có lệnh của ông, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã vọt đến trước mặt Tiêu Thu Phong, trong mắt hiện rõ nhiệt hỏa, trận chiến của họ đã qua, bây giờ điều chờ mong nhất chính là trận chiến của Tiêu thiếu gia và Long Tương ba ngày sau, nếu như nói trận này là cường giả chi chiến, vậy thì trận chiến của Tiêu thiếu gia, chính là Thần Chi Chiến.
"Các người làm rất tốt, chiến thắng Long Vệ quân, nhưng như vậy vẫn chưa chấm dứt, mà chỉ mới bắt đầu, hy vọng các người có thể tiến thêm một bước nữa, chân chính trở thành binh trung chi thần"
Lời của Tiêu Thu Phong, đối với Thần Binh chiến đội, đều là lời của Thánh. Kỳ thật, Lý Cường Binh và Thiết Trụ cũng đã hướng về binh thần.
"Tiêu thiếu gia, chúng tôi sẽ không làm cho anh thất vọng, xin anh yên tâm, Thần Binh chiến đội, bất luận là đánh với kẻ nào, đều cố gắng gấp trăm lần, đạt được yêu cầu của anh"Lý Cường Binh mở miệng, Tiêu thiếu gia là mục tiêu của bọn họ, mỗi lần bọn họ đề cao, đều bởi vì Tiêu thiếu gia kỳ vọng, như vậy, mới có mục tiêu.
Thiết Trụ cũng bước lại nói: "Chúng tôi mãi mãi đều là Thần Binh chiến đội của Tiêu thiếu gia, vĩnh viễn thuộc về một mình Tiêu thiếu gia"
Bọn họ rất cường đại, điểm này, trong lòng Thiết Trụ Lý Cường Binh đều hiểu, hôm nay đấu một trận với Long Vệ quân, cũng đã được chứng minh. Nhưng bọn họ cũng biết, trong mắt của Tiêu thiếu gia, bọn họ vĩnh viễn chỉ là một người lính, cũng chỉ xứng đáng làm một người lính.
Bọn họ biết, hơn nữa cũng thừa nhận, Tiêu thiếu gia là vị thần trong cảm nhận của tất cả mọi người thuộc Thần Binh Chiến Đội, vĩnh viễn không thể vượt qua.