Ngày hôm sau, Phong Chính tập đoạn mở tiệc vui như hội.
Tiêu Phong Thu từ tửu điếm của tập đoàn triệu tới hơn mấy chục đầu bếp, đồng thời cũng sai quản lý thực đường đi mua rất nhiều nguyên liệu để chế biến càng nhiều món ăn đặc sắt và mua rất nhiều rượu ngon. Lúc này công ty buôn bán tiền lời nhiều như vậy, coi như là có phúc cùng hưởng ^-^.
Dựa theo quy định, thì tại phòng ăn của công nhân không cho phép được uống rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Tiêu Phong Thu bị những công nhân hưng phấn quấy rầy không ít, ngay cả ưu nhã cao quý như Liễu Yên Nguyệt cũng bị công nhân bắt phải uống xong hai chén. Hôm nay nàng cũng không có trang điểm gì nhiều, nhưng những rạng mây đỏ ở trên khuôn mặt càng làm cho nàng thêm muôn phần ôn nhu kiều mị hơn, làm cho tất cả các nam công nhân nhìn thấy cũng có chút thất thần.
Buổi chiều là vũ hội, nhưng không có nghĩ được, tại lúc ăn cơm, Liễu Yên Nguyệt hưng phấn quá độ nên đã say, Tiêu Phong Thu cũng chỉ biết thiếu nợ bữa tiệc để dìu tiểu nữ nhân này, thêm một lần nữa đưa nàng về nhà.
Đôi mày liễu cong cong, cặp mắt thì mông lung, từ cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn kia lại không ngừng phát ra hơi rượu, càng khiến cho nàng mang theo một vẻ hấp dẫn khôn cùng. Tiêu Phong Thu nhẹ nhàng bật cửa sổ xe xuống, để có thể làm tán đi mùi rượu. Cũng may là hắn, nếu đổi lại là nam nhân khác nói không chùng giờ phút này lại muốn chiếm tiện nghi rồi.
Mặc dù không nhất định đề thương cỡi ngựa, nhưng là hôn nhẹ môi, sờ sờ bóp bóp vài chỗ vẫn là có thể a ^-^.
Càng chết người hơn nữa khi nữ nhân này lại không hề biết một chút nguy hiểm nào, tại lúc hắn đang lái xe, thì nữ nhân này lại hết lần này đến lần khác đều dựa vào hắn, làm cho Tiêu Phong Thu có xém chút phát điên, giẫm mạnh chân ga hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, loại hấp dẫn này cũng không nhất định là hắn có thể ngăn cản được.
Hoàn hảo, đến lúc về đến Liễu gia, nàng đã ngọt ngào chìm vào mộng đẹp, bộ dáng tinh khiết không nhiễm một chút bụi trần tựu giống như lúc trẻ con mới được sinh ra. Nữ nhân này thật đúng là một khối ngọc thạch xinh đẹp.
Xe còn không có hoàn toàn dừng lại, thì từ trong nhà Liễu gia chạy ra một người. Liễu Yên Hồng, tiểu muội của Liễu Yên Nguyệt, vừa thấy hắn đã vội trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, thật là tích cách của nữ đại học sinh a.
Nhìn bộ dáng, nàng chắc là nghe được báo cáo của bảo vệ, nghe được tỷ tỷ lại dĩ nhiên cùng phong lưu công tử ngồi cùng một xe, nàng không lo lắng sao chứ?
Thoáng cái cửa xe đã mở ra, nhìn bộ dáng ngủ xay bất tỉnh của tỷ tỷ, ánh mắt lo lắng đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, hướng về phía Tiêu Phong Thu quát:
- Sắc lang ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta?
Quay mặt về phía nam nhân này, nàng luôn luôn nghĩ đến những thới hư tật xấu trước kia của hắn.
- Này, tiểu di tử lễ phép một điểm có biết không, tỷ tỷ ngươi uống rượu say nên ta phải đưa hắn về, ta cũng không có làm gì hết a.
Không chỉ nói là đại mỹ nữ say rượu, coi như là lúc thanh tỉnh bò lên giường hắn, hắn cũng không nhất định là muốn nàng, Tiêu Phong Thu nghĩ thầm, ta dám sao chứ?
Liễu Yên Hồng giống như không tin tưởng, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi cuối đầu xuống kiểm tra một phen, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói:
- Tính ngươi thức thời, ngươi nên hiểu rằng ngươi và tỷ tỷ ta đã giải trừ hôn ước, nếu như ngươi dám chiếm tiện nghi của tỷ tỷ ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Còn khộng chờ Tiêu Phong Thu mở miệng, nàng đã kêu to:
- Ách thẩm, ngươi lại đây giúp một tay, đở tỷ tỷ ta vào phòng nghỉ ngơi nấu nước trà cho tỷ tỷ uống để thanh tỉnh lại một chút.
Một phụ nhân vóc người to béo vội vàng bước đến, từ trong xe đỡ Liễu Yên Nguyệt đi ra, nữ nhân này còn chưa thanh tỉnh nhưng đôi mắt đẹp lại mở ra một nữa, hướng về phía Tiêu Phong Thu gật gật đầu cười một chút.Tiêu Phong Thu nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt rời đi, đang chuẩn bị khởi động xe để rời đi. Thì nhìn thấy Tiểu nh đầu Liễu Yên hồng này lạnh lùng nhìn hắn, giống như đưa hắn rời xuống vực sâu ngàn trượng vậy. Hắn không thích những nữ nhân có tật xấu cứ lãnh băng mà nhìn người khác, đây cũng là một thói quen của hắn.
Nhưng Tiêu Phong Thu không biết, một trăm triệu tài chính của Liễu gia, trong đó có một nữa là của Liễu Yên Hồng.
- Chậm đã, ta có lời muốn nói cho ngươi biết rõ.
Liễu Yên Hồng chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha cho tên nam nhân này. Liền gọi to rồi vội vàng đi đến.
- Tiễu mỹ nữ, ta hôm nay chỉ làm một hời hộ hoa sứ giả ngươi sẽ không có ý kiến gì a!
Tiêu Phong Thu ngẳng đầu, bất đắc dĩ hỏi hắn khinh thường tiểu nữ nhân này, nhưng lại không muốn đắc tội. Nói như thế nào thì Liễu gia cùng Tiêu gia cùng chính là những người bạn tốt, dù thế nào cũng không thể không nể mặt a.
Liễu yên Hồng thanh âm lạnh như băng nói ra:
- Đứng đắn một chút, nhìn bộ dáng của ngươi giống như sói đội lốt người. Ta nói cho ngươi, ngươi không nên cứ quấn quýtt lấy tỷ tỷ ta. Lúc cho ngươi mượn một trăm triệu, chính là Liễu gia ta báo đáp ân huệ của Tiêu gia năm đó, hiện tại đã trả xong chúng ta cũng không nợ Tiêu gia các ngươi cái gì nữa.
Tiêu Phong Thu sửng sốt, làm người tốt cũng thật là khó khăn mà.
- Được rồi, nếu lần sau thấy tỷ tỷ ngươi uống rượu ta tuyệt đối sẽ không đưa tiễn nàng về nữa. Để cho nàng nằm trên xa lộ mà qua đêm cũng tốt.
Hắn thật sự là chẳng muốn cùng tiểu nha đầu này nói chuyện.
Tiểu nha đầu cũng không chịu một chút yếu thế, ngẳng đầu lên, cái mũi nhếch lên, nói:
- Không cần ngươi lo lắng, tỷ của ta không cần ngươi ân cần như vậy. Ngươi nghĩ rằng ta không biết. Ngươi chính là đã phải lòng tỷ tỷ ta, cho nên cố ý thay đồi chính mình, dung một phương thức khác để tỷ tỷ thích ngươi, ta nói cho ngươi biết ngươi nằm mơ đi.
Tiêu Phong Thu dở khóc dở cười, nha đầu kia không đi viết tiểu thuyết viễn tưởng quả là lãng phí như vậy mà củng tưởng tượng ra được.
- tỷ của ta là đại mỹ nữ có rất nhiều người theo đuổi, cũng không đến lượt ngươi đâu. Hừ..Ta nói cho ngươi biết, tỷ của ta đã nói qua nhiều lần, nàng chính là giả cho heo chứ cũng không thèm lấy ngươi. Nàng sẽ thích ngươi sao chứ? Ngươi có gặp qua người nào lại đi thích loại người vừa lười vừa xấu như heo chưa?
Mặc dù hắn cũng không phải nói la ngu ngốc, nhưng so với heo thì không phải vẫn tốt hơn sao chứ. Tiêu Phong Thu trong lòng buồn phiền nghĩ. Chẳng lẽ trong lòng Liễu Yên Nguyệt hình tượng của hắn thật sự kém như vậy sao chứ?
- Được rồi, nha đầu, bất quá ta nói cho ngươi biết ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không truy tỷ tỷ ngươi, sẽ không phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga để cho tỷ tỷ ngươi lấy ta. Như vậy được chưa, giờ ta đi được chưa.
Tức giận với loại nha đầu này, quả thực là không đáng.
Liễu Yên Hồng tới gần rồi càng gần, ép người tới nói:
- Người thề?
Tiêu Phong Thu cả kinh:
- Chuyện này còn muốn thề?
- Đương nhiên, nếu không ai biết lời ngươi nói chính là sự thật.
Phục nàng sát đất luôn rồi, Tiêu Phong Thu nhìn vẻ mặt chăm chú của tiểu nha đầu này, suy nghĩ trong một lát rồi nói:
- Được, ta thề nếu như tiểu thư liễu Yên Hồng xinh đẹp không có làm lão bà của ta, ta nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ của nàng làm lão bà của ta. Nếu như đi ngược lại lời thế, làm cho ta nhất định sẽ không có lão bà.
- Ngươi, bại hoại, nói lại.
Liễu Yên Hồng tức giận cực điểm, trên mặt lại xuất hiện những rạng mây đỏ, không chịu được đã kích. Đừng nói là làm vợ, nàng ngay cả bạn trai cũng không có, nghe xong lời này, làm sao có thể thừa nhận được chứ
.
- Nếu như ôn nhu xinh đẹp, vừa gặp đã yêu tiểu mỹ nữ Liễu Yên Hồng tiểu thư không có làm lão bà của ta, ta nhất định sẽ không lấy tỷ tỷ của nàng làm lão bà. Nêu như đi ngược lại lời thế, mấy đứa con của ta về sau sẽ không có tiểu JJ.
Tiêu Phong Thu nở nụ cười xấu xa nói:
- Lời thế này đã đủ nặng chưa.
- Ngươi, ngươi là vương bát đản, thật là làm tức chết ta ….
Liễu Yên Hồng không thể nào chịu nỗi nữa, xoay người bỏ chạy nhưng thanh âm vẫn truyền đến:
- Nhớ kỹ lời ngươi thế, nếu không sẽ không có tiểu JJ nga!
Lúc này mà vẫn không quên nhắc hở hắn, thật sự là bái phục. Tiêu Phong Thu trong long đáp:
- Quên nói cho ngươi, lão bà của ta sinh chính là nữ nhi, có tiểu JJ, lão tử mới không cần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn bộ dáng ngu ngốc của nha đầu kia có vẻ đáng yêu hơn tỷ tỷ nhiều.