Ông lão nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, nhìn một lát thấy hắn không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm, mắng Tiêu Thu Phong: "Được rồi, cháu không sao nhưng làm chúng ta sợ chết khiếp. Bà lão trong nhà nghe cháu gặp nguy hiểm liền ngất đi. Cháu đó, không an phận gì cả"
"Ông ngoại, xin lỗi đã làm ông bà lo lắng, sau này cháu sẽ cẩn thận hơn" Tiêu Thu Phong mở miệng nói, chỉ là an ủi mà thôi chứ trong lòng hắn biết rõ chuyện này chưa hề chấm dứt.
Bởi vì hắn đã biết Hoàng gia không phải là Cảnh Trưởng Hắc Dạ. Tình huống đêm qua vô cùng nguy hiểm, sinh tử không rõ, bọn họ không thể nào che giấu thực lực được nữa. Hơn nữa Hoàng Đạo Sinh đã bỏ chạy, đó là mầm họa rất lớn đối với hắn. Đây cũng là điều Tiêu Thu Phong lo lắng.
"Được rồi, không sao là tốt rồi" Chỉ cần Tiêu Thu Phong không sao, tất cả đều không quan trọng. Ông lão nói: "Tiểu Phong, trạch viện này không thể ở được nữa, như vậy đi cháu đến Hoắc gia. Hoắc gia dù sao cũng lớn mà chỉ có hai ông bà, quá yên tĩnh, thêm người sẽ náo nhiệt hơn"
Với địa vị của Hoắc gia, trang viên đương nhiên không nhỏ, hơn nữa sau khi nghỉ hưu, ông lão vì yên tĩnh đã mua mấy chục mẫu ở ngoại thành, làm một người nhàn nhã ở Bắc Kinh, toàn tâm toàn ý lo lắng cho con gái, đây là tâm nguyện duy nhất của hai ông bà.
Mặc dù ông lão không được trả qua chuyện đêm qua, nhưng nhìn vẻ lộn xộn, sát khí vẫn còn trên người cao thủ Ma quỷ binh đoàn, những người này đến Hoắc gia sẽ trở nên náo nhiệt hơn.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, bà lão kích động đến rơi cả nước mắt, đi tới cầm tay hắn, thật lâu cũng không buông ra.
Buổi chiều Đinh Mỹ Đình tỉnh dậy là nhóm cuối cùng rời đi. Đi cùng nàng còn có một người khách. Nhìn dáng vẻ mặc dù có chút uể oải nhưng ánh mắt lại rất hưng phấn, đó chính là Đinh Bổn Quân.
"Hoắc huynh, anh thật may mắn, không ngờ có một người cháu ngoại xuất sắc như vậy, tôi cũng được thơm lây"
Bà lão cười nói: "Lão Đinh, Thu Phong là cháu Hoắc gia, ông thơm lây thế nào được?"
Hoắc gia và Đinh gia vốn là bạn tốt. Chẳng qua sau khi mẹ Tiêu Thu Phong xảy ra chuyện, ông lão đóng cửa tạ khách nên ít gặp nhanh. Nhưng tình cảm nhiều năm vẫn còn.
Đinh Bổn Quân nói: "Điều này bà không biết rồi. Cháu gái tôi thích Thu Phong, hơn nữa đã ở bên nhau thật lâu rồi. Bà nói chúng ta có là người một nhà không?"
Hoắc Phi Trữ cười khổ, chuyện này cũng có thể lấy ra khoe khoang sao. Hình như thằng nhóc Thu Phong, không chỉ có một người phụ nữ.
Giờ phút này Tiêu Thu Phong từ bên trong đi ra. Nhiều người như vậy cũng cần phải bố trí. Nhưng cũng may ở đây nhiều phòng, tất cả mọi người đến đây nhưng vẫn khá rộng, Đinh Mỹ Đình cũng xấu hổ đỏ mặt chạy ra.
"Tiêu đại ca, anh chuyển nhà sao không nói với em một tiếng, làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh không cần em nữa?" Càng ở bên người đàn ông này, tình yêu càng sâu đậm hơn. Đinh Mỹ Đình không thể nào kháng cự trái tim mình.
Trước mặt ba người già, tình cảm nồng thắm đó đương nhiên làm cho người ta thoải mái. Người già mà, có ai là không hy vọng con cháu mình thành gia lập nghiệp, sinh con cái. Hơn nữa Đinh Bổn Quân cũng đã chấp nhận cháu gái và Tiêu Thu Phong. Thực ra chuyện này cũng không thua thiệt gì. Mặc dù Tiêu Thu Phong háo sắc, nhiều phụ nữ nhưng chỉ cần cháu gái không cảm thấy bị thiệt, ông cũng không cần hỏi.
Tiêu Thu Phong dịu dàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Em không phải đang ngủ say sao. Đêm qua em mệt nên anh không muốn đánh thức em, để em ngủ thêm chút. Yên tâm dù Tiêu đại ca muốn đi, cũng sẽ nói với em"
Tiếp xúc thân mật đó chính là tình cảm hòa hợp, Đinh Mỹ Đình biết Tiêu đại ca đã bắt đầu chấp nhận mình.
"Thu Phong, nghe lão Đinh nói cháu và Mỹ Đình phát triển khá tốt, cháu đã nghĩ bao giờ kết hôn chưa" Bà lão luôn là như thế, chỉ cần chuyện đã phát triển, bọn họ đều mong chờ ngày khai hoa kết quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Thu Phong hơi xấu hổ, cái gì mà phát triển khá tốt, chỉ là ở chung một thời gian thôi mà. So với hai năm trước, cô bé này đúng là đã phóng khoáng hơn, làm cho đàn ông xúc động, nhưng nói đến tình yêu thì cần phải có thời gian tích tụ.
"Bà, cháu và Tiêu đại ca có duyên phận, ông bà đừng nên tạo áp lực cho anh ấy. Cháu biết anh ấy sớm muộn gì cũng thích cháu" Lời nói xấu hổ vừa ra, Đinh Mỹ Đình cúi thấp đầu không dám nhìn ai. Đinh Bổn Quân lắc đầu than thở: "Được rồi, ông cũng không phản đối, tùy cháu là được chứ gì. Ai bảo cháu là bảo bối của Đinh gia ta. Mỹ Đình, cháu cũng nên về nhà một chút, mẹ cháu rất nhớ cháu đó. Cháu đó, dù là có người trong lòng cũng không nên coi chúng ta là kẻ thù chứ"
Mọi việc đã rõ, tình cảm của Đinh Mỹ Đình đã không cần che giấu nữa, dịu dàng nhìn Tiêu Thu Phong đứng bên cạnh, sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Ông, cháu biết ạ. Chờ Thu Phong rảnh, cháu sẽ dẫn anh ấy về. Sau này mọi người sẽ không phản đối nữa"
Mang người đàn ông mình yêu về nhà, đây là chuyện nàng mong đợi đã lâu. Bởi vì như vậy sẽ xác định mối quan hệ giữa hai người. Kiếp này nàng chính là vợ của Tiêu Thu Phong.
"Lão Đinh, chuyện này coi như quyết định như vậy. Cháu ngoại tôi đến nhà, các người không nên làm quá. Tôi không muốn thế" Bà lão rất thương cháu ngoại của mình, một chút thua thiệt cũng không được.
Tiêu Thu Phong có ý kiến gì được chứ, lúc này cũng không thể nói ra. Nếu như nói không được, hoặc là nói không vội, như vậy sẽ làm cô bé Đinh Mỹ Đình nghĩ loạn. Phụ nữ, đặc biệt là các cô bé luôn thích ra vẻ...
Hoắc Phi Trữ đứng lên nói: "Tiểu Phong, nơi này chính là nhà của cháu. Ở nhà, cháu muốn làm gì thì làm. Ông sẽ nói với tất cả mọi người, cháu là chủ của ngôi nhà này"
Tiêu Thu Phong gật đầu, tiếp nhận tất cả những gì ông bà dành cho hắn.
"Thu Phong, chuyện lần trước chúng ta nói, cậu suy nghĩ thế nào rồi, không thể kéo dài. Chuyện Hoàng gia coi như đã kết thúc, có lẽ cơn gió lốc rất lớn sẽ kéo đến"
Đinh Bổn Quân đến đương nhiên không phải thăm hỏi đơn giản. Lão Miêu và Hoàng Đạo Sinh đánh nhau, một chết hai bị thương làm cho Số một biết được lực lượng của Thần binh chiến đội, đương nhiên càng thêm gấp.
"Được rồi, chuyển tất cả các thứ cần thiết đến cho tôi. Tôi sẽ huấn luyện mấy ngày, tăng cường cho bọn họ. Sau này hành động cần đến bọn họ, ông trực tiếp nói với Cường Binh là được. Tôi sẽ nói với anh ta"
Có được câu trả lời thuyết phục, Đinh Bổn Quân lập tức chào tạm biệt. Ông ta muốn đem tin tức này nói cho Lão Đại.
Vũ đoán không sai, vệ đội mới thành lập này ngoại trừ thần binh còn có mấy chục thành viên Quân Thần. Đây có thể nói là lực lượng cường đại nhất mà Đinh Bổn Quân nắm giữ.
"Tiêu thiếu gia, cái này hình như có chút không ổn?" Thiết Trụ vừa nghe Tiêu Thu Phong nói liền mở miệng: "Ngoại trừ Tiêu thiếu gia, chúng tôi sẽ không nghe lệnh bất cứ ai, bởi vì bọn họ không xứng"
Đối với Thần binh chiến đội mà nói, trước kia là binh lính đặc công, đến hôm nay phát triển thành chiến tướng thần binh vô địch, bọn họ càng thêm cao ngạo. Đồng thời càng thêm sùng bái và tôn kính Tiêu Thu Phong, đó là sự tín nhiệm bằng tính mạng.
Trong lòng bọn họ, không có thiện, không có ác. Bọn họ vĩnh viễn coi mình là một binh lính, chỉ nhận lệnh của Tiêu thiếu gia, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Lý Cường Binh cũng nói: "Tiêu thiếu gia, chúng tôi thật sự không chịu được phương pháp làm việc quan liêu đó, do do dự dự. Bên cạnh Tiêu thiếu gia thích nhất, muốn giết là giết, muốn chém là chém"
Thần binh chiến đội là như vậy, bọn họ không phải vệ sĩ, hành động không có quy tắc, chỉ cần thủ đoạn, làm việc chỉ dựa vào kết quả, cho dù chết, dù bị thương bọn họ cũng nguyện ý.
"Yên tâm, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi làm như vậy chỉ muốn tìm cho các người thân phận có lợi hơn khi đối phó kẻ thù chung. Các anh phải biết rằng Long vệ quân không thể xem thường. Hơn nữa tôi đã nói, ngoại trừ Đinh Bổn Quân, không ai có quyền ra lệnh cho các anh. Lần này phối hợp Quân thần ngoại trừ đối phó Long vệ quân, càng làm cho mọi người biết lực lượng của Thần binh chiến đội, biết cả anh xuất sắc nhất trên thế giới. Đây là vinh dự mà các anh nên đạt được.