Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 163: Âm mưu phía sau đám hỏi

Nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc,Lâm Thu Nhã lại thấy có chút băn khoăn. Nàng là một người con gái mạnh mẽ, chưa cúi đầu trước vận mệnh bao giờ, nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy ngay cả hạnh phúc của chính mình mà mình không có cách nào nắm giữ được cả.

Nàng thật muốn được giống như Liễu Yên Nguyệt, có một người để mình nương tựa, một người đàn ông vì nàng mà che chở gió bão cuộc đời….

Làm một trong Đông Nam tam hoa, người theo đuổi nàng đương nhiên không ít, nhưng đám nam nhân này không vì sắc đẹp thì cũng vì tài sản của Lâm gia, thật là đáng ghét, khiến cho nàng không muốn lựa chọn, cũng không có can đảm yêu thử.

Yêu một người, sao lại khó như vậy!

"Tiểu Nhã, cháu không cần lo lắng, tiểu Phong đã về, nó nhất định sẽ có biện pháp giúp cháu, ăn cơm xong mọi người hãy tính tiếp". Tiêu Viễn Hà nhìn thấy người con gái Lâm gia toát ra một loại cảm xúc thê lương, không đành lòng, nói lời khuyên nhủ.

Liễu Yên Nguyệt cũng gật đầu đáp: "Chị Thu Nhã không phải lo, loại chuyện này không nên miễn cưỡng. Tên kia ngày mai không phải tìm đến đây sao, vừa lúc có thể để cho Phong cùng với chị quay về một chuyến, nói cho bọn họ rõ. Em nghĩ lão gia của Lâm gia cũng không đến mức quá cố chấp"

Ngay cả Liễu Yên Hồng cũng nói: "Chị của em nói không sai, hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời của người con gái, tuyệt không thể nghe theo người khác sắp xếp được. Để anh rể đi cùng chị, anh ấy nhất định có thể giúp được chị"

Tiểu nha đầu này..cứ lúc cần nhờ vả là gọi ngay hai tiếng "anh rể", nhưng lúc không cần đến là lại dùng ngay ba tiếng "xú nam nhân". Ngay cả hai lão nhân của Tiêu gia cũng nghe mãi thành quen, giả điếc không quản. Miễn bọn trẻ vui là được, còn chuyện lễ phép hay không lễ phép, Tiêu gia cũng không chú ý lắm.

Hơn nữa, Liễu Yên Hồng xinh xắn tươi trẻ động lòng người, mỗi lần ngồi tán gẫu với hai người già làm hai người vô cùng vui vẻ. Điều này khiến cho nàng ở Tiêu gia ngày càng tự nhiên, người không biết còn tưởng nàng là con gái nhà họ Tiêu.

Tất cả mọi người đều đã nói, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Thu Nhã. Tiêu Thu Phong cũng không thể "ra vẻ" một chút: "Lâm tiểu thư. Mọi người đều là bạn bè, nếu cô có việc khó khăn cứ nói ra, nếu có thể giúp tôi nhất định không từ chối"

Lâm Thu Nhã mặc dù cũng không phải rất thân quen với hắn, nhưng có giao tình sâu đậm với Liễu Yên Nguyệt, Đông Nam Lâm gia cùng với tập đoàn Phong Chánh bây giờ đã hợp tác trên hầu như mọi phương diện nên việc hai cô gái yêu mến nhau là đương nhiên. Tiêu Thu Phong cũng không muốn vì việc này mà Liễu Yên Nguyệt phải đau lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Gật nhẹ đầu, Lâm Thu Nhã thật sự cảm động. Nàng cũng có cha mẹ, cũng có mái ấm gia đình…vậy mà giờ phút này sự quan tâm và trợ giúp lại đến từ nơi này. Nàng không hiểu nổi, tại sao vận mệnh lại bất công như vậy.

"Không sợ mọi người chê cười. Đây thực ra là chuyện của Lâm gia, vậy mà lại khiến Tiêu gia liên lụy vào, đều do tôi xử lý không tốt. Thu Phong, xin lỗi, lúc này lại phải phiền đến anh"

Điền Phù nói: " Tiểu Nhã, bây giờ không phải lúc nói mấy lời đó. Lúc nãy bị đứa em đáng ghét của cháu làm náo loạn một hồi, thế mà đến giờ bác vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đấy?"


Mọi người đều yên tĩnh, Lâm Thu Nhã bất đắc dĩ thở dài nói: "Lâm gia trước giờ này do lão thái gia đứng đầu. Cháu có bốn anh em nhưng lại không hòa thuận. Người hôm nay đến đây là Khải Dược, con lớn của bác. Bởi vì bác là người có tâm kế, nên giờ này bọn họ một nhà đã nắm giữ hơn nửa tài lực của Lâm gia, vì vậy mà khiến cho hắn luôn kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Hôm nay chịu ủy khuất như vậy, hắn nhất định sẽ tìm đến Tiêu gia gây phiền toái"

"Việc này cô không cần lo lắng. Tiêu gia chúng tôi cũng không sợ phiền phức đâu. Lâm tiểu thư, nói vấn đề khó khăn của cô ra đi" Tiêu Thu Phong ngắt lời Lâm Thu Nhã, hắn muốn biết vấn đề chính.

Lâm Thu Nhã có chút xấu hổ, đây đều là chuyện xấu hổ của gia tộc mình, vậy mà giờ lại phải kể ra với người khác.

"Bác tôi muốn mưu đoạt quyền làm chủ Lâm gia ở Đông Nam, nhưng bởi vì cha tôi đem việc làm ăn giao cho tôi, lợi nhuận thu được rất cao. Hơn nữa, lão thái gia cũng có vài phần yêu thương tôi, cho nên bác tôi còn chưa làm gì được. Nhưng gần đây, bọn họ lấy lý do hôn sự, cùng với người khác ăn hỏi, bức bách tôi lập gia đình sau đó mưu đoạt cổ phần của cha tôi ở Lâm gia. Vì vậy nên tôi mới muốn tránh né, định ở lại Tiêu gia vài hôm, chờ mọi chuyện lắng xuống sẽ trở về. Không ngờ được, lại mang đến phiền toái cho mọi người"

Liễu Yên Nguyệt cũng chỉ biết là chị Thu Nhã tâm tình không được tốt lắm, đến Thượng Hải cho thư thả, nhưng không nghĩ đến lại có nhiều khúc mắc trong đó như vậy, ngay đến hạnh phúc bản thân cũng không thể quyết định được, không khỏi thương cảm cho người chị này…

Điền Phù rất tức giận hỏi: "Vậy cha mẹ cháu đâu, bọn họ mặc kệ sao? "

"Ba mẹ cháu rất hiếu thuận, nếu lão thái gia đã quyết định, họ cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa cha cháu lại là người sống an phận, chắc chắn sẽ đẩy việc quyết định lên cho cháu. Việc này, chưa người nào có thể giúp cháu cả"

Mọi người nghe vậy đều tức giận, chỉ có Tiêu Thu Phong là vẫn bình tĩnh, còn đang rất hưởng thụ ngồi ăn mấy món mẹ mình mới nấu. Ở Trung Đông lâu như vậy, giờ đây coi như bù đắp.

"Phong, mọi người đang nói chuyện này, anh nghĩ cách gì giúp đi. Anh xem, chị Thu Nhã hiện giờ thật đáng thương" Nàng cũng là phụ nữ, đương nhiên biết việc một cô gái mà nếu như ngay cả quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình cũng không có, vậy cả đời sẽ thê thảm ra sao…

Tiêu Thu Phong giải quyết xong bát cơm, ngẩng đầu nói: "Anh thấy chuyện này thực ra cũng tốt, Lâm tiểu thư tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình được rồi. Không bằng nên về thử xem một chút, nếu đối tượng đó vừa ý thì cứ đáp ứng. Tiền kiếm như vậy cũng thừa dùng rồi, buôn bán nhiều thêm nữa làm gì"

Mọi người vừa nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ quái lạ. Nói gì vậy, đáp ứng sao?

"Này, người xấu thì không nói được lời hay, đáp ứng cái nỗi gì. Cho dù đó là người tốt, ưu tú đến đâu, nhưng nếu cưỡng bách hôn nhân như vậy, không ai có thể thoải mái được. Chị Thu Nhã, em ủng hộ chị, nhất định không được đáp ứng, cho người bác xấu xa kia tức chết thì thôi"

Tiêu Thu Phong cũng chẳng thèm cùng tiểu nha đầu kia so đo, nếu có thể không đáp ứng, Lâm Thu Nhã cũng sẽ không phải chạy đến Tiêu gia lánh nạn. Loại chuyện nhà như thế này, đều là ông nói có lý, bà nói cũng không sai, người ngoài căn bản không có khả năng biết rõ ràng được. Thật sự là không muốn quản loại chuyện này, bởi vì cuối cùng nhất định là cũng chẳng được gì tốt đẹp cả.

"Đúng rồi, Phong, chuyện tình cảm là hai bên phải tình nguyện, cưỡng bách cùng một chỗ chắc chắn sẽ không thể hạnh phúc được" Liễu Yên Nguyệt mở miệng, ôn nhu nói.


Tiêu Thu Phong cười nói: "Em không phải lúc trước cũng bị bắt buộc ở cùng chỗ với anh sao, bây giờ không phải tốt sao?"

Liễu Yên Nguyệt có chút đỏ bừng mặt, cười mà nói: "Cái này thì không giống mà, trên đời này thử hỏi kiếm đâu được người tốt như chồng của em. Người nọ khẳng định không thể tốt bằng anh. Em có thể khẳng định, trên đời không có ai có thể tốt bằng chồng của em"

Mấy người đang ở cùng một chỗ ăn cơm đều nổi hết da gà. Liễu Yên Hồng kêu lên: "Chị,em xin chị đừng có tâng bốc người ta lên mây thế, mọi người còn đang ăn cơm, chị muốn mọi người nôn hết phải không?"

Lời nói không hề khách khí này, đúng là "tâm lý chung" của mọi người, nhất thời không nhịn nổi, Điền Phù là người đầu tiên cười rộ lên. Kỳ thật trong lòng nàng đang rất cao hứng. Mẹ nào mà chẳng yêu con, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?

Một bên Lâm Thu Nhã cũng nhàn nhạt nói: "Yêu cầu của tôi cũng không cao, nếu nam nhân kia có một nửa mị lực như Tiêu thiếu gia, tôi cũng mãn nguyện rồi. Nhưng tôi nghe nói người này ngoài việc ra ngoài ăn chơi trác táng, chuyện gì cũng không biết làm, cho nên đám hỏi này, tôi nhất định sẽ không đáp ứng"

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên,nhìn Tiêu Thu Phong nói: "Lúc này, tôi hi vọng Tiêu thiếu gia có thể giúp tôi. Tôi biết hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể giúp tôi". Cả Đông Nam, kẻ dám đấu cùng với Lâm gia quả thật không nhiều, mà lại còn nguyện ý vì nàng mà làm kẻ địch với Lâm gia thì khẳng định không có một ai. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người đàn ông là hắn.

Nếu không, tại sao bao nhiêu chỗ không đi, nàng lại cố tình đến Thượng Hải tìm Tiêu gia? Là một người con gái thông minh, chuyện này nàng đương nhiên không mù quáng.

Tiêu Thu Phong bỏ bát xuống, nói: "Giúp cô cũng không khó khăn, nhưng cô sẽ phải trả giá khá lớn đó, thậm chí phi thường lớn, có thể khiến cho cô không còn gì cả, cô có nguyện ý không? "

Lâm Thu Nhã không hề kinh ngạc, vô lực nói: "Tiêu thiếu gia cho rằng nếu tôi thật sự đáp ứng đám hỏi này, có thể còn lại được cái gì hay sao?"

Mặc kệ đáp ứng hay không, đối với Lâm Thu Nhã mà nói, kết quả của nàng cuối cùng chỉ có một, là bị Lâm gia bài xích ra ngoài.

Tiêu Thu Phong không nói thêm gì, chỉ khẽ gật gật đầu.

"Ngày mai vừa lúc tôi rảnh rỗi, đi cùng cô tới Lâm gia xem, có một số việc vừa lúc cũng đang muốn nói rõ ràng với lão gia tử của Lâm gia."

Tuy Tiêu Thu Phong diễn đạt "lòng vòng", nhưng ai cũng có thể nghe ra là hắn đáp ứng hỗ trợ.

Liễu Yên Hồng vẻ mặt vui mừng, gắp đồ ăn vào bát Lâm Thu Nhã, nói:"Chị Thu Nhã, chị không cần lo lắng. Một khi anh rể đã đáp ứng giúp chị, nhất định sẽ không còn vấn đề gì."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên "xú nam nhân" lập tức biến thành "anh rể" vô cùng ngọt ngào. Thật đúng là trở mặt như lòng bàn tay…

Chẳng qua nàng nhí nhảnh như vậy đúng là làm cho Tiêu Thu Phong thấy không quen. Mới chỉ vắng nhà có ba tháng, tiểu nha đầu này đã thật sự xem đây như nhà mình rồi, thậm chí coi Lâm Thu Nhã cũng trở thành người mình, còn giúp gắp thức ăn cho nàng ta.

Xem ra cô bé này không hề nghĩ, chị của nàng mới thực sự là người của Tiêu gia, còn nàng chỉ là một cô em vợ.

Chẳng qua cuối cùng nghĩ lại, Tiêu Thu Phong cũng không dám nói ra, tránh cho tiểu nha đầu này lại nói điều khó nghe hành hạ hắn cả tháng.

Đàn bà đều giống nhau, bất kể lớn hay nhỏ, đều rất…nhỏ mọn và thù dai.