Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 329: Âm mưu nổi lên

Hôm sau, Tiêu Thu Phong đã nhận được tin tức của Long Tương. Long Tương vô cùng nổi tiếng, lần này đến Thượng Hải dường như không che dấu hành tung. Hơn nữa bởi vì con trai Long Thiên Hành mất tích, nên ông rất giận. Mấy mệnh lệnh được ban ra, khiến cho Thượng Hải lại thêm náo động.

Ngay cả Triệu Quang Bình là tư lệnh quân khu Đông Nam cũng không dám nhận mũi nhọn, khi nhận được lệnh cũng phải phái ra rất nhiều binh lực, gần như bao vây cả Thượng Hải.

Tiêu Thu Phong không ra mặt, nhưng cẩn thận chú ý tình thế phát triển. Trong vòng một ngày, Thượng Hải đã biến đổi, uy vọng và quyền lực của Long Tương đúng là không bình thường.

Ông ta không hổ được xưng là Long, có lực lượng bài sơn đảo hải.

Chẳng qua có chút kỳ lạ, Đinh lão giống như mất tích vậy. Ngay cả ba cao thủ Long Tổ cũng mất tích, điện thoại không được, cũng không có bất cứ tin tức gì truyền đến. Thượng Hải bởi vì Long Tương đi tìm con trai nên sắp có giông bão diễn ra.

"Tướng quân có hành động lớn như vậy hình như có hơi quá. Long Thiên Hành mất tích hình như làm ông ta mất lý trí" Vũ nói mang theo vài phần khí hiểu. Người ta là tướng quân, là một người mà nàng kính trọng. Nếu như không phải chuyện của Tiêu Thu Phong, nàng cũng không nghĩ ông ta là kẻ chủ mưu đứng phía sau.

Tiêu Thu Phong cũng không tin, Long Tương hơn nửa đời trải qua mưa gió, có việc gì chưa trải qua chứ. Không thể nào vì con trai mất tích mà trở nên như vậy. Trong đầu ông ta rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì?

"Phượng Hề, báo tin cho vị quản gia kia, nói địa điểm văn phòng của nước M cho bọn họ" Nếu Long Tương đã tới, như vậy hắn nhúng tay vào là thừa. Cung cấp tin tức là đủ rồi, hơn nữa hắn muốn xem Long Tương sẽ làm gì.

Phượng Hề gật đầu, tin tức lập tức được truyền đến cho Nhị thúc. Đương nhiên cũng rất nhanh được truyền đến cho Long Tương. Buổi chiều hôm đó văn phòng này của nước M bị người mạnh mẽ phá hủy. Hai mươi sáu nhân viên, ngoại trừ mười hai người ra ngoài công tác, còn lại mười bốn người đều bị giết.

Nhìn tư liệu trong tay, Tiêu Thu Phong cũng có chút kinh ngạc. Không cần hỏi việc này do nghĩa phụ Long Tương làm, hơn nữa còn chém tận giết tuyệt, không lưu hậu hoạn. Nhìn hiện trường đẫm máu đó làm cho người ta có thể cảm nhận vô cùng tàn khốc.

Nhưng Long Thiên Hành lại không có ở đó, mặc dù giết chóc bạo lực như vậy nhưng vẫn không làm cho ai sợ hãi. Hơn nữa sau đó Phượng Hề nhận được tin tức nghe nói Long Tương đã nhận được thư mật, bắt đầu tiến hành đàm phán với kẻ bắt cóc. Có lẽ mục đích của những người đó khi bắt Long Thiên Hành chính là như vậy.

Uy hiếp Long Tương, làm việc cho bọn họ.

Sau chuyện đó, người của Long Tương bắt đầu đặc biệt tìm tòi, tìm khắp cả Đông Nam. Đông Nam trong mắt bọn họ không chỗ nào không thể đi vào. Bất cứ nơi nào bị nghi ngờ, lúc nào cũng có thể bị lục soát. Ngay cả văn phòng của cục trưởng Tôn Khánh Dục cũng không ngoại lệ.


Điều này làm ông tức giận nhưng không làm gì được. Quân đội làm việc vốn không cần lý do. Huống hồ là lệnh của Long Tương, dù cho phá hủy cả cục cảnh sát, ông cũng không làm gì được. Bởi vì Đinh lão không có ở đây, ngay cả Triệu Quang Bình cũng phải nghe lệnh làm việc. Chỉ có chút kỳ quái, vào lúc quan trọng thế này mà người có thể ra mặt lại không thấy đâu.

Đông Nam vì sự mất tích của con trai Long Tương nên không được bình yên.

"Ông xã, em thấy Long Tương làm như vậy không giống là tìm con, hình như là..." Phượng Hề lúc suy nghĩ mang theo vài phần lo lắng. Nhiều nhân vật lớn tập trung ở Đông Nam, thật sự ảnh hưởng đến sự an toàn của Tiêu gia. Càng quan trọng hơn là nàng không có cách nào thấy rõ chân tướng, không biết bọn họ muốn làm gì?

Tiêu Thu Phong cười nói: "Em là nói ông ta tìm hành tung của Số một hả. Đây đúng là lý do tốt nhất. Có lẽ sự mất tích của Long Thiên Hành chỉ là được vẽ ra. Ngay cả chúng ta cũng là một quân cờ bị lợi dụng"

Vũ lo lắng hỏi: "Ông xã, anh nói Long Tương thực sự có mưu đồ, tất cả chỉ là một âm mưu. Đông Nam náo loạn như vậy, anh không làm gì sao?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ: "Anh bây giờ có thể làm được gì. Ông ta muốn làm thế nào thì tùy, dù sao tổn thất cũng không phải là anh. Bây giờ có người còn sốt ruột hơn chúng ta, các em yên tâm"

Phượng Hề hơi thả lỏng, gật đầu cười nói: "Ông xã, anh nói không sai. Đúng thế, bây giờ có người còn khẩn trương, lo lắng hơn chúng ta"

"Ông xã, mẹ bảo em gọi anh xuống dưới. Trong nhà có khách tới" Theo giọng nói người đi vào không phải Liễu Yên Nguyệt mà là Thiên Nhan Duyệt. Bỏ đi vầng hào quang, nàng rất mềm mại, ngoan hiền, giống như người vợ trẻ động lòng người nhất, vô cùng quan tâm đến Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Thu Phong cười nói: "Mấy ngày nay quá nhiều khách. Đi nào, xem xem lần này là khách gì" Mà tay đã ôm eo Thiên Nhan Duyệt, thân thể mềm mại thơm tho đã bị ôm lấy.

Mặc dù tình yêu giao hòa không phải một hai ngày, nhưng sự ngượng ngùng của phụ nữ vẫn không thể kìm nổi. Lúc này trước mặt hai chị bị Tiêu Thu Phong chiếm tiện nghi như vậy, nàng vẫn thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn người.

Xuống dưới thấy lão già kia, Tiêu Thu Phong cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì hắn vừa nãy đã nói, Đông Nam trở nên hỗn loạn có người còn sốt ruột hơn hắn, lão già trước mặt này chính là như vậy.

"A, đúng là khách quý. Đinh lão sao lại rảnh rỗi đến Tiêu gia vậy" Tiêu Thu Phong khách sáo nói: "Yên Nguyệt, bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, hôm nay có khách quý, không thể chậm trễ"


Biểu hiện này của Tiêu Thu Phong, có mấy người không nhịn nổi mà ôm miệng cười. Đinh Bổn Quân có chút xấu hổ. Lần này ông ta đến đây là có chuyện muốn nhớ, cũng không phải là rảnh nên đến Tiêu gia làm khác. Mặc dù không rõ ý của Số một, nhưng thủ trưởng nói là phải nghe, cho nên Đinh Bổn Quân mới mất tích liền mấy hôm.

"Thu Phong, Đinh lão lần này đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn với mày, mày xem..." Dạ Ưng mở miệng, coi như giải vây cho thủ trưởng. Dù nói như thế nào, ông ta cũng là cấp trên của Long Tổ.

Tiêu Thu Phong ngồi xuống, nhận chén trà mà Thiên Nhan Duyệt đưa cho, thoải mái uống một ngụm, rồi nói: "Đinh lão, có việc cứ phân phó là được mà. Đúng rồi, tôi quên mất, ân tình của ông, tôi đã trả lại. Giữa chúng ta cần phải rõ ràng. Bây giờ có việc cần tôi làm, phải có thù lao"

Đinh Bổn Quân rất tức, thằng ranh này có phải biết mình có việc muốn nhờ nên cố ý trêu mình.

"Thu Phong, cậu thấy đó, thời gian này Đông Nam rất hỗn loạn, cuộc sống của cậu cũng không tốt phải không?" Cố ý dùng lời nói này là muốn cho Tiêu Thu Phong tức giận, sau đó nói chuyện sẽ dễ hơn nhiều. Chỉ đáng tiếc, Tiêu Thu Phong lại không tỏ vẻ gì hết.

"Không thoải má? Đinh lão nghĩ sai rồi. Thời gian gần đây tôi sống rất được, có người đẹp làm bạn, kiếm được tiền, cuộc sống này đã rất hạnh phúc. Hơn nữa tôi còn hy vọng cuộc sống này tiếp tục như vậy" Cho dù là Long Tương làm cho Đông Nam như thế nào, người bị thiệt cũng không phải là hắn.

Thấy Tiêu Thu Phong không mắc câu, Đinh Bổn Quân không thể làm gì khác hơn là nghiêm chỉnh nói: "Thu Phong, có chuyện chúng ta không tiện ra mặt. Cho nên hy vọng cậu có thể giúp đỡ. Đương nhiên chỉ cần hoàn thành, sẽ không thiếu phần cậu"

Cái khác không nói, chỉ có thể cho chỗ tốt. Tiêu Thu Phong quá cường đại nhưng lại có bản tính của con buôn, thực sự làm Đinh Bổn Quân bất đắc dĩ. Chưa bao giờ Tiêu Thu Phong làm chuyện gì mà không có lợi cả.

Tiêu Thu Phong cười hài lòng: "Chuyện có lợi đương nhiên có thể thương lượng. Đinh lão, ông nói trước đi"

Đinh Bổn Quân không lập tức mở miệng, mà nhìn xung quanh một chút, hình như muốn giữ bí mật. Tiêu Thu Phong thấy, nói: "Ông yên tâm, mọi người ở đây đều có thể tin, các nàng đều là người Tiêu gia"

Đinh Bổn Quân cười cười, nhìn Vũ một cái đầy thâm ý, nói: "Thu Phong, xem ra cậu không chỉ có thân thủ cường đại, khả năng tán gái cũng đứng đầu thiên hạ. Ngay cả Vũ cũng biến thành người Tiêu gia, không ngờ được anh bạn trẻ lại có bản lĩnh như vậy"

Vũ dịu dàng đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, nàng đặt tay ngọc lên vai hắn, không hề che dấu nói: "Không có biện pháp, Thu Phong thực sự quá ưu tú. Ngoại trừ anh ấy, tôi không thấy mình thích ai hết. Nên trở thành người Tiêu gia là sự lựa chọn duy nhất"

"Không biết Thu Phong định xử lý Triệu Nhược Thần như thế nào?" Lão già này chuyện gì khác không nói, lúc này lại nhắc đến Triệu Nhược Thần. Chuyện này Tiêu Thu Phong chưa nói với các nàng.

Vũ vừa nghe, hứng thú hỏi: "Đinh lão, Triệu Nhược Thần mà ông nói có phải là con gái của Triệu Quang Bình, Triệu gia Đông Nam?"

Thấy Đinh Bổn Quân gật đầu, Vũ nhìn vào Thiết Trụ, có chút ghen tuông nói: "Thu Phong, anh không phải từng nói qua là có quan hệ gì với Nhược Thần mà. Không đúng, năm đó khi Nhược Thần ở Thượng Hải, em ấy hận anh chết đi được. Hai người có quan hệ từ bao giờ?"

Thiên Nhan Duyệt từ trong bếp đi ra, còn chưa nghe rõ là chuyện gì đã vội vàng nói: "Chị Vũ, ông xã có phải lại tìm người phụ nữ nữa hay không. Anh ấy, đúng là không chịu yên, có chúng ta mà còn thấy chưa đủ. Anh ấy còn muốn tìm bao nhiêu người nữa?"