Mặc dù không quá thoải mái, nhưng Liễu Yên Hồng thực sự có thể rõ ràng cảm nhận chị em này đã thay đổi. Nói thật ra, lần đầu gặp mặt cô ta đã thay đổi. Điều này làm cho Liễu Yên Hồng có chút không thể tin. Lúc này thấy thái độ của Tiêu Thu Phong với cô ta, nàng nghĩ mình có phải nên bắt chước không?
"Được, em biết rồi, từ ngày mai em nhất định học theo Mỹ Đình, làm một cô gái hiền hậu, như vậy là được chứ gì. Anh rể, anh đúng là càng lúc càng lắm chuyện, còn phiền hơn cả ông già"
Thực ra chính nàng cũng không biết tại sao mình luôn thích bên Tiêu Thu Phong. Giống như một đứa bé chưa lớn vậy, có lẽ vì tìm một lý do để hắn không thể từ chối.
Chẳng qua nếu Tiêu Thu Phong đã mở miệng, nàng nhất định sẽ cẩn thận học, làm một người phụ nữ quyến rũ. Nàng không muốn tình cảm của Tiêu Thu Phong dành cho mình bị người khác cướp đi. Mặc dù người đó là bạn bè, chị em tốt nhất của nàng cũng không được.
Sáng sớm, mặt trời mọc từ phía Đông, trên lá vẫn còn những giọt xương. Xe đến đón Tiêu Thu Phong đã đỗ ở cửa. Mà vợ chồng Hoắc Phi Trữ đã ở trong xe chờ hắn ra.
Đây là bí mật lớn nhất của Tiêu gia. Tiêu Thu Phong không mang Lý Cường Binh và Thiết Trụ đi theo. Chỉ để bọn họ bảo vệ nơi này. Ngọn lửa mà hắn châm ngòi đã mơ hồ dấy lên, hắn không muốn ai bên cạnh mình bị thương cả.
"Nhược Minh, nhân lúc rảnh rỗi mày cũng lên đi thăm chị chút đi"
Đêm hôm đó, Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc len lén đến công viên Viên Hồ, không thấy cảnh đặc sắc mà lại bị muỗi hút không ít máu. Điều này sao có thể dấu Tiêu Thu Phong. Hắn đương nhiên biết thằng ranh này đến Bắc Kinh một tuần rồi mà vẫn chưa đi thăm Triệu Nhược Thần.
Ngồi trên xe, toàn bộ tinh thần và thể xác của Tiêu Thu Phong đều ở trong một cảm giác không thể khống chế. Từ khi hắn bắt đầu có trí khôn, hắn luôn hỏi: "Bố mẹ mình là ai?"
Dù Vũ cũng là trẻ mồ côi như hắn, nhưng nàng lại biết bố mẹ mình bị bệnh mà chết, trong đầu có hình ảnh bố mẹ. Cả đời này, trong trí nhớ của hắn không có gì hết.
"Tiểu Phong, hy vọng sự xuất hiện của cháu có thể kích thích ý chí sinh tồn của mẹ cháu" Nhiều năm qua hai người đã quen rồi, vốn nghĩ cứ sống cuộc sống bình thường như thế này, sau đó yên bình chết đi. Nhưng thật không ngờ trời cao lại mang tới hạnh phúc cho bọn họ, lúc này có một cháu ngoại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nửa tiếng sau, xe rời khỏi nội thành Bắc Kinh. Nhưng Tiêu Thu Phong lại phát hiện phía sau bọn họ có hai chiếc xe con, giám sát mọi hành động của bọn họ.
"Tiểu Phong, xem ra ảnh hưởng của cháu không nhỏ, không ngờ suốt ngày đều bị người nhìn ngó" Mặc dù đã già nhưng Hoắc Phi Trữ không phải người bình thường, ông sớm nhận ra rồi: "Xem ra, ông phải nghĩ cách thoát khỏi mấy người này"
Lão phụ nhân cũng rất lo lắng hỏi: "Ông, vậy nên làm như thế nào?"
Ông lão lắc đầu, ra hiệu không cần lo lắng, cầm điện thoại không biết gọi cho ai. Bỏ máy xuống, lão già cười nói: "thành phố, chúng ta đi thêm một chút nữa, đổi đường, có người xử lý thay chúng ta"
Tiêu Thu Phong không mở miệng. Nếu lão có biện pháp xử lý, hắn sẽ không động sát khí. Hôm nay là ngày gặp mẹ, hắn không muốn nhiễm sát khí.
Mười phút sau, con đường này đã có ba chỗ cản, xe từ từ đi tới, lão già mở cửa kính, gật đầu. Một người trông như sĩ quan cảnh sát cao cấp sớm chờ ở đó, cung kính gật đầu, sau đó ra hiệu cho phép qua. Sau khi xe qua, mấy chiếc xe thiết giáp đã ngăn đường.
Ít nhất trong vòng nửa giờ, tất cả các xe không thể đi qua.
"Ai, đáng tiếc ông ngoại đã già, nếu không sẽ làm được càng nhiều" Có lẽ có chút nuối tiếc, lão già nhìn Tiêu Thu Phong, thở dài một hơi.
Tiêu Thu Phong cười khẽ, sau đó đưa tay ra cầm lấy tay lão: "Ông ngoại, chúng ta đã gặp lại, đây là chuyện vui vẻ nhất trên đời. Cháu đã trưởng thành, biết độc lập. Đối với cháu mà nói, chỉ cần ông ngoại, bà ngoài có thể khỏe mạnh, bình yên là đủ rồi"
"Cháu, Hoắc gia không nhiều người lắm, cũng chỉ còn một mình cháu. Dù cho có chết vì cháu, ông bà cũng không nuối tiếc. Cháu không cần lo lắng. Có một số việc, lão già này có thể nói được, có thể giúp cháu chút chuyện, như vậy cháu ở Bắc Kinh cũng dễ dàng hơn"
Lão phụ nhân mở miệng làm cho Tiêu Thu Phong không thể từ chối. Thực ra hắn hiểu đây là tình cảm của ông bà dành cho cháu ngoại, đều là ý tốt. Hắn cười cười, gật đầu đồng ý, để bọn họ làm một chút có lẽ bọn họ sẽ vui vẻ.
Hơn hai tiếng sau, xác định không có ai đi theo, xe đi thẳng, tiến vào một con đường nhỏ yên tĩnh, đi khoảng mười mấy Km, xe đã đến một vùng cỏ trống trải. Không thể nào đi được nữa, Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nơi này rất hoang vu, ngoại trừ sườn núi, cỏ dại, không có gì hết.
"Chờ ở đây" Lão già nói với lái xe, rồi nói với Tiêu Thu Phong: "Tiểu Phong, đi, còn có một đoạn khá dài phải đi đó"
Lão già hơn bảy mươi tuổi lại phải đi bộ ở nơi này, vận động thế này thật nặng. Tiêu Thu Phong dìu lão phụ nhân, từ từ đi tới, không nhanh không chậm. Đi hơn nửa tiếng đã đi vào khu rừng giữa sườn núi, một ngôi miếu đá hiện ra trước mặt ba người.
Đi trăm bậc thang, trước miếu có một ghế đá dài, có một lão già mặc quần áo đạo sĩ đang nhập định, rất tóc tung bay, trông siêu phàm thoát tục.
Có lẽ hơn hai mươi năm qua đã leo núi quen rồi nên hai người già vừa lên đến nơi cao liền thở phào một hơi. Bọn họ biết, năm tháng không buông tha người, cứ leo lên một lần, sinh mệnh bọn họ sẽ ít đi một lần.
Đạo nhân từ từ mở mắt ra, đầu tiên là nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó chớp mắt, cao giọng cười nói: "Lão Hoắc, các người hôm nay hơi chậm, có chuyện gì sao?"
Hoắc Phi Trữ bước nhanh tới, vui mừng cười nói: "Không có gì, không có gì. Lão đạo sĩ, ông nhìn xem, người thanh niên này là ai? Nếu như không đoán ra thì lấy rượu ra, tôi muốn uống mấy chén"
Lão phụ nhân cũng cười, đi tới cầm tay Tiêu Thu Phong, cười nói: "Lần này, lão đạo sĩ có lẽ không đoán ra"
"Nhân trung long phượng, nhân trung long phượng, đời này lão đạo sĩ gặp qua vô số người. Tiểu ca đây đúng là gần cốt tuyệt hảo. Lão Hoắc, ông có thể dẫn cậu ta tới đây, chẳng lẽ có quan hệ mật thiết với Hoắc gia?"
Cho dù lão đạo sĩ tinh thông kinh dịch, bói toán nhưng vẫn không thể nhìn ra thân phận thật của Tiêu Thu Phong. Chuyện linh hồn chuyển xác đúng là không thể tin nổi, thế gian có mấy người nhìn thấu.
"Không đoán ra chứ gì?" Lão già cười nói: "Lão đạo sĩ không đoán ra, hiếm thấy"
"Được, đợi tôi lấy một vò Xuân tuyền thiêu, sau đó nói tiếp" Đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, rất hứng thú. Người với người đúng là quái dị như vậy. Rõ ràng là người xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Mà cảm giác này không có khả năng có. Hắn nhìn rõ vạn vật trên thế gian mà không nhìn thấu người đàn ông này.
Hoắc Phi Trữ khẽ gật đầu, quay đầu nói với Tiêu Thu Phong: "Lại đây Tiểu Phong, gặp mặt đạo trưởng. Chính là hắn mười năm như một ngày chăm sóc mẹ cháu, ân tình này cháu phải ghi nhớ suốt đời. Hoắc gia chúng ta cũng ghi nhớ suốt đời"
Đạo sĩ kinh ngạc từ trên ghế đá nhảy xuống, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, không nói một câu gì thân hình đã như gió bay tới, quát to một tiếng: "Ghê tởm, không ngờ dám lừa gạt trước mặt lão đạo sĩ này, xem ta thu thập mày như thế nào?"
Lão phụ nhân vội vàng gọi: "Đạo sĩ, đừng"
Nhưng đã chậm, lực lượng tiềm tu của đạo sĩ trong hơn mười năm, gần như đã siêu phàm thoát tục, chân khí thuần khiết cường đại mang theo sự phẫn nộ không ngừng tuôn ra. Cũng không biết vì sao mà hắn tức. Không ngờ nghe thấy thân phận của Tiêu Thu Phong lại tức đến mức này.
Tiêu Thu Phong đang định mở miệng cảm ơn, lão già này có thể ở trong rừng sâu, một mình ở bên mẹ hắn nằm ngủ trên giường băng, để mẹ hắn bảo trì một mạch. Đây là biểu hiện như thế nào, dù cho hắn có trách mắng như thế nào, Tiêu Thu Phong cũng không tức.
Thân hình Tiêu Thu Phong quay ngược lại cực nhanh, Ảnh Tử thân pháp nhanh hơn gió, lực lượng vũ chi phách đã tràn ngập khắp các gân mạch. Không tiếp một quyền này của đạo sĩ, thân hình như lá rụng rơi về phía sau hơn mười bước, giống như trượt trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
"Không có gì, đạo sĩ chỉ muốn thử Tiểu Phong, sẽ không làm tổn thương cậu ta. Hơn nữa tôi đã nghe nói Tiểu Phong là người mạnh nhất Đông Nam. Tiêu gia Tiêu Thu Phong, rất nhiều người gọi cậu ta là Tiêu thiếu gia, hùng bá một phương, chắc không dễ bị thương như vậy. Nghĩ xem, con của Long Thần sao có thể quá kém?"
Tiêu Thu Phong nhanh, nhưng đạo sĩ còn nhanh hơn. Cả đời này Tiêu Thu Phong gặp không ít cao thủ, như lão già Tá Đằng của Sơn Khẩu Minh, còn có Ma thú Bát Kỳ. Nhưng đạo sĩ này có thực lực thông thiên, biến chiêu cực nhanh làm cho ngươi không kịp nhìn.
Thân thủ này một khi xuất thế nhất định kinh hồn. Tiêu Thu Phong cũng khó hiểu, trong rừng già này mà lại có nhân vật lợi hại như vậy, hơn nữa vì mẹ mình mà bảo vệ hơn hai mươi năm.