Mười giờ tối, Tiêu Thu Phong còn đang ôm máy tính lướtruyenfull.vn, vừa tính chuẩn bị đi ngủ thì… tiếng bước chân dồn dập, kèm theo tiếng đập cửa "rầm rầm" chói tai nhức óc.
Không phải mẹ già sau hai giờ giáo huấn còn muốn tiếp tục, bây giờ chuẩn bị đi ngủ muốn lãi nhãi tiếp sao. Trời, nếu quả thật như vậy, hắn thật sự chịu không nỗi đâu.
"Tiểu Phong, tiểu Phong, mở cửa nhanh lên, có chuyện, có chuyện rồi".
Kỳ lạ, tiếng bên ngoài không phải là của bà già mà là tiếng kêu khẩn cấp của ông già, Tiêu Thu Phong bị dọa nhảy dựng lên, chạy ra mở cửa gấp, trong lòng tự hỏi chuyện gì xảy ra giữa đêm thế này, chẳng lẽ Thiết Huyết đoàn cho người đến sao? Nhưng không phải đám Lý Cường Binh đã khử bọn chúng rồi sao?
Cửa vừa mở ra, Tiêu Viễn Hà không nói gì, nắm tay của Tiêu Thu Phong kéo đi đến phòng sách, trong đó, cái TV đang phát một tin khẩn cấp: "… Bọn cướp khi bị cảnh sát truy kích, không còn đường trốn, đã xông vào nhà dân, bắt giữ con tin uy hiếp cảnh sát. Mọi người đang nhìn thấy toàn cảnh hiện trường, phía cảnh sát đang cử chuyên gia đàm phán với bọn cướp, tình hình bên trong vẫn chưa rõ, có thể bọn cướp đang chuẩn bị kế hoạch chạy trốn…"
Tiêu Thu Phong nói không cần nghĩ: "Ba, chuyện này để cảnh sát xử lý, ba quan tâm làm gì, tự nhiên kéo con đến xem cái này chi?"
Tiêu Viễn Hà lập tức gõ đầu Tiêu Thu Phong một cái, mắng: Mày không thấy sao, đó là nhà của Liễu gia, Tiểu Phong, mày nghĩ xem Yên Nguyệt bọn họ có việc gì không?"
Tiêu Thu Phong nhìn kỹ lại, xém tí té xỉu, đây không phải là cửa nhà của Liễu gia sao? Căn biệt thự ba tầng, chính là nơi ở của Liễu gia, bị đám cảnh sát vây kín, ngay cả một khoảng đứng trống cũng không có, người con gái này… quả thật là họa quốc hồng nhan.
Áo khoác cũng không thèm mặc, Tiêu Thu Phong từ ban công lầu hai nhảy xuống, bên tai truyền đến tiếng của Tiêu Viễn Hà: "Tiểu Phong, con cẩn thận một chút".
Nhưng mà, hắn đã phóng xe như bay, phỏng chừng không nghe được.
Đôi khi, trong lòng Tiêu Thu Phong cũng có mâu thuẫn, biết rằng cùng dây dưa dính dáng đến nàng là không tốt, hôm nay nghe nàng nói sẽ công bố chuyện hủy bỏ hôn ước, vốn nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ là quá khứ, nhưng nhìn thấy bóng lưng buồn bã của nàng, tâm lý hắn cảm thấy không được tốt.
"Nha đầu ngốc, cô nhất định không được xảy ra chuyện!"
Giờ phút này, quan tâm cùng lo âu, đều xuất phát ra từ nội tâm hắn.
Ngày thường chạy xe thì mất khoảng nửa giờ, hôm nay chỉ cần tám phút đã đến, Tiêu Thu Phong cũng không xuống xe, liếc mắt nhìn người chỉ huy chiến dịch lần này bằng con mắt lạnh lùng, người đó là Triệu Nhược Thần.
"Anh làm gì đó" Chứng kiến sự xúc động của Tiêu Thu Phong, đi vào khu vực hạn chế của cảnh sát, nàng lập tức che trước mặt nói: "Anh không được làm loạn, đây là chuyện của cảnh sát, ba người nhà Liễu tiểu thư rất an toàn, chuyên gia đàm phán đã đi vào, chúng tôi sẽ cứu bọn họ ra".
Mặc dù nàng và hắn có chút ân oán, nhưng đây không phải là lúc truy cứu, dù nàng hận không thể… xé xác người con trai này, nhưng làm cảnh sát, nàng vẫn phải giữ vững nguyên tác, không để cho những người không liên quan mạo hiểm tính mạng.
Chỉ bằng đám cảnh sát này, Tiêu Thu Phong cũng không liếc mắt một cái, cái hắn quan tâm, chính là những người bên trong, nhưng đáng tiếc, đứng đây không thể thấy được gì.
"Tôi không tin tưởng các ngươi…" Chỉ trong nháy mắt, những lời này còn chưa nói xong, Tiêu Thu Phong đã biến mất trước mặt Triệu Nhược Thần.
Kinh ngạc, cuồng động, Triệu Nhược Thần ngơ ngác, căn bản không thể nhìn thấy thân ảnh của người này, tâm lý chợt xuất hiện hàn khí lạnh lẽo, người con trai nay, thật ra là ai?
Sáu tên cướp cạn, giờ phút này trốn ở đây chỉ còn ba người, ba người khác, hai đã bị bắn chết trong lúc truy đuổi, một đã bị bắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Đại ca, bây giờ nên làm gì?" Lau mồ hôi trên trán, trên mặt hiện đầy vẻ lo âu, bị đuổi đến mấy dặm đường, bỏ mạng chạy như điên. Đến lúc này hắn đã tột cùng sợ hãi.
Trong tay hắn cầm một cây súng, tay còn lại giữ một cái túi, khỏi cần phải nói cũng biết trong túi là những châu báu mới đoạt được.
Đại ca là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi, da tay ngăm đen, cầm một cây súng máy, vẻ mặt điên cuồng.
Giờ phút này hắn đang nhìn chằm chằm đám cảnh sát ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy lệ khí, nghe thủ hạ hỏi liền đáp: "Lo cái gì, mấy thằng chó đó lên đây, tao bắn chết mẹ chúng nó hết".
Đại ca nói xong, liếc mắt lại góc tường một cái, hừ một tiếng, bực tức nói: "Lão tử cho bọn nó một cái xác trước".
Tiện tay nắm lấy Liễu Tùy Phong, ông cùng với chị em họ Liễu và đám người làm thuê, đều đang bị trói chặt.
"Ba…" Liễu Yên Hồng sợ hãi khóc lên.
"Dừng tay…" Liễu Yên Nguyệt hét lên một tiếng, vẻ mặt tuy dơ bẩn, nhưng không thể che đậy sự thánh khiết bên trong " Các người thả ba của ta ra, muốn giết thì giết ta đi".
Có thể gọi đây là họa vô đơn chí, vừa mới mất đi tình yêu mông lung, lại gặp hạo kiếp này. Hoặc đây chính là ý trời, ông trời muốn cho nàng lộ vẻ sầu thảm mà chết.
Ngay cả mạng cũng không còn giữ được, bọn chúng cần gì phải thương hoa tiếc ngọc, tên đại ca ném Liễu Tùy Phong qua một bên, đem Liễu Yên Nguyệt đến cửa sổ.
"Mày muốn chết, lão tử sẽ toàn thành, cho bọn chúng nhìn thấy thủ đoạn của lão tử" Súng để sau lưng nàng, bên tai truyền đến tiếng của em gái và cha già.
Liễu Yên Nguyệt ngay cả một tia kích động hoặc sợ hãi cũng không có, bởi vì giờ phút này, tâm hồn nàng đã thanh sạch, không bị nhiễm một hạt bụi. Không biết, người con trai kia… có thương tâm vì nàng một lần không?
"Thu Phong, nếu có kiếp sau, em nguyện ý yêu anh thêm một lần" Trong lòng yên lặng nhớ kĩ, cảm giác tử vong đã đến gần. Giờ phút này, Liễu Yên Nguyệt tựa hồ đã nghĩ thông suốt rất nhiều.
"Rầm!" một tiếng, một tên cướp la lên: "Ai?" Câu này có thể là âm thanh cuối cùng của hắn.
Cảm giác sau lưng đã không còn, một thân ảnh đột nhiên thoáng hiện lên, Liễu Yên Nguyệt cũng không quay đầu lại, mi mắt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, cứ như là ảo giác.
"Yên Nguyệt, cô dũng cảm lắm, xin lỗi, tôi đến chậm".
Lệ cũng đã rơi, Liễu Yên Nguyệt nghĩ rằng, muốn rằng được vuốt ve khuôn mặt kia, có phải là thật hay không, muốn dụi đầu vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Nhưng mà, Liễu Yên Hồng đã đứng dậy, khuôn mặt đầy nước mắt, gắt gao ôm lấy nàng: "Chị, chị ơi, chúng ta không có việc gì, chúng ta không có việc gì…"
Ba tên cướp cũng chưa chết, chỉ là bị Tiêu Thu Phong từ lầu hai sút bay ra. Đương nhiên, trước khi bay ra, bọn chúng đã là phế nhân.Nhìn thấy tên đại ca kia dí súng vào người Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong thật sự có một cảm giác phẫn nộ.
Chuyên gia đàm phán đến gần, sắc mặt đã tái nhợt, mấy người cảnh sát khác cũng xông vào, đỡ hắn đứng dậy, đội phi báo tiến hành lục soát, ba tên cướp đã được đưa vào viện, xem bộ dáng bọn chúng, chắc không có cơ hội nghỉ ngơi.
Triệu Nhược Thần cùng đám thuộc hạ phóng như bay lên lầu, nàng không biết vì sao, người đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là… người con trai đó.
"Anh không sao chứ?" Nàng có chút bất ngờ. Vì người con trai này, đối phó với ba tên cướp cực kỳ dễ dàng, mà chỉ tốn một ít thời gian.
Tiêu Thu Phong hờ hững nói: "Tôi không sao, cảnh sát các người cũng có chút bản lĩnh, bắt ba tên cướp cũng rất lẹ" Trên mặt đầy vẻ như là… chuyện này và hắn không có liên quan với nhau.
Có lẽ vì muốn cảm ơn, nên Triệu Nhược Thần lúc này không đôi co với hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hiểu rõ ý tứ hắn, loại sự tình nền, tốt nhất là giao cho cảnh sát.
Không chỉ có Triệu Nhược Thần, ngay cả thái độ của Liễu Yên Hồng cũng đã tốt hơn nhiều, không giống như trước kia, nhưng làm ra vẻ thản nhiên, không nói gì, bất quá trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm tạ, coi như là thay lời muốn nói cũng được.