Tiêu Thu Phong chẳng thêm mắm muối gì vào, chỉ bê nguyên xi những chuyện phát sinh ở học viện Bắc Hải ra kể lại, mọi người trong Tiêu gia nghe xong đều cười nắc nẻ, chỉ có Liễu Yên Hồng là vô cùng tức giận, bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn, sặc mùi súng đạn.
"Thì ra chuyện là như vậy, Tiểu Hồng, làm bá mẫu giật mình, tiểu nha đầu này, lần nào cũng làm nũng cả, nói ra như vậy, không sợ làm cho người khác không chịu được" Điền Phù thở phào nhẹ nhõm, tới bây giờ mới biết được chuyện tình, con mình không chiếm tiện nghi của tiểu nha đầu này, ngược lại còn bị lợi dụng làm lá chắn phòng hộ nữa.
Phượng Hề cũng cười nói: "Tiểu Hồng, chuyện này cũng đâu có gì phải ngại, con gái mà, cần phải có con trai theo đuổi, như vậy mới tỏ ra mị lực được. Thật không chú ý đến, thì ra Tiểu Hồng nhà mình lại là hoa hậu giảng đường, tin chắc rằng có rất nhiều nam sinh theo đuổi em"
"Hừ, em không cần, những người đó, ngây thơ gần chết, bản thân họ còn lo chưa xong, vậy mà nói cái gì mà sẽ chăm lo cho em suốt đời, nói không biết ngượng miệng. Nếu em có bạn trai, nhất định phải là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đẹp trai hơn anh rể, lợi hại hơn anh rể, còn nữa, mắng không được trả lời, đánh không được đỡ, nếu không đạt được điều kiện đó thì miễn bàn"
Mọi người lần đầu tiên nghe tiểu nha đầu này tự biên tự diễn một cách vô đối như thế, thật không ngờ được, lòng nàng lại ghê gớm như vậy, yêu cầu cao như quỷ.
Liễu Yên Nguyệt cũng dở khóc dở cười, quát: "Tiểu Hồng, không được nói bậy như thế, đây là chuyện cả đời, chỉ cần một người đàn ông yêu thương mình, sống vui vẻ với nhau cả đời, như vậy là đủ rồi.
Lắm yêu cầu như vậy, ngược lại không tốt, tìm bạn trai không giống như tìm chồng, chị chỉ hy vọng người em tìm, là người có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho em, biết không?"
Nhìn thấy cô em gái mất lý trí, lại có khát vọng yêu đương vớ vẩn, Liễu Yên Nguyệt lo lắng vô cùng, những gì mình đã trải qua, không muốn để cho em gái phải đi vào con đường đó một lần nữa. Bây giờ nàng đã có một gia đình hạnh phúc, chỉ cần có thể làm cho em gái được vui vẻ theo, nàng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
"Chuyện đó thì có thể, nhưng có một chuyện phải nhất quyết, đó là hắn chỉ được yêu một mình em, không giống như anh rể, hoa tâm đại củ cải, nhìn thấy ai là yêu người đó, có chị còn chưa đủ, lại còn có thêm chị Vũ, bây giờ lại có cả chị Phượng, em nói nè, các chị mới thật sự là kẻ ngốc"
Liễu Yên Hồng thấy nếu anh rể của nàng không phong lưu thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt không khắp, thì có thể đem hắn ra làm mô hình bạn trai tương lai, nhưng cái loại phong lưu như vậy, làm cho lòng nàng cảm thấy không vui, và hơn hết là không xứng đáng với chị.
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt nhìn nhau, cười nhẹ nhàng, sau đó hai cặp mắt đẹp đều trừng về phía Tiêu Thu Phong, như muốn nói rằng: Anh thấy chưa, không phải là bọn em nói đâu, ngay cả Tiểu Hồng cũng nói anh phong lưu.
Riêng Phượng Hề lại thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Còn nữa mà, chờ khi mọi người biết được những người đàn bà của anh ấy bên ngoài, phỏng chừng sẽ mắng là đại sắc lang thôi. Nhưng mà, ai kêu mình lại lao đầu vào cái hố này, không tự kiềm chế được?
Liễu Yên Nguyệt cũng cười nói: "Tiểu Hồng, nếu em không phải là người trong cuộc, thì em sẽ không hiểu gì đâu. Chị bây giờ rất hạnh phúc, nếu có một ngày em thật sự thích một người rồi, thì em sẽ hiểu rằng những yêu cầu của phụ nữ, thật sự rất nhỏ"
"Giống như thiêu thân lao vào lửa, bị thiêu đốt trong tích tắc. Đối với chị mà nói, cuộc sống bây giờ đã là thiên đường. Em nhìn xem, những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên đường, có bao nhiêu người có thể hưởng thụ được sự hạnh phúc chân chính"
Liễu Yên Hồng muốn mở miệng phản bác, Liễu Yên Nguyệt lại nói tiếp: "Được rồi, không thảo luận chuyện này với Tiểu Hồng nữa, ý nghĩa của tình yêu, phải tự mình thấu hiểu. Chúng ta mà nói nhiều, cũng không tốt lắm. Tiểu Hồng, mặc kệ là như thế nào, chị cũng hy vọng em được vui sướng, cả đời hạnh phúc"
"Đương nhiên, em nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu không tìm được một người chồng thích hợp, vậy thì em sẽ ở với bá mẫu cả đời, mỗi ngày đều được ăn những món ăn do người nấu, cũng là thời gian em hạnh phúc nhất"
Liễu Yên Hồng lại lao vào lòng Điền Phù làm nũng, giống như một đứa bé sáu bảy tuổi, cần được người lớn yêu thương. Điền Phù bật cười, vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Được rồi, được rồi, bá mẫu lập tức đi dặn nhà bếp làm mấy món ăn ngon ngon, nhìn bộ dạng của con kia, chắc chắn là đói bụng rồi!"
Điền Phù đứng dậy, gọi Ngọc Thẩm, cùng nhau đi vào nhà bếp. Thật ra Tiêu gia cũng có đầu bếp riêng, hơn nữa tay nghề cũng rất cao, nhưng mà Điền Phù lại thích tự mình nấu, cho người mà những món ăn đặc sắc, mùi vị thơm ngát lòng người. Được chúng nữ khen không dứt miệng, cũng là lúc bà già này vui nhất.
Cho nên, bà cũng vui vẻ không ai bằng được. Liễu Yên Hồng duỗi người nằm dài trên ghế sa lôn, nhìn giống như một con mèo nhỏ rất đáng yêu, ngay cả giày cũng vứt sang một bên, thoải mái nói: "Trên đời này chỉ có bá mẫu là tốt với con nhất, ừm, anh rể xấu xa, sau này em sẽ không nói chuyện với anh nữa"
Hai người đàn bà cao quý tao nhã, nhưng chưa từng trước mặt người nào tùy tiện như vậy. Chỉ là bây giờ, không ai mở miệng nói cả, bởi vì trong lòng các nàng, Liễu Yên Hồng là một cô em gái đáng yêu và đáng thương nhất.
Ở Tiêu gia, cho phép nàng phóng túng. Điền Phù ra tay, mỗi lần nấu luôn làm ra những món ăn đặc sắc. Mà bảo bối được hai người già Tiêu gia cưng chiều nhất, Liễu Yên Hồng, đặc biệt vui vẻ, chưa người nào dám trách nàng vô lễ, chưa người nào dám nói nàng không biết phép tắc, chỉ có sự yêu thương vô tận, cho nên, chỉ cần không có việc gì, nàng đều thích ở lại đây.
"Tiểu Hồng, ăn từ từ thôi, có ai giành với con đâu, con ăn nhanh vậy làm gì?" Ở nhà, trừ Tiêu Thu Phong ra, mọi người đều ăn cơm rất từ tốn, nhã nhặn. Nhưng chỉ có Tiểu Hồng nhà ta là ăn như hổ đói, lấy đũa gắp không được, liền múc hết vào chén, thấy vậy, hai người lớn cảm thấy rất vui.
Liễu Yên Hồng một họng đồ ăn còn chưa nuốt, cũng đã trả lời: "Tại…..tại ở học viện cả tuần, thực sự là ăn không vô, con muốn về đây tẩm bổ lại chất dinh dưỡng cho cả tuần""Mẹ, mẹ thấy chưa, chiều nó riết hư, to xác như vậy mà rồi còn muốn tìm bạn trai, ai mà thấy nó như thế thì cũng bỏ chạy xách dép rồi"
Tiêu Viễn Hà cười nói: "Yên Nguyệt, không sao đâu, tích cách hồn nhiên ngây thơ vậy, không cần phải giả bộ, nếu quả thật thằng kia mà bỏ chạy, thì không có cũng được, Tiểu Hồng, ăn từ từ thôi, không đủ để bá mẫu làm thêm cho"
Đắc ý nhìn chị gái một cái, Liễu Yên Hồng càng ăn bạo hơn, làm cho Phượng Hề không nhịn được cười. Bữa cơm vui vẻ như vậy, chẳng phải là một hạnh phúc sao. "Đúng vậy, đồ ăn trong trường rất dở, khó trách Tiểu Hồng không mập lên nổi"
Điền Phù nói như đúng rồi. Tiêu Thu phong vuốt vuốt mồ hôi trên trán, cái gì mà không mập nổi, nếu mà mập được chắc chắn sẽ thành heo mất.
Phỏng chừng đến lúc đó không thằng nào đủ can đảm theo đuổi. "Tiểu Hồng, nếu đã như vậy, không bằng cứ ở nhà, dù sao từ đây đến học viện Bắc Hải cũng không xa lắm, mỗi ngày sáng con đi học, tan học về có thể về đây"
Điền Phù nói. Tiêu Viễn Hà cũng gật đầu tán thành: "Đúng, đúng, Tiểu Hồng, bá phụ mua cho con một chiếc xe, như vậy cũng tiện đi lại"
Trong nhà đã có hơn mười chiếc xe, mà còn muốn mua nữa sao? Tiêu Thu Phong và Liễu Yên Nguyệt muốn mở miệng, nhưng mà Liễu Yên Hồng đã lớn tiếng nói: "Tiêu bá phụ, người nói cũng đúng, nhưng mà không được, con đã muốn lái xe đi học từ lâu lắm rồi, nhưng mà chị không cho phép, hì hì ….. đành phải chịu khó đến sinh nhật năm hai mươi tuổi thôi"
Liễu yên Nguyệt chuẩn bị giáo huấn, nhưng đột nhiên nhớ đến, đúng rồi, sinh nhật hai mươi của tiểu nha đầu này rồi, từ lúc vào Tiêu gia, cứ lo làm việc, hình như đã có chút sơ sót, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với em gái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Ồ, hai mươi tuổi sao, Tiểu Hồng, bây giờ em cũng là người lớn rồi, muốn lễ vật gì, chị Phượng sẽ tặng cho em""Đúng vậy, bá mẫu cũng thế, chỉ cần Tiểu Hồng thích, bá mẫu sẽ mua cho con"
Liễu Yên Hồng nắm lấy hai tay, hưng phất vô cùng, những lần sinh nhật trước, chỉ có ba và chị gái tặng quà thôi, nhưng mà toàn là quà của con nít. Hôm nay, rốt cục có thể thay đổi không khí, nhìn nhiều người muốn mua lễ vật tặng như vậy, nàng suy nghĩ thật lâu, nhớ lại những khát vọng trước kia, nói ra một lần, dù sao bọn họ cũng không phải người nghèo.
"Này, anh rể, anh chuẩn bị tặng cái gì?" Tất cả mọi người đều mở miệng, chỉ trừ cái tên xấu xa kia chỉ lo ăn, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, hạ quyết tâm, nhất định phải báo thù một lần. Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, ngượng ngùng nói: "Tiểu Hồng, anh rể bây giờ nghèo lắm, Tiêu gia là của chị em, muốn cái gì, thì cứ tìm chị của em là được"
Im lặng, sau đó là tiếng cười, Liễu Yên Nguyệt là người đầu tiên không nhịn được cười, dí ngón tay vào trán hắn, nói: "Ông xã, không được nói như vậy, làm như người ta ngược đãi anh lắm vậy đó, chị Phượng nghe xong sẽ rất đau lòng đó"
Phượng Hề cũng cười nói: "Yên Nguyệt, không sao đâu, chị sẽ không bị anh ấy lừa đâu. Ở Tiêu gia, anh ấy là người giàu nhất mà, Tiểu Hồng, em cứ nói đi, chị không ý kiến đâu" Ba ngàn vạn cho một cái nhẫn, mà đùng một phát mua năm cái, loại người này mà nghèo ….. ai mà tin được!!!