"" Thu Phong, Sơn Khẩu Minh không phải là do mày làm đó chứ "" Thực ra chuyện này đã không phải là bí mật. Nhưng tình huống cụ thể lại ko ai biết.
Cho nên Tư Mã Lạc đặt câu hỏi này cũng chỉ là suy đoán thôi. Tiêu Thu Phong không trực tiếp trả lời, mà hỏi: "" Đây là chuyện của thế giới ngầm, hẳn là không quan hệ với chính phủ ""
Tư Mã Lạc cười khổ: "" Cái gì mà không có vấn đề, cái gì là trắng đen. Lần này mày làm lớn rồi. Chỉ là do Nhật Bản không tìm được chứng cứ, nếu không sẽ đưa ra kháng nghị với Trung Quốc ""
Tiêu Thu Phong không ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "" Không quan hệ, tao cũng không ngại giết thêm mấy người nữa ""
Nếu như chính phủ Nhật Bản thực sự muốn quản, muốn giúp đỡ đám xã hội đen. Vậy sẽ cho bọn họ nếm thử hậu quả của việc bàn tay nhúng vào quá sâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thấy Tiêu Thu Phong có sát khí, Tư Mã Lạc lập tức trở nên nghiêm chỉnh: "" Thu Phong, mày đã làm cho Trung Quốc vẻ vang. Mọi người sao lại không giúp mày chứ. Mày không nên coi những người làm chính trị như tao làm kẻ thù. Thực ra mặc dù mặt hơi dày một chút nhưng trước lợi ích và vinh dự của quốc gia, chúng ta vẫn sẽ ủng hộ mày ""
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "" Đây mới giống lời của người ""
Tư Mã Lạc không hề tức giận, nhưng vẻ mặt lại không tốt: "" Nói thật ra, quốc gia muốn những người như mày. Những việc mày có thể làm cho quốc gia còn nhiều hơn bất cứ ai. Điểm này, rất nhiều người biết ""
"" Rất đáng tiếc, tao không muốn làm quan, tự do quen rồi "" Cũng từng là thành viên Long Tổ có thân phận cực cao, nhưng bây giờ Tiêu Thu Phong đã nhìn ra. Hắn thầm nghĩ chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. Đến Bắc Kinh không phải là vì tranh giành mà là vì ân oán, hắn không thể không kết thúc.
Tư Mã Lạc khẽ cười nói: "" Mọi người đều thay đổi. Nói không chừng có một ngày chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp. Đó là chuyện làm cho người ta mong đợi ""
Sáng hôm sau, Tiêu Thu Phong còn chưa dậy, Tư Mã Lạc đã gõ cửa tiến vào. Tư Mã Lạc mang đến cho hắn mấy tin tức. Thứ nhất đương nhiên Chánh Thái Huyền đã đến. Nhưng Thái Huyền đến không phải là vì đến gặp Tiêu Thu Phong mà là đến xem con trai Chánh Quân của ông ta.
Tin tức thứ hai chính là Chánh Quân đã tàn phế. Mặc dù Tiêu Thu Phong có ý buông tha cho hắn. Nhưng hắn lại quá tự cao tự đại. Hậu quả thế này đáng bị. Tiêu Thu Phong không nói gì, Tư Mã Lạc đã có chút nuối tiếc nói: "" Chánh Thái Huyền đã mang Chánh Quân về Seoul. Ông ta hình như không có ý gì cả. Kỳ lạ, chẳng lẽ bạn họ không cần lấy lại mặt mũi sao? ""
Tư Mã Lạc vốn định nhân cơ hội này mà phát uy. Nhưng thật không ngờ Chánh Thái Huyền lại không kèn không trống trở về. Điều này làm cho người ta rất ngạc nhiên Trước không nói đến vinh và tôn nghiêm của đất nước. Chỉ riêng chuyện con mình bị đánh đến tàn phế, mối thù này ít nhất cũng phải đòi lại.
Chẳng lẽ ông ta sợ? Tiêu Thu Phong không cho là như vậy. Nhưng giờ phút này hắn không nói gì thêm, chỉ lật chăn ra nói: "" Nếu Chánh Thái Huyền không cho cơ hội, vậy tao không có chuyện gì để làm. Được rồi, các người cứ trao đổi đi, tao phải ngủ thêm chút nữa. Không có việc gì đừng đánh thức tao ""
Chánh Thái Huyền đúng là hơi sợ. Nhưng những người hiểu biết thì có thể hiểu rằng đây là cẩn thận. Bởi vì Chánh Quân thất bại làm cho ông ta không thể lùi bước. Thể diện dù như thế nào cũng phải lấy lại. Nhưng ông ta có thể dùng một phương pháp khác.
Lúc Tiêu Thu Phong dậy đã là giữa trưa. Nghe thấy phòng bên cạnh không có tiếng nói tin rằng mấy chuyên gia đang trao đổi kinh nghiệm. Hình như chỉ có mình hắn là dư thừa.
Đang chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó, Tư Mã Lạc đã đẩy cửa vào. Lúc này trông hắn rất kinh hoàng. "" Đã xảy ra chuyện gì? "" Tiêu Thu Phong biết Chánh Thái Huyền sẽ không bỏ qua như vậy. Nhưng trông lúc này lại không nghĩ ra ông ta sẽ dùng biện pháp gì. Xem ra phiền toái đã đến. Bọn chúng đã dùng một thủ đoạn hèn hạ, đối phó với một người phụ nữ mềm yếu.
Bởi vì người phụ nữ này là người Trung Quốc Tiêu Thu Phong tức giận, thật sự tức giận. Vì người phụ nữ này chính Thiên Nhan Duyệt. "" Thu Phong, tên bổng tử ** đó, thật sự đáng giận. Không ngờ lại làm ra một chuyện như vậy. Mày nghĩ xem Thiên Nhan Duyệt có thực sự tự tử hay không ""
Âm mưu này đã dc tính toán nhiều ngày. Sự cường đại của Tiêu Thu Phong làm cho bọn họ sững sờ. Thiên Nhan Duyệt lưu diễn ở nước H ba tuần đã trở thành mục tiêu thứ nhất trong âm mưu của bọn họ.
Theo báo chí, Thiên Nhan Duyệt được xưng là siêu sao quốc tế bởi vì trốn lậu thuế ở nước H không ngờ đã hối lộ một quan chức, yêu cầu ông ta tha cho nàng một lần. Đây là chuyện được chú ý nhất trong thế giới giải trí.
Nhìn vẻ mặt háo sắc nhưng lại ra vẻ liêm chính của tên quan chức đó, không ngờ lại nói Thiên Nhan Duyệt muốn mê hoặc mình. Con mẹ nó, thật sự không ngờ bọn chúng lại có thể nghĩ ra chiêu này. Với thằng đầu heo này việc gì phải hối lộ. Một ánh mắt của Thiên Nhan Duyệt cũng đủ làm cho hắn ta quên hết mọi thứ.
"" Tao vừa nhận được điện thoại của đại sứ quán. Thiên Nhan Duyệt đã được bảo lãnh ra. Nhưng trước khi vụ án kết thúc, cô ấy không được phép rời khỏi nước H. Chẳng qua bọn chúng đã dùng chuyện này ảnh hưởng đến danh dự nước chúng ta. Cấp trên rất tức giận, chủ tịch đã ám chỉ chuyện này mày có thể toàn quyển xử lý. Dù cho dùng thủ đoạn gì cũng sẽ có người chịu trách nhiệm cho mày ""
Tiêu Thu Phong không muốn nghĩ nhiều, trong mắt hắn chỉ có một tia chết chóc lạnh lùng. Mặc dù không muốn nghĩ nhiều về Thiên Nhan Duyệt, nhưng trong lòng hắn vẫn thích nàng. Chuyện năm đó ở Hongkong đã chứng minh nàng là một người rất hồn nhiên. Một cô gái luôn phấn đấu vì ca hát, thật sự không nên bị như vậy.
"" Đi Seoul, ngay lập tức ….. ""
"" Được, tao cùng đi với mày. Con mẹ nó, còn giao lưu con mẹ gì. Tao đã gọi hết thành viên đoàn giao lưu về nước ""
Tiêu Thu Phong không còn tâm trạng mà để ý đến. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là nhanh gặp được Thiên Nhan Duyệt. Nàng nhất định đang rất cần người quan tâm và an ủi. Trước mắt hắn lại hiện lên cảnh Thiên Nhan Duyệt đang khóc. Mặc kệ là ai chỉ cần làm hại nàng đều phải chết.
Tư Mã Lạc cũng cảm nhận được sát khí đó. Hắn không hề sợ hãi mà có chút hưng phấn. Không biết vì sao, hắn thích cảm giác đó. Xem ra, chuyện này không làm lớn không được.
Đã có câu nói của cấp trên, với năng lực của Tiêu Thu Phong, có lẽ Seoul sẽ diễn lại tấm tuồng như khi Sơn Khẩu Minh bị hủy diệt Loại chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không thể làm hỏng. Không nói thêm một câu, cấp phó gọi điện thoại.
Hai người ngồi trên máy bay, chỉ một tiếng sau đã đến được Seoul/ Người của đại sứ quán đã ra đón. Nhìn vẻ mặt của những người này cũng không tốt lắm. Hôm nay có mấy ngàn tên H đến trước đại sứ quản biểu tình, chửi bới. Bọn họ đang phải thừa nhận sự sỉ vả đó.
"" Tư Mã tiên sinh, vừa nãy chúng tôi nhận được tin tức, có người phát ngôn nói muốn lấy mạng Thiên Nhan Duyệt. Nói đây là sự trừng phạt với cô ấy. Mặc dù có không ít người bảo vệ, nhưng cơn phẫn nộ của dân chúng làm cho chúng tôi gặp rất nhiều áp lực ""
Tư Mã Lạc liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cảm nhận sự lạnh lùng của hắn, phất tay nói: "" Không cần nói nữa, trước hết đi gặp Thiên Nhan Duyệt. Từ giờ trở đi, tất cả do chúng ta phụ trách ""
Ngồi trên xe của đại sứ quán, nửa giờ sau đã đi đến một khách sạn do người Trung Quốc mở ra. Xem ra chuyện này rất quan trọng nên ngay cả đại sứ quán cũng đến đây, vội vàng báo cáo tình huống cụ thể cho Tư Mã Lạc. Mà Tiêu Thu Phong đã đến phòng của Thiên Nhan Duyệt.
Thấy Tiêu Thu Phong, mấy người Tiểu Cầm, Tiểu Phương ….. đều rất mừng. Bọn họ vốn đang khẩn trương lúc này đã biến thành vui mừng, vui mừng ra mặt "" Tiêu thiếu gia, anh đã đến. Bọn em an tâm rồi. Thiên tiểu thư từ Lăng Thần về vẫn trốn ở trong phòng. Bọn em rất lo lắng cho cô ấy ""
Những người này đã bảo vệ Thiên Nhan Duyệt được gần năm. Mọi người có tình cảm rất tốt với nhau. Cho nên ngoại trừ trách nhiệm vệ sĩ, trong lòng bọn họ có thêm sự quan tâm dành cho bạn bè.
Tiêu Thu Phong gật đầu, tiến lên gõ cửa phòng Thiên Nhan Duyệt. Một tình cảm ấm áp từ từ tràn ngập trong phòng. Mặc dù rất nhiều lúc hắn muốn quên đi, nhưng Tiêu Thu Phong biết hắn rất nhớ cô bé này. Chẳng qua làm cho hắn vui mừng là cô bé này đã trưởng thành, đã kiên cường hơn.
Giờ phút này giọng nàng truyền ra từ trong phòng: "" Em không có việc gì, đừng làm phiền em. Em muốn nghỉ ngơi một chút ""
Tiêu Thu Phong rất hài lòng, cô gái như vậy mới đáng được hắn quan tâm. Không hề suy nghĩ, tay đã đặt lên cánh cửa đẩy một cái. Cánh cửa đã bị hé ra, một chiếc giường xuất hiện trước mặt.
Mà Thiên Nhan Duyệt đang nằm trên giường. Chỉ là giờ phút này nàng không còn tươi cười nữa, mà thay vào đó là vẻ u sầu, đau buồn, ủ khuất, cùng với sự mất mát