Hai mắt lão Hầu, mang theo phần lạnh lùng, tràn ngập cẩn thận, cả đời ông chinh Nam chiến Bắc, thế giới cũng lưu lại dấu chân ông, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác bị áp bách.
Hơn nữa, người đàn ông trẻ tuổi này, làm cho ông cơ hồ không chút tin tưởng.
Từ đao khí hoàng bạch giao hòa, ông biết, đây là một đao chí cường. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sự khinh thị lúc trước lập tức biến mất. Người đàn ông này ít nhất đã có thể xưng là tuyệt đại cao thủ, cái khiến cho lão Hầu kinh hãi chính là, tiềm lực của hắn dường như vô hạn. Một chiêu rồi lại một chiêu, hắn càng trở nên mạnh hơn, vĩnh viễn không có giới hạn.
Một đao này, đã là đao phong thiên lý chí tôn!!!
Thân thể lão Hầu đứng thẳng, chân kình chi thương trong tay ông cũng đang tập trung lại. Thương động, không phải là mật vũ, mà một thương đi vào.
Lực lượng tiên thiên khí này đã siêu xuất, cảm giác rất thật, một thương không đủ làm loạn khí, vượt qua mật vũ chi thế, một tia bạch sắc lao thẳng đến, rồi chợt biến thành đỏ bừng, đầu thương sắc bén, cơ hồ như muốn đánh thủng lớp phòng ngự dày nhất.
Đao Thương lại chạm, đao như cuồng phong, ngọn thương màu đỏ đã đánh vào, sắc bén vô cùng. Cương khí hộ thân cường đại của Tiêu Thu Phong, đã bị thủng một lỗ, một dòng máu tươi đã từ miệng hắn phun ra.
Thân hình lùi về hơn mười bước, cơ hồ trong nháy mắt, mọi người cũng đã la hoảng lên. Ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng hét toáng lên, dù người đàn ông này chỉ coi nàng là một đứa em gái nhỏ, nhưng nàng vẫn nhất mực quan tâm.
Nhưng, thân hình của Tiêu Thu Phong đã lẳng lặng đứng lại, đây là lần đầu tiên hắn bị thương sau thời gian dài. Tỏa Hầu Thương của lão già, quả thật rất rất rất mạnh mẽ, so với Tá Đằng Tam Lang còn mạnh mẽ hơn chục lần. Đột phá đao khí cuồng phá, đánh thủng chân khí hộ thân của hắn, không hổ là cao thủ tông sư của kinh thành.
Máu đã làm đỏ ống tay áo của hắn, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, hai tay hắn đặt ở hai bên chân, một cổ khí tức chưa từng có, chậm rãi lưu động trong thân thể hắn.
Mỗi lần chiến đấu với cao thủ, hắn chung quy đều có thể đề cao chính mình, nhưng những năm gần đây, hắn như chưa từng bị thương, một cảm giác mới lạ, rất khác lạ, một lực lượng mới xuất hiện, không phải từ đan điền lên, mà từ trong gân mạch toàn thân cuồn cuồn chảy ra.
Tựa hồ như, chúng đã ở đó rất lâu, chờ và đợi, đợi hắn khai phá.
Lực lượng bắt đầu khởi động trong tích tắc, những chổ bị thương trên cơ thể, lập tức ngừng chảy máu. Khi Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia sáng mãnh liệt, ngay cả Đinh Bổn Quân nhìn thấy được ánh mắt đó cũng phải kinh hãi.
Lão Hầu vẫn chưa động, mặc dù một chiêu của ông đã đánh thắng người trẻ tuổi kia. Hắn tựa như một con nhộng, khi xuân đến, nhộng lột xác thành bướm, đã có một đôi cánh xinh đẹp "Lão Hầu tiền bối, xin thứ lễ, tiếp thêm một đao!"
Đao đã thành, nhưng Tiêu Thu Phong lại không hề di chuyển, tâm đao quả nhiên là tâm đao, hắn đã có thể dùng tâm ngự đao, khi lão Hầu nhìn thấy cảnh này, cả người ngây ngốc.
Không phải vì khí kình khổng lồ này, mà cái cảm giác này, cái cảm giác làm cho ông rất quen thuộc.
Ông quát: "Đến đi, đừng nói nhãm!"
Lúc này, ông động thủ trước, thương trong tay, hình thành sáu bông tuyết màu bạc, vọt tới trước, lực lượng cường đại quanh thân, mang theo sự cuồng bạo đánh đến, cuốn theo mọi vật, thành một lớp sương mù. Giờ phút này, hai người trong sân, dường như đã biến mất trong làn sương mù.
Đao đến … người ta chỉ nhìn thấy đao ảnh chợt lóe…
Trong sương mù truyền ra một tiếng hét sợ hãi: "Võ Chi Phách …"
Không sai, lúc Tiêu Thu Phong bị thương, đã đánh thức Võ Chi Phách tồn tại trong huyết mạch Tiêu gia, trên con đường tu luyện, từng bước từng bước đạt được. Không giống như Tiên Thiên Khí của lão Hầu tu luyện sáu mươi năm, đột phá cảnh giới tức giận, phản phác quy chân.
Đao thành hình, nhưng đao không phải là đao. Cho dù lão Hầu có tu vị cường đại cở nào cũng không thể ngăn cản được.
Tiếng hét sợ hãi này, đã làm cho Tiêu Thu Phong từ trong chiến ý khôi phục thần thức, thu hồi đao thế. Nhưng mọi người vẫn cảm nhận tiếng vang kịch liệt, khí kình chi thương của lão Hầu đã bị phá, một cánh tay đã nhuộm đỏ máu.
Khi sương tan, lão Hầu cười một cách điên cuồng, chưa người nào hiểu vì sao ông cười, nhưng ông đã nói ra một câu, làm tất cả mọi người bất ngờ: "Tiểu tử, ta bại!!!"
Ông bại, một điều không thể tin được. Trong võ giới, có thể nói Tỏa Hầu Thương là vô đối, thế mà lại bại trong tay một người vô danh, Đinh Bổn Quân ngơ ngác.
Tiêu Thu Phong ngượng ngùng cười nói: "Đều là do lão Hầu tiền bối hạ thủ lưu tình. Nếu đây là một trận chiến sinh tử, có lẽ Thu Phong đã chết sớm"
Không thể phủ nhận, hắn chưa kích thích Võ Chi Phách, vậy thì một thương khi nãy, tuyệt đối có thể lấy mạng hắn. Nhưng lão già đã nương tay, lão muốn đối thủ, chứ không phải giết người, đây chính là tông sư chân chính.
Tiêu Thu Phong không làm được, cái hắn học, là phương pháp giết người, so với lão già này, có chút xấu hổ.
Lão già nói: "Không ngờ cậu lại là hậu nhân của hắn, ta bại cũng không sao, tiểu Phong, gọi ta là Hầu bá. Hành trình đến Đông Nam lần này, quả thật không uổng phí"
Có một số việc, không cần phải nói ra. Tiêu Thu Phong đã biết, lão già này đã nhìn ra thân phận, bởi vì cha của hắn, Tiêu Mại Phi, cũng có Vũ Chi Phách, thiên cổ khó gặp.
"Hầu bá …."
Cao thủ như vậy, cũng là khát vọng của Tiêu Thu Phong. Dù hắn mặc kệ thế sự, nhưng việc tự tìm đến hắn. Chỉ bằng một tiếng "Hầu bá"này, những kẻ muốn đối phó với hắn cũng phải khiếp sợ, ngẫm lại, có lão già này, đường đến kinh thành, có thể bớt một gánh nặng lớn.
Lão Hầu cũng không ngại gì, cười sảng khoái, rất hài lòng với Tiêu Thu Phong: "Không sai, quả nhiên không hổ là con cháu của Tiêu gia, lão Hầu ta đã rất an ủi, tiểu Phong, hôm nay chúng ta uống một chén, chờ con đến kinh thành, chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn"
Tiêu Thu Phong đương nhiên gật đầu, lão Hầu đã đi đến trước mặt Bàng Binh Quyền, thản nhiên nói: "Binh Quyền, ngày trước nợ Bàng gia một nhân tình, sau trận đánh hôm nay, ta không còn nợ Bàng gia cái gì, cậu đi đi, tự thu xếp!"
Đến lúc này, áp lực của thần binh chiến đội mới được giải trừ, thân thể của Bàng Binh Quyền cũng bớt căng thẳng hơn, hít thở mấy hơi, ngay cả một câu cũng không dám nói, nhìn Tiêu Thu Phong một chút, cấp tốc rời đi, giờ phút này, hắn đã biết, người đàn ông đó, không phải là kẻ mà hắn có thể đối phó.
"Ông xã ….."Liễu Yên Nguyệt hưng phấn không thôi, mang theo một mùi thơn ngát, thân hình mềm mại đã nhào đến lòng Tiêu Thu Phong, ôm rất chặt.
"Anh rể …"
"Anh Phong …"
"Tiểu Phong …"
Mọi người không hề che dấu sự xúc động. Người đàn ông này, đối với đám lóc chóc kia, không chị là hắc mã hoàng tử, mà còn là một anh hùng.
Tiêu Viễn Hà cũng đi tới, nói: "Tốt tốt, không nghĩ đến lão ca này lại muốn uống vài chén với tiểu Phong, bà xã, còn không đi chuẩn bị đồ nhậu đi!"
Điền Phù gật đầu xác nhận, giờ phút này, bà tất nhiên mừng rỡ không thôi.
Chỉ có Đinh Bổn Quân và mẹ con Đinh Mỹ Đình không người nào để ý đến, vui sướng thắng lợi, mọi người đã quên bọn họ.
"Gia gia, đi thôi, con và các người đi về kinh thôi!"Nếu ở chổ này đã không có hy vọng, Đinh Mỹ Đình càng không muốn bản thân phải thêm khổ sở, nàng đau đớn không phải vì người này lạnh lùng với nàng, mà là hai người rõ ràng đối mặt, nhưng trái tim lại cách xa đến mười vạn tám ngàn dặm.
Đinh Bổn Quân cũng chậm rãi đứng dậy, không nói lấy một câu, xoay người bước đi, lão biết, bởi vì thái độ trước đó, nên gia đình thương nhân này, đã không còn hoan nghênh bọn họ.
Vân mai cũng không mở miệng, chỉ cẩn thận nắm lấy tay của đứa con gái đang hoảng hốt, quay đầu lại nhìn những con người đang vui sướng kia, nàng hoài nghi, chuyện này, nàng thật sự đã sai???
Cái này … không phải chỉ một mình nàng tự hỏi, ngay cả Đinh Bổn Quân cũng đang nghĩ đến vấn đề này.
"Bá mẫu, con vẫn còn lưu luyến tay nghề của bác, cho nên hôm nay muốn làm phiền"Phượng Hề cũng không đi, mặc dù là liều lĩnh, nhưng sâu trong nội tâm của nàng, rất muốn cùng chia sẻ sự vui sướng với người đàn ông này.
Lãnh Phong cũng gọi điện từ tập đoàn Phong Chánh, Lâm Bắc Dân đút vào ba trăm triệu tài chính, cũng đã bị cuốn đi hơn phân nửa, nếu như không phải lão hồ ly này cảm thấy không đúng, đột nhiên thu về, toàn quân hắn có thể bị diệt.
Mặc kệ là nói thế nào, trận chiến này, Tiêu gia đã vượt qua, Liễu Yên Nguyệt vui đến không tự kìm hãi được, cười với em gái: "Tiểu Hồng, em biết không, của hồi môn của em đã tăng lên gấp mười lần, nếu như em thích người nào, coi như hắn may mắn, ngồi không có thể có được năm mươi triệu"
"Oa, Hồng Hồng, cậu phát tài rồi, đại phú bà!"
"Nếu mình là con trai thì tốt biết mấy, nhất định sẽ dày mặt theo đuổi Hồng Hồng, phải cưới mới chịu!"
Trong bầu không khí này, bất cứ sự trêu chọc nào cũng có thể xảy ra..
Liễu Yên Hồng mắc cở đến đỏ mặt, đuổi theo chị đùa đánh, tiếng cười, trong khoảng thời gian ngắn, đã tràn ra khắp trang viên Tiêu gia.
Hôm nay, nơi này sẽ không tịch mịch.