Trong một căn nhà nhỏ, tối đen như mực, nơi này không có đèn đốm gì, nếu có người vô tình đi qua, chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một căn nhà bỏ hoang, tiếng gió tĩnh lặng, mang theo một sự khủng bố rất lạ, làm cho người ta hoảng sợ.
Thân hình Cảnh Trưởng như quỷ mị, dừng lại tại đây, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bên trong bài trí vài món đồ cổ xưa, nhìn có vẻ mộc mạc, không ai có thể dự đoán rằng, một căn nhà nhỏ như vậy, lại là nơi quan trọng nhất của Cảnh Trưởng, là nơi chưa tất cả bí mật của Hắc Dạ.
Vào trong phòng, tất cả mọi thứ bên trong, đều có vẻ không gì quan trọng, Cảnh Trưởng nhẹ nhàng dùng chận đạp nhẹ xuống sàn vài cái, phát ra một tiếng vang có tiết tấu, cho dù giữa đêm khuya tĩnh lại thì cũng không thể nghe thấy được.
Nhưng mà, có người lại nghe được, sàn nhà chậm rãi lộ ra một cái lỗ, xuất hiện một cầu thang dài hướng xuống dưới, hai bên hành lang là những ngọn đèn le lói, trước cửa ngầm, có hai vệ sĩ đang đứng lặng, cung kính hành lễ với Cảnh Trưởng.
"Cảnh Trưởng, nhân viên đã đến đông đủ, đang chờ chỉ thị của ngài"
Cảnh Trưởng biết, tất cả nhân viên này, đều là thành viên khống chế Tinh Mang trận. Đây là thảnh quả huấn luyện mấy chục năm của hắn, lực lượng khổng lồ của Tinh Mang trận, cần phải có bảy mươi sáu người chống đỡ, sau đó hấp thu hơi thở thiên nhiên của Tinh Mang khí tức, mà bây giờ bên ngoài Tinh Mang chính thịnh, chính là cơ hội tốt để khởi động Tinh Mang trận.
Cảnh Trưởng mang mặt nạ, nhìn không ra biểu tình, nhưng sau đó, chỉ ừ một tiếng, rồi xoay người định đi, nhưng một vệ sĩ lại nói: "Cảnh Trưởng, thánh sứ đã rời đi, hắn để lại bức thư này"
Cảnh Trưởng hơi sửng sờ, thánh sứ sao lại rời đi?
Mở thư ra, bên trong chỉ viết bốn chữ to thật là to: TỰ GIẢI QUYẾT TỐT. Có thể thấy được, thánh sứ đối với hành động khởi động Tinh Mang trận lần này rất bất mãn, nhưng không thể ngăn lại, hắn rời đi, coi như là nhắm mắt làm ngơ.
Cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, bức thư đã bị hủy thành bột phấn, thổi bay theo gió. Mà giọng nói của Cảnh Trưởng cũng đã vang lên: "Cảnh giới cấp ba, đóng cửa tất cả các lối ra vào, những người có ý đồ xâm nhập, bắn!"
"Vâng, Cảnh Trưởng!"Ở đây ngoại trừ thành viên Tinh Mang trận, cũng có các cao thủ nhất lưu triệu hồi từ thế giới về, lực lượng của bọn họ, tự sĩ không thể so sánh được. Chẳng qua, đáng tiếc là, tử sĩ chết thì thôi, coi như là một chiến sĩ sơ cấp chết mà thôi, cũng không có bồi thường cái gì cho gia đình cả.
Cảnh Trưởng bước nhanh vào trong, đây vẫn chưa phải là nơi thi triển Tinh Mang trận, một con đường kéo dài từ nơi này. Đây, ở khu vực này, mới chính là thế giới của Hắc Dạ.
Trong con đường đó, có rất nhiều ngã tư giao nhau, mà mỗi ngã tư đều có trinh sát tuần hành, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, đi hơn mười phút, Cảnh Trưởng mới đến một vùng đất như thung lũng trong sơn cốc, nơi này giống như một bình nguyên, được xây dựng một cách bí mật, tất cả phương tiện đều được ẩn sâu trên mặt đất. Một lão già râu bạc trắng, thân mặc một áo bào màu đen đang thủ tại đây, nhìn thấy Cảnh Trưởng đến, nhanh chóng chạy lại, khó hiểu hỏi: "Cảnh Trưởng, ngày mở Tinh Mang trận cũng gần đến rồi, bây giờ thật hiện sớm, thật sự quá mạo hiểm, ngài có cần suy nghĩ lại không?"
"Không cần, ta đã không còn thời gian để đợi, truyền lệnh xuống, dâng ngôi cao lên, ta muốn lập tức khởi động Tinh Mang trận"Nếu nói là không có thời gian thì không bằng cứ nói là hắn hết kiên nhẫn đợi, vì có được giờ phút này, hắn đã trả giá bằng tâm huyết cả đời, cho nên không thể nào chờ đợi hơn được nữa.
Theo tốc độ truy xét của Long tổ và người đàn ông Tiêu gia kia, hắn biết, hắn sẽ nhanh chóng bị bại lộ thân phận, cho nên trước khi không thể nào thu xếp được nữa, hắn phải tiêu diệt những chướng ngại này, không có người đàn ông của Tiêu gia kia, những người còn lại, thật sự rất dễ đối phó, Long tổ thì sao, Kinh Vệ quân thì sao, hắn sợ chắc?
Có lẽ là sợ hãi phát ra từ trong tâm đối với người đàn ông Tiêu gia, Cảnh Trưởng vĩnh viễn không quên, Long Thần gây nhục nhã cho hắn, cướp đi người mà hắn yêu thương nhất, khinh bỉ nói với hắn rằng: "Mày không xứng, mày căn bản là một kẻ đáng thương, sống trên đời cũng chỉ là lãng phí lương thực"
Kể từ ngày đó, hắn đã thay đổi, dưới màu nhuộm của hận ý, sẽ giúp con người có khả năng vượt qua người khác bằng một lực lượng không tưởng được. Ở những lúc hắn bất lực nhất, muốn trả thù nhất, thì ác ma liền đến bên cạnh hắn, để thỏa mãn bản thân hắn, để bắt hắn bán đứng linh hồn.
Cho đến hôm nay, ngay tại giây phút này, hắn vẫn không hề hối hận về quyết định ngày đó. Theo mệnh lệnh của Cảnh Trưởng truyền xuống, một dãi đất xanh, chậm rãi nứt ra khe hỡ, hơn nữa không gian càng lúc càng lớn rất nhanh, thảm cỏ khi nãy đã không còn thấy nữa, xuất hiện một kiến trúc rất kỳ quái, được dựng lên từ sáu tấm gỗ hơn trăm mét vuông, tạo thành một đồ án lục tinh.
Thân hình Cảnh Trưởng như gió, tung mình bay lên, đứng ở điểm giữa sáu ngôi sao, quát lớn: "Lục Tinh quy vị..."
Cơ hồ như tiếng nói vừa dứt, trên mặt đất đã xuất hiện bóng người, bảy mươi sáu cao thủ Tinh Mang của Hắc Dạ đã tề tụ, những người này đều tìm được vị trí của mình, sau đó ngồi xếp bằng xuống. Người ngoài không biết, còn tưởng đây là một lễ cúng bái niệm phật chứ?!
Chờ khi tất cả đã an vị, Cảnh Trưởng ở vị trí trung tâm, thân hình đã chậm rãi ngầm đỡ một cột đá, giống như một pho tượng điêu khắc, ngang thiên mà vọng, uy nghiêm đứng lặng.
Trên bầu trời đầy sao, tản ra ánh quang mang, đêm khuya, cũng là lúc tinh quang cường thịnh nhất, Cảnh Trưởng khẽ quát một tiếng: "Tinh Mang diệu thế, quang khải phệ hồn, khởi!"
Bảy mươi sáu cao thủ Tinh Mang, lập tức toàn lực vận công, tất cả lực lượng đều dung hợp vào vị trí trung tâm, quang mang bảy màu, lập tức tỏa sáng khắp trời đêm, đồ án lục mang tinh, tựa hồ như giờ phút này đã sống lại. Trở thành một chòm sao, một chòm sao rơi xuống phàm trần.
Tất cả cao thủ Tinh Mang của Hắc Dạ, đều trở thành một phần của chòm sao đó, dung nhập trong đó, thân hình lặng lẽ biến mất, chỉ có toàn thân chớp động, Cảnh Trưởng nâng hai tay lên, tùy ý di động lực lượng của Tinh Mang, hai mắt đang khép hờ, đột nhiên mở ra, phát ra ánh tinh quang trong đó, hét lớn một tiếng: "Tinh Mang trận đồ, động..."
Tất cả ánh sáng lại đổi màu, biến thành đồ án thủy văn, phảng phất như sóng nước di động, từ sơn cốc này phát ra, tinh đầu trên trời cao tựa hồ như cảm nhận được lực lượng này, ánh sáng càng lóa mắt hơn, làm cho phần sơn cốc này giống như ban ngày, ánh sáng đến cực điểm.
Tinh quang, so với ánh trăng còn sáng hơn, nhưng lại càng khinh nhu hơn.
Tại Hoắc gia, Vũ bừng tỉnh, vội vàng chạy vào chổ của Tiêu Thu Phong, lần này, Tinh Mang trận thật sự động, khí tức cường đại, nàng cũng cảm nhận được. Cho nên lập tức báo cho hắn biết, nhưng khi nàng vào phòng, thì trong đó chỉ còn lại một khoảng không, chỉ còn lại ánh tinh quang lóng lánh, mà người thì đã không thấy đâu, lặng yên không một tiếng động. Nhưng khi Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm sợ.
"Nguy rồi, chị Thanh Linh..."Cửa bị Vũ đá văng đi, bên trong phòng hỗn độn, chăn vứt lung tung, trên giường vô cùng bừa bãi, nhưng Mộng Thanh Linh xinh đẹp đã không thấy đâu.
Tinh Mang trận, chỉ cần cảm ứng một chút thôi. Đây là lực lượng mới lĩnh ngộ không lâu của Cảnh Trưởng, cần đối phương có đặc tính giống nhau, Tiêu Thu Phong tiến vào Tinh Mang trận là tự nguyện, bởi vì bây giờ hắn rất cần lực lượng này để cứu lấy mẹ. Mà Mộng Thanh Linh đang ở trong giấc mộng đẹp cũng bị lôi kéo vào, cho nên mới kêu lên sợ hãi.
Vừa mở mắt ra, đột nhiên được kéo đi, một lực lượng xa lạ không hiểu được kéo nàng vào trong, làm phụ nữ chắc chắn ai cũng sẽ sợ hãi kêu lên.
Mọi người trong nhà Hoắc gia đều bừng tỉnh, bọn họ đều chạy đến phòng của Tiêu Thu Phong, cũng là phòng của Mộng Thanh Linh, bởi vì để tiện tu luyện cho nên hai người ở chung một phòng, cùng một chổ, nhưng giờ phút này lại cùng nhau biến mất.
"Sao có thể, sao có thể, với thân thủ của ông xã, không có khả năng bị người ta bắt đi..."Ruth là người hiểu rõ sự cường đại của người đàn ông này nhất, trên đời này cao thủ có thể đánh bại hắn không nhiều, chứ đừng nói là có thể nhẹ nhàng bắt hắn đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vũ biết, đây là lực lượng của Tinh Mang trận, ngay cả Vũ đều phải kêu lên sợ hãi, vì sao ông xã lại im lặng... cái này không có khả năng.
"Các người không cần lo lắng, có lẽ Thu Phong mang Mộng tiểu thư ra ngoài đi dạo, sẽ về nhanh thôi"Nhìn chúng nữ lo lắng, sầu muộn, Tư Mã Lạc bên cạnh lại có chút ghen tuông mở miệng, hai người cùng nhau mất tích, hắn đương nhiên sẽ không thể nghĩ tốt đẹp được, hơn nữa, trung kinh nhất mộng xinh đẹp thế này, cho dù là đòi đi đến chân trời góc biển, là đàn ông, chắc chắn đều nguyện ý.
Triệu nhược thần trừng mắt nhìn hắn, nói: "Không được nói bậy, Thu Phong không phải loại người như thế"
Triệu Nhược Minh cũng rất lo lắng hỏi: "Chị Vũ, lão đại rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao một dấu vết cũng không có, không giống như là bị người ta bắt đi, em không tin, trên đời này có người nào có thể bắt lão đại đi một cách dễ dàng như vậy"
Vũ trầm tư, rốt cục quay đầu lại, nhìn mọi người nói: "Đây là uy lực của Tinh Mang trận, Tinh Mang trận mất tích nhiều năm, rốt cục lại khởi động. Ruth, đừng ở đây lo lắng suông, hạ lệnh cho mọi người, lập tức truy tìm lực lượng của Tinh Mang trận, chị tin tưởng nơi ẩn thân của chúng, không cách nơi này quá xa"
Ruth lập tức gật đầu, ngay cả quay đầu cũng ngại, nhảy từ trên cửa sổ ra, một tiếng chuông tai vang lên trong trời đêm. Đây là công cụ liên lạc của Đồ Thần, bất kể là ai, dám gây bất lợi với người đàn ông nàng yêu, nàng nhất định sẽ không để cho kẻ đó sống yên ổn.
"Còn các ngươi, Lang Nha, Lang Khuyển, phân phó mọi người, cho dù là lật tung cả kinh thành lên cũng phải tìm được Thu Phong, tôi cũng thông báo cho Dạ Ưng, tức khắc hành động, mọi người liên hệ lẫn nhau, gặp được địa điểm khả nghi nào, lập tức hồi báo!"