Cả buổi chiều, Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục đều ở lại đánh bài đến tận khi ăn cơm tối xong mới thoải mái rời đi. Bọn họ dường như cũng bị không khí ấm áp và vui vẻ của Tiêu gia lây nhiễm. Giống như lời Tôn Khánh Dục nói vậy, ở đây rất thoải mái, cho nên muốn ở lâu thêm một chút.
Một ngày trôi qua, các nàng đều bận rộn. Hoàng Kim Thủy Thành bây giờ có Lâm Ngọc Hoàn phụ trách, ba nàng Thi Diễm hỗ trợ. Phượng Hề bắt tay vào kế hoạch mở rộng lên phía Bắc. Đối với nàng, Tiêu Thu Phong đương nhiên không có bí mật. Thậm chí ngay cả Sư Tông chưa nói với ai, Tiêu Thu Phong đã nói cho Phượng Hề biết.
Phượng Hề là người của hắn, cũng là người của Tiêu gia. Nàng phải biết, kẻ địch của Tiêu gia cường đại như thế nào.
Về phần bản thân Tiêu Thu Phong rất ít khi ra ngoài. Ngoại trừ mỗi ngày nghe một ít báo cáo, tất cả tinh lực của hắn đều để suy nghĩ. Chuyến đi đến Nhật Bản không chỉ diệt trừ được Sơn Khẩu Minh. Hắn cũng có rất nhiều cái lợi.
Khai phát võ phách làm cho hắn đánh thức thân thể này. Khí cường đại luân chuyển trong cơ thể dường như không thể kiềm chế. Sử dụng Long biến tam tuyệt cũng tiến thêm một bước.
Nếu như thể chất như lúc trước, Tiêu Thu Phong căn bản không chịu nổi sự bành trướng đột ngột này. Lúc này đương nhiên phải tĩnh tâm, từ từ dung hợp lực lượng cường đại này, làm cho mình từng bước một đề cao.
Đao Tâm lúc này chỉ cần phất tay là phát ra được, đúng là rất huyền diệu. Tiêu Thu Phong từ trong đó dẫn dắt ra ý cảnh hoàn toàn khác trước. Tâm đến đâu, ý đên đâu, lực lập tức được phát ra. Ngay cả hắn cũng hiểu được có chút ngoài ý muốn. Đặc biệt là sau đêm ân ái với Phượng Hề, cảm giác bốc hơi trong cơ thể đó còn mạnh hơn hẳn so với những gì Ngọc Hoàn mang tới. Lực lượng tiến triển cực nhanh, ngày đi ngàn dặm, một bước lên trời.
Rất nhiều điều trước kia không làm được, giờ đã có thể làm.
Một tháng sau, Tiêu Thu Phong cơ bản đã bình ổn xong những dị trạng trong cơ thể. Kình khí cuồn cuộn đã dung nhập vào trong Đan Điền. Trên mặt càng thêm bình thản, khí chất càng thêm nội liễm. Ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng không nhịn được mà kêu lên rằng hắn càng lúc càng tiêu sái phong độ.
Đây là một cảm giác, một cảm giác rất kỳ quái. Mặc dù Tiêu Thu Phong không biết mình rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì, nhưng lực lượng cường đại này rõ ràng đã tiến bộ. Bây giờ cho dù Bát Kỳ Đại Xà sống lại cũng không có gì phải lo lắng.
Đám Lý Cường Binh đã về. Ba mươi thần binh đã khác hẳn hai tháng trước. Ngay cả Thiết Trụ luôn luôn hung hãn cũng đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều. Tiêu Thu Phong nhìn thấy không khỏi vui mừng. Bọn họ thành thục hơn rất nhiều, tuy rằng đã thu liễm khí tức nhưng không thể nào giữ được thần thức của Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Không sai, đây mới là Thần Binh Chiến Đội mà hắn muốn.
"Tiêu thiếu gia, Tá Đằng Tinh Sinh đã tự sát, Sơn Khẩu Minh hoàn toàn giải tán. Theo Tiêu thiếu gia phân phó, chúng tôi đã quay về."
Lý Cường Binh tiến lên một bước, cao giọng báo cáo. Có lẽ do thực lực mạnh hơn, hắn càng cảm thấy mình kém hơn rất nhiều so với Tiêu Thu Phong. Sự hơn kém này cả đời cũng không thể nào đến gần được. Cho nên càng cung kính hơn trước kia.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, nhìn Thiết Trụ một cái, cười nói: "Thiết Trụ, anh cũng mạnh hơn không ít. Các anh cũng đều đã mạnh lên. Ừm, không tệ….."
"Sao, có muốn thử một chút không?"
Tiêu Thu Phong vừa nói xong, ba mươi người không một ai có chút động tâm. Những cuộc giết chóc trong hai tháng qua, bọn họ không nhớ rõ mình đã giết nao nhiêu người. Đến nỗi còn không muốn dùng đến đao. Chỉ dùng tay không nhưng lại nhanh hơn nhiều.
Nếu như là trước đây, Thiết Trụ nhất định lập tức xông lên, không nói một lời sẽ ra tay. Nhưng lần này hắn không như vậy. Mà từ từ đi tới trước, cung kính hành lễ nói: "Cảm ơn Tiêu thiếu gia đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập."
Mỗi lần đối chiêu với người đàn ông này, Thiết Trụ học được rất nhiều điều. Tiêu Thu Phong nói: "Vì làm anh nhớ kỹ, tôi sẽ không lưu tình. Lý Cường Binh, anh cũng đến đi. Thực ra tôi cũng muốn thử một lần. Tôi muốn biết trong khoảng thời gian qua, tôi đã đạt đến vô phong chi cảnh hay chưa?"
Vô phong chi cảnh chính là cảnh giới phía sau Tiên Thiên chi cảnh. Tiên thiên còn có thể tìm thấy, nhưng vô phong đã trở nên hỗn độn, không có một chút sơ hở.
Chẳng qua đối với Thần Binh chiến đội mà nói điều này vẫn rất xa lạ.
Lý Cường Binh nói: "Được."
Bọn họ đã đi theo Tiêu Thu Phong được hơn một năm. Nên rất hiểu lực lượng của người đàn ông này. Nhưng không ai biết nông sâu thế nào. Chẳng qua dù gặp phải khó khăn gì, hoặc kẻ thù nào, người đàn ông này cũng không hề ngã xuống.
Hai người đứng sóng vai nhau, như hai ngọn núi cao. Những đội viên khác đều biết Lý Cường Binh và Thiết Trụ là hai chiến binh cường đại nhất trong Thần binh chiến đội. Hai người bọn họ liên thủ tuyệt đối có thể đánh bại hai mươi tám người bọn họthiếu gia chính là Thần mà bọn họ không bao giờ dám mạo phạm.
Nếu như không phải Tiêu Thu Phong mở miệng nói, Lý Cường Binh và Thiết Trụ tuyệt đối không dám như thế này.
Tìm kiếm cao thủ mong tiến bộ, mà Tiêu thiếu gia chính là người mạnh nhất trên đời này. Đánh một trận thoải mái với Tiêu Thu Phong tuyệt đối là mong còn không được.
Lý Cường Binh không hề giữ lại, Thiết Trụ cũng vậy. Bọn họ vừa ra tay đã mang theo lực lượng khổng lồ cường đại, khí thế như vạn mã trùng kích, phá hủy mọi chướng ngại.
Khí thế vừa động, cuồng phong cuốn lên, thảm cỏ như bị đao khí cắt ngang mà bay lên, tràn ngập bầu trời Tiêu gia. Nhưng Tiêu Thu Phong không hề động, cành lá mặc dù bay tới nhưng không thể đến gần người mà chỉ có thể quanh quẩn toàn thân tạo thành những cơn sóng.
Thiết Trụ đến trước người Tiêu Thu Phong, nắm tay như sấm sét xuyên qua cơn cuồng phong cây cối. Nhìn khá chậm nhưng chit Tiêu Thu Phong ở bên trong mới biết nó nhanh như chớp, khí thế kinh người.
Quả nhiên là tiên thiên chi cảnh. Đối với sự tiến bộ của hai người, Tiêu Thu Phong rất hài lòng.
"Bịch" một tiếng, Tiêu Thu Phong không ngờ không hề động đậy. Một quyền đó đã đánh mạnh vào ngực hắn. Thiết Trụ biến sắc, một cỗ lực lượng không thể khống chế đã xuyên qua nắm tay quay đầu bắn lại, đẩy bay thân thể mạnh mẽ của hắn lui lại bảy bước
Lý Cường Binh cũng đã tới nơi, cả người nhảy lên cao. Bàn chân như một tảng đá từ bên trên rơi xuống, xuyên qua cuồng phong nhằm thẳng vào đầu Tiêu Thu Phong.
Thân hình Tiêu Thu Phong khẽ động, hai tay đột nhiên giơ lên. Một vầng sáng màu vàng từ từ hiện lên. Nhìn như rất chậm nhưng vừa lúc tiếp xúc với bàn chân. Một tay một chân va chạm với nhau, một chiêu là thôi. Nhưng đấu lực lượng như thế này chỉ có hai người bọn họ là hiểu.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Lý Cường Binh có thêm vài phần kinh ngạc. Hắn không những dùng hết toàn lực mà còn từ trên cao đánh xuống, có thể nói đã chiếm hết lợi thế. Nhưng Tiêu thiếu gia chỉ nhẹ nhàng dung một tay đã đánh lui hắn lại. Loại lực lượng này thật sự làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Thiết Trụ cũng đã đến bên cạnh hắn. Ở cạnh nhau nhiều ngày như vậy, tâm ý đã tương thông. Trong nháy mắt hai người chia làm hai phía trái phải, hai chân giơ lên nhanh như gió, trong nháy mắt đã tấn công cực nhanh. Cả người Tiêu Thu Phong không gió mà tự động, nhảy dựng lên trên không trung.
Thiết Trụ và Lý Cường Binh không hề buông tha, hai thân hình như mãnh hổ xuống núi cùng lao tới. Lạnh nhạt nói: "Các anh cẩn thận đó….." Vừa dứt câu, Tiêu Thu Phong đã lui người lại rồi như một sợi bông bắn ngược, hai tay hình thành một tư thế rất kỳ quái.
Hai vầng Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện, quang mang lóe lên, trong nháy mắt không một tiếng động bổ tới đầu hai người kia. Đây là Đao Tâm, hơn nữa không ngờ trong cùng một thời điểm mà phát ra hai đao. Đây là lực lượng mà Tiêu Thu Phong mới phát hiện. Trước kia phát ra cùng lắm chỉ một đao.
Nhưng bây giờ hai tay vung lên đã phát ra hai đao. Trước kia không thể nào sánh bằng bây giờ. "Phá….." Lý Cường Binh hét lên một tiếng lớn, hai quyền đột nhiên đánh ra, va chạm với làn đao khí kia. Tia lửa điện chói mắt lóe lên. Nhưng thân hình hắn đã lui về phía sau ba bước, run rẩy, khóe miệng trào ra một tia máu. Hắn cuối cùng không thể nào thừa nhận nổi Đao Tâm của thiếu gia.
Thiết Trụ rất thông minh, trong nháy mắt khi đao khí chém tới hắn đã lộn một vòng tránh khỏi đao khí. Khi đứng dậy thấy vẻ thảm thiết của Lý Cường binh. Hắn mới biết được thế này khó coi đến mức nào.. Nhưng quyết định của hắn rất đúng, lực lượng của Tiêu thiếu gia không phải là người có thể chống lại.
"Học mãi không ngừng. Bây giờ các anh đều biết mình trước kia nhỏ bé đến mức nào. Dù là bây giờ cũng không có tư cách kiêu ngạo. Ngoại trừ Tiểu Lục Tử, các anh đều về Trung Đông đi. Hy vọng một năm sau, các anh sẽ không còn như thế này nữa."
Thực ra Tiêu Thu Phong không để bọn họ trực tiếp về Trung Đông chính là muốn để cho bọn họ giữ vững niềm tin này. Mà trận chiến vừa nãy, Tiêu Thu Phong cảm thấy bọn họ vẫn còn quá yếu. "Tiêu thiếu gia, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng đề cao mình, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng.""Thần binh chiến đội không bao giờ làm Tiêu thiếu gia thất vọng."