Khi Tiêu Thu Phong đối mặt với Tá Đằng tiên sinh và bộ đội Ảnh Tử thì ở Thượng Hải cũng đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử.
Thiên võng của Phượng Hề quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay ngày đầu tiên đã tìm được tung tích của Đao. Nhưng lại còn biết được thuốc phiện từ Tam Giác Vàng đã sớm vận chuyển qua Ấn Độ, sang Châu Âu. Mà Bộ Xà chính là người bày ra hành động đó.
Đã tìm ra Đao. Hoặc là đến hôm nay Phượng Hề vẫn không rõ Tiêu Thu Phong và Đao có thù oán gì. Nhưng rất rõ ràng bọn họ không phải bạn bè. Hơn nữa hướng đi của Đao chính là Thượng Hải. Điều này càng làm cho Phượng Hề thêm lo lắng.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là thông báo cho Tiêu Thu Phong. Nhưng tin tức truyền về từ Hongkong nói cho nàng biết, lần này chỉ có thể dựa vào chính mình. Tiêu Thu Phong đang huyết chiến với Sơn Khẩu Minh, không thể nào phân thân.
Không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể cho phép người này tiến vào Thượng Hải trở thành mối uy hiếp của Tiêu thiếu gia. Trong lòng Phượng Hề tràn ngập sát khí.
Rất nhiều người đều nhận định Đao là một cao thủ. Nhưng chính Đao lại không cho rằng như vậy. Hắn vẫn luôn tin rằng, hắn là một trí giả, dựa vào đầu óc chứ không phải bằng tay.
Cho nên mặc dù Tiêu Thu Phong võ công cái thế. Nhưng hắn cũng không cho rằng Tiêu Thu Phong có bao nhiêu uy hiếp đối với mình. Năm đó Ảnh Tử lợi hại đến như vậy mà vẫn bị hắn tính kế, thành một con ma ở nơi hoang vu đó sao.
Hắn nhận được lệnh của sư môn là quay về phục mệnh. Nhưng hắn cũng không nghĩ có gì lớn. Đao Kiếm Môn truyền lưu đến hôm nay đã chỉ còn trên danh nghĩa. Hơn phân nửa cao thủ trong môn đã chia năm xẻ bảy, đều vì chủ của mình. Giống như hắn từ rất nhiều năm trước đã có chủ nhân.
Hắn không thuộc về Hắc Dạ, nhưng hắn và Hắc Dạ là bạn. Theo mệnh lệnh của chủ nhân, hắn mượn lực lượng của Hắc Dạ đối phó với một người. Nhưng thật không ngờ người này đã sớm là kẻ thù của Hắc Dạ. Nói Hắc Dạ giúp hắn, không bằng là hợp tác.
Mà người đó chính là Đông Nam Tiêu Thu Phong.
Trên người hắn dường như có gì đó quen thuộc của Ảnh Tử. Có lẽ vì lo lắng chuyện năm đó diễn ra, chủ nhân ra lệnh cần phải nghĩ mọi biện pháp phá hủy thế lực của Tiêu Thu Phong ở Đông Nam.
Lúc này bão lửa xuất phát từ tay Hà Hướng Nam. Đao không thể không thừa nhận sử dụng âm mưu thì người thanh niên đó rất có bản lĩnh. Đừng nhìn hắn suốt ngày cười nhưng lại giống như một mũi kim trong bông, làm cho người ta cảm thấy đau nhức thì lúc đó đã cận kề cái chết.
Hắc Dạ có được vương quốc kinh tế khổng lồ, đang âm thầm ủng hộ hắn. Nhưng thời gian trước trên thế giới xuất hiện một tập đoàn rất cường đại. Theo tình báo tuyệt mật, tập đoàn này được xưng là Long Đằng. chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã thôn tính được lợi nhuận hơn mười năm mà Hắc Dạ kiếm được.
Nếu không với sự khổng lồ của Hắc Dạ cũng không cần phải dùng đến thuốc phiện để tăng tài chính.
Thuốc phiện, vũ khí vốn là ngành buôn lậu lãi nhất trên thế giới. Mà bây giờ, lực lượng Hắc Dạ muốn đem hai ngành nghề kinh doanh này hình thành tập đoàn.
Tam Giác Vàng chỉ là bước đi đầu tiên. Điều này không quan hệ gì với hắn. Nhiệm vụ của Đao bây giờ là phá hủy Tiêu gia. Dù cho không giết được Tiêu Thu Phong cũng phải biến hắn thành chó nhà không tang, không chỗ dừng chân.
"Thủ lĩnh, chúng ta đã bị bao vây" Một tên tráng hán chạy đến trước mặt Đao, lạnh lùng bẩm báo.
Đao là một người đàn ông da trắng khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất bình thường. Ngoại trừ có chút mập mạp, hắn cũng không có điểm gì quá đặc biệt. Giống như một thanh đao được giấu kín. Từ bề ngoài thì căn bản không ai biết hắn chính là Đao. Một đao khách vô địch.
Đao ngẩn người, không ngờ có người tìm được vị trí của hắn, quả là không đơn giản, hỏi: "Là ai?"
"Lực lượng của Tiêu gia. Người cầm đầu là một phụ nữ tên Phượng Hề"
Đao cũng biết Phượng Hề thủ lĩnh của Thiên Võng. Đông Nam còn có người có thể tìm ra vị trí của hắn. Đáng tiếc nàng lại là người của Tiêu Thu Phong. Trên mặt Đao có chút nuối tiếc.
"Giết cô ta..." Đao không phải là một người đàn ông. Năm hai mươi tuổi khi rời khỏi sư môn, hắn đã không phải là đàn ông. Bởi vì tu luyện Tu La đao pháp, hắn đã trở nên điên cuồng. Cho nên hắn rất quý nhân tài, nhưng đối với phụ nữ hắn lại có vài phần căm hận.
Không thể có được nên hắn hận.
Tráng hán nhận lệnh nhưng chưa kịp đi ra đến cửa người đã bị đánh bay lại, bắn vào tường. đôi mắt đang trợn trừng, bị giết chết. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có tiếng cảnh báo. Trong mắt Đao chỉ có sự kinh hãi. Thần binh chiến đội hôm qua đã bị hắn đánh bại, người mạnh nhất cũng phải nghỉ ngơi ít nhất mười ngày. Nhưng thật không ngờ, Đông Nam ngoại trừ Tiêu Thu Phong vẫn còn có người cường đại như vậy.
"Ai?"
Từ từ có một người đi vào. Người này Tiêu Thu Phong rất quen thuộc. Hắn chính là đại quản gia của Phượng Hề.
Hai tay hắn để sau lưng giống như một lão già đi dạo trong công viên. Ngẩng đầu nhìn Đao một cái, sau đó lại cúi xuống, có chút thương tiếc nói: "Ngọc Địch, mày hẳn là biết tao. Tao đã tìm mày mười tám năm"
Mặt Đao hơi đổi, vội vàng kêu lên: "Đồ sư thúc..."
Đao Kiếm Môn đến đời Đao đã là đời thứ sáu. Mà Đồ sư thúc trước mặt chính là một trong ba đại cao thủ lợi hại nhất của đời thứ ba. Dù cho là Đao cũng không dám mạo phạm. Hắn đã mất tích mười tám năm, thật không ngờ vẫn còn sống.
"Sư thúc, người không nên hiểu lầm. Chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cháu không giết con gái chú, thật sự không mà"
Đó là một thảm kịch nhân gian. Vì hôm đó Đồ đã đợi suốt mười tám năm. Mười tám năm, hắn vì tìm được người sư điệt này nên hắn mới đến nương tựa Phượng gia. Chủ yếu là dựa vào tình báo của Phượng gia để tìm được Đao. Nhưng thật không ngờ Ngọc Địch năm đó lại là Đao nổi tiếng.
"Mày cho rằng tao có thể tin được mày sao?" Vợ bị người hiếp giết. Con gái mới hai tuổi bị người bóp cổ chết. Từ ngày đó Đồ đã không còn là Đồ. Hắn là một oan hồn muốn báo thù.
Mười tám năm qua, tất cả tình yêu của hắn đều dành cho Phượng Hề. Bởi vì Phượng Hề làm cho Đồ thấy được con gái của mình.
"Sư thúc, thật mà. Cháu không lừa chú. Chuyện đó là do Sư phụ cháu làm. Ông ta thấy sư thẩm trẻ tuổi xinh đẹp nên động tâm. Cháu...." Chưa nói hết câu ánh đao đã lóe lên. Đao đã ra tay.
Biết sư thúc có võ công cực cao, hắn cũng chỉ có thể đánh lén.
Máu bắn ra, tay của Đồ đã bị thương. Mặc Đồ càng lạnh hơn, càng đau lòng.
"Ngọc Địch, mày vẫn như vậy, vẫn hèn hạ vô sỉ như thế"
"Sư thúc, không phải cháu hèn hạ vô sỉ, mà ông đã già. Có một số việc ông thật sự không nên nhắc lại. Chẳng qua sư thẩm tuyệt thật. Đó là người phụ nữ cuối cùng mà tôi đã chơi"
Đó vốn là một người phụ nữ thiếu thốn tình cảm. Đồ luyện võ đến si mê, ít quan tâm đến vợ. Điều này làm cho Ngọc Địch có cơ hội lấy lòng. Nhưng ai ngờ được hắn lại có lòng lang dạ sói. Cho dù không hài lòng với chồng nhưng nàng không nghĩ đến sự phản bội. Cho nên khiến cho Ngọc Địch tức tối.
Từ dụ dỗ biến thành hiếp giết. Thậm chí ngay cả đứa trẻ trên giường cũng không bỏ qua. Sau khi giết chết hắn liền rời bỏ sư môn. Đến tận bây giờ, trong sư môn vẫn không có ai biết được nguyên nhân thực sự.
Bởi vì có hai người biết được chuyện này đã đi mà không bao giờ trở lại. Chuyện xấu hổ như vậy, Đồ sao còn có thể ở lại Đao Kiếm Môn chứ.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Hôm nay rốt cuộc làm cho hắn tìm được Đao.
Nói thì dài dòng, tay Đồ mặc dù bị thương nhưng khí thế không giảm. Khí tức lạnh như băng bị chân kình cường đại thúc dục phát ra một cơn sóng.
Đao cũng không động nữa, tập trung tinh thần. Nhưng trong mắt hắn có ý châm biếm. Điều làm làm cho Đồ càng thêm điên cuồng.
Đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói đây là nỗi sỉ nhục của cuộc đời. Huống chi người là còn là sư điệt của hắn.
Võ học của Đao Kiếm Môn, bọn họ cùng học một môn. Đao chạm đao, kiếm chạm kiếm. Mười tám năm qua hai người gần như thế cùng lực địch. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Sư thúc, thì ra ông lại là người như vậy, thật sự làm sư điệt thất vọng. Nếu như sư thẩm dưới cửu tuyền biết được, nhất định sẽ hối hận vì lúc trước đã theo ông"
Đao trong tay hắn khẽ đổi. Đao khí Tu La diệt tuyệt mà Đao Kiếm Môn cấm tu luyện như một luồng khí băng hàn chợt xuất hiện. Đồ biến sắc.
"Tu La đao"
Đao hét lên: "Không sai. Sư thúc, ông hãy xem thế nào mới là Tu La đao pháp"
Tu La đao pháp là gì.
Độc ác, tàn nhẫn, đao đao trí mạng chính là Tu La đao. Đao pháp tu luyện để giết người.
Hai đao đều đâm vào người nhưng Đồ đã ngã xuống mà Ngọc Địch chỉ ôm vết thương bên hông, tức giận mắng: "Thì ra lão quỷ đã luyện đến cảnh giới hóa không. Cũng may lão tử luyện Tu La đao, nếu không thật đúng là không thể giết được lão"
Đao vung tay lên muốn chém Đồ đang ngã xuống thành hai đoạn. Ngoài cửa truyền đến tiếng súng, sau đó giọng nói của Phượng Hề truyền vào: "Nhanh, xông vào, giết hết"
Đao không kịp suy nghĩ, thân hình vừa động đã lao ra ngoài cửa sổ. Dù sao lão già đã chết, không cần phải phát tiết lên xác hắn mà mất mạng mình.
Chỉ cần chữa thương xong, những người này hắn sẽ thu thập từng tên một.