Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 379: Yêu và hận trong tim

"Xin lỗi, Mộng tiểu thư không muốn bị quấy rầy, vị tiên sinh này, xin anh quay về"Lý Cường Binh lười nhác đứng dậy chắn ngay lối ra vào từ đinh, thân hình to lớn đã che hết cả lối đi, tuy miệng ăn nói rất khách khí, nhưng trong mắt rõ ràng không nhìn những người này.

Ở kinh thành, Long Thiên Hành đi đến đâu cũng có tiền hô hậu ủng, chưa từng chịu qua sự khinh thị như vậy, lạnh lùng liếc nhìn Lý Cường Binh, quát: "Mày là cái gì, cút..."

Phía sau hắn, hai đại cao thủ hộ vệ, dưới tiếng quát của Long Thiên Hành, đã bay vọt lên, căn bản là không cần một câu dư thừa, ở kinh thành, không ai dám vô lễ với Long Thiên Hành, chẳng qua khí thế như vậy, làm cho mọi người biết được, long vệ quân ở kinh thành kiêu ngạo thế nào.

Thân thể Lý Cường Binh hơi hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn, bắt đầu khởi động lực lượng, hai tay vừa giơ lên, đột nhiên động hai đấm, đánh thẳng vào bụng hai cao thủ long vệ, hai tiếng kêu thảm vang lên, rồi hai thân thể rơi thẳng xuống sông.

Dưới ánh trăng, ngân quang oánh động "Ùm... ùm"hai tiếng, hai vật thể lạ rơi xuống hồ, làm kinh động mặt nước, nổi lên từng gợn sóng, rồi từ từ lắng lặng, trong nháy mắt trở lại bình thường.

"Thật sự là muốn chết, dám làm cho đại gia tức giận"Hai người rơi xuống hồ, làm phía sau đã có chút sợ, thân người căng cứng lên, tựa hồ như muốn tìm chổ yếu của Lý Cường Binh, cho dù bị hắn nhục mạ khinh thường, cũng không ai dám lên tiếng ý kiến, đã thử một lần, bọn họ đã biết người này rất mạnh, rất cường đại.

Long Thiên Hành bước lại, chỉ vào Lý Cường Binh nói: "Mày có biết tao là ai không?"

Khuôn mặt lạnh băng của Lý Cường Binh bất động, không liếc hắn một cái, lạnh giọng nói:" Xin lỗi, tôi không biết anh là ai, và cũng không muốn biết, có lệnh của Tiêu thiếu gia, không ai được phép quấy rầy, anh cũng không ngoại lệ"

Long Thiên Hành giận dữ, đang định nổi điên lên, hắn không tin ở kinh thành còn có người nào dám chống hắn. Hơn nữa, long vệ quân còn đang ở đây, hắn không sợ bất kỳ kẻ nào.

Một cơn gió chợt nổi lên, từ trong lòng hồ bay đến.... bỗng nhiên, người không thấy, nhưng âm thanh phiêu miểu đã vang lên: "Trăng đêm nay thật đẹp, rượu lại là rượu ngon, thật đúng là điều thú vị nhất của con người, Mộng tiểu thư, tin rằng cô sẽ không để ý đến một người khách như tôi"

Long Thiên Hành biến sắc, thân hình lui về phía sau, bởi vì hắn biết, nơi nào có cha xuất hiện, nơi đó là nơi hắn không có quyền lên tiếng.

Vẻ mặt Tiêu Thu Phong chấn động, nhưng không tránh được ánh mắt của Mộng Thanh Linh, nàng mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Tiêu thiếu gia cũng biết sợ?"

Một thân ảnh, chỉ trong nháy mắt, nhưng chim én bay lượn, kéo dài qua toàn bộ viên hồ, rồi trong nháy mắt, cũng đã dừng lại trên bích hà đình. Không cần phải thử sức làm gì, chỉ bằng cái khả năng bay lượn tiêu sái này cũng đã làm cho rất nhiều người theo không kịp, Thiết trụ và hai thần binh căn thẳng, không gió mà động. Đây là Long Tương ở kinh thành,là một trong số ít người có thể kích khở chiến ý nồng đậm của Tiêu Thu Phong.

"Hahaha... mao thai trăm năm, quả nhiên là rượu ngon"Long Tương vừa động, hai tay vung lên, lực lượng vô hình là cho ba người Thiết trụ phải lui về sau ba bước, mà Tiêu Thu Phong đã xua tay, ngăn cản hành động của bọn họ, ba người thối lui, chừa lại cho người trước mặt một con đường.


Mộng Thanh Linh đã đứng lên: "Thì ra là Long Tương giá lâm, thật sự là vinh hạnh, thật không ngờ Long Tương cũng có nhã hứng này, thích uống rượu ngắm trăng, hoan nghênh hoan nghênh"

Long Tương đưa mắt nhìn bốn phía, như hai ngọn đèn trong màn đêm, đối với sự chào đón của Mộng Thanh Linh, cũng đưa tay chào lại, nhưng ánh mắt lại tập trung lên người đàn ông đang ngồi rất trầm tĩnh trên bàn.

"Mộng tiểu thư, không biết khi cô đã kết bạn khi nào, có thể giới thiệu cho tôi được không?"Cao thủ gặp nhau, không cần nhiều lời, võ giả có phương thức câu thông đặc biệt, đều vô hình trung mà tiến hành, Long Tương là cường giả tuyệt đỉnh đương đại, đương nhiên chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn thấy khí tức cường đại của chàng trai trẻ kia.

Tiêu Thu Phong rốt cục đã đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông kia, trong đầu hắn hiện lên trăm ngàn ký tự.

"Tiêu Thu Phong Đông Nam,, nghe uy danh Long Tương đã lâu, tối nay có cơ hội gặp nhau, tôi muốn mượn hoa hiến phật, kính Long Tương một chén"

Đây là mời rượu, từ trước đến giờ hắn chưa từng mời bất kỳ một ai, Long Tương trở thành người đầu tiên, bất kể là trước kia như thế nào, tất cả đều đã hòa tan vào trong chén rượu này, và ân oán của hai người, chính thức bắt đầu giải quyết.

Long Tương có thể không chấp nhận, nhưng Tiêu Thu Phong không cho ông cơ hội cự tuyệt.

Tay vỗ xuống bàn đá, chén rượu đã muốn chấn khởi, phất tay mà động, ngưng tụ sức mạnh của Võ Chi Phách, bay về hướng Long Tương. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thì ra là Tiêu thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh ở Đông Nam, thật sự quá khách khí"Bàn tay thần chết, đã muốn đưa lên, tuy rằng rất cảm, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn cảm thụ được sự ngưng trọng của ông, cho dù là không hiểu võ công như Mộng Thanh Linh, cũng biết, đây là sự đánh giá của võ giả.

Chén rượu nắm ở trong tay, ngoài mặt vẫn cười như cũ, nhưng nội tâm đã rất kích động, bởi vì lực lượng cường đại này, đã làm cho trong lòng ông kinh hãi, ông nhìn hai mắt Tiêu Thu Phong, nâng chén lên, uống cạn một hơi, nhẹ buông tay... Trong lúc tĩnh lặng, truyền đến những tiếng "Răng rắc..."

Chén rượu đã nứt thành từng mãnh, rơi xuống từ ngón tay của Long Tương.

"Hahaha... quả nhiên không hổ là Tiêu thiếu gia Đông Nam, rất giỏi, rất giỏi, cảm ơn chén rượu của Tiêu thiếu gia, hy vọng có cơ hội, chúng ta có thể trở thành bằng hữu"

Loại khách sáo này không chút dối trá, Long Tương chuyển thân, nói: "Khách không mời mà đến, đã quấy rầy ước hội của Mộng tiểu thư, thật sự là quá đường đột, Long mỗ cáo từ, hai vị cứ từ từ"

Tuy rằng chỉ mới chạm mặt, nhưng hai người bọn họ ai cũng biết, đối phương chính là đối thủ lớn nhất của mình, Long Phi đã nghe uy danh của Tiêu thiếu gia Đông Nam rồi, nhưng ông không bao giờ biết, nhân vật truyền thuyết đó, là một thân tu vị, đã đạt đến cảnh giới làm cho người ta sợ hãi, chỉ mới thử một lần mà ông đã cảm nhận được hàn ý, nhưng không quan hệ với sự cường đại kia, bởi vì có cái gì đó rất quen thuộc, có cái làm ông rất e ngại, phát ra từ trên người của hắn.


Long Tương đi, Long Thiên Hành cũng đi, tất cả long vệ quân bốn phía cũng rời đi, hoặc có thể bọn họ hiểu được, cho dù lưu lại, thì với vị Tiêu thiếu gia kia cũng không có chút tác dụng gì.

Bích hà đình, đã khôi phục sự yên tĩnh.

Mộng Thanh Linh đang cười, một sự tươi cười rất đẹp, cùng với khuôn mặt đẹp và bộ dáng hờn dỗi là hoàn toàn bất đồng, nhưng rất hấp dẫn.

"Tiêu thiếu gia, tôi rất kỳ quái, một Tiêu thiếu gia danh chấn Đông Nam, và Long Tương danh chấn kinh thành, nếu đem so với nhau, thì ai sẽ lợi hại hơn ai?"

Tiêu Thu Phong cười cười, thâm ý nhìn Tiêu Thu Phong, trả lời: "Kỳ thật, đáp án này, tôi cũng muốn biết"

Chỉ cần hắn còn ở trong kinh, thì đáp án này sớm muộn cũng sẽ có.

Mộng Thanh Linh không hỏi lại, nhẹ nhàng nâng chén, nói: "Mộng Thanh Linh tôi luôn là người giữ lời nói, Tiêu Thu Phong, đường đi ở kinh thành không được tốt, nhưng ở nơi đây, tôi vẫn chúc anh thuận buồm xuôi gió, đây là chén rượu thứ ba"

Ba chén rượu, một câu chuyện, nhưng đáng tiếc là Tiêu Thu Phong không có tâm tình để cảm nhận nó, rốt cuộc cũng đã gặp mặt Long Tương, mà, cái kia cũng đã bắt đầu.

Chén rượu thứ ba, Tiêu Thu Phong không uống, mà chậm rãi đứng dậy nói: "Rượu cũng đã uống, uống nhiều cũng sẽ như độc dược, Mộng tiểu thư, cảm ơn cô đã cùng bồi, hẹn gặp lại"

Không một câu dư thừa, Tiêu Thu Phong xoay người bước đi, Mộng Thanh Linh lập tức đứng lên, quát: "Này, anh là đàn ông kiểu gì vậy, tôi là một người con gái đã uống nhiều rượu như vậy, dù sao anh cũng phải đưa tôi về chứ, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để tôi ở đây một mình, tạo cơ hội cho kẻ xấu?"

Tiêu Thu Phong quay đầu lại, cười cười, trêu tức nói: "Mộng tiểu thư, như cô đã nói, tôi là người đàn ông xấu xa nhất trên đời này, yên tâm, trừ tôi ra, hẳn là không còn người nào có thể chiếm tiện nghi của cô đâu"

Tiêu Thu Phong đi rồi, đi rất bình thản. Nếu Mộng Thanh Linh có thể dễ dàng bị chiếm tiện nghi như vậy, vậy thì toàn bộ đàn ông trong kinh thành, cũng sẽ không trở nên điên cuồng như vậy, hơn nữa, núp bên bờ hồ, cùng với thân ảnh hòa trong bóng đêm, không phải là bảo tiêu của nàng sao?

Một người, một bầu rượu, một chén, tay ngọc nâng lên, hung hăng nuốt rượu xuống cổ họng, sặc ra mùi rượu, đều mang theo xuân ý hấp dẫn, khuôn mặt đã ửng hồng lên như hoa đào, chỉ đáng tiếc là, nơi này ngoại trừ ánh trăng trên cao, người nào cũng không có, bằng không thằng nào thấy cảnh này mà có gan làm liều, thì cũng sẽ làm bậy thôi.

"Tên xấu xa, anh không uống với tôi, tôi tự mình uống, tôi muốn uống, tôi muốn uống cho say mèm, say mộng bất tỉnh"So với bộ dáng tao nhã lãnh diễm khi nãy, Mộng Thanh Linh bây giờ hoàn toàn thay đổi, nàng ta cũng lần đầu tiên phóng túng như vậy.

Bởi vì hận, nàng ta hận chính mình, hận mình vì sao không thể quên, quên người đàn ông đó đi, nửa đêm trong giấc mộng, nàng luôn bàng hoàng tỉnh giấc, phát hiện ra, hình ảnh trong giấc mộng của nàng, đã biến thành Tiêu Thu Phong.

Không, tuyệt đối là không, người nàng thích, chỉ có một, cả đời này chỉ có một, là Ảnh Tử đã cùng sinh tử với nàng, cho dù hắn đã chết, cũng sẽ không có ai có thể thay thế vị trí của hắn trong lòng nàng.

Nhưng người đàn ông đó, lại làm cho nàng đau khổ, thân ảnh luân phiên, theo nàng trở về kinh thành từ ngày đó, chưa từng cho nàng một phút bình yên, đến nổi rằng, có đôi khi nàng không phân biệt được, đâu là kẻ xấu xa Tiêu Thu Phong, đâu là Ảnh Tử nàng yêu.

Rốt cục nàng đã say, chậm rãi ngã lên bàn.

"Ảnh, chúng ta về nhà thôi"