Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 214: Mâu thuẫn sơ hiện

"Triệu Nhược Thần báo danh!"Theo một tiếng nói, thân hình của Triệu Nhược Thần xuất hiện tại cửa, sau lưng nàng, là Dạ Ưng.

Dạ Ưng cũng không thuộc về Đặc Chiến Đại Đội, hắn thuộc về Long Tổ, chỉ được mượn qua, trong lúc không có nhiệm vụ, thuận tiện làm giáo quan.

Bởi vì hắn là cao thủ, cho nên Đinh Bổn Quân cũng rất khách khí với hắn.

"Vào đi!"Đinh Bổn Quân nói, hai người một trước một sau tiến vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đinh Bổn Quân chỉ liếc mắt nhìn Dạ Ưng một cái, rồi đặt sự chú ý lên người Triệu Nhược Thần, anh khí tú lệ cùng dung nhan kiều diễm, có sự lạnh lùng kiên nghị, đó là khí chất của quân nhân, nhưng sự lạnh lùng này, không nên có trên người của người phụ nữ.

Trong quân doanh đương nhiên cũng có không ít nữ binh, các nàng mặc dù được huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn không thiếu phần nhu tình, chỉ có một mình Triệu Nhược Thần này, tựa hồ như đối với bất kỳ kẻ nào, cũng lấy cách hành xử của quân nhân, chẳng phân biệt nam nữ.

"Lão thủ trưởng, ngay cả người cũng bị kinh động, thật xin lỗi, là Dạ Ưng thấ trách, chuyện này, cũng không trách được Triệu trợ giáo"Không có cách nào, trong lòng Dạ Ưng cười khổ, hắn là người thu dọn cục diện đã lâu, rốt cục thì cái gì đến cũng đã đến, nhưng con trai của Long Tương, ngay cả hắn cũng không dám đắc tội.

Đinh Bổn Quân không để ý, cũng không tỏ vẻ gì, vẻ mặt trầm mặc, nghiêm khắc hỏi: "Triệu Nhược Thần, cô có biết cô phạm cái gì không?"

"Báo cáo lão thủ trưởng, Nhược Thần không biết, xin lão thủ trưởng nói rõ, nếu như thật sự có sai, Nhược Thần nguyện tiếp nhân quân kỷ"Triệu Nhược Thần không cảm thấy mình có lỗi. Tên đáng ghét đó, thường đến làm phiền nàng, làm cho nàng không muốn tức giận cũng không được. Nàng không muốn đụng chạm với ai, chỉ cần một cuộc sóng an tĩnh, cũng không được.

"Cô thân là quân nhân, thế mà lại ẩu đả trong quân doanh, còn ra thể thống gì, huống chi lại là con trai của Long Tương, tội này càng nặng"

Sắc mặt Triệu Nhược Thần không đổi, lạnh lùng nói: "Nhược Thần thừa nhận là người ra tay trước, nếu lão thủ trưởng muốn xử trí theo quân luật, Nhược Thần cam tâm chịu phạt"

Không giống một người con gái, torng lòng Đinh Bổn Quân cảm thấy đáng tiếc, nhưng lão làm sao mà biết được, nổi khổ trong lòng người nữ binh xinh đẹp này.

"Lão thủ trưởng, xin người pháp ngoại khai ân, thật sự là gần đây có rất nhiều người đến quấy nhiệu Triệu trợ giúp, chuyện này tôi có thể làm chứng, đó không phải lỗi của nàng"

Dạ Ưng cuối cùng cũng phải mở miệng. Bây giờ, trong ngoài quân doanh đều có tin đồn, ngay cả Vũ cũng mập mờ hỏi hắn, có phải hắn thích Triệu Nhược Thần hay không, có trời đất chứng giám, hắn không dám làm vậy. Ôi, đành phải chờ thằng chết tiệt kia đến để đòi lại sự trong sạch.

Đinh Bổn Quân lặng lẽ thở dài, nói: "Triệu Nhược Thần, tâm tính của cô kiên định, quả thật là điển phạm của quân nhân. Nhưng cô có nghĩ rằng, mỗi lần cô gặp chuyện, sẽ có rất nhiều người lo cho cô, cô thấy không, Dạ Ưng lo lắng cho cô rất nhiều!"

Giờ phút này, ngay cả Đinh Bổn Quân cũng nhìn nhầm quan hệ của hai người. Dạ Ưng không phải là một người đàn ông bình thường, nếu đã nguyện ý vì người con gái này cầu tình, lão đương nhiên sẽ nể mặt, thuận tiện giúp cho hắn.


Nhưng mà, càng giúp thì càng rối.

Trên mặt của Triệu Nhược Thần không có sự thoải mái, trái lại, càng lạnh lùng hơn: "Cảm ơn lão thủ trưởng đã quan tâm, trên đời này đã không còn người quan tâm đến tôi"

Trái tim lạnh lùng này, ngay cả Đinh Bổn Quân cũng không nhìn thấy được một tia tình cảm ấm áp, một người con gái vì đau nên lạnh. Triệu gia mặc dù thất thế, nhưng cũng không nghèo túng, nhưng đứa con gái Triệu gia này, sao lại có một sự đau khổ bi thống trong tim thế này?

Vẻ mặt Dạ Ưng cũng xấu hổ, vội vàng giải thích: "Lão thủ trưởng hiểu lầm, tôi và Triệu trợ giáo cũng chỉ là bằng hữu, hoặc là chiến hữu thì thỏa đáng hơn"

Đinh Bổn Quân có chút bất mãn, quát: "Dạ Ưng, anh đã không còn trẻ, trước kia mọi người còn tưởng rằng anh theo đuổi Vu, nhưng thật không ngờ,nhiều năm trôi qua, anh vẫn cứ như vậy, thích thì thích, anh cứ giấu diếm, như vậy còn là đàn ông sao?

Trời ạ, lão thủ trưởng đúng là người tốt, chỉ là tốt không đúng chổ. Loại chuyện này, thật đúng là rắc rối, không muốn bị hiểu lầm cũng khó!

Đến lúc rồi, Dạ Ưng không thể không giải thích, nếu không thì tin đồn sẽ càng nhiều, bởi vì ngay cả lão thủ trưởng cũng nhận định như vậy, ngày mai không biết truyền đến đâu.

"Lão thủ trưởng, lòng tốt của người đã làm khổ tôi. Cũng tốt, nói thật cho người biết, tôi cũng chịu sự nhờ vả của một người bạn, thay hắn chiếu cố cho Triệu Nhược Thần, tôi xin người, đừng để những lời này truyền đến tai hắn, nếu để hắn biết, tức giận đánh tôi một trận, sau này tôi còn mặt mũi nào đi ra ngoài đường!"

Vài người sửng sốt, lão già cũng sửng sốt, bởi vì có người có thể đánh Dạ Ưng, còn Triệu Nhược Thần cũng sửng sốt, thì ra còn có người âm thầm chiếu cố mình.

Triệu Nhược Thần không phải kẻ ngu, từ lúc bắt đầu, còn tưởng vì thích mình nên Dạ Ưng mới chiếu cố, cho nên cố tình xa cách, nhưng trải qua một thời gian, vị giáo quan này vẫn không tỏ vẻ gì, làm cho nàng yên tâm.

Lão già còn chưa hỏi, Triệu Nhược Thần đã không giữ được ức chế, hỏi: "Là ai?"

Dạ Ưng bất đắc dĩ cười, nói: "Triệu trợ giáo, trong lòng cô cũng biết, ở Đông Nam ngoài hắn ra, còn ai vào đây? Ai kêu tôi nợ hắn làm gì, bất quá chiếu cố cô quả thật không phải chuyện dễ dàng, vốn chuyện này tôi muốn đi cầu cứu hắn, nhưng lão thủ trưởng đã ra mặt, giảm bớt đi phiền toái"

Đinh Bổn Quân cũng cả kinh, bởi vì nhắc đến Đông Nam, lão vô thức nhớ lại người đàn ông của Tiêu gia!

Vẫn giữ thái độ không thèm để ý, hỏi: "Thì ra là như vậy, Dạ Ưng, anh nói người kia, không phải họ Tiêu chứ?"

Ở Đông Nam, có thể có vài ngời đủ dũng khí đánh Dạ Ưng, Đinh Bổn Quân cũng chỉ thử dò xét.

Nhưng, những lời này vừa ra, Dạ Ưng biến sắc, nói: "Thì ra lão thủ trưởng đã sớm biết, người cần gì phải đùa giỡn với tôi, phải biết rằng, cuộc sống của tôi mỗi ngày đều không được tốt"


Triệu Nhược Thần thật sự không ngờ, cho dù cố gắng muốn quên người đàn ông này, nhưng lại có người nhắc đến hắn, sự lạnh lùng trong lòng chợt nổi lên tình cảm ấm áp, thì ra người này đã âm thầm chiếu cố nàng, thì ra trên đời vẫn có người quan tâm nàng.

Băng liền tan, một sự hồng nhuận êm ái chợt xuất hiện, Triệu Nhược Thần không chút khách khí mắng: "Thì ra là tên hỗn đản này, Dạ Ưng, anh nói cho hắn biết, Triệu Nhược Thần tôi, không cần kẻ nào chiếu cố"

Lời này nói ra, đương nhiên không ai tin, bởi vì sự lạnh lùng trên mặt nàng đã biến mất trong nháy mắt, Dạ Ưng và lão già đã nắm bắt được sự huyền diệu này, người nữ binh này, không phải quá lạnh lùng, mà chuyện xưa trong lòng, làm cho nàng khép cửa con tim, ngăn cản mọi tiếp xúc bên ngoài.

"Ba, Long Tương đến …"Đinh Ái Quốc tiến vào đầu tiên, mà ngoài cửa, đã xuất hiện một thân ảnh lăng nhiên uy vũ, áo choàng màu xanh phủ lên vóc người khôi ngô của ông, khí thế cuồng phách, không cần dò xét, chỉ cần bấy nhiêu đây, cũng đã có thể biết, ông là một cao thủ chính thức.

Đây là danh tướng nổi danh kinh thành … Long Tương.

Tuổi đã hơn năm mươi, nhưng trên mặt ông lại không tìm được dấu vết của năm tháng, đứng chung với Long Thiên Hành một chổ, bọn họ nhìn giống như anh em hơn là cha con.

Thân cao hai thước, ngay cả cánh cửa khi ông đi qua, tựa hồ cũng trở nên thấp bé.

Ông đi vào, hai mắt phát sáng,nhưng người đầu tiên mở miệng, không phải là ông, mà là người đàn ông sau lưng ông.

Đây là một người mập mạp, da đen, mang theo vài phần kiêu ngạo và bạo lệ, nhưng lúc nhìn thấy Triệu Nhược Thần, trên người mất đi vài phần lệ khí, trong mắt có nhiều tia ôn nhu hơn.

"Nhược Thần, có người khi dễ em, sao em lại không nói với anh, dù sao em cũng là vị hôn thê của anh mà!"

Nhìn giống y như một con gấu đen, đúng là đại thiếu gia của Hoàng gia, Hoàng Gia Minh.

Mặc dù đám hỏi này, do người lớn hai nhà định đoạt, nhưng khi thấy Triệu Nhược Thần lần đầu tiên, hắn đã say mê vẻ anh khí tú lệ của nàng.

Hoàng Gia Minh cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, có phần ghê gớm hơn, nhưng hắn không phải loại phong hoa tuyết nguyệt, có lẽ bởi vì duyên cớ này, nên khi phụ nữ dối trá muốn lên giường với hắn, hắn cũng không thấy hứng thú.

Cứ như vậy, hắn dùng toàn bộ tinh lực của mình để đề cao bản thân, nên các thế lực trẻ ở kinh thành cũng có phần của hắn.

Nghe thấy Long Thiên Hành muốn ăn trên tay của hắn, dùng thủ đoạn để cướp Triệu Nhược Thần, hắn vội vã đến đây, và đụng Long Tương ở cửa.

"Hoàng Gia Minh, xin anh chú ý ngôn từ, Triệu Nhược Thần tôi cho đến giờ vẫn chưa đáp ứng. Cho nên, giữa Triệu gia và Hoàng gia có minh ước gì, cũng không liên quan đến tôi, Triệu Nhược Thần tôi chỉ thuộc về chính tôi"

Sắc mặt Hoàng Gia Minh đại biến, nhưng tiếng vỗ tay đã vang lên.

Giờ phút này, một người như không tồn tại không mắt mọi người, đột ngột vỗ tay, Long Tương, là đại tướng nổi danh.

"Tốt, tốt lắm, quả nhiên không hổ danh là người con gái được Thiên Hành coi trọng, xem ra mắt của thằng con ta cũng chưa mù"

Thật không ngờ, chỉ một sự kiện nhỏ nhoi này, đã kinh động đến nhiều đại nhân vật như vậy, mà ngữ khí của Long Tương, cũng rất rõ ràng, muốn tham gia chuyện này.

Đinh Bổn Quân đã trầm tư …