Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 119: Phiên ngoại 9: Làm sao nói thay

Trong cung có thêm một tiểu Công chúa, tất cả mọi người mừng rỡ như điên.

Tiêu Minh Xuyên có vận khí không tồi, hậu cung của hắn náo nhiệt hơn so với hai đời Hoàng đế trước. Hắn cùng Cố Du có trưởng tử, có người kế tục, rồi lại có một tiểu công chúa xinh xắn trắng trẻo mập mạp, ngoài ra còn có hai đứa cháu thân như con ruột.

Tiêu Duệ không có con gái, được đứa cháu gái tất nhiên là yêu thích không buông tay. Không có việc gì liền cải trang chạy tới Khôn Ninh Cung ôm ấp hôn hít.

Không biết là do thiên phú hay là do di truyền, trong bốn vị trưởng bối tư thế ôm Tiêu Tụ thành thạo nhất chính là hai vị Tiêu gia. Tiêu Duệ thì khỏi nói, trước đây có kinh nghiệm ôm Tiêu Minh Xuyên, không chỉ là khi ở Càn An Cung, mà khi Tiêu Minh Xuyên ở Khôn Ninh Cung cũng thường xuyên đến ôm.

Biểu hiện của Tiêu Minh Xuyên làm mọi người bất ngờ. Khi Tiêu Lĩnh được sinh ra, lúc ấy hắn cùng Cố Du quan hệ không tốt, ngoài việc ban thưởng lại chưa có tự mình ôm qua. Hiện giờ nhìn hắn ôm Tiêu Tụ thật thành thạo, trong mắt mọi người đều tràn ngập khó có thể tin.

Tiêu Minh Xuyên không thể giải thích tay nghề này là do mình tập luyện từ kiếp trước, chỉ nói khả năng học hỏi của mình là thiên phú dị bẩm.

Cố Du đối với cách giải thích của Tiêu Minh Xuyên thực không nói nên lời. Nhưng tiểu Công chúa đúng là trắng trẻo tròn trịa khiến cho ai nhìn thấy cũng yêu, ôm rồi lại không thể nào buông tay.

Ngày xưa tình huống Tiêu Lĩnh đặc biệt, thân thể nó không tốt lắm, mà bản nhân Cố Du cũng không xong, thiếu chút nữa cứu không được. Chờ thân thể Cố Du khôi phục, lần đầu tiên Cố Du ôm Tiêu Lĩnh thì nó đã hơn trăm ngày.

Cố Du tốt xấu cũng từng có kinh nghiệm, Cố An Chi thì hoàn toàn không. Khi nuôi dưỡng Tiêu Minh Xuyên mọi việc đều giao cho nhũ mẫu. Tiêu Duệ thường xuyên đến xem con, thường sẽ ôm hôn Tiêu Minh Xuyên, nhưng Cố An Chi chưa bao giờ làm việc đó.

Bởi vậy bây giờ Tiêu Duệ có đôi khi ôm Tiêu Tụ một lát sẽ chuyển sang cho Cố An Chi. Hắn xua xua tay cự tuyệt, Tiêu Duệ lại không chịu, một hai bắt buộc Cố An Chi phải ôm. Động tác của Cố An Chi cứng đờ, ai nhìn thấy cũng run sợ trong lòng.

Ngày thứ ba sau khi Tiêu Tụ sinh ra, trời đổ mưa. Hạn hán phương bắc gặp trời mưa, tuy rằng chưa có hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng cũng có chuyển biến tốt đẹp. Có người đem chuyện này cùng việc tiểu Công chúa sinh ra liên hệ với nhau, nói Công chúa có phúc khí, đúng là hợp với phong hào Phúc Ninh.


Phía nam lũ lụt tạm thời còn chưa có hết, Tiêu Minh Xuyên không dám thiếu cảnh giác. Việc triều đình quan trọng Hoàng đế cùng Thái hậu bận rộn. Cố Du đang ở cữ, không thể ôm con nhiều chỉ có thể đặt Tiêu Tụ ở trên giường. Vì thế kẻ nhàn rỗi nhất là Tiêu Duệ chính đại quang minh độc chiếm cháu gái, hắn ôm Tiêu Tụ muốn nhiều hơn cả nhũ mẫu.

Bởi vì thiên tai tiệc đầy tháng của tiểu Công chúa không có làm quy mô lớn, cũng chỉ mời những tôn thất ở gần cùng người Cố gia. Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du chỉ mong muốn không khí ấm áp của người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Tiêu Tụ tròn tháng, thân thể lớn lên càng rắn chắc, khuôn mặt cũng lộ ra đường nét thanh tú rất đáng yêu.

Cố Du dần dần phát hiện một việc tưởng không có vấn đề lại có vấn đề. Tiêu Duệ mỗi ngày ôm Tiêu Tụ nhiều hơn những người khác, cho nên tiểu công chúa có chút dính người. Những người khác bao gồm cả nhũ mẫu đều ôm không được lâu, chỉ có ở cùng Tiêu Duệ, Tiêu Tụ mới không quấy khóc.

Cố Du có chút lo lắng lại không dám lên tiếng trước mặt trưởng bối. Cố Du khó mà nói cái gì, chỉ có thể giải bài tâm tư cùng Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên mới đầu không để bụng. Nhưng nghe Cố Du nói Tiêu Duệ gần như cắm rễ ở Khôn Ninh Cung, mỗi ngày buổi sáng lại đây buổi tối mới trở về. Tiêu Minh Xuyên hơi hơi nhăn mày lại:

"A Du, như vậy phụ hoàng và mẫu hậu trừ buổi tối đi ngủ, không có thời gian gặp mặt sao?"

Như vậy thì sao được, phụ hoàng sẽ là cho mẫu hậu hiểu lầm nữa thì sao.

Cố Du gật gật đầu, tỏ vẻ Tiêu Minh Xuyên nói không sai. Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ cười, trấn an Cố Du, khẳng định là sẽ cùng Tiêu Duệ nói chuyện.

"Phụ hoàng à, ngài có cảm thấy gần đây mình có chút bỏ rơi mẫu hậu hay không?"


Tiêu Minh Xuyên nói bóng nói gió để nhắc nhở.

"Ta có sao?"

Tiêu Duệ hoang mang chớp chớp mắt.

"Chẳng phải là hắn bỏ ta một mình sao?"

Nếu không phải Cố An Chi mỗi ngày đều vội vàng đến mức không thấy bóng dáng, hắn đâu đến nỗi mỗi ngày phải chạy đến ôm cháu gái chơi.

Tiêu Duệ nói quá có lý, Tiêu Minh Xuyên không lời gì để nói. Càng không xong chính là hắn phát hiện vấn đề này rất khó giải quyết. Cố An Chi bận rộn như vậy là vì giúp đỡ hắn, nếu không mỗi ngày hắn sao có thể có chút thời gian tới chơi cùng Cố Du và Tụ Nhi.

Tiêu Minh Xuyên đúng là tiến thối lưỡng nan.

"Phụ hoàng, Tụ Nhi quá dính ngài, con ôm trong chốc lát Tụ Nhi liền khóc......"

"Nhìn Tụ Nhi ta nhớ đến khi con còn nhỏ, ta muốn ôm nhiều một chút, bởi vì hắn không dám, ai da......"


Tiêu Duệ tiếc nuối thở dài nói.

Tiêu Minh Xuyên trợn mắt há hốc mồm, có chút không biết nên nói cái gì, hoá ra phụ hoàng có ý ôn lại chuyện cũ. Trầm mặc một lát, Tiêu Minh Xuyên theo bản năng liền nói:

"Phụ hoàng thật sự muốn mẫu hậu đền bù tiếc nuối, thì dứt khoát sinh một đệ đệ hay muội muội đi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Minh Xuyên liền ý thức được không thích hợp. Hắn đang nói cái gì vậy trời. Tiên đế đã băng hà mười một năm, đệ đệ muội muội từ chỗ nào chui ra.

Càng không thích hợp chính là phản ứng của Tiêu Duệ. Tiêu Duệ không có quát Tiêu Minh Xuyên, chỉ nói hắn giỏi linh tinh, sắc mặt hơi đỏ lên.

Tiêu Minh Xuyên bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, kinh hô:

"Phụ hoàng đừng làm con sợ!"

Hắn chỉ là thuận miệng nói thôi mà.

"Ta cũng không nghĩ sẽ dọa con, nhưng Lĩnh Nhi cùng Tụ Nhi thật sự phải có tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô."

Tiêu Minh Xuyên lấy tay che mặt, liên tiếp lui về phía sau vài bước.

Đợi thanh tỉnh một chút, lại đi đến trước mặt Tiêu Duệ, dùng ngữ khí chờ mong hỏi:

"Phụ hoàng, đây là trêu chọc con có phải hay không? Không phải thật sự phải không?"


Tiêu Duệ chậm rãi lắc đầu, đánh nát hi vọng cuối cùng của Tiêu Minh Xuyên.

"Mẫu hậu đã biết chưa?"

Tiêu Duệ mím môi, thấp giọng nói:

"Không biết......"

Cố An Chi khẳng định không muốn có đứa con này. Bởi vì mỗi lần sau khi bọn họ làm việc kia, Cố An Chi còn cố ý cho hắn uống chén thuốc không thụ thai. Tiêu Duệ một phần ngại thuốc đắng lặng lẽ kêu ảnh vệ bỏ đi. Một phần Tiêu Duệ cảm thấy hai người không còn trẻ sao dễ dàng có như vậy.

Kết quả có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

"Ta không dám nói cùng An Chi, hay là Xuyên Nhi......"

Tiêu Minh Xuyên cảm thấy hết chỗ nói rồi. Chuyện này mà phụ hoàng còn e ngại với mẫu hậu, hắn làm con thì làm sao nói thay đây.

"Phụ hoàng có nghĩ tới đứa nhỏ này sinh ra trên danh nghĩa ai chưa?"

Tiên đế cùng Thái hậu tất nhiên là không được. Không có xuất thân danh chính ngôn thuận sẽ không hưởng được đãi ngộ của hoàng thất. Tiêu Minh Xuyên khẳng định không thể bạc đãi đệ đệ muội muội, mấu chốt là danh phận, hắn không thể phong hào.

"Chuyện đó về sau lại nói, hoặc là để An Chi nghĩ cách?"

Tiêu Minh Xuyên vốn cùng Tiêu Duệ nói về vấn đề Tiêu Tụ, kết quả có chuyện càng phiền toái hơn nữa sắp tới.