Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 19: Sức mạnh của trí tuệ…

Bạch Bân ở lại nhà Đinh Hạo ăn cơm trưa, nói với lái xe buổi chiều quay lại đón. Chú lái xe đồng ý, rồi vội vàng đi chỗ khác phân phát đồ tết.

Đinh Viễn Biên đi ra ngoài vẫn chưa trở về, bà Đinh sợ hai đứa nhỏ bị đói, cho tụi nhóc ăn cơm trước. Vừa đúng dịp các bác các dì Đinh Hạo đem đến biếu không ít đồ, khiến bàn cơm trưa phong phú hẳn lên, ngó sen trộn, gà ninh bát bảo, vây cá, cải thìa xào, cộng thêm một bát canh bồ câu hầm.

Bạch Bân ăn đến ngon lành, Đinh Hạo cũng vô cùng cao hứng, gặm đầy một mâm xương, ngay cả canh bồ câu cũng uống hết sạch, hạnh phúc đánh nấc một cái.

Cơm nước xong hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo một vòng. Hai chiếc áo bông màu đỏ giống hệt nhau, viền lông trắng, nhìn đặc biệt đầy sức sống. Đinh Hạo còn đeo thêm đôi găng tay hồng, do bà Đinh cất công đan cho, sợ cậu ra ngoài đùa nghịch không biết vứt đâu lại đặc biệt nối hai đầu với một sợi len dài, bình thường không đeo vào tay thì sẽ quàng qua cổ.

Bạch Bân nhìn nhìn đôi găng cảm thấy rất thú vị, cầm lấy một chiếc mân mê trong tay. Dọc theo đường đi, Đinh Hạo ngắm nghía các căn nhà, trong lòng lẩm nhẩm nhà nào sắp phá đi nhà nào sẽ sửa chữa, nhìn cái này lại ngó cái kia, đi đường tự nhiên cũng chậm hẳn. Bạch Bân bèn đứng phía trước chờ cậu, giữa hai người được nối bằng một sợi len, giống như là ông anh trai dắt cổ em mèo nhỏ Đinh Hạo đi chơi vậy.


“Đinh Tiểu Hạo!”

Đinh Hạo nhắm mắt cũng biết được đấy là âm thanh của ai, cái chất giọng âm dương quái khí đó người bình thường đều bắt chước không nổi. Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Lý Thịnh Đông đang ngồi xổm trên bờ tường nhìn cậu, ánh mắt đảo qua đảo lại sợi len nối liền cậu và Bạch Bân, thầm đánh giá: “Đinh Tiểu Hạo, tôi cứ nghĩ mãi sao hôm nay cậu không đến chơi cùng, hóa ra là phải làm chân chó cho ai đó nha?”

“Tôi thích thế đấy, liên quan gì đến cậu!” Đinh Hạo một tay đút túi áo, một tay đeo găng phẩy phẩy về phía Lý Thịnh Đông, hệt như đuổi ruồi bọ: “Biến đi! Hôm nay lười tính toán với cậu, đừng tự mình đi gây chuyện, cẩn thận lại giống như hôm bị tôi đánh khóc chạy về nhà mách mẹ giờ.”

Hai ngày trước Lý Thịnh Đông vừa đánh nhau với Đinh Hạo một trận, bạn nhỏ Đinh Hạo đột nhiên dũng mãnh phi thường, đẩy đứa nhỏ này vùi vào sâu trong đống tuyết đến suýt bị cảm lạnh. Lý Thịnh Đông nghe vậy liền bực mình: “Hử? Thế sao cậu không kể cái hôm cậu bị chó cắn đi?! Mông nở hoa đúng không? Đứa nào đau phát khóc ấy nhỉ, để tôi lại xoa xoa cho?”

Đinh Hạo nổi giận, chuyện dọa người như vậy tại sao lại nói ở trước mặt Bạch Bân chứ?! Quay về phía Lý Thịnh Đông ‘xì’ một tiếng khinh miệt: “Có bản lĩnh thì cậu nhảy xuống đây! Rồi xem đứa nào phải khóc?”

Lý Thịnh Đông vẫn thích đùa giỡn cùng Đinh Hạo hơn cơ, Đinh Hạo càng mất hứng thì nhóc càng cao hứng. Nói như thế nào nhỉ? Đinh Hạo, cậu có chuyện gì xấu hổ đau lòng nói ra cho mọi người mua vui một chút? Đứa nhóc hư hỏng Lý Thịnh Đông chính là có suy nghĩ như vậy, cho nên suốt ngày lôi Đinh Hạo ra làm trò đùa.


Hơn nữa, ba của Lý Thịnh Đông hồi trước làm cùng đơn vị với ba Đinh Hạo. Ba Lý Thịnh Đông trơ mắt nhìn người anh em mình vào thành phố làm việc, đứa con lại được học nhảy lớp lên tiểu học, đương nhiên là đỏ mắt ganh tị, cũng muốn con mình được như vậy đúng không? Cứ thế, Lý Thịnh Đông mơ mơ hồ hồ bị chấm dứt quãng thời gian ấu thơ tươi đẹp hạnh phúc ở trạng thái nuôi thả, bị ba đưa vào tiểu học trên trấn, thành thành thật thật ngồi đọc chữ.

Lý Thịnh Đông không phải trọng sinh một đời, đương nhiên sẽ không có mục tiêu vĩ đại hướng về trường học gì gì cả, cứ thế bị ép buộc ngày hai bữa đến trường tiểu học, quả thật là vô cùng nghẹn khuất. Các học sinh cùng lớp đều lớn hơn nhóc, cũng may Lý Thịnh Đông nắm đấm mạnh, học hết tuần đầu khiến ba đứa bạn gãy răng cửa, thầy giáo gửi cảnh cáo về đến tận nhà. Ba Lý Thịnh Đông rất nhanh chóng chuyên nghiệp nhận lỗi, về đến nhà bắt đầu mắng chửi thằng con quậy phá: “Lý Thịnh Đông mày mau ra đây! Hồi trước đẩy Bạch Bân thiếu gia vào sông, bây giờ đánh gãy răng cửa của bạn, mấy cái trò hư hỏng này là ai dạy hả?! Hôm nay không đánh chết mày thì tao không phải ba mày nữa!”

Mẹ của Lý Thịnh Đông có vẻ ngoài thô béo, tuy không có văn hóa gì đáng kể nhưng riêng về che chở con thì hoàn toàn có thể vượt qua mẹ Đinh Hạo mà trực tiếp so sánh cùng bà Đinh, đứng chống nạnh che chắn phía trước không cho ba Lý Thịnh Đông động đến một đầu ngón tay của con mình. Theo lời mẹ Lý Thịnh Đông nói thì: “Không ai dám trêu chọc Đông Đông nữa là chuyện tốt, ít nhất thì sẽ không bao giờ bị bắt nạt ở trường học, cứ như vậy là được!”

Ba Lý Thịnh Đông tức đến hộc máu, vì chuyện của Bạch Bân anh đã không ít lần phải chạy vạy xin lỗi giải thích với Bạch bí thư, vừa qua chưa được bao lâu thì thằng con này lại ngựa quen đường cũ đi bắt nạt người khác… Con hư tại mẹ mà! Người ba bị áp đặt dưới chế độ xã hội mẫu hệ lâu năm thở dài, cũng đành kệ mặc, chỉ mong chờ Lý Thịnh Đông học thêm vài năm nữa có thể trưởng thành hơn, ít gây rắc rối vậy.

Lý Thịnh Đông được mẹ ban cho những lời này không khác gì thánh chỉ phê chuẩn tha hồ phạm án. Tuy vậy đứa nhóc này thật ra cũng không định tiếp tục gây sự, chỉ là bọn nhỏ bị Lý Thịnh Đông bắt nạt đã quá sợ hãi. Hơn nữa thôn trấn rất nhỏ, nhóm trẻ con bình thường quậy cùng Lý Thịnh Đông hay đứng cổng trường chờ nhóc, tuy tuổi tụi nó còn đều nhỏ, nhưng nhiều người cũng nhìn như một băng nhóm thật đáng sợ. Đám nhỏ từng có mâu thuẫn với Lý Thịnh Đông cứ mặc nhiên gộp chung tụi nó coi thành một đám như xã hội đen, bình thường hễ tan học đều đi trốn.

Mấy đứa nhỏ hay cùng Lý Thịnh Đông chơi đùa thường đứng ở cửa sổ ngóng vào lớp học, lâu dần các bậc cha mẹ họp lại nghĩ nghĩ, đều muốn đưa tụi nó đến trường nốt. Dù sao tiểu học trấn trên gần nhà mà quy củ cũng không quá nghiêm khắc, mấy đứa nhóc kém tầm nửa tuổi vẫn thu nhận, hơn nữa giáo viên trong trường đều là hàng xóm láng giềng cùng quê, sang nhờ vả đôi câu liền ưng thuận.


Lý Thịnh Đông bây giờ có một đám bạn học chơi cùng, mới cảm thấy trong lòng thoải mái. Nhưng nhóc vẫn thủy chung không quên được đầu sỏ gây chuyện là Đinh Hạo. Nếu không có Đinh Hạo, làm sao cậu sẽ bị bắt ngồi trên ghế suốt ngày làm nhảm cái gì ghép vần cái gì viết chữ nha! Thù mới hận cũ, nhân dịp Đinh Hạo về nghỉ đông Lý Thịnh Đông liền bám theo, không có chuyện gì đều phải đi trêu chọc một phen.

Lý Thịnh Đông cùng Đinh Hạo chính là cọ cọ cùng nhau mà lớn lên, thật ra cũng sẽ không đánh đập quá mức, chỉ là không kiềm được muốn xả giận lên đầu Đinh Hạo. Hai ngày trước nhóc bị Đinh Hạo ấn đầu vào đống tuyết, khẩu khí này dù nuốt thế nào cũng không trôi. Đang nghĩ dù thế nào thì cũng hòa nhau một một, định đình chiến rồi cùng chơi đùa, liền nhìn thấy Đinh Hạo đưa cho Bạch Bân sợi len nắm, chợt muốn phá hư hình ảnh đẹp đẽ ấy, Lý Thịnh Đông nheo mắt bắt đầu hồi tưởng lại mấy chuyện xấu hồi xưa.

Đinh Hạo coi trọng mặt mũi, ghét nhất là mất mặt trước người khác. Lý Thịnh Đông hồi trước đều chỉ lén lút vụng trộm nói xấu sau lưng, lúc này gộp cả thù mới hận cũ, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, làm trò trước mặt Bạch Bân bắt đầu vạch trần ‘chuyện lý thú’ thời thơ ấu của Đinh Hạo: “Ầy, Bạch Bân, Đinh Hạo ở chỗ cậu sẽ không lại đái dầm nữa chứ?”

“Ở chỗ tôi?” Bạch Bân mân mê đùa nghịch cái găng tay, giương mắt liếc nhìn Lý Thịnh Đông, “À, cậu đang nói là lúc cậu đẩy tôi và Đinh Hạo vào trong sông thiếu chút nữa chết đuối, sau đó bị xe cấp cứu chở về thành phố khẩn cấp chữa trị đúng không?”

Lý Thịnh Đông ngồi bất an nhúc nhích trên bờ tường, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Bạch Bân tiếp tục đùa nghịch găng tay: “Tôi bị gãy xương chân, nứt ba cái xương sườn, Hạo Hạo bị sốc đến hôn mê thiếu chút nữa phải đưa vào phòng cấp cứu giật điện cho sống lại, phải nằm trên giường truyền nước cả tuần…”


Đinh Hạo choáng váng, Bạch Bân đang nói cái gì vậy? Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, bên kia Bạch Bân đã tiếp tục hướng Lý Thịnh Đông nói thẳng: “Dù vậy cuối cùng cũng không sao hết, chỉ cần có đủ tiền là được rồi. Chúng tôi nằm viện phí tổng cộng đại khái là, à, khoảng hai ngàn đồng thì phải? Ừm, hộp pháo trong tay cậu giá năm hào đúng không? Hai ngàn có thể mua 4000 hộp…”

Lý Thịnh Đông lập tức nắm chặt tay giấu hộp pháo gì đó ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác: “Đây là người khác nhờ tôi mua hộ, một lúc sau phải đưa cho người ta rồi.” Đứa nhỏ hư hỏng này tầm nhìn hạn hẹp, vừa nghe Bạch Bân tính toán sổ sách đã chột dạ, sợ Bạch Bân đòi đồ vật trong tay mình để gán nợ.

Bạch Bân khua khua tay áo, diện vô biểu tình: “Tôi không cần cái đó.” Lý Thịnh Đông mới thở phào một hơi, chợt nghe câu nói tiếp khiến cho càng muốn chết quách cho xong: “Tôi lấy cái đó cũng vô dụng, Lý Thịnh Đông cậu có biết trả góp theo kỳ không? Nói đúng ra là cậu thiếu tôi tiền, thiếu khá nhiều tiền thuốc men, có thể mỗi lần trả một ít, chia làm vài năm để trả hết nợ. Năm mới đều có tiền mừng tuổi đúng không? Tiền của cậu năm nay ít hay nhiều?” Ánh mắt Bạch Bân vừa liếc đến túi quần Lý Thịnh Đông, nhóc con liền lập tức khẩn trương: “Không phải! Đây là tiền mẹ tôi gửi tôi mua tương!”

Lý Thịnh Đông bị Bạch Bân nhìn nhìn đến phát sợ, vò đầu ấp úng: “Cái kia, Đinh Hạo, mẹ tôi sắp đi tìm rồi, chút nữa sẽ đến chơi với cậu, tôi đi trước đây!” Nói xong, lập tức trượt xuống theo bờ tường, nhảy đến sân bên kia nhanh chân bỏ chạy, đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Bạch Bân giơ bàn tay nhỏ bé đang mang găng hướng nhóc quơ quơ, giọng điệu vô cùng thân thiện: “Mấy hôm nữa tôi không ở đây, cậu đem tiền trả cho Hạo Hạo cũng được, nhé!”

Lý Thịnh Đông lảo đảo một chút, nhảy dựng lên chạy huỳnh huỵch càng nhanh hơn, lập tức không thấy bóng dáng. Đinh Hạo xem đến hài lòng, vỗ vỗ bả vai Bạch Bân cười loan khóe mắt: “Anh thật giỏi.”


Bạch Bân đại chiến Lý Thịnh Đông, toàn thắng.