Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 124: Quyền lực liên quan

Giống như Triệu Quang Bình, Tư Mã Vân Thiên cũng không gặp Tiêu Thu Phong ở nhà. Điều này Tiêu Thu Phong biết, nhưng khi đi vào trong Hoàng Kim Thủy Thành, Tiêu Thu Phong vẫn có chút không thể tin, Tư Mã Vân Thiên lại có sở thích này.

Đúng vậy, địa chỉ mà Tư Mã Lạc đưa cho Tiêu Thu Phong chính là nơi này.

"Tiêu thiếu gia, anh đã đến, Tư Mã thiếu gia đang chờ anh" Lâm Ngọc Hoàn đợi Tiêu Thu Phong từ cửa, mà người thò đầu ra khỏi phòng ngoại trừ Liễu Thi Diễm còn có hai cô gái rất đẹp, không cần phải nói chính là bốn vị công chúa của Thủy Thành.

Xinh đẹp mỹ lệ mang theo vẻ ngượng ngùng, ở nơi mây khói như Hoàng Kim Thủy Thành này, vẫn còn có thể giữ được sự chân thành như vậy, Tiêu Thu Phong cũng không khỏi nhìn vài lần, cũng không biết được đây là Phượng Hề dặn dò.

Nếu muốn được Tiêu thiếu gia thích, nhất định phải là ở trong bùn mà vẫn trong sạch.

Tâm tư của Lâm Ngọc Hoàn cũng không giấu được ba chị em của mình, càng không thể giấu được người chị cả Phượng Hề. Cho nên nhiệm vụ tiếp đón, mới có thể do nàng làm.

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu nói: "Phiền em dẫn đường"

Vẻ mặt xinh xắn quyến rũ, đương nhiên là học được rất nhiều từ Phượng Hề, eo thon yểu điệu càng làm nổi bật bờ mông tròn trịa của nàng, chiếc váy dài màu xám có chút không chịu nổi mà muốn rách ra.

Bộ ngực cũng rất hấp dẫn, căng tròn đầy khiêu khích, cứ đi một bước lại nảy lên một cái làm đàn ông có thể chảy máu.

Lâm Ngọc Hoàn xoay người, cười cười, ngọt ngào nói: "Tiêu thiếu gia, Tư Mã thiếu gia ở bên trong, mời anh"

Tiêu Thu Phong thở phào một hơi, cô gái này quá gợi cảm, không hổ là đồ đệ mà Phượng Hề dạy. Sự hấp dẫn đó, ngay cả hắn cũng có chút không chịu nổi.

"Cảm ơn" Trong lòng đang nổi sóng nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, không nói một câu thừa thãi đã mở cửa đi vào. Phượng Hề đã nói nơi đây chỉ cho phép một mình Tiêu thiếu gia đi vào.

Mấy cô phía sau đã chạy tới, rất vui vẻ và hưng phấn.

Thi Diễm lập tức hỏi: "Ngọc Hoàn, sao, chị Phượng dạy có tác dụng chứ?"

Đối với chị em các nàng mà nói, cô em Lâm Ngọc Hoàn thích Tiêu thiếu gia đã không phải bí mật. Từ lần trước Tiêu thiếu gia cứu cô nàng ra khỏi tay thằng Cổ Lưu thiếu gia, Lâm Ngọc Hoàn đã động tâm.

Một cô gái cũng xinh đẹp không kém, đến gần hỏi: "Chị thấy có tác dụng đó. Mấy người không thấy lúc nãy mắt Tiêu thiếu gia phát sáng khi nhìn vào mông đít Ngọc Hoàn sao?"

"Ngọc Thiều, thục nữ một chút đi. Đó là bờ mông, bờ mông của người đẹp, không được gọi là mông đít, khó nghe chết đi được" Cô gái nhìn trẻ nhất, trông rất tươi tắn nói giọng Giang Nam lên tiếng, giọng nói cũng có thể làm người mê chết.


Nếu đàn ông mà nghe được giọng của nàng, lập tức bị đánh bại.

Mà nàng, là người trẻ nhất trong bốn công chúa, đúng là người đẹp Tô Châu.

"Mấy người không được tranh cãi, nghe Ngọc Hoàn nói" Lớn nhất trong bốn người, Thi Diễm rất có quyền uy.

Lâm Ngọc Hoàn nhìn mấy chị em đang trêu chọc mình, tâm lý thiếu nữ cũng rất xấu hổ, giờ phút này chỉ khẽ gật đầu nói: "Em cũng không biết, nhưng xem ra Tiêu thiếu gia cũng không chán ghét em"

Thi Diễm nhìn nhìn Lâm Ngọc Hoàn một cái, nói: "Nếu như người đẹp như Ngọc Hoàn còn bị đàn ông chán ghét, vậy mới là điều nực cười nhất trên đời. Em nhìn những thằng đàn ông vào Hoàng Kim Thủy Thành chúng ta, có ai nhìn thấy em mà không muốn sờ mông em một cái. Yên tâm, chỉ cần Tiêu thiếu gia là đàn ông, chị Phượng tuyệt đối có cách bắt anh ta"

Ngọc Thiền cũng gật đầu đồng ý, nói: "Ngọc Hoàn, em phải nhớ, chúng ta chính là chị em tốt. Nếu có một ngày, em lên được ngôi cao, không được quên mọi người đâu đó"

Lâm Ngọc Hoàn rất xấu hổ, mắng: "Mấy người nói gì đó, như là em thực sự đã… Được rồi, không nói nữa, nếu mấy người hâm mộ thì tự mình mà nghĩ đi. Dù sao chị Phượng đã nói, chuyện như thế này là do chúng ta, chị ấy mặc kệ"

"Đúng, đúng, các chị em, chúng ta nếu muốn tìm một tấm chồng, Tiêu thiếu gia tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất anh ấy sẽ không coi chúng ta là đồ chơi. Ở đây lâu như vậy, mới biết người đàn tốt trên đời này đã sắp tuyệt chủng"

Chiêu Diễm tuổi nhỏ nhất, năm nay mới mười chin tuổi. Nhưng cũng đã ở trong Hoàng Kim Thủy Thành ba năm, tiếp xúc với các thứ còn nhiều hơn người bình thường đã gặp trong ba mươi năm. Đối với xã hội này, Chiêu Diễm có chút không tin tưởng.

Có thể nói, Tiêu thiếu gia là người đàn ông duy nhất không có dục vọng với mấy nàng. Nếu như không phải biết Tiêu Thu Phong đã có vợ chưa cưới, bốn cô gái này có khi còn nghĩ anh ta có phải là đàn ông hay không.

Tiêu Thu Phong đi vào, nhìn một cái đã thấy Tư Mã Lạc. Tư Mã Lạc đang ngồi bên cạnh bàn, một mình nhấm nháp rượu hoa hồng. Mà trong phòng bên trong, một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt, thoải mái ngâm mình trong nước, lẳng lặng hưởng thụ làn nước nóng.

"Lão Tam, lại đây" Tư Mã Lạc lập tức đứng lên. Phòng này là do Phượng Hề tự mình bố trí, Tư Mã Vân Thiên hóa trang có thể dấu được người khác, nhưng sao có thể dấu được mắt Phượng Hề.

Khi nghe nói bọn họ đến đây chỉ là vì để gặp Tiêu Thu Phong, nàng đương nhiên biết nên làm như thế nào.

"Tiêu thiếu gia đã đến. A Lạc, hai đứa vào đi" Giọng nói của Tư Mã Lạc cắt đứt câu chào hỏi"

Phòng bên trong cũng không lớn, một bồn tắm, một chiếc giường, có vẻ thanh tĩnh mà tinh khiết, không có một chút hào hoa. Đối với người giàu có quyền lực mà nói, như vậy càng làm cho bọn họ thích. Có thể thấy Phượng Hề biết rõ sở thích của mọi người.

Tư Mã Vân Thiên là một trung niên hơn năm mươi tuổi, nhìn vẫn còn khá trẻ, có lẽ là do được chăm sóc cẩn thận. Khi đứng cạnh Tư Mã Lạc, giống hai anh em hơn.


So sánh với Triệu Quang Bình trông rất bình thường, Tư Mã Vân Thiên tuyệt đối là một điểm nhấn. Bởi vì ông ta đầy vẻ tuấn tú và tiêu sái. Có thể tưởng tượng được lúc còn trai trẻ, ông ta nhất định là một người rất đẹp trai.

"Tiêu thiếu gia, gặp mặt ở đây, hy vọng cậu không nên để ý" Tư Mã Vân Thiên cũng không ngồi lên khỏi bồn tắm, mà chỉ nhẹ nhàng ngồi thẳng lên.

"Không ạ, trong này rất tốt" Tiêu Thu Phong đương nhiên biết được nguyên nhân, chuyện mà bọn họ muốn nói, gặp ở đâu thật sự không có vấn đề gì.

Tư Mã Vân Thiên gật đầu nói: "Không sai, nơi này đúng là làm cho đàn ông hưởng thụ. Tôi sớm nghe nói có nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây, thật đáng tiếc"

Tư Mã Lạc cười nói: "Ba, hai người không nên khách sáo. Con và Thu Phong là anh em, ba gọi tên cậu ấy là được, cậu ấy cũng không để ý đâu, phải không Lão Tam?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, Tư Mã Lạc như vậy là đã cho thấy thái độ của Tư Mã gia đối với mình.

Tư Mã Vân Thiên lập tức đổi giọng: "Vậy chú cũng không khách sáo, đó chỉ là dối trá. Vậy gọi cậu là A Phong. Như vậy mọi người nói chuyện cũng thân thiết hơn một chút. A Phong, cháu cũng không cần phải gọi chú là thị trưởng, gọi một tiếng chú là được"

Trên đời không có chuyện tốt không lý do, cũng không có chuyện xấu không lý do, Tiêu Thu Phong hiểu rất rõ đạo lý này.

"Không biết chú Tư Mã muốn gặp cháu là có chuyện gì muốn dặn dò?" Tiêu Thu Phong ra vẻ rất cẩn thận hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tư Mã Vân Thiên cười nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là nghe A Lạc nói, mấy hôm trước cháu có liên lạc với Triệu gia. Chú quả thực có chút tò mò, cháu có thể nói không?"

Đây chỉ là ném đá dò đường, đường đường là một Thị trưởng, sao lại tò mò nhiều chuyện như một cô bé chứ.

Tiêu Thu Phong trả lời: "Chú Tư Mã lại mới thăng chức một bậc, cháu còn chưa kịp chúc mừng. Người thông minh như chú Tư Mã, có chuyện gì là không nghĩ ra chứ?"

Tư Mã Vân Thiên không biểu hiện gì, chỉ khẽ thở dài, nói: "Đúng, lão Triệu gần đây không quá thuận lợi, tình huống có chút không ổn"

"Thực ra đối với Triệu gia mà nói đây cũng không phải một chuyện không tốt. Bọn họ an nhàn quá lâu, cũng nên đi ra ngoài nhìn một cái, thế giới bên ngoài lớn hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều"

Mắt Tư Mã Vân Thiên sáng lên, nhưng Tư Mã Lạc đứng bên cạnh lại xen vào hỏi: "Lão Tam, cậu nói là chuẩn bị giúp bọn họ?"

Tư Mã Lạc cuối cùng vẫn còn non nớt một chút, không thể nào so sánh được như ông bố đã lão luyện trên chiến trường qyền lực. Loại chuyện như thế này, Tư Mã Lạc thật sự không nên hỏi ra.

"Người cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình, huống chi là chuyện quan hệ đến mạng sống. Nhưng Nhược Minh dù nói như thế này cũng là anh em của tôi, khi có thể giúp, tôi vẫn sẽ giúp cậu ấy một chút" Tiêu Thu Phong lạnh nhạt nói, đã nói rõ lập trường của mình với người nhà Tư Mã.

"Nếu A Phong cháu đã nói, chú cũng không giấu cháu. Có một số việc, chú Tư Mã còn muốn nhờ cháu giúp đỡ. Đương nhiên đây là qua lại, Tư Mã gia cũng có thể làm cho cháu những chuyện cháu không muốn xử lý"

"Lần này chú muốn di chuyển. Nhưng Tư Mã gia vẫn ở phía Nam. A Phong bây giờ đang là người đứng đầu phía Nam. Cho nên chú hy vọng, mọi người có thể là bạn bè, mà không phải kẻ thù."

Tiêu Thu Phong đã rõ ý của Tư Mã gia. Bọn họ thực sự không cần phải giúp ai. Bởi vì bọn họ và Triệu gia cũng không phải một phe cánh. Việc bọn họ làm chỉ là vì chính bọn họ, không hy vọng sau khi Tư Mã Vân Thiên rời khỏi, Tư Mã gia ở đây sẽ bị người chèn ép.

"Cháu và A Lạc vốn là bạn bè"

Nếu Tư Mã gia trước mắt không nguy hiểm cho mình, mình cũng không có nguy hại gì, sao không thể làm bạn bè?