"Hỗn Nguyên Huyền Thiên..."Theo tiếng quát nhẹ, Hỗn Nguyên Công phát cường uy, lực lượng cường đại của Đinh Ái Quốc, như muốn chém trời bổ đất, đánh úp lại, thanh thế cực lớn, giống như một ngọn sóng thần, không thể ngăn cản.
Đi đến kinh thành mới biết cái gì gọi là: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chỉ một tướng quân mà đã mạnh mẽ như vậy, Lý Cường Binh và Thiết Trụ không khỏi cảm thán, nếu không được sự nâng đỡ của Tiêu thiếu gia, cả đời bọn họ cuối cùng chỉ là một thằng lính hạng ba, không được làm cường giả chân chính.
Lối tấn công mạnh mẽ này không làm cho Tiêu Thu Phong lo lắng, nhưng trên người Đinh Ái Quốc lại tràn đầy nhiệt huyết, làm cho Tiêu Thu Phong rất bất đắc dĩ, bởi vì chiến ý vô hạn tăng lên, ông chú này hình như không có ý định nương tay, hắn đã nhượng bộ rất nhiều, nhưng giờ phút này, đã không còn đường lui cho mình.
Bàn tay của Đinh Mỹ Đình nắm chặt thành đấm, cả người rung động, bởi vì chiến ý siêu cấp như vậy, nàng cũng lần đầu tiên cảm nhận được, tuy rằng trong lòng có cực kỳ tức giận người cha vô lý này, nhưng nàng không muốn ai trong hai người phải bị thương"
"Tiêu thiếu gia đã không thể nào nương tay nữa, Đinh tướng quân thật sự rất mạnh"Lý Cường Binh nhẹ giọng mở miệng, nhìn hai người đánh nhau trong sân, bọn họ đã hiểu ngay được vấn đề, biểu hiện của Tiêu thiếu gia hôm nay không hề có một tia sát ý, tuy rằng khí thế rất mạnh mẽ, nhưng chiến ý lại không nồng đậm.
Mặt trời nhô cao, vạn vật như bị thiêu đốt, thân hình của Tiêu Thu Phong trùng điệp mà bay lên không, thân pháp Ảnh Tử như điện chợt biến mất, Đinh Ái Quốc đuổi sát không tha, quát to một tiếng: "Hỗn Nguyên Thương Tang... PHÁ!"
Cái chiểu Hỗn Nguyên Thương Tang này, hắn đã dùng qua một lần, sau khi tu luyện viên mãn, đây là lần thứ hai.
Tiêu Thu Phong ngoái đầu nhìn lại, áp lực cường thế như bôn lôi, làm cho hoa cỏ bốn phía bay tán loạn, xẻ thành một mũi nhọn. Có lẽ do gặp phải lực lượng cường đại, cho nên lực lượng xa lạ trong cơ thể lơ đãng xuất hiện, làm cho khí kình của Long Biến Tam Quyết thay đổi, vận hành tứ chi ngũ mạch.
Kim quang chợt lóe, long hình biến ảo.
"Long biến...."Đây không phải là giọng của Tiêu Thu Phong, mà chính là tiếng hét của Đinh Ái Quốc, hắn kinh ngạc phát hiện ra, Long hình biến ảo này, chính là chiêu thức của Long Thần Tiêu Mại Phi, hắn và Tiêu Mại Phi chính là bạn tốt, đương nhiên không thể không nhận ra.
Mặc kệ là kinh tâm hay kinh ngạc, hai kình khí rốt cục vẫn đụng nhau, thân hình của Tiêu Thu Phong văng về sau, chân phải đột nhiên tỳ mạnh xuống đất, khó khăn lắm mới đứng lên được, còn Đinh Ái Quốc thì thảm hại hơn, sau khi thân hình ổn định, thì ở khóe miệng của hắn, đã tràn ra vệt máu tươi rất rõ ràng.
Hắn bị thương!
"Cha...."Bị thương không phải là điều mà Đinh Mỹ Đình muốn thấy, trong hai người đàn ông này, nàng không thể thiếu đi một người nào.
Nhưng Đinh Ái Quốc đột nhiên khoát tay, rồi cười rất quái dị: "Tốt, tốt, tốt lắm..."Liên tiếp ba chữ tốt này, làm cho mọi người khó hiểu, vì sao lại kêu tốt, tốt cái gì?
Đinh Ái Quốc không giải thích, chỉ là ánh mắt đã thay đổi hẳn so với khi nãy, rất cẩn thận quan sát Tiêu Thu Phong, sau đó chỉ hỏi một câu kỳ quái: "Mỹ Đình, con thật sự thích hắn?"
Đinh Mỹ Đình không hiểu, nhưng chuyện đã không thể thay đổi, hắn đã muốn nghe, thì nàng cũng đành gật đầu trả lời: "Đúng vậy, cha!"
"Tốt, tốt lắm, từ hôm nay trở đi, cha sẽ không ngăn cản con nữa, nếu đây là hạnh phúc của con, cha sẽ chúc phúc cho con"
Những lời này, lại làm cho mọi người khó hiểu, nhưng Đinh Ái Quốc đã nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng mà, trước khi đi, hắn còn quay đầu lại, cười nói với Tiêu Thu Phong:"Tiểu tử, khá lắm, rất nhiều người đã cho cậu kiêu ngạo, tôi cũng sẽ như vậy"
Nhìn thân ảnh hào sảng của hắn biến mất ngoài cửa, Liễu Yên Hồng từ sau hai bức tường vững chắc chạy ra, không vui nói: "Người của Đinh gia thật kỳ quái, nhỏ thì thích làm vợ bé người khác không nói, người lớn thì lại khó hiểu, nói một câu mà không ai hiểu gì, không biết già rồi có trở nên kỳ quái như vậy không"
Lời nói của Đinh Ái Quốc, Tiêu Thu Phong có thể hiểu, có lẽ cũng giống như Long Thương Nùng Băng Liệt, bề ngoài thô lỗ, nhưng bên trong lại là một trí tuệ siêu việt, từ trên người hắn, vị Đinh tướng quân này đã lĩnh ngộ được rất nhiều thứ. Điểm này, hắn còn mạnh mẽ hơn so với Đinh Bản Quân, hoặc có lẽ, đây là thái độ của võ giả với võ gia, không cần dùng phương thức ngôn ngữ để biểu đạt!
Lời nói của Liễu Yên Hồng mang đầy vẻ ghen tuông, chỉ cần không điếc là có thể biết, vả lại ở đây chẳng ai bị điếc cả, nhưng Đinh Mỹ Đình lại không hề tức giận, chỉ giải thích: "Cha của em mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng ông ta là người tốt, đối với bất kỳ người nào đều dụng tâm mà bình phán, thật ra không kỳ quái, chỉ do chúng ta không hiểu mà thôi, nhưng em tin rằng, Tiêu đại ca có thể hiểu"
Hắn hiểu, nhưng khi tất cả ánh mắt tập trung lên người hắn, hẳn cũng chỉ cười cười, bởi vì hắn cũng không giải thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bất kể là như thế nào, chuyện của Đinh gia, hắn không muốn dính dáng, cao hứng nhất đương nhiên là Đinh Mỹ Đình rồi, bởi vì ngày thường trong nhà dù cha không có địa vị gì, nhưng nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh, có một số việc, chỉ cần ông ta quyết định, cho dù là Đinh Bản Quân cũng không ngăn cản được.
Nếu đã nói không ngăn cản nàng thích Tiêu Thu Phong, thì tuyệt đối sẽ không lật lọng, nhìn người đàn ông mình yêu trước mắt, Đinh Mỹ Đình có cảm giác rằng hai người đang từng bước đến gần nhau hơn, giống như Mộng Thanh Linh đã từng nói, vũ khí nguy hiểm nhất của con gái chính là ôn nhu, giống như là thuốc độc cực ngọt, cho dù là nguy hiểm, nhưng sẽ làm cho đàn ông khó lòng phòng bị.
Trận chiến này tuy rằng nhìn xem rất phấn khích, nhưng Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đều có chút hối tiếc, bởi vì bị Đinh Ái Quốc làm cho biến thành mơ màng, ngược lại, Lý Cường Binh và Thiết Trụ không một chút hối hận, bởi vì hai đại cao thủ chỉ vội vàng vài chiêu, nhưng bọn họ đã thu hoạch rất rất nhiều.
"Chuyện Chu gia, Long Tương đã muốn tiếp nhận, nếu tôi đoán không sai, quân đoàn Long gia nhất định sẽ phái cao thủ ra điều tra, tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng vẫn phải dặn dò mọi người cẩn thận"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng ra lệnh cho hai người, trong lòng cũng đã nghĩ ra được, ngọn lửa thứ ba nên đốt ở đâu, có lẽ phải đốt lên đầu nghĩa phụ này.
Tư Mã Lạc lại xong vào, mặt xanh lè không còn chút máu, nói: "Lão đại, ông già muốn mua nhà của mày lần trước đến, hình như lần này rất khẩn trương"
Chỉ sợ thiên hạ không loạn, đó là bản chất của Tư Mã Lạc, hắn cũng chẳng được tích sự gì, chỉ khua môi múa mép là giỏi, đương nhiên cũng thích xem náo nhiệt rồi.
Mới vào kinh vài ngày đã làm cho hắn xem mấy chục màn náo nhiệt, cho nên hắn đang chuẩn bị xem, người đàn ông này ứng phó với lão già ép bán kia như thế nào.
Không kêu ai ra mời bọn họ vào, Tiêu Thu Phong tự mình ra đón, có lẽ ông già đã gặp bác, và bác đã nói tất cả cho ông ta biết.
Quả thật không sai, lão già đến đây, không chỉ có ba người như lần trước, mà càng lúc đến càng nhiều người.
Mọi người tập trung ở đại sảnh, Liễu Yên Hồng nhìn những người này, khó chịu kêu lên: "Này, ông già, có phải thấy anh rể của tôi không bán, nên ông muốn đánh nhau phải không, đến đây, anh rể của tôi không sợ các người đâu!"
Xuất ra "chiến ý"nồng đậm như anh rể, xem ra Liễu Yên Hồng chuẩn bị gây rắc rối rồi.
Lúc ông già nhìn thấy Tiêu Thu Phong, quả thật đã không thể nhẫn nãi, thần thái có sự khác biệt rất lớn, hoặc cái khí thế này, phải gọi là kích động mới đúng.
Đinh Ái Quốc vừa mới đi thì Hoắc Phi Trữ lại đến, chẳng lẽ phong thủy của tòa nhà này thật sự kém như vậy sao?
"Thu Phong, thật sự là con sao?"Mở miệng đầu tiên không phải ông già, mà là một bà già, trong con mắt già nua của bà, đã xuất hiện nước mắt, cơ hồ không chút kháng cự, đã chảy dài trên mặt, Tiêu Thu Phong đoán không sai, bà già này, chính là bà nội của hắn, hai chữ này, hắn muốn kêu lên, nhưng vẫn nghẹn ngào nơi cổ họng, không cách nào đi ra.
"Này, các người là ai, bà ơi, sao bà lại khóc?"Liễu Yên Hồng kì quái hỏi, thấy những người này đến đây không phải gây chuyện, hơn nữa nhìn bộ dáng thương tâm của bà già, chua xót vô cùng, giống như là đã chịu đừng dày vò hơn hai mươi năm vậy.
Bà già lau nước mắt trên mặt, bật cười nói: "Nói cũng đúng, hôm nay là ngày vui của Hoắc gia, sao ta lại có thể khóc, Thu Phong, có phải đây là bạn gái của con không, tướng mạo thật xinh đẹp"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, Liễu Yên Hồng thì xấu hổ đỏ mặt, kêu lên: "Không phải, không phải, con mới không phải, con là em vợ của hắn, chị của con mới là vợ của hắn, không được hiểu lầm"
Lão già bước lại, nhìn Tiêu Thu Phong, mặt đầy khát vọng nói: "Thu Phong, sao con còn chưa gọi chúng ta một tiếng đi? Con có biết, ta đợi tiếng gọi này đã hơn bao nhiêu năm rồi không?"
Cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, Tiêu Thu Phong biết, có những thứ, vĩnh viễn không cách nào dứt bỏ được, hơn nữa, nhận người thân, quả thật là một chuyện rất vui mừng.
"Ông nội, bà nội..."
Lời này nói ra, tuy âm lượng không cao, nhưng mọi người đều trợn tròn hai mắt, đặc biệt là Liễu Yên Hồng, xém tí nữa đã té xĩu, hai người già này, tự nhiên lại là ông nội bà nội của hắn, lúc này đây, nàng thật muốn xĩu ghê.
Hai người già không quản sự kinh ngạc của mọi người, bà già đã bước nhanh lại, nắm chặt lấy tay của Tiêu Thu Phong, khó khăn kìm hãm những giọt nước mắt đang rơi.
Kích động không nói nên lời.
Hôm nay, đối với Hoắc gia mà nói, là một ngày rất đặc biệt, nhưng Tiêu Thu Phong không biết, trong lúc này, có một bí mật động trời, sắp vì hắn mà vạch trần.