"Ông xã, anh thật sự có bản lĩnh, đêm hôm khuya khoắc thế này, anh có thể mang một cô gái xinh đẹp như vậy trở về, quả nhiên không hổ danh là phong lưu thiếu gia"Cắn răng, mắt nhìn chằm chằm Trác Ngưng Tuyết, Liễu Yên Nguyệt mang theo vài phần buồn bực, mặc dù nàng không quan tâm, nhưng gặp phải chuyện này, không người phụ nữ nào mà không tức giận.
Phượng Hề thì không giống như vậy, mắt nhìn chăm chú người con gái xinh đẹp kia, đột nhiên bước lại gần hỏi: "Tiểu thư, tựa hồ như chúng ta đã gặp nhau?"
Trác Ngưng Tuyết cũng không nhận ra Phượng Hề, lắc đầu nói: "Xin lỗi, chúng ta chưa từng gặp nhau"
Tiếp theo nhìn Liễu Yên Nguyệt, cười ngọt ngào, đưa tay lên chỉ: "Nếu em đoán không sai, đây chính là Bách Hợp Liễu Yên Nguyệt, em đã nghe chị Thu Nhã nhắc đến. Xin chào, em là Trác Ngưng Tuyết, vài năm trước có người gọi em là Tulip"
"Quả nhiên là cô, Trác tiểu thư, đêm khuya thế này cô đến Tiêu gia làm gì?"Phượng Hề bây giờ cũng nhớ đến phần tư liệu kia, nhìn Tiêu Thu Phong gật đầu với nàng, tin tưởng lời nói của người con gái này, chính là Tulip.
Đông Nam tam hoa, Bách Hợp đã thành vợ Tiêu gia, Hoa Hồng thì có quan hệ mờ ái với Tiêu Thu Phong, mà bây giờ Tulip cũng tự mình đến cửa. Phượng Hề thật không ngờ, nhân vật trong truyền thuyết, tất cả lại tập trung tại đây.
Trên lầu lại truyền đến tiếng chân, mang dép lê, mắt còn chưa tỉnh ngủ, Thiên Nhan Duyệt lười biếng lê xuống, ngay cả nhìn cũng không có, mở miệng nói: "Các chị, xảy ra chuyện gì vậy? Đã trễ thế này mà không ngủ, làm cho em bị đánh thức luôn"
Điền Phù lập tức kêu lên: "Tiểu Duyệt, con đến đúng lúc lắm, có bạn đến thăm nè"
"Bạn của con?"Thiên Nhan Duyệt là một siêu sao, người quen đương nhiên rất nhiều, nhưng nàng quen lại thì rất ít, thậm chí ngay cả bạn cũng không nhiều.
Nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt, tâm tình Trác Ngưng Tuyết rốt cục đã thả lỏng, nhìn thấy người quen, thì vấn đề an toàn đã không cần lo. Thiên Nhan Duyệt, thật sự ở Tiêu gia, hơn nữa còn ở chung với vị hôn phu này.
"Nhan Duyệt, không nhớ chị sao..."
Thiên Nhan Duyệt mở to mắt, đột nhiên kêu lên: "Chị Tuyết Nhi, sao lại là chị? Không phải chị ở nước M sao? Sao lại chạy về đây, hơn nữa làm sao chị tìm được đến đây?"
Lộ ra một nụ cười khổ, Trác Ngưng Tuyết nói: "Nhan Duyệt, từ từ rồi nói. Đây là nhà của em phải không? Kiếm cái gì cho chị ăn đi, rồi cho chị mượn một bộ quần áo, ai, số chị thật là khổ"
"Mẹ, đây là chị Tuyết Nhi, hồi trước lúc diễn ở nước M, chị đã chiếu cố cho con. Trong nhà còn gì ăn không?"Thiên Nhan Duyệt vừa mở miệng, Điền Phù cũng yên lòng, thật không ngờ, con trai vô ý mang gái về nhà, lại là bạn của vợ.
"Có, có, mẹ lập tức đi chuẩn bị. Để cho Trác tiểu thư ăn đỡ đó""Mẹ, vậy làm phiền mẹ, chị Tuyết Nhi, vào phòng của em đi, rửa mặt chải đầu lại một chút, rồi xuống ăn. Chị Yên Nguyệt, chị Phượng Hề, các chị cứ ngủ trước đi, để em chiêu đãi chi Tuyết Nhi cho"
Trác Ngưng Tuyết gật đầu, nói: "Dạ, cảm ơn bá mẫu, đợi con thay đồ xong sẽ xuống ăn, con đói quá rồi..."
Phượng Hề cũng khoát tay nói: "Chúng ta cũng có hứng thú nghe chuyện của các em. Dù sao cũng không ngủ được rồi, mọi người tâm sự một chút đi!"
Tiêu Thu Phong thay áo ngủ xong, Trác Ngưng Tuyết đã ôm một bát cơm lớn, nhồi nhét vào miệng, mà bên cạnh, Thiên Nhan Duyệt đang chăm sóc cho nàng, còn hai cô chị kia thì đang ngồi nghe nàng nói về chuyện xưa"
Uống hết ly nước, Trác Ngưng Tuyết cuối cùng đã thỏa mãn, nói với Điền Phù: "Bá mẫu, cơm của người nấu quả thật rất ngon, khó trách chị Thu Nhã lúc nào cũng nói, tay nghề của người là số một. Chị ấy quả thật không lừa con"
"Tiểu Tuyết có thể nói rồi, tốt lắm, con cũng ăn no rồi, thanh niên các con cứ tiếp tục tán gẫu, mẹ không làm phiền nữa, về phòng ngủ trước, có gì sáng mai gặp lại!"Điền Phù cảm thấy rằng, bây giờ đã hết việc của bà, mở miệng nói đi ngủ, không bằng cứ nói là không cản trở nữa, để cho mọi người có không gian trò chuyện.
"Chị Tuyết Nhi, nói đi, vì sao chị đột nhiên quay về Thượng Hải vậy? Hơn nữa sao chật vật quá vậy?"Đây là điều mọi người muốn biết, nên Thiên Nhan Duyệt hỏi.
Trác Ngưng Tuyết đưa tay chỉ về hướng Tiêu Thu Phong, nói: "Đương nhiên đều là vì hắn, hành lý và điện thoại của chị, đều bị cướp cả rồi, chẳng qua trong lúc xui gặp may, gặp phải hắn, may là đã xem ảnh của hắn trước, không là tối nay chị thảm rồi"
Tiêu Thu Phong không lên tiếng, dù sao tối nay không gặp hắn, thì nàng vẫn có cao thủ bảo hộ, xem ra cũng có người chăm sóc cho nàng. Bất quá hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao một đứa con gái ngốc nghếch như vậy, bác lại cho đến Thượng Hải?
"Trác tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một câu, cô nói cô đến Thượng Hải vì ông xã của tôi, không biết có chuyện gì?"Liễu Yên Nguyệt mở miệng.
Trác Ngưng Tuyết nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: "Tiêu thiếu gia, anh nhất định có quen biết với cha nuôi của tôi, tôi muốn biết anh và cha nuôi của tôi có quan hệ gì?"
Thiên Nhan Duyệt hỏi: "Chị Tuyết Nhi, cha nuôi của chị là ai, có quan hệ gì với Tiêu đại ca?"
Tiêu Thu Phong giơ bàn tay lên, giật giật ngón tay, hỏi: "Cha nuôi của cô là nó?"
"Không sai, cha nuôi của tôi..."
Trác Ngưng Tuyết còn chưa nói xong, điện thoại trong túi Tiêu Thu Phong đã vang lên, quả nhiên là vừa kịp lúc, điện thoại của bác gọi đến.
"Tiểu Phong, quả nhiên là nhân duyên ngàn dặm, các con có thể gặp nhau, đây là thiên ý rồi, tốt lắm đưa điện thoại cho tiểu Tuyết, ta có vài lời muốn nói với nó"Tiêu Thu Phong không có cơ hội mơ miệng, bên trong điện thoại vang ra âm thanh rất vui mừng.
Nghe thuộc hạ báo cáo, lão già cũng kinh hãi, trên đời này cũng có chuyện trùng hợp vậy sao???? Nha đầu kia vừa xuống máy bay đã bị cướp, vốn định nhờ cơ hội này mà dạy dỗ nàng một chút kinh nghiệm sống, thật không ngờ nàng đã gặp mặt Tiêu Thu Phong, xem ra, đây là ý trời rồi.
"Trác tiểu thư, điện thoại của cô..."
Trác Ngưng Tuyết nghi hoặc tiếp điện thoại, cũng kinh hỉ kêu lên: "Cha nuôi, là người, làm sao biết con ở đây? Người xem, con đã gặp hắn, người nói cho con biết được không?"
Có một số việc, quả thật cần nói ra.
"Tiểu Tuyết, con nói con đã nhìn thấy được Thu Phong, có cảm giác gì, điều này rất quan trọng, con hiểu không?"
Trác Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Tiêu Thu Phong, ánh mắt trở nên kỳ quái, làm cho chúng nữ rất khó hiểu, nha đầu này quả thật rất thất lễ.
"Bộ dáng cũng không tệ, có da có xương, ừ, tính cách cũng được, mặc dù không kém cỏi giống như con tưởng tượng, nhưng không được tốt đẹp như chị Thu Nhã nói. Cái này, 60 điểm là miễn cưỡng lắm rồi"
Không biết lão già hỏi cái gì, mà Trác Ngưng Tuyết cứ vừa nhìn Tiêu Thu Phong vừa báo cáo với người nghe điện thoại, mà lúc nàng hình dung cùng với cho điểm, làm cho ba nàng dở khóc dở cười.
Nụ cười của người đàn ông này làm nàng thấy chán ghét, mà lúc gặp mặt, lại làm cho nàng không thoải mái, dù sao cũng không có gì đặc biệt. Nhưng ba nàng biết, người đàn ông này có mị lực làm say mê lòng người. Xem ra Trác Ngưng Tuyết đánh giá không sai, quả thật phải thừa nhận điểm này.
"Được rồi, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được, Tiểu Tuyểt, bây giờ cha nuôi nói cho con biết, đã đến lúc con thực hiện lời hứa của mình, ta đã nói sẽ tìm một người chồng cho con, mà người đàn ông trước mặt con, chính là người đó, rõ chưa?"
Gả cho ai không qua trọng, trong lòng Trác Ngưng Tuyết, cả đời này, nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến cho "Tiêu gia", để báo đáp lại ân tình của cha nuôi đối với nàng, nhưng mà... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Cha nuôi à, không được đâu. Người đàn ông này có rất nhiều vợ rồi, con sao có thể ở cùng với hắn được nữa. Mà cũng không phải người thứ ba, nói không chừng là người thứ năm, thứ sáu gì rồi..."
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh, làm cho Trác Ngưng Tuyết ngây người ra, sau đó vẻ buồn thảm xuất hiện trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Cha nuôi, con biết rồi, lời của người con nhất định sẽ nghe. Dạ, con sẽ làm theo lời của người"
Giờ phút này, Trác Ngưng Tuyết rốt cục đã biết người đàn ông này có quan hệ thế nào với cha nuôi, cũng biết gì sao cha nuôi không nói cho nàng biết trước, mà phải đợi đến khi gặp mặt hắn.
Nhớ lại những lời của cha nuôi nói: "Bí mật này, chỉ có người của Tiêu gia được biết, bây giờ con đã biết, thì phải trở thành người của Tiêu gia"
Đưa trả điện thoại, nhìn ba người đàn bà kia đang rất tò mò, Trác Ngưng Tuyết lại thản nhiên nói: "Thật ngại quá, cha nuôi vừa nói cho em biết, sau này em cũng sẽ làm vợ của Tiêu gia, cho nên, em chuẩn bị ở đây một thời gian, tin chắc mọi người sẽ không để tâm"
Ba nàng vừa nghe xong, không tin vào cái lổ tai của mình nữa, không biết cha nuôi của nàng là ai nữa, mà cách nói chuyện giống như là chủ nhân của Tiêu gia, chứ không phai là người tác chủ.