Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 71

Ngày đầu tiên khai giảng coi như thuận lợi, La Tố theo lệ thường tới phòng

thí nghiệm đi học, bởi vì trước kì nghỉ đã quen thuộc khu 40, nên hôm

nay Uy Nặc mang La Tố tới khu 41.

“Không chờ Tạp Kì Ân à?” La Tố đặt Tiểu Hoàng vào túi tiền, sau đó theo Uy Nặc vào rừng nhân tạo.

“Trò nghĩ quân bộ sẽ thả người à?” Uy Nặc có chút trào phúng nhếch môi.

“Phải không……” Thật không ngờ quân bộ cũng không hủy bỏ giám thị đối với Tạp

Kì Ân, có lẽ định lợi dụng Tạp Kì Ân để tiếp tục thu hút sự chú ý, theo ý nghĩa nào đó thì đây quả nhiên là lựa chọn rất tốt, tuy đối với Tạp Kì

Ân có chút không công bằng.

Đoạn thời gian kế tiếp, La Tố lại thử hỏi Uy Nặc vài chuyện, cuối cùng cậu xác nhận An Khải Tư không đem

chuyện Kì Lân nói cho Uy Nặc, xem ra lệnh kín của quân bộ cũng có tác

dụng.

La Tố yên lòng, sau đó bắt đầu dùng lực tinh thần kết nối

với nhóm khế ước thú ở khu 41, cậu không phải lần đầu tiên chào hỏi với

bọn nó, vì thế quá trình tiến hành rất thuận lợi, thông qua phản ứng khế ước thú gửi lại, lực tinh thần của cậu lại tăng thêm một ít.

Bởi vì chỉ có một học trò nên Uy Nặc giải thích khế ước thú từng khu đặc

biệt cẩn thận, tuy La Tố đã sớm biết đặc tính cùng tập quán của nhóm khế ước thú này, nhưng cậu vẫn cẩn thận lắng nghe, dù sao một người có kinh nghiệm như Uy Nặc, có lẽ có những giải thích độc đáo về khế ước thú,

đối với cậu thì đây là cơ hội thu hoạch những tri thức quý giá.

Uy Nặc giải thích cũng không phức tạp, anh biết thiên phú của La Tố về

phương diện này còn hơn mình, vì thể chỉ giảng trọng điểm, mang La Tố đi khắp khu 41-43 xong, Uy Nặc để La Tố một mình ở khu 42 trao đổi với khế ước thú, về phần mình thì anh quay về phòng thí nghiệm, dù sao khu 40

chỉ có mức nguy hiểm trung, xung quanh lại có rất nhiều thiết bị giám

sát, nếu La Tố gặp nguy hiểm, anh có thể cứu viện ngay lập tức, tóm lại

nếu không thể ở cùng khế ước thú thì không đủ tư cách làm dưỡng viên.

La Tố vui vẻ một mình cùng nhóm khế ước thú trao đổi, đối với cậu mà nói

có thể tiếp tục đi học là chuyện tốt, bởi vì cậu có ló do tới rừng nhân

tạo. Hơn nữa so với lúc tổ chức cuộc thi tam học viện, bây giờ cậu có

thể dùng cả ngày để trao đổi với nhóm khế ước thú, lực tinh thần chẳng

những tăng nhanh hơn, cậu cũng có thể thăng cấp cho càng nhiều khế ước

thú hơn.

La Tố chọn lựa thăng cấp đầu tiên vẫn là huyễn nhãn thú, bởi vì lực tinh thần tăng lên nên một ngày có thể tăng cấp cho càng

nhiều huyễn nhãn thú, dùng ảo giác che dấu camera xong, cậu tính toán ở

mỗi khu đều thả một huyễn nhãn thú, đương nhiên là huyễn nhãn thú đã

tiến hóa để phòng trường hợp cấp bách.

La Tố ở trong rừng nhân

tạo tới tận lúc tan học mới rời đi, ngay cả cơm trưa cũng giải quyết

trong rừng nhân tạo, Uy Nặc vì nhìn từ camera không thấy gì kì quái nên

trêu chọc: “Tôi nghĩ trò còn không định ra ấy chứ.”

“Thật xin lỗi.” La Tố khó có dịp ở chung với nhóm khế ước thú lâu như vậy, bất tri bất giác quên mất cả thời gian.

“Không sao, tôi tuyệt đối không để ý chuyện bị học trò bỏ quên đâu, bài tập

hôm nay đã gửi tới hòm thư của trò, nhớ rõ ngày mai phải nộp báo cáo,

tan học!” Uy Nặc nói xong liền nhún vai li khai.

La Tố nhìn bóng

dáng Uy Nặc, khóe miệng co rút một chút, rõ ràng rất để ý…… La Tố theo

sau Uy Nặc rời khỏi phòng thí nghiệm, bất quá cậu vừa rời khỏi tòa nhà

dạy học thì thấy một nam nhân nghiêm cẩn vô cùng anh tuấn đứng ở cửa chờ mình.

Uy Nặc vì đi trước nên anh nhìn thấy Tư Lôi Tạp trước

tiên: “Đúng là hiếm thấy, chẳng lẽ đợi tôi à? Được rồi, đùa thôi, đợi

học trò tôi à?”

Tư Lôi Tạp trầm mặc gật đầu, lúc này La Tố cũng

đi ra nên Tư Lôi Tạp đi tới bên cạnh, chủ động nhận lấy thùng dụng cụ

trong tay La Tố, ngay cả một chút thời gian cự tuyệt cũng không cho.

“Tôi định tới nhà ăn quân bộ.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.

“Ân.” Nói thực ra thì La Tô đã quen với hành trình này, lúc ban đầu Tư Lôi

Tạp cứ vậy cậu còn suy nghĩ xem chủ nghĩa hành động siêu cố chấp này là

gì? Bất quá sau đó cũng thấy bình thường, phải nói nó chính xác là tác

phong của nam nhân này, có nề nếp, còn rất nghiêm túc tới mức đáng kinh

ngạc.

Tư Lôi Tạp lí giải lời cậu nói ‘làm bằng hữu trước’ chính

là….. mỗi ngày ít nhất phải dùng chung một bữa cơm, một ngày phải gửi 4

tin nhắn, phân biệt là sáng sớm ngủ dậy, ăn cơm trưa, ăn cơm tối và

trước khi ngủ, nội dung đều khá ngắn, buổi sáng phần lớn là ‘tôi rời

giường, hôm nay dự định sẽ đi tới địa điểm xxx’ linh tinh, giữa trưa

cùng buổi tối sẽ hỏi có dùng cơm chung hay không, nói thực ra thì khá

giống nhật kí huấn luyện trong quân đội.

La Tố đương nhiên bảo Tư Lôi Tạp không cần làm vậy, bất quá nam nhân cũng rất kiên trì, ngược

lại Tư Lôi Tạp thật ra không yêu cầu cậu làm gì cả, bất quá La Tố vẫn có thói quen trả lời tin nhắn của Tư Lôi Tạp, chẳng qua tin nhắn của cậu

cũng thực ngắn, đơn giàn là ‘tôi biết rồi’ hoặc ‘đi đường cẩn thận’ linh tinh, đơn giản là để Tư Lôi Tạp biết cậu đã nhận được tin nhắn. Tuy chỉ là trao đổi đơn giản, bất quá La Tố lại cảm thấy phương thức này rất

thích hợp với bọn họ.

Về phần ăn cơm, không phải ngày nào La Tố

cũng đáp ứng ăn cơm, bất quá chỉ cần ngày đó rãnh rồi cậu sẽ cùng Tư Lôi Tạp dùng cơm tối, xem như là tìm hiểu nhau nhiều hơn.

“Hai người các cậu….. có việc gạt tôi đúng không? Từ khi nào lại trở nên thân

thiết như vậy?” Gọng kính Uy nặc phản xạ quang mang sắc bén, biểu hiện

của Tư Lôi Tạp thì không nói, điều làm anh ngoài ý muốn là La Tố cư

nhiên phối hợp như vậy.

La Tố không muốn nói cho Uy Nặc, bất quá

cậu vẫn xem thử ý tứ Tư Lôi Tạp, nếu đã đính hôn rồi thì cậu cũng không

có ý lừa gạt người khác, bởi vì điều này không công bằng với Tư Lôi Tạp.

“Chúng ta đã đính hôn.” Tư Lôi Tạp trầm giọng đáp.

“…….” Giờ khắc này, cho dù là Uy Nặc cũng ngây dại, anh trầm mặc đẩy gọng

kính cứ như đang cố gắng lấy lại suy nghĩ, trầm mặc một lúc lâu, Uy Nặc

mới hồi phục, nhếch khóe môi: “Đây đúng là tin tức làm người ta kinh

ngạc, tôi sẽ không làm bóng đèn, nếu không học trò cưng sẽ giận tôi

mất.”

Uy Nặc không hỏi nhiều, dù sao anh cũng là lão sư của La

Tố, anh có rất nhiều thời gian chậm rãi hỏi han, bất quá trước khi đi,

anh vẫn nhịn không được liếc nhìn La Tố vài lần, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước? Đúng là thú vị, Tư Lôi Tạp làm thế nào lừa được đứa học trò

của anh a?

“Đi thôi.” La Tố vốn muốn lấy lại thùng dụng cụ, bất

quá Tư Lôi Tạp kiên trì nên cậu cũng đành từ bỏ, Tư Lôi Tạp chọn ghế lô

trong nhà ăn quân bộ, vì vụ án đã giải quyết xong nên nhà ăn quân bộ một lần nữa mở cửa buôn bán.

Tiểu Hoàng trong khoảng thời gian này

đã rất thân thiết với Tư Lôi Tạp, vì thế nó rất thích nhảy lên vai anh

nhìn ngắm phong cảnh ở xa xa, La Tố mặc dù có ngăn cản, nhưng Tiểu Hoàng nhất định không chịu xuống, tựa hồ tầm nhìn trên vai Tư Lôi Tạp làm nó

rất vừa lòng.

“Thu thu~” Tiểu Hoàng run run hai lỗ tai thật dài, hai cái chân ngắn ngủn không ngừng lắc lư, có vẻ vô cùng hưng phấn.

Bình thường Tiểu Hoàng nằm trong túi tiền của La Tố thì không thấy gì, bất

quá tổ hợp của nó và Tư Lôi Tạp có chút vi diệu, trên vai quân nhân

nghiêm cẩn cao lớn có một con la mật khâu bé xíu, hình ảnh tương phản

này làm nhóm học trò nhịn không được quay đầu nhìn Tư Lôi Tạp thêm vài

lần, phát hiện thân phận của anh thì tầm mắt tập trung trên người La Tố

cùng Tư Lôi Tạp càng nhiều hơn nữa.

“Trời ạ! Là Tư Lôi Tạp đại nhân!”

“Thiệt hay giả? Nhưng mà trên vai có con khế ước thú kìa!”

“Thật mà! Lần trước tớ có xem trận đấu, nói tới thì người đi chung với ảnh là ai a?”

Tuy nhóm học trò xung quanh đã tận lực đè thấp âm thanh, chính là tai La Tố khá thính nên vẫn nghe thấy vài từ mấu chốt, bởi vì không tính toán lừa gạt nên sự tình phát triển tới mức này, La Tố cũng không quá để ý, hết

thảy cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Dùng xong bữa tối, Tư Lôi Tạp

kiên trì muốn đưa La Tố về kí túc xá, thuận tiện còn vào ngồi một lát,

Milan cùng bọn Hải Nhân Tư thấy Tư Lôi Tạp thì vô cùng hoan nghênh.

“Lang ca, lâu rồi không thấy anh tới.” Hải Nhân Tư chân chó chạy tới.

“Đúng vậy, chúng em nhớ anh muốn chết!” Milan theo sát phía sau. Sau đó cả

hai vây lấy Tư Lôi Tạp, bưng trà mời nước còn bóp chân, quả thực chỉ kém xem lang ca thành tổ tông mà cúng bái thôi, Phân Địch cũng học hỏi bộ

dáng hai người kia, ân cần phục vụ lang ca.

“…….” La Tố đang tự hỏi, vì cái gì cậu thay bọn Hải Nhân Tư chăm sóc khế ước thú lâu như vậy mà chưa từng được đãi ngộ này.

“Lang ca.” Hải Nhân Tư vừa đấm lưng cho Tư Lôi Tạp vừa hỏi: “Quyền hạn của

anh ở quân bộ rất cao đi? Anh xem….. Ôn Tư Đặc cũng là bằng hữu của

chúng ta, vì thế tụi em muốn đi thăm ảnh, anh có cách nào không?”

Tư Lôi Tạp nghe vậy thì nhíu mày, Milan thấy vậy thì lập tức nói: “Lang

ca, nếu cần tiền thì cứ nói, dù sao em cũng có kim đản thú, tốn bao

nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tụi em không có ý gì cả, chỉ muốn

gặp mặt Ôn Tư Đặc đại nhân một lần mà thôi.”

“Lang ca anh giúp tụi em đi.” Phân Địch theo ý Hải Nhân Tư, cũng cầu xin Tư Lôi Tạp.

La Tố rốt cuộc hiểu được vì sao bọn Hải Nhân Tư ân cần với Tư Lôi Tạp như

vậy, La Tố muốn giúp Tư Lôi Tạp giải vây bất quá anh đã nói trước: “Thật có lỗi, quân bộ cự tuyệt thăm hỏi.”

“Sao lại vậy a?” Hải Nhân Tư cùng Milan xìu xuống như quả bóng xì hơi, ngã phịch xuống sô pha, chỉ

có Phân Địch tiếp tục đấm lưng cho Tư Lôi Tạp, tuy anh nói không cần

nhưng Phân Địch tỏ ý không sao cả.

“Lang ca, Ôn Tư Đặc đại nhân có khỏe không?” Milan vô cùng lo lắng hỏi.

“…….” Tư Lôi Tạp không biết nên trả lời thế nào.

“Đúng rồi, tuy không thể gặp mặt nhưng hẳn là anh biết Ôn Tư Đặc bị phán hình phạt gì đúng không?” Hải Nhân Tư rốt cuộc nhớ ra vấn đề mấu chốt.

“……” Tư Lôi Tạp trầm mặc nhìn về phía La Tố, tựa hồ đôi ngươi màu xám kia

đang hỏi cậu có nên nói cho bọn họ biết hay không, La Tố khẽ thở dài

nói: “Tù chung thân linh tinh.”

“Ai? ! A Tố, cậu biết à?” Hải Nhân Tư kinh ngạc hét lớn.

“Biết một chút.” La Tố hơi cụp mi, cậu không thể quên hình phạt Ôn Tư Đặc đã

nói với mình, đây là hình phạt quá tàn nhẫn mà ngay cả cậu cũng không

thể tiếp nhận, vì thế không nói cụ thể cho bọn Hải Nhân Tư biết thì tốt

hơn, dù sao có biết cũng chỉ tăng phiền não thôi.

“Quả nhiên là

tù chung thân sao? Đây là hình phạt cao nhất đối với giống cái.” Bọn Hải Nhân Tư tựa hồ cũng không biết sự thật về tù chung thân, ngược lại còn

cao hứng cho Ôn Tư Đặc.

Hải Nhân Tư cùng Milan lại quấn lấy Tư

Lôi Tạp nói chuyện, tuy đại đa số Tư Lôi Tạp chỉ trầm mặc hoặc lắc đầu

mà thôi, bất quá bọn họ vẫn thực vui vẻ.

“Đúng rồi, lang ca, nãy giờ em đã muốn hỏi chiếc nhẫn trên tay anh là sao? Hay là anh…..” Hải Nhân Tư lộ ra nụ cười đáng khinh.

“……” Tư Lôi Tạp lại trầm mặc nhìn về phía La Tố, khóe miệng cậu không khỏi

co rút, tình huống này là sao, vì sao mỗi lần trả lời chuyện gì đều nhìn cậu, chẳng lẽ cậu có thể bóp cổ Tư Lôi Tạp không cho anh nói à?

“Bởi vì ảnh đính hôn.” La Tố bất đắc dĩ nói thay Tư Lôi Tạp.

“Ai? ! !” Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều kinh hô, vốn Hải Nhân Tư chỉ định

đùa một chút thôi, bởi vì bọn họ đều biết người Tư Lôi Tạp thích là La

Tố, nhưng chuyện này là sao a? Lang ca đính hôn? Hơn nữa tin tức này còn từ miệng La Tố nói ra…….

Hải Nhân Tư cùng Milan khẩn trương nuốt nước miếng, trái tim bọn họ đã nhảy lên 3 ngàn thước, hai người xoay

mặt nhìn nhau nghĩ thầm: “Không phải bọn họ lầm rồi đi? Lang ca lăng

nhăng bên ngoài….. hay là……

“Khụ khụ.” Hải Nhân Tư vừa lau mồ hôi lạnh vừa hỏi: “Mạo muội hỏi, đối tượng đính hôn của lang ca là…..?”

La Tố thản nhiên liếc mắt nhìn Hải Nhân Tư một cái, sau đó đáp: “Tôi.”

Đám Hải Nhân Tư nghe vậy miệng đều há thành hình chữ O, vài giây im lặng

ngắn ngủi, từ ba cái hình chữ O này phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc:

“Ai? ! ! Gạt người đi? !”

La Tố nhìn bọn Hải Nhân Tư mang bộ mặt như nuốt phải một con ruồi, ngả ngớn nhướng mi: “Các cậu cố ý hả?”

“Không có không có, tuyệt đối không có!” Đám Hải Nhân Tư sống chết lắc đầu,

nói đùa hả, khế ước thú của họ vẫn còn bị đối phương nắm trong tay, thời điểm này có thể nói cố ý được sao? Huống chi bọn họ thật sự thấy lang

ca cùng A Tố rất xứng đôi.

Tuy Hải Nhân Tư cùng bọn Milan rất

hiếu kì Tư Lôi Tạp làm thế nào lừa được La Tố vào tay, bất quá Tư Lôi

Tạp không phải người chủ trương trả lời, La Tố rất khó thu phục, vì thế

bọn Hải Nhân Tư chỉ có thể lui một bước rồi năn nỉ hỏi tiếp: “Hai người

đính hôn hùi nào?”

“Ngày cuối cùng của kì nghỉ.”

“Cái gì? ! Sao không nói cho tụi mình biết? !” Hải Nhân Tư cùng bọn Milan thực bi phẫn.

“Thật có lỗi, bởi vì không muốn làm lớn nên trừ bỏ người nhà, tôi không thông báo cho ai cả.” La Tố trầm mặc một lát, sau đó mới đáp.

Bọn Hải

Nhân Tư nghe vậy, lúc này mới thấy dễ chịu một chút: “Quên đi quên đi,

ai bảo chúng ta là bạn thân chứ, lần này tạm tha thứ cho cậu!”

Giải quyết xong vấn đề này, Hải Nhân Tư cùng Milan bắt đầu tìm tòi xem La Tố dấu nhẫn ở đâu, mãi tới khi La Tố lấy sợi dây chuyền trên cổ ra, bọn họ mới chịu bỏ qua.

“Lang ca,tốc độ ra tay của anh thật sự quá

nhanh a, lúc anh nói chuyện với em trên game vẫn còn chưa theo đuổi được A Tố đúng không?” Milan xáp tới hỏi.

“Game?” Tư Lôi Tạp nhíu mày, ngày nghỉ anh không lên game lần nào.

“Thật xin lỗi, người đó là tôi.” La Tố giải thích nói. Cậu định lúc khai

giảng sẽ nói chuyện này với Milan, kết quả vì gần đây xảy ra khá nhiều

chuyện nên quên mất.

“Cái gì? Cao thủ sử dụng kim đản thú tới

xuất thần nhập hóa kia hóa ra là cậu? A Tố! Cậu lừa mình thật lâu a, cư

nhiên còn lấy ID là Uy Vũ Lang, như vậy cho dù là ai cũng tưởng là lang

ca a?” Milan làm ra biểu tình phán đoán của mình tuyệt đối chính xác.

“Này Vũ Lang……” Tư Lôi Tạp nhìn về phía La Tố, tuy biểu tình vẫn rất nghiêm

túc nhưng đôi ngươi xám kia so với bình thường sáng hơn một ít.

Đây là biểu đạt ý tứ đang cao hứng sao? La Tố che mặt, cậu bắt đầu bội phục chính mình, tuy đối phương không phải hình lang nhưng không biết từ khi nào bắt đầu, cậu đã có thể đọc được tâm tình của nam nhân này một cách

chuẩn xác, quả nhiên thói quen là một thứ đáng sợ.

Milan biết La

Tố là Uy Vũ Lang thì bắt đầu quấn quít lấy La Tố hỏi đủ thứ phương thức

tác chiến của kim đản thú, Hải Nhân Tư cũng lên web xem đoạn clip, sau

đó lập tức say mê với thao tác kĩ thuật của La Tố, bất quá bọn họ không

chiếm quá nhiều thơi gian của cậu, nói chuyện một hồi thì bọn Hải Nhân

Tư và Milan vô cùng thức thời nói: “Tụi mình về phòng làm thử những

chiêu thức cậu dạy, hai người cứ tự nhiên xem như tụi mình không có đây

đi.”

Ba người Hải Nhân Tư nói xong liền rút về phòng, để phòng

khách lại cho La Tố cùng Tư Lôi Tạp. La Tố tự nhiên biết bọn Hải Nhân Tư suy nghĩ gì, nói là về phòng chơi game nhưng kì thật là núp sau cửa

nhìn lén.

“Muốn xem TV không?” La Tố cùng Tư Lôi Tạp cũng không phải ngồi quá gần, vì lúc nãy còn cách bọn Milan.

“……..” Tư Lôi Tạp trần mặc gật gật đầu, sau đó anh bắt đầu tự hỏi, nếu bây giờ tới ngồi cạnh La Tố có thể mất tự nhiên hay không.

Ngay lúc La Tố mở màn hình TV, định quay đầu hỏi Tư Lôi Tạp muốn xem gì thì một con cự lang đã ngồi xổm phía sau cậu.

“…….” Kì thật La Tố rất muốn phun tào, có cần canh ngay thời điểm này mà biến thành hình lang không a? Bất quá cậu quả thực đã không thấy cự lang một đoạn thời gian, vì thế trong lòng ít nhiều cũng có chút vui vẻ.

La Tố tự nhiên xoa xoa đầu cự lang, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Cự lang

gập tứ chi, dựa vào trên đùi La Tố, cái đầu sói thật lớn gối trên đùi

cậu, nhiệt độ nóng rực thông qua nơi tiếp xúc truyền tới cơ thể La Tố.

“Ngao ô~” Cự lang hơi ngẩng đầu, kêu vài tiếng với La Tố, đôi ngươi màu xám

chăm chú nhìn cậu, giống như một viên bảo thạch màu xám, tuy không diễm

lệ nhưng có ý tứ giản dị, thành khẩn cùng kiên định, tựa như một cây cổ

thụ cắm rễ trong thiên địa.

La Tố nhịn không được bị con ngươi ấy hấp dẫn, vì thế cậu theo bản năng hơi nhếch môi cười, tay lại xoa xoa

đầu lang, cự lang nằm bất động để La Tố vuốt ve, ngoan ngoãn để người ta muốn làm gì thì làm, muốn trung thành bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.

Lúc sau hai người không nói gì nữa, một người một lang cứ vậy ngồi xem TV,

nhưng không khí lại vô cùng hài hòa, bọn Hải Nhân Tư trốn trong phòng

rình coi thấy cảnh này thì cảm khái nói: “Đây là lần đầu tiên mình thấy

hình ảnh nhân thú luyến đẹp đến vậy.”

“Bức tranh này sắp chọt mù mắt mình rồi, về sau mình không bao giờ…… bài xích nhân thú luyến nữa!”Milan phụ họa nói.

“Cái kia……” Phân Địch khiếp sợ giơ tay: “Chính là lang ca mà….. không phải dã thú a.”

“Ngu ngốc, cậu thì biết cái gì! Đây chính là so sánh, so sánh hiểu không? !” Hải Nhân Tư cùng Milan đồng loại nâng tay gõ đầu Phân Địch.

Lôi Tạp cũng không bồi La Tố xem TV quá lâu, bởi vì thời gian không còn

sớm, lúc đêm xuống La Tố tiễn Tư Lôi Tạp li khai. Buổi tối trước khi đi

ngủ, La Tố nhận được tin nhắn của Tư Lôi Tạp, nội dung đại khái là anh

đã chuẩn bị ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Không thể không nói,

Tư Lôi Tạp đúng là mỗi ngày đều gửi đủ số tin, không ngày nào quên. La

Tố gửi tin lại, đại ý là cậu đã nhận được.

La Tố định soạn xong phần báo cáo sẽ ngủ, vừa đánh xong chữ cuối cùng cậu liền nhận được điện thoại của Mễ Duy.

“Tố Tố, con ở trường có gặp Ngải Lộ không?” Giọng nói Mễ Duy nghe có vẻ nôn nóng.

“Không có, sao vậy?” La Tố phát hiện mình đã quên bén chuyện Mễ Duy dặn lần trước.

“Này……” Mễ Duy quanh co nửa ngày, anh muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên

lời, cuối cùng Mễ Duy chỉ có thể thở dài nói: “Không có gì, không có gì, ba ba quấy rầy con rồi, con mau nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“…….” La Tố nghe màn hình ánh sáng truyền tới âm thanh ‘tít tít’ thì hơi nhíu mày, phản ứng của Mễ Duy khá bất thường, chẳng lẽ Ngải Lộ xảy ra

chuyện?

***

Cùng thời gian này, bên trong tổng bộ quân

đội, Tu Lôi đứng trước phòng giam của Ôn Tư Đặc, nhếch môi nói: “Hóa ra

chính là anh a, tên giả mạo tên ta giết người…..”

Tuy là nhà tù,

nhưng dù sao Ôn Tư Đặc cũng là nhân vật công chúng, vì thế nhà tù của

anh có thể coi là khá sạch sẽ, dụng cụ ăn uống không thiếu, trừ bỏ không có tự do thì cuộc sống của anh cũng không tính là khổ sở.

Ôn Tư

Đặc nghiêng người dựa vào sô pha, nâng lên đôi ngươi màu xám nhìn người

vừa tới trước mặt: “Quân bộ làm thế nào lại để cậu vào đây?”

“Ha

hả, được một người bằng hữu của anh chỉ dẫn nên ta đã tòng quân, lực

chiến như ta liên minh chẳng lẽ keo kiệt tới mức không cho ta thấy mặt

anh sao, dù sao anh cũng không phải Kì Lân, đúng không?”

Ôn Tư

Đặc nghe vậy thì nhíu mày, bằng hữu là chỉ La Tố sao? Xem ra La Tố đã

tiếp xúc với Tu Lôi, theo biểu hiện của Tu Lôi thì hẳn La Tố đã giải

quyết xong chuyện này, như vậy cũng tốt, cậu có thể không còn chút vướng bận nào…..

“Thực sự là ánh mắt làm người ta chán ghét, anh muốn

chết à? Ta có thể thành toàn cho anh.” Tu Lôi nhìn Ôn Tư Đặc, con ngươi

đỏ ngầu hơi nheo lại, còn mệt cậu vừa biết tin người giả mạo liền chạy

tới, không ngờ lại thấy một ánh mắt như vậy….. không còn chút ý chí

sống, thực sự làm người ta thất vọng.

“Ha hả.” Ôn Tư Đặc xoa nhẹ

nốt ruồi bên khóe mắt, ôn hòa mỉm cười nói: “Nếu cậu làm được thì có thể thử, tuy không biết vì sao cậu lại tòng quân, nhưng nếu bây giờ giết

tôi thì hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không phải sao?”

Tu Lôi nghe vậy, đôi ngươi đỏ ngầu chợt co rút, áo khoát màu đen cổ cao

che khuất hơn phân nửa cằm Tu Lôi, bất quá khóe miệng không ngừng nhếch

lên lại hình thành một độ cung quỷ dị: “Ha ha ha ha, ta phải nói anh

không hổ là bằng hữu của Kì Lân sao? Anh làm ta cảm thấy ngày càng hứng

thú, tuy phương thức giết hai kẻ đầu tiên không phù hợp sở thích của ta, bất quá lấy máu giết người tốt xấu gì cũng đạt được tiêu chuẩn thấp

nhất, vì thế anh miễn cưỡng đủ tư cách.”

“Đủ tư cách?” Ôn Tư Đặc

mặc dù có chút nghi hoặc, bất quá vẫn cười nói: “Tôi không có hứng thú

với cảm tưởng của cậu, hôm nay cậu tới đây có mục đích gì?”

“Ta

cho rằng mình đã biểu đạt rất rõ ràng.” Tu Lôi nâng gương mặt tà tứ,

không nhanh không chậm nói: “Anh mượn tên tôi giết người, hại tôi bị

giam lâu như vậy, không biết là nên lãnh trách nhiệm sao?”

Ôn Tư

Đặc dùng đầu ngón tay quấn lọn tóc, tự hỏi ý tứ chân chính của Tu Lôi,

bất quá giây tiếp theo anh đã nghĩ ra đáp án, đồng tử có chút co rút: “Ý cậu là…..?

“Bingo, đúng là con mèo nhỏ thông minh, so với bị đám già khú kia chà đạp, không bằng chọn ta thì tốt hơn, không phải sao? Ta đã báo danh vào danh sách tuyển chọn, chúc may mắn cho cả hai ta.” Tu

Lôi hôn khẽ lên vách tường cách li trong suốt của nhà giam Ôn Tư Đặc,

giống như cách một bức bình phong hôn lên môi Ôn Tư Đặc vậy.

“Vì

cái gì?” Ôn Tư Đặc không thể hiểu nỗi nam nhân này rốt cuộc đang suy

nghĩ điều gì, chẳng lẽ cậu ta cho rằng làm vậy có thể đả kích La Tố sao?

“A.” Tu Lôi hơi ngẩng đầu, cười khẽ: “Đừng hiểu lầm, ta chọn anh bởi vì…… anh nợ ta!”

Tu Lôi nói xong liền li khai, không hề liếc mắt nhìn Ôn Tư Đặc. Tu Lôi đi

rồi, Ôn Tư Đặc mở mặt dây chuyền trên cổ, nhìn ảnh chụp của Phổ Pháp

trong đó, chậm rãi nhắm mắt lại, Phổ Pháp…… nếu là cậu, lúc này cậu sẽ

chọn thế nào?