Tiêu Thu Phong thật không ngờ ở nơi này còn có thế gặp lại hai tên bạn rượu ngày xưa - Tư Mã Lạc cùng Triệu Nhược Minh.
Tư Mã Lạc vẫn phong độ như xưa chỉ có Triệu Nhược Minh là kém đi rất nhiều, Tiêu Thu Phong cũng tự hiểu được nguyên nhân của việc này là do sự khó khăn mà Triệu gia đang phải gánh chịu.
Nghĩ tới Triệu Nhã Thần cho nên đối cậu em vợ Triệu Nhược Minh này hắn cũng có vài phần hảo cảm.
"Lão tứ, lâu ngày không gặp, cậu xuống đây đi chơi sao?" Nói ra câu này đơn giản Tiêu Thu Phong chỉ muốn đùa một chút nhằm thay đổi không khí, thế nhưng câu nói này lại nói trúng vào nỗi đau của Triệu Nhược Minh làm hắn xấu hổ vô cùng, quả thực cũng có rất nhiều chuyện xảy ra nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của Tiêu Thu Phong rất nhiều
"A thì ra ngài là một trong Đông Nam tứ đại công tử vô cùng nổi tiếng Tiêu Thiếu Gia, thật là ngưỡng mộ đã lâu". Một thanh niên có vẻ rất cao ngạo tay cầm chén rượu từ từ bước lại, hai mắt của hắn không ngừng từ trên người chúng nữ đảo qua đảo lại, mặt dù hắn che dấu rất tốt nhưng, sự kích động của khuôn mặt lại bán đứng hắn.
Tiêu Thu Phong cũng không thèm để ý tới, Tư Mã Lạc cũng không có chào hỏi liền quay mặt nhìn sang chổ khác, xem ra hắn cũng không thích người này.
"Tiểu Minh, cậu không định giới thiệu tôi cho mọi người ở đây sao?" Nghe ngữ khí của hắn thì hắn làm như chính mình hơn hẳn người khác, dám mang cả người vốn là thần bạo lực tôn gọi thành tiểu Minh.
Triệu Nhược Minh hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt giới thiệu: "Vị này là con trai của tư lệnh Hạng Hổ mới vừa nhận chức ở quân khu Đông Nam, hôm nay đến đây cốt là để cổ vũ cho Thiên Nhan Duyệt tiểu thư".
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Triệu Nhược Minh trước kia tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới hắn cũng phải làm cái chuyện như hôm nay, nếu không phải vì cha gặp nạn thì hắn đã cho khuôn mặt đáng ghét này ăn đấm rồi.
Hắn biết rất rõ nếu như thật sự làm như vậy thì tình hình của cha mình sẻ càng xấu đi, vì cha hắn phải chịu đựng,
Hắn có thể chịu, nhưng Tiêu Thu Phong thì không, bởi vì Triệu Nhã Thần nữ nhân của hắn. "Các vị tiểu thư, tôi là Hạng Phi Ca, liệu tôi có thể làm quen với các mỹ nhân được không?" Xung quanh ở Tiêu Thu Phong có tới bẩy nàng tiên ai nấy đều rất xinh đẹp, không cần nói tới Ruth và Liễu Yên Nguyệt tuyệt đại phong tư, chỉ kể tới năm tiểu nha đầu kia, ai cũng tuổi trẻ xinh đẹp khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn có được.
Liễu Yên Nguyệt liếc mắt nhìn qua người thanh niên này, thật ra bộ dáng không tồi, nhưng tính cách luôn cho mình là nhất thật sự khiến người ta chán ghét, huống chi nàng còn cảm nhận được Tiêu Thu Phong cũng không thích hắn, đương nhiên cũng không cần khách sáo. "Xin lỗi, tôi đã có chồng".
Hạng Phi Ca không hề tức giận, liền cười một cách rất lịch sự, sau đó quay về phía Ruth, loại con gái phương tây này chính là một thứ tốt, nếu có thể đưa lên giường chắc chắn sẽ làm cho người ta sung sướng muốn chết. Nhìn bộ ngực của nàng nửa kín nửa hở, lộ ra một làn da trắng mịn như tuyết, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, nếu nàng muốn chòng ghẹo nam nhân thì chắc không ai có thể kiềm chế được.
Ruth ngoài ngày mới tới Tiêu gia vì giả dạng làm đàn bà của Tiêu Thu Phong mà khiến cho Liễu Yên Nguyệt ghen lồng ghen lộn thì ở những thời gian khác nàng cũng coi như chuyện đó là đương nhiên: "Anh dường như đã tới chậm, tôi cũng vậy đều là đàn bà của anh ta.
Là một thiếu gia của một gia tộc lớn, có thêm mấy người đàn bà thì ở trong mắt mọi người vẫn là một chuyện bình thường không có gì đáng ngạc nhiên. Ngược lại rất nhiều nam nhân lại đem người đàn bà của mình ra làm biểu tượng cho thân phận.
Hạng Phi Ca trên mặt đã có chút không vui. Hắn chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như thế này.Lấy thân phận của hắn,có rất nhiều bàn bà ra sức muốn đặt mối quan hệ để hưởng thụ quyền lực và danh vọng sau lưng hắn.
Không sao, không có được hai mĩ nhân thành thục thì còn có năm tiểu mĩ nhân, lớn không được thì nhỏ cũng xong.
"Anh chàng đẹp trai, nhìn ngươi cũng rất phong độ, phong thái cũng bất phàm, quả thực giống như Hổ Vương tại thế!"
"Không đúng, tớ lại cảm thấy anh ấy với sư tử rất giống nhau, cậu xem tóc anh ấy vàng vàng.
"Nếu gặp sớm hơn tớ nhất định sẽ thích anh ấy nhưng bây giờ thật sự là đáng tiếc".
Đinh Mỹ Đình mở miệng quát: "Không nên nói lung tung cẩn thận nam nhân của chúng ta tức giận, thực xin lỗi, Hạng công tử chúng ta đều là danh hoa có chủ, anh xem xem chúng ta có xứng đôi không
Nói xong nàng như một cọn chim nhỏ nép vào ôm lấy cánh tay Tiêu Thu Phong,trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu như nước, thật khó phận biệt thật giả.
Tiêu Thu Phong thật sự vừa giận vừa buồn cười, những tiểu nha đầu này thật giỏi giả bộ, đem tất cả phiền toái đều đổ lên người Tiêu Thu Phong.
Nếu giờ phút này Hạng Phi Ca còn nhìn không ra hắn bị những nữ nhân này trêu chọc thì hắn không phải là hổ mà là heo.
Chẳng qua tức giận với phụ nữ không phải là cá tính của hắn, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thu Phong đang đứng, cười khẩy "Tiêu thiếu gia quả nhiên không hỗ là Tiêu thiếu gia, so với loại phế vật quả là khá hơn nhiều, ngay cả tán gái cũng là hạng nhất, xem ra ta còn phải học tập rất nhiều".
Hắn nói đến phế vật thực rõ ràng chính là chỉ ở người ở bên cạnh - Triệu Nhược Minh.
Triệu Nhược Minh trong nháy mắt mất bình tĩnh liền muốn xông lên cho hắn một trận, nhưng lại bị Tư Mã Lạc kéo lại, bởi vì hắn biết, trong trường hợp này, để lão tam ra mặt vẫn tốt hơn, huống chi lão tam dường như cũng có ý này.
Tiêu Thu Phong không thèm để ý hoặc là hắn căn bản là không có nghe thấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiêu công tử, thiếu gia nhà ta nói với ngươi, không cần cho ngươi thể diện, vì căn bản ngươi không cần có". Thấy Tiêu Thu Phong không thèm để ý tới thì ngay lập tức bọn chó săn đã nhảy ra dằn mặt, quả thực với người nắm binh quyền như Hạng Hổ làm chổ dựa thì, bon hắn chưa từng làm việc mà phải xem sắc mặt của người khác.
Tiêu Thu phong nói chuyện nhưng không phải nói với bọn hắn mà là nói chuyện với chúng nữ: "Mọi người có nghe thấy tiếng chó sủa ở chổ nào không, như thế nào lại trùng hợp như vậy nhỉ, đợi lúc nữa ta phải đề nghị với người tổ chức,tại sao lại có thể đến súc sinh cũng cho vào đây được".
Mấy tiêu nha đầu không biết phân biệt nặng nhẹ, thế nhưng lúc này lại đều che miệng mà cười, suýt chút nữa cười lên thành tiếng.
Hạng Phi Ca sắc mặt tối sầm, từ lúc sinh ra đến này chưa lần nào hắn chịu uất ức như vậy.
"Tiêu thiếu gia quả nhiên là một đại nhân vật, người bình thường thật không để vào mắt, không bằng ta cùng ngươi chơi đùa một chút". Hắn vừa nâng chén rượu lên uống, vừa nhỏ giọng lên tiếng mang theo đầy sự uy hiếp.
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng, cả đời này cái hắn không sợ nhất chính là uy hiếp, mà hắn cũng bao giờ tha thứ cho người uy hiếp. "Chỉ bằng ngươi? Ngươi xứng sao?".
"Một Tiêu gia nho nhỏ ở Đông Nam, cũng có thể ngông cuồng không biết trời đất là gì.Thật là buồn cười, loại người như ngươi thiên hạ có rất nhiều, nhưng ngươi có biết Hạng công tử là ai không?" Tên chó săn đi bên cạnh hắn liền lạnh giọng nhìn Tiêu Thu Phong nói, tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình.
Tên này còn chưa có nói xong, thì đã ngã đập xuống đất,đầu hắn đang bị một chân của Tiêu Thu Phong giẫm lên. "Ta không biết và cũng không muốn biết hắn là heo hay là cẩu, ta chỉ biết là ta muốn giết ngươi dễ như giết một con kiến".
Dứt lời một cỗ ám kình áp tới, một thanh âm trong trẻo "Răng rắc" truyền đến bên tai mọi người, dường như tay người phía dưới đã gãy.
Sau đó là một tiếng kêu thống khổ vang lên,làm chấn động cả phòng yến tiệc, lúc đó Lâm Thu Nhã cùng với Thiên Nhan Duyệt vừa mới tới, nghe tiếng cũng giật mình ngẩng đầu xem,ai mà dám không nể tình,ngay tại yến hội của Thiên Nhan Duyệt gây lộn xộn?
Khi thấy Tiêu Thu Phong, nàng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Thiên Nhan Duyệt: "Tiểu duyệt, chị vốn sớm nói rồi, chỉ cần có người này ở chỗ nào, tuyệt đối sẽ không yên bình, em xem. Chị đâu có nói sai, đi thôi, nhìn xem là người nào không có mắt chọc tới Tiêu đại công tử của chúng ta?"
Hạng Phi Ca đã muốn đứng lên, trên mặt đã xám lại.
Nuôi đám phế vật các ngươi,thật sự là không có tí tác dụng nào cả. Nếu đã muốn chọc hăn, nho nhỏ một cái Tiêu gia, Hạng Phi Ca hắn còn không thèm để vào mắt, những nữ nhân này cuối cùng cũng sẽ về tay hắn thôi.
"Triệu Nhược Minh!" Triệu Nhược Minh đang định xoay người, Tiêu Thu Phong đã muốn gọi hắn lại.
"Nếu cậu là một người đàn ông, hãy làm chuyện nên làm đi. Có một số việc, không thể tránh được chỉ có cách phải đối mặt giả quyết". Người khác không biết, nhưng Tiêu Thu Phong biết, Triệu Nhược Minh nhẫn nhịn là do bất đắc dĩ, bởi vì do cha hắn đã không còn quyền lực. Bằng không,một tên Hạng Phi Ca nho nhỏ, quá tôm tép không thèm chấp.
Chẳng qua,nhìn chuyện này có thể thấy được sau khi gia tộc gặp biến cố, Triệu Nhược Minh thật sự đã bắt đầu trưởng thành hơn.
"Nếu cậu ngay cả so với chị mình còn kém hơn, thì không cần làm huynh đệ với Tiêu Thu Phong tôi nữa, tôi sẽ khinh thường cậu"
Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói ra, Tư Mã Lạc cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn, bước lui đến phía sau Tiêu Thu Phong, có vẻ hắn cũng có chung ý kiến, nếu Triệu Nhược Minh còn yếu đuối nhẫn nại như thế, thì cũng chẳng cần làm huynh đệ với nhau nữa.
"Còn chưa cút!" Hạng Phi Ca chửi, không hề cho Nhược Minh chút thể diện nào.
Triệu Nhược Minh chung quy cũng là đàn ông, có tâm huyết cùng lòng tự ái, hắn đã không thể nhịn được nữa.
Một quyền vung lên, đáng thương cho Hạng Phi Ca, hắn bị đánh văng ra ngoài, Triệu Nhược Minh liền nếu như một con sử tử nổi điên, quát: "Con mẹ mày, loại con cháu như mày, về sau đừng dại chọc đến tao"
"Trời, ai lại thô lỗ như vậy chứ, không phải là huynh đệ ngươi đó chứ?" Lâm Thu Nhã như cơn gió, mang theo mùi hương, dẫn Thiên Nhan Duyệt đã đi tới
Trong lòng kêu thích, miệng thì lại khinh thường, vật họp theo loài, lão Tứ của Tứ đại công tử cũng bị Tiêu Thu Phong làm hư hỏng rồi.
Tiêu Thu Phong lại rất hài lòng gật đầu: "Đây mới là đàn ông, cho dù chết, cũng phải ngẩng cao đầu mà đứng."
Lời nói mang hào khí vạn trượng,cũng không quá lớn, nhưng mọi người nơi này đều nghe được.
Liễu Yên Nguyệt sớm đã không khắc chế được xúc động, nàng có người yêu đáng tự hào như vậy…, tay nàng nắm lấy tay Tiêu Thu Phong,biểu đạt nội tâm kích động.
Ruth, Thiên Nhan Duyệt, Lâm Thu Nhã cũng là say mê vô cùng, giờ khắc này, Tiêu Thu Phong ở trong mắt các nàng, hình ảnh trở nên rất là cao lớn, cả đời đều không thể quên.
Năm tiểu nữ sinh, lại càng kích động.
"Xong rồi, xong rồi, ta nhất định xong đời." Đinh Mỹ Đình thiếu chút nữa khóc lên.
"Em nghĩ em đã yêu anh mất rồi, làm sao bây giờ?"