Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 54: Phá kế ( một)

Lạc Khuynh Quốc đưa ra đề nghị, ngay lập tức được mọi người hưởng ứng. Tất cả mọi người đang ngồi đều nghe nói cầm nghệ của Lạc Khuynh Hoàng cao siêu, cũng muốn một lần được thỏa mãn nhĩ phúc. Chỉ tiếc vẫn chưa từng nghe qua, thừa dịp sinh nhật nàycó thể vừa vặn được nghe, liền đứng lên hưởng ứng.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, mâu trung đen như mực lướt qua một tia lãnh ý, thản nhiên quét mắt liếc Lạc Khuynh Quốc một cái. Sinh nhật tất cả đều do Lạc Khuynh Quốc đặt mua, nói vậy Lạc Khuynh Quốc đã động tay động chân ở trên cầm, muốn mượn việc này làm cho nàng xấu mặt.

“Cầm nghệ của đại tỷ cũng bất phàm, không bằng đại tỷ chơi một khúc mở màn?”Lạc Khuynh Hoàng cười yếu ớt giống như khiêm tốn, nhìn Lạc Khuynh Quốc nói.

Trong mắt Lạc Khuynh Quốc hiện lên một tia bối rối, hé ra ý cười miễn cưỡng nói, “Cầm nghệ của ta làm sao có thể cùng Khuynh Hoàng muội muội đánh đồng được? Chỉ sợ làm dơ tai mọi người.”

Lạc Khuynh Thành thấy dáng vẻ của Lạc Khuynh Quốc hiển nhiên cũng biết trên cầm này có vấn đề, mâu trung hiện lên một chút âm ngoan, rụt rè nói, “Khuynh Hoàng tỷ tỷ, hôm nay là sinh nhật ngươi, khúc đầu tiên này hiển nhiên phải là từ ngươi gảy ra thôi.”

Đứng lên nói ra một cách dịu dàng sợ sệt, giồng như là bất bình thay Lạc Khuynh Hoàng, một lòng hướng về Lạc Khuynh Hoàng.Nhưng trong đó lại ẩn dấu lời nói sắc bén, sao có thể qua mặt được Lạc Khuynh Hoàng? Nếu Lạc Khuynh Thành một lòng muốn đến chặn ngang thì nàng liền thỏa mãn nàng ta.

“Lời nói của Khuynh Thành muội muội cũng có đạo lý.Vậy thì Khuynh Hoàng liền bêu xấu rồi.” Khuynh Hoàng thu lại đôi mắt, khóe môi gợi lên một chút ý cười thản nhiên.

Lạc Khuynh Quốc vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng bị mắc lừa, lập tức cười nói, “Người đâu!Mau mang cầm đến!”

Lúc sau cầm được mang đến, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn lướt qua, bất động thanh sắc.

Vài vị đang ngồi đều liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái.

Mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một đạo tinh quang, rất có hứng thú nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng này thoạt nhìn có vẻ thông minh làm sao ngay cả cạm bẫy rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện ra?!

Trong con ngươi đầy sương mù của Liễu Tư Triệt hiện lên một tia lo lắng, đứng dậy cười nói, “Có câu thả con tép bắt con tôm, tiếng đàn của Khuynh Hoàng tiểu thư tất nhiên là thượng thừa, không bằng Tư Triệt đàn một khúc trước có được không?”

Quân Khuynh Vũ tay giơ ly rượu có hơi dừng một chút,hắn biết Hoàng nhi trí tuệ như vậy, sao có thể không nhìn ra đây là một cái bẫy, nếu nàng dám đáp ứng lại, hiển nhiên là đã có đối sách, Liễu Tư Triệt này chỉ sợ là buồn lo vô ích. Có điều là phần tâm tư này của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng cũng làm cho trong lòng hắn có chút không phải tư vị.

Lạc Khuynh Hoàng thật không ngờ Liễu Tư Triệt lại nói như vậy, không khỏi nâng mắt nhìn lại, nhìn vào con ngươi hàm chứa lo lắng của Liễu Tư Triệt, trong lòng không khỏi một trận cảm động. Lấy Liễu Tư Triệt mưu lược tất nhiên đã sớm nhìn ra trong đó không bình thường, lại nguyện ý đàn trước một khúc, đó là muốn thay nàng giải trừ tình huống khó xử.

Nhưng là như vậy.Nếu dây đàn có vấn đề gì thì mất thể diện cũng chỉ có Liễu Tư Triệt. Liễu Tư Triệt tuy ràng trước sau như một nổi dành là người mưu lược vô song, nhưng là cầm kĩ của hắn cũng là bất phàm, nếu ở trước mặt mọi người làm thành trò hề thì khó tránh khỏi có tổn hại tới hình tượng trích tiên công tử của hắn.

“Liễu công tử quá khen.Khuynh Hoàng làm sao kham làm ngọc thuyết?”Lạc Khuynh Hoàng đi tới trước mặt Liễu Tư Triệt cười nói, “Cám ơn ý tốt của công tử, Khuynh Hoàng xin nhận tấm lòng.”

Liễu Tư Triệt nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng có một phen thâm ý, dường như đã nhìn ra dụng ý của hắn, liền mỉm cười ngồi xuống, cười nói, “Vậy thì Tư Triệt liền không bêu xấu.”

Lạc Khuynh Quốc nghe thấy Liễu Tư Triệt muốn đánh đàn, vốn đang khẩn trương, lại nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng thẳng thắn cự tuyệt, không khỏi gợi lên một chút tươi cười oán độc, đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, còn nói Lạc Khuynh Hoàng đã trở nên thông minh, nàng nhìn vẫn là ngốc như trước kia!

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên lướt qua mặt lạc Khuynh Quốc và Lạc Khuynh Thành, bỗng nhiên cười nói, “Hương Lăng, đem đàn của ta đến.”

Hương Lăng lên tiếng trả lời rời đi lấy đàn, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười yếu ớt, đối với Lạc Khuynh Thành nói, “Từ nhỏ ta đã có thói quen dùng đàn của mình, đàn của người khác dùng không quen.Nhưng là nếu mang đàn lên, sau khi ta đàn xong một bản, Khuynh Thành muội muội cũng đàn một khúc đi.Mọi người không biết chứ, cầm kĩ của Khuynh Thành muội muội cũng là rất không tệ.”

Lạc Khuynh Thành nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt thay đổi, đàn kia có vấn đề nàng hiển nhiên là cũng biết, vì thế liền cười từ chối, “Tỷ tỷ quá khen.Khuynh Thành nào dám bêu xấu, vẫn là đại tỷ đàn thì hơn.”

“Khuynh Thành muội muội hà tất phải khiêm tốn.Khuynh Hoàng muội muội nhường cho ngươi đàn thì ngươi hãy đàn đi!” Lạc Khuynh Quốc vội vàng khước từ cười nói, không chỉnh được Lạc Khuynh Hoàng thì chỉnh Lạc Khuynh Thành cũng được!

Mâu trung Lạc Khuynh Thành hiện lên một tia hận ý, cũng rất nhanh bị vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng che dấu, vẻ mặt xin lỗi nói, “Không phải Khuynh Thành không muốn đàn, mà chính là trước đó vài ngày không cẩn thận làm tay bị thương, chỉ sợ không gảy được đàn.”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một tia cười lạnh, mâu quang chợt lóe. Lạc Khuynh Thành vẫn là phản ứng rất nhanh, nhưng mà nếu nàng quyết ý muốn Lạc Khuynh Thành vì hành vi của mình mà trả giá đắt, thì làm sao có thể dễ dàng buông tha Lạc Khuynh Thành chứ?!

“Cái gì?! Khuynh Thành, tay ngươi bị thương?! Chuyện xảy ra khi nào?” Lạc Khuynh Hoàng lập tức giả bộ dáng vẻ thân thiết, vội vàng kêu, “Nhanh đi mời đại phu cho ta, đến xem thương thế trên tay của Khuynh Thành thế nào!”

Lời này của Lạc Khuynh Hoàng vừa nói ra, mâu trung mọi người đều hiện lên một tia tán thưởng. Phía trước thấy thái độ Lạc Khuynh Hoàng đối đãi với Lạc Khuynh Thành, còn tưởng rằng Lạc Khuynh Hoàng ỷ vào thân phận cao quý, đối đãi với tỷ muội thứ xuất không tốt chứ. Hãy nhìn nàng đối với Lạc Khuynh Thành khẩn trương như thế nào, chứ không phải như vậy mà cự tuyệt.

Nghĩ đến tính tình Lạc Khuynh Quốc xưa nay kiêu căng mới khiến Lạc Khuynh Hoàng bất mãn.Mà tính tình Lạc Khuynh Thành nhát gan ôn hòa, bởi vậy Lạc Khuynh Hoàng đối với nàng rất là quan tâm.

Trong lòng Lạc Khuynh Thành cũng là âm thầm kêu khổ, hé ra một chút ý cười nói, “Không cần. Hôm nay chính là sinh nhật tỷ tỷ, ngàn lần không thể phá hỏng nhã hứng của tỷ tỷ.Tay của Khuynh Thành đợi đến khi qua sinh nhật của tỷ tỷ khám đại phu cũng không muộn.”

“Như thế cũng được.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười lạnh như băng, mà thôi, ở trên yến hội ầm ĩ như thế cũng không tốt, nếu Lạc Khuynh Thành nói tay nàng bị thương không thể đánh đàn thì nàng đơn giản thành toàn nàng ta đi!

Lạc Khuynh Thành nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.Mày Quân Kiền Linh cũng đồng thời chau lại thật sâu. Bình thường Lạc Khuynh Thành ở trước mặt hắn biểu hiện cực kỳ ôn nhu nhát gan, thoạt nhìn đơn thuần vô hại, nhưng mà nhìn hành vi hiện giờ của nàng rõ ràng là có tâm cơ rất lớn. Thật sự là tâm tư rất sâu, suýt nữa ngay cả hắn cũng lừa!

Thời điểm mọi người ngồi xem diễn trò, Hương Lăng đã đem đàn của Lạc Khuynh Hoàng lại đây.

Cầm của Lạc Khuynh Hoàng là của mẫu thân nàng trưởng công chúa Quân Nhã Huyên để lại cho nàng.Chính là được hoàng đế Quân Vũ Thần tặng lễ vật sinh nhật cho Quân Nhược Huyên.Thiên hạ đệ nhị cầm Phượng Minh.

“Đàn này vốn là mẫu thân để lại cho ta.” Lạc Khuynh Hoàng thật cẩn thận từ trong tay Hương Lăng tiếp nhận Phượng Minh, thần thái tựa như cực kỳ trân trọng, thời điểm nói đến Quân Nhược Huyên, bên môi Lạc Khuynh Hoàng không tự giác mở ra nụ cười má lúm đồng tiền ngọt ngào ở hai bên, bên trong con ngươi đen như mực không còn tính kế, có chăng chính là những hoài niệm ngây thơ.

Quân Khuynh Vũ chống mi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên một tiathương yêu luyến tiếc. Bên trong con ngươi khoảng không sương mù của Liễu Tư Triệt cũng hiện lên một tia ôn nhu.

Khóe môi Quân Kiền Linh hơi gợi lên, tâm tư khẽ động, tay từng nhịp từng nhịp gõ trên bàn, không ngừng nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nữ tử này dung nhan tuyệt đại, trí tuệ vô song, thoạt nhìn lúc nào cũng thâm trầm mà cơ trí như vậy, nhưng mà thời điểm nàng tiếp nhận di vật của mẫu thân lại đơn thuần như một hài tử, đơn thuần kia là tự nhiên toát ra giả bộ cũng giả bộ không được.

Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng mơn trớn Phượng Minh, bàn tay trằng nõn nhỏ và dài đặt lên trên dây đàn, khóe môi gợi lên tươi cười hờ hững tự nhiên, con ngươi đen như mực đột nhiên trở nên đen đặc.

“Tranh” một tiếng. Bàn tay trắng nõn của Lạc Khuynh Hoàng gảy dây đàn, nhẹ nhàng thong thả rút lấy đàn, gảy dây đàn cực kỳ thuần thục, một khúc giang sơn từ đầu ngón tay Lạc Khuynh hoàng tuôn ra.

Theo tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, mọi người giống như đặt mình trong sa trường, nhìn thấy thiên quân vạn mã trên đường, vạt tay áo của Lạc Khuynh Hoàng theo tay gảy đàn dâng lên càng nhanh, ở không trung vẽ ra độ cong rực lửa, giống như chập chờn chiến đấu trên chiến trường.

Khóe môi của nàng vẽ ra ý cười thản nhiên, giống như đang bày mưu lập kế trên chiến trường, như tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã. Trong nháy mắt, tất cả khí mây bên trong toàn bộ tụ tập trên người Lạc Khuynh Hoàng, tôn lên một thân hồng y làm cho nàng giống như mặt trời gay gắt trên bầu trời, làm cho mọi người không dám nhìn thẳng.

Tiếng đàn sát phạt bễ nghễ như hướng tới thiên hạ đều ở tay khiến người khác không tự chủ mà say mê trong đó.

Trong mắt các hoàng tử ở đây đều phụt ra ánh sáng. Thân là hoàng tử, mặc kệ có hay không dã tâm, đối với đế vị cao cao tại thượng kia luôn tràn ngập hướng tới, một khúc này của Lạc Khuynh Hoàng gần như gợi lên trong bọn họ khát vọng đối với đế vị.

Lạc Khuynh Hoàng một bên đánh đàn, một bên quan sát phản ứng của mọi người. Chỉ thấy mâu trung bọn họ đều lộ ra si mê đích thực, chỉ có Quân Khuynh Vũ vẫn còn bình thường cười đường hoàng tà mị, mặc sức tiêu sái uống rượu.

Một khúc kết thúc, hết thảy đều là kinh hãi.

“Tiếng đàn rất hay!Hảo tâm cảnh a!”Quân Kiền Linh nhịn không được mà tán thưởng, trong mắt hắn tràn ngập ý tán thưởng, nhìn thẳng thấy rất nhiều cô gái hâm mộ không thôi. Nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, các nàng biết các nàng căn bản không có khả năng cùng Lạc Khuynh Hoàng đánh đồng.

Lạc Khuynh Thành thấy trong ánh mắt Quân Kiền Linh có sự quý mến không khỏi căn thẳng tâm tư, ngón taycơ hồ bấm vào lòng bàn tay. Lạc Khuynh Hoàng! Nàng chiếm lấy vị trí đích nữ, chiếm lấy sủng ái của phụ thân, chiếm lấy tất cả của nàng, bây giờ còn cướp đi Quân Kiền Linh của nàng?!

Nguyên bản là nàng lên kế hoạch để cho Quân Kiền Linh lấy cảm tình dụ dỗ Lạc Khuynh Hoàng, giành được sự hỗ trợ của đại tướng quân, đợi cho Quân Kiền Linh đăng cơ làm hoàng đế sau đó lại để cho hắn đem Lạc Khuynh Hoàng một cước đá văng ra, làm cho Lạc Khuynh Hoàng cũng nếm thử tư vị nghèo túng, nhưng mà xem phản ứng hiện giờ của Quân Kiền Linh, nàng khẳng định không thể thực thi kế hoạch này! Nếu không bị một cước đá văng ra còn không biết là ai.

“Khuynh Hoàng bêu xấu rồi.”Sau khi Lạc Khuynh Hoàng đàn xong thoải mái trang nhã đứng dậy, mỉm cười nói.Cả người nàng giống như đắm chìm trong ánh mặt trời cùng với khuôn mặt thiên sứ, mặc dù mặc một thân màu sắc đỏ thẫm không chỉ không hiện lên tục khí, ngược lại càng thêm vài phần lóa mắt.

Lập tức mọi người vỗ tay vang dội. Phàm là nam tử trẻ tuổi, con ngươi nhìn Lạc Khuynh Hoàng đều tràn ngập ái mộ mãnh liệt.Mà những nữ tử trẻ tuổi, có lộ ra vài phần hâm mộ, còn lại là ghen tị cùng oán hận nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng thoải mái phóng khoáng trở lại vị trí, mang theo tươi cười thỏa đáng. Yến hội vẫn còn tiếp tục, mọi người như trước vui vẻ nói chuyện.Nhưng những vị khách ở trên thượng vị, đều lâm vào suy nghĩ.

Lạc Nguyên kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nghe nhạc biết người, mặc dù hắn không thông thạo âm luật nhưng khúc nhạc hào hùng khí thế, hắn vẫn là có thể cảm nhận được. Chung quy hắn cảm thấy sau khi trở về dường như Lạc Khuynh Hoàng lần này cùng với trước kia có phần không giống nhau. Dường như không phải hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu con người nữ nhi.

Lạc Vân Chỉ còn lại là vẻ mặt vui mừng nhìn Lạc Khuynh Hoàng.Từ một khúc này, hắn có thể thấy được tâm tình trí tuệ của Lạc Khuynh Hoàng chỉ sợ là ở trên hắn.Xem ra muội muội là thật không cần lo lắng cho nàng.

Mà đối với một trong những hoàng tử mà nói, không thể nghi ngờ Lạc Khuynh Hoàng trở thành người được chọn thích hợp nhất cho vị trí chính phi.Có binh quyền của đại tướng quân, có hoàng đế sủng ái.Thân phận của quận chúa Khuynh Hoàng vốn đã vô cùng mê người.Huống chi Lạc Khuynh Hoàng lại là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa lại có kiến thức thông tuệ, không thể nghi ngờ là một phụ trợ đắc lực.

Mâu trung mọi người đều xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa.Dường như nghĩ đến làm sao mới có thể chiếm được lòng thiếu nữ.

Chỉ có hai người là trầm mặc uống rượu.

Một là Liễu Tư Triệt. Con ngươi hắn thâm trầm như biển, không ai có thể thấy rõ tâm tình thực sự đau khổ nồng đậm bên trong. Hắn chính là một ly một ly uống rượu. Tư thế động tác thực tao nhã mà trần tục như vậy, rõ ràng một ly trút rượu xuống lại vô cớ khiến người khác cảm thấy cao quý. Thế nhưng cẩn thận quan sát thần sắc hắn có thể nhìn ra vài phần bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

Người cong lại hiển nhiên là Quân Khuynh Vũ. Khóe môi hắn hơi vẽ ra, cũng là uống hết ly này đến ly khác. Thế nhưng động tác của hắn càng thêm vài phần tà mị cùng không kiềm chế được, mà con ngươi của hắn một khắc cũng không rời Lạc Khuynh Hoàng.

Ngay lúc mọi người còn đang suy nghĩ sâu xa thì yến hội cũng kết thúc. Mâu quang Lạc Khuynh Hoàng sáng rỡ, luôn luôn nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, mỗi khi cùng ánh mắt Quân Khuynh Vũ chạm nhau là lúc lòng nàng không tự giác mà nhảy dựng lên. Mâu trung của nàng hiện lên một tia quả quyết.

Có một số việc chung quy là phải giải quyết. Nàng không thể một mực tránh né. Hôm nay nàng sẽ hỏi rõ ràng. Tay gắt gao nắm chặt ở bên trong áo. Nếu là nàng đã đoán sai thì làm sao bây giờ, nếu là bọn họ không phải một người thì làm sao bây giờ?!