Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 107: [PN] Tiểu Đản Của La Tố

“Tổng thể mà nói thì trường hợp này lần đầu tiên xuất hiện trong liên minh.”

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, thật cẩn thận nói. Là bác sĩ khoa sản, lần đầu tiên ông ý thức được… sứ mệnh của mình trầm trọng cỡ nào, dưới

sự áp bách của 3 ngọn núi quân bộ, ông sắp thở không nổi.

Thuận

tiện nói luôn, 3 ngọn núi hùng vĩ làm bác sĩ run lập cập sợ mình dám nói ra đứa nhỏ có gì không ổn sẽ bị bắn chết ngay chính là Tư Lôi Tạp, Ngải Địch và Ước Sắt Tư.

“Rốt cuộc là vấn đề gì?” Tư Lôi Tạp nhíu mi, trầm giọng hỏi, sự tình liên quan tới đứa nhỏ của anh và La Tố, anh

không có khả năng không lo lắng.

“Khụ khụ, kì thực cũng không

phải vấn đề nghiêm trọng gì.” Bác sĩ đắn đo chọn lọc từ ngữ, cố gắng làm vấn đề giảm nhẹ tới mức tối đa, dù sao việc này cũng liên quan tới tính mạng thân gia ông a.

“Có thể là cơ thể mẹ của Kì Lân có chút đặc biệt, vì thế mới phát sinh tình huống này. Nói thẳng thì, hồn thú trong cơ thể đứa nhỏ đến một độ tuổi nhất định mới thức tỉnh, nhưng lần này

bất đồng, thai nhi lúc còn trong cơ thể mẹ đã thức tỉnh hồn thú, sau khi kiểm tra chúng tôi phát hiện quả trứng Kì Lân sinh ra có phản ứng dao

động của hồn thú, nói cách khác… Đây có thể là đứa bé đầu tiên dùng hình thái hồn thú chào đời.”

“Vì sao là dạng trứng?” Tư Lôi Tạp nghe

giải thích xong, mày vẫn không giãn ra, điều này làm cơ thể nhỏ bé của

vị bác sĩ càng run dữ hơn, bất quá vẫn phải tiếp tục giải thích.

“Căn cứ theo nghiên cứu của chúng tôi, đây là một cách tự bảo hộ, bởi vì

sinh ra đã trong hình thể hồn thú vì thế linh hồn vật chất trong cơ thể

khá yếu và không ổn định, lớp vỏ này có công năng ngăn cản xâm hại từ

bên ngoài, có thể bảo hộ hồn thú bên trong.”

“Kia vì sao chắt của ta vẫn chưa chịu ra?” Ước Sắt Tư vì sắp được ôm chắt đã cao hứng tới

cười toe toét, nhưng ai ngờ cuối cùng lại diễn ra một màn thế này.

“Bởi vì thai nhi vẫn chưa hấp thu đủ chất dinh dưỡng, chờ thai nhi hoàn toàn hấp thu toàn bộ tinh hoa trong vỏ cứng, nó sẽ tự động phá vỏ chui ra.”

Bác sĩ thấy sát khí Ước Sắt Tư tăng lên vùn vụt, vội vàng giải thích.

“Có cách nào làm chắt ta sớm chui ra không?” Ước Sắt Tư dựng thẳng mi nói,

hằng năm ở quân bộ đã luyện thành khí lạnh thấu xương làm vị bác sĩ chảy mồ hôi ròng ròng, mẹ nó rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì a, ông chỉ là một bác sĩ khoa sản mà thôi, ông căn bản không thể ngờ có một ngày mình lại làm đỡ đẻ cho Kì Lân truyền thuyết a!

“Này… khụ khụ.” Bác sĩ do

dự nửa ngày mới mở miệng: “Theo góc độ của bác sĩ, tôi đề nghị mọi người cứ thuận theo tự nhiên, nếu làm vậy sẽ làm thai nhi không thể hấp thụ

hết chất dinh dưỡng trong trứng, bất quá nếu muốn rút nhanh thời gian có thể ấp trứng, chỉ cần bảo trì độ ấm nhất định là được.”

La Tố vẫn bảo trì im lặng rốt cuộc mở miệng: “Đơn giản mà nói thì chỉ cần tìm một người ấp trứng là được?”

“Cũng có thể đặt trong hộp giữ ấm.” Bác sĩ sợ La Tố thấy phiền phức, vội vàng bổ sung.

“Bất quá so với hộp giữ ấm, khế ước thú có nhiệt độ cơ thể cao cùng da lông

thật dày ấp trứng rất tốt đúng không?” La Tố nhướng mi, tựa tiếu phi

tiếu nhìn bác sĩ.

“Này…” Chiếc khăn bác sĩ lau mồ hôi đã ướt đẫm, ánh mắt bức thiết muốn ông thừa nhận này là sao a? Chẳng lẽ Kì Lân đại

nhân muốn ấp trứng như vậy sao? Bác sĩ nuốt vài ngụm nước miếng, không

có chút cốt khí bán đứng lương tâm chính mình: “Đương nhiên, nếu do

chính cha mẹ ấp trứng thì đứa nhỏ sẽ có tình cảm thân thiết với cha mẹ

hơn.”

“Tốt lắm.” La Tố nghe thấy đáp án hài lòng, xoay người đi tới phòng giữ ấm.

Tư Lôi Tạp thấy vậy thì theo sát cậu, những người còn lại cũng đuổi theo

La Tố và Tư Lôi Tạp, chánh chủ đều đi cả rồi, bọn họ còn ở lại làm chi.

La Tố đi tới phòng giữ ấm lấy quả trứng mình vừa hạ sinh, đây là lần đầu

tiên cậu cẩn thận quan sát nó, không thể không nói quả trứng này quá

nhỏ, một tay có thể cầm, làm người ta không thể tưởng tượng bên trong nó ẩn chứa một sinh mệnh bé bỏng.

“Tố.” Tư Lôi Tạp không hiểu La Tố muốn làm gì, vì thế anh lo lắng nhíu mày.

La Tố cũng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi bệnh viện một cái hộp giữ ấm, đặt trứng vào đó, sau đó quay đầu nhìn Tư Lôi Tạp, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Đi thôi, về ấp trứng.” Cậu cũng không tín nhiệm đám người trong

bệnh viện, huống chi luận về ấp trứng, còn ai thích hợp hơn nam nhân bên cạnh?

“Hảo.” Tư Lôi Tạp vẫn luôn như vậy, rất ít khi hỏi, chỉ

cần là nguyện vọng của La Tố, anh sẽ yên lặng duy trì, tựa như một cây

đại thụ vững vàng đáng tin.

***

Mấy giờ sau, Ước Sắt Tư nhận được điện thoại từ tôn tử gọi tới.

Ngữ khí Tư Lôi Tạp vẫn như cũ, cứng nhắc, nghiêm túc: “Gia gia, con phải xin nghỉ sanh.”

Nếu là bình thường Ước Sắt Tư đã mắng cho một trận, chính là lo lắng tới

chuyện ấp trứng nên hiếm có dịp lão không cáu gắt, chỉ trầm giọng hỏi:

“Nghỉ bao lâu?”

“Tạm thời 2 tháng.”

“Nga 2 tháng a… cái

gì? ! Hai tháng?” Ước Sắt Tư phẫn nộ, nhưng lão còn chưa kịp xuất công

phu sư tử hống thì đầu kia điện thoại đã ngắt mất rồi.

Ước Sắt Tư nhìn chằm chằm màn hình trong tay thật lâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì

mà phải xin nghỉ tới hai tháng? Chẳng lẽ… không không không, tuyệt đối

không có khả năng, tôn tử của lão sao có thể đi ấp trứng? Sự tình này rõ ràng phải do cháu dâu làm, nhất định là tôn tử lão thương bầu bạn của

mình nên mới xin phép ở nhà bồi đối phương. Bất quá… lão thật vất vả mới đem hết công tác quân bộ giao cho Tư Lôi Tạp, chẳng lẽ nhanh như vậy đã quay về tay lão? Quên đi, vì đứa chắt bảo bối, bộ xương già lão liền cố gắng một chút, nếu chắt lão không được bình an sinh ra thì Tư Lôi Tạp

chết chắc!

***

Trong nhà, cự lang màu xám thành thật ngồi

xổm trên mặt đất, dùng đôi ngươi màu xám nhìn chăm chú vào người yêu

đang ngồi trên sô pha xem TV, đôi ngươi màu xám tràn ngập khát vọng muốn bổ nhào vào lòng người yêu, nhưng mà… cự lang không di động, nó yên

lặng, yên thănng5 thủ quả trứng màu trắng dưới bụng mình, sợ mình vô

tình làm quả trứng vỡ nát.

La Tố nghiêng người tựa vào sô pha,

nhàn nhã xem TV, liên tục đổi vài kênh, cậu rốt cuộc nhớ tới Tư Lôi Tạp

đang ngồi xổm ở góc tường ấm trứng, sợ Tư Lôi Tạp nhàm chán, La Tố đứng

dậy, lấy quyển sách anh rất thích đặt trước mặt anh.

Dựa theo ý

tưởng của La Tố, chỉ cần bụng Tư Lôi Tạp không di động, liên tục cung

cấp nhiệt độ, còn những bộ phận khác có thể tự do hoạt động, nhưng vì

mới làm phụ thân nên anh vô cùng khẩn trương, vì thế trừ bỏ ngồi chồm

hổm như pho tượng, Tư Lôi Tạp ngay cả lỗ tai cũng không dám nhúc nhích.

Buổi tối, La Tố vào phòng về sinh chuẩn bị tắm rửa thì cảm nhận phía sau

truyền tới tầm mắt nóng rực. La Tố quay đầu lại nhìn một chút, cự lang

màu xám cứ vậy ngồi xổm trên mặt đất, nâng đầu sói, dùng đôi lang mâu

sáng ngời chăm chú nhìn cậu, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất,

phỏng chừng tầm mắt của Tư Lôi Tạp đã sớm xuyên thấu vách tường phòng

tắm, khoét một cái động trên người cậu rồi.

Quả thực, ấp trứng là một chuyện rất tịch mịch, trừ bỏ thủ đản, cơ bản không thể làm chuyện gì nữa.

Tắm rửa xong, La Tố mặc áo choàng tắm ra ngoài, dù sao cũng là ở nhà không

cần quá câu nệ, nhưng cậu hiển nhiên bỏ quên khát vọng mãnh liệt trong

ánh mắt cự lang.

Cự lang nhìn thấy da thịt La Tố lộ ra ngoài liền phát ra âm thanh ‘ngao ô’, La Tố vốn đang uống nước, bất quá lúc tiếp

xúc với ánh mắt ủy khuất cùng chuyên chú của cự lang vẫn nhịn không được mà bật cười khẽ, cậu hẳn phải khích lệ Tư Lôi Tạp đã không quên nhiệm

vụ, nhịn xuống dục vọng muốn đẩy ngã cậu sao?

La Tố đi tới bên

người cự lang, sờ sờ đầu sói, sau đó lại hôn lên mũi và miệng cự lang,

xem như cỗ vũ cho nó đã cố gắng làm việc.

“Cố lên, cầu nguyện cho nhóc con này sớm sinh ra thì anh được giải thoát rồi.:

“Ngao ô~” Cự lang cúi đầu lên tiếng, tựa hồ phụ họa theo lời La Tố.

Buổi tối, vì không để Tư Lôi Tạp nảy sinh ý tưởng mình bị vứt bỏ, La Tố cố ý đem chăn nệm tới phòng khách ngủ, xem như bồi Tư Lôi Tạp cùng nhau ‘chờ đợi’.

Ấm trứng từng ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này,

Tư Lôi Tạp có thể nói là vừa khổ vừa vui sướng, tuy được hưởng thụ La Tố phục vụ toàn diện, bất luận là một ngày ba bữa cơm hay buổi tối chải

lông cùng kiểm tra cơ thể, tất cả làm Tư Lôi Tạp thể nghiệm cảm giác làm đế vương một phen, chính là… được La Tố chăm sóc như vậy, anh cảm thấy

mình thực hạnh phúc, nhưng cũng thực khó chịu…. anh không được chạm vào

La Tố.

Cuộc sống cấm dục thực thống khổ, nhất là khối thịt thơm

ngào ngạt ngày ngày lượn qua lượn lại trước mặt, nhưng không làm thế nào ăn được, loại thống khổ này lại càng phóng đại vô hạn.

Cự lang

mỗi ngày ngồi xổm trong góc tường, mặc niệm duy nhất trong lòng là… đứa

nhỏ của anh và La Tố có thể sớm phá vỏ chào đời một chút, như vậy anh có thể chấm dứt ngày tháng tịch mịch thống khổ này.

Có lẽ nguyện

vọng của cự lang quá mãnh liệt làm trời xanh cảm động, rốt cuộc sau hai

tuần, quả trứng trắng tinh có vết nứt, móng vuốt bé xíu đẩy vỏ trứng ra. Lúc này Tư Lôi Tạp cũng không ý thức được, kì thực ngày tháng kế tiếp…

cuộc sống bi thảm của anh mới thực sự bắt đầu.

Lúc đứa nhỏ chào

đời, không chỉ Tư Lôi Tạp, ngay cả La Tố cũng rất khẩn trương, tuy trước đó đã làm kiểm tra, nhưng không tra được là loại hồn thú nào, vì thế

lúc bên trong quả trứng phát ra tiếng kêu ‘Ô ô~’ mỏng manh, móng vuốt

màu xám bé xíu cùng cái đầu chui ra khỏi quả trứng, cả người La Tố đều

chấn động.

Đấy là một con sói con, bởi vì mới sinh ra nên toàn

thân cơ hồ trụi lủi, chỉ có vài sợi lông mao thưa thớt, chính là đôi mắt nhỏ vẫn chưa thể mở ra cùng tiếng kêu nứt nở, thân hình bé xíu mê

người, tất cả đều làm La Tố khiếp sợ không thôi, này quả thực chính là

cảnh tượng cậu thấy trong mơ, tiểu ấu lang bé bỏng chui ra từ bụng cự

lang, hướng cậu phát ra tiếng kêu non nớt nức nở.

La Tố theo bản

năng vươn tay, ôm tiểu sói con vào lòng, cậu vốn không có sức chống cự

đối với tiểu động vật, huống chi đây còn là đứa nhỏ của cậu.

La

Tố ôm tiểu sói con hoàn toàn quên mất Tư Lôi Tạp, cậu đặt tiểu sói con

vào hộp giữ ấm, nhanh chóng lao vào phòng thí nghiệm, lấy bình sữa đã

chuẩn bị trước đó định uy tiểu lang, nhưng vì tiểu lang quá nhỏ, núm vú

không thể nhét vừa vào miệng tiểu lang nên La Tố tìm biện pháp khác, cậu bỏ sữa vào kim tiêm, sau đó chậm rãi đút cho tiểu lang uống.

“Ô

ô~” Ngửi được mùi hương của sữa, tiểu sói con vội vàng dùng cánh tay bé

xíu của mình bắt lấy kim tiêm, liều mạng há rộng cái miệng nhỏ, muốn

uống nhiều sữa một chút, bộ dáng đáng yêu cực kì.

La Tố cười

khanh khách, uy sữa xong, tiểu sói con dụi dụi mắt tựa hồ muốn nhìn rõ

diện mạo ba ba, nhưng đáng tiếc nó không chống cự nỗi cơn buồn ngủ, rất

nhanh bé ợ sữa một tiếng rồi cuộn mình, ngủ say.

La Tố hôn nhẹ

trán tiểu lang, sợ bé bị lạnh nên đặt bé vào hộp giữ ấm, làm xong hết

thảy cậu mới thở phào một hơi, lúc xoay ngươi cậu bị ‘vách tường’ khổng

lồ trước mặt làm giật mình.

“Sao anh lại ở đây?” La Tố thốt ra,

chính là rất nhanh cậu phát hiện mình nói sai, không xong, vừa nãy cậu

chỉ lo cho tiểu sói con, hoàn toàn quên mất Tư Lôi Tạp.

“…” Tư

Lôi Tạp trầm mặc, bất quá anh biết La Tố yêu thích nên cũng không nói

gì, đứa nhỏ rốt cuộc chào đời, anh cũng cảm thấy rất cao hứng.

Tư Lôi Tạp đi tới bên hộp giữ ấm, tuy gương mặt vẫn là biểu tình nghiêm

túc, nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng bé bỏng cuộn mình bên trong, đôi

ngươi xám tràn ngập ôn nhu. Tư Lôi Tạp vươn tay muốn đứa con, chính là

anh còn chưa kịp mở hộp đã bị La Tố ngăn cản.

“Chờ nó tỉnh ngủ rồi hãy ôm.”

“…” Tay Tư Lôi Tạp đưa ra một nửa thì cứng ngắc, không biết vì cái gì,

trong lòng anh dâng lên dự cảm nguy hiểm, bất quá nhìn La Tố một chốc,

anh vẫn thu tay lại, cùng La Tố ôm hộp giữ ấm rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trước khi đứa nhỏ chào đời, La Tố cùng Tư Lôi Tạp đã đặt sẵn tên, vốn định để La Tố đặt, nhưng Tư Lôi Tạp vừa nghe xong cái tên thì lập tức dùng

phương thức uyển chuyển cứu vận mệnh đứa con sau này bị người ta cười

nhạo. Cái tên La Tố đặt chính là ‘Tiểu Bảo’, liên tưởng tới những cái

tên La Tố đặt cho la mật khâu bên người là ‘Tiểu Hoàng’, ngốc ngốc thú

là ‘Đại Ngốc’ thì Tư Lôi Tạp rốt cuộc cũng nhận ra người yêu của anh

hoàn toàn không có thiên phú đặt tên, cứ căn cứ theo màu sắc cùng đặc

thù mà tùy tiện đặt tên thôi.

Trải qua cố gắng của Tư Lôi Tạp,

tên đứa nhỏ rốt cuộc từ ‘Tiểu Bảo’ được đổi thành ‘Lai Đặc’, đương nhiên Mễ Duy và Ước Sắt Tư cũng ra không ít lực, có thể thấy cái tên La Tố

đặt kinh khủng cỡ nào, ngay cả Ngải Địch không bao giờ can thiệp vào

chuyện người khác cũng hiếm có dịp không đồng ý cái tên ‘Tiểu Bảo’.

Tuy tên chính thức đã được định, nhưng tiểu sói con vẫn không tránh khỏi

vận mệnh bị đặt nhủ danh, La Tố dựa theo thói quen của mình, đặt cho

tiểu sói con nhũ danh ‘Tiểu Hôi’, đồng thời, Tư Lôi Tạp vốn chỉ có tên

hiệu ‘lang ca’ bị dính vinh quang nhũ danh của đứa con, cũng biến thành

‘Đại Hôi’.

Tiểu Hôi dưới sự chăm sóc của La Tố và Tư Lôi Tạp,

khỏe mạnh lớn dần, từ bé bằng lòng bàn tay, ngay cả mắt cũng không mở

được đã trưởng thành thành ấu lang lớn cỡ quả bóng rổ, có thể lăn lộn

chạy lăn xăn trong nhà, đây vốn là chuyện đáng để cao hứng, nhưng mà…

La Tố nhìn Tiểu Hôi dùng sức gặm cắn pho tượng kim loại trang trí trong

nhà, vừa vui sướng lắc lắc cái đuôi, có chút đau đầu đỡ trán: “Tư Lôi

Tạp, anh không thấy có chỗ nào đó không ổn sao?”

“Sao vậy?” Tư

Lôi Tạp có chút lo lắng Tiểu Hôi làm hư răng nanh nên tiến tới lấy pho

tượng kim loại trong miệng bé đi, Tiểu Hôi mất đi món đồ chơi lập tức đỏ mắt, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chăm chăm phụ thân của bé, miệng còn

phát ra tiếng kêu ‘Ô ô’ như đang khóc, làm nam nhân buồn tao thiết diện

vô tư trong quân bộ hoàn toàn cứng ngắc, pho tượng trong tay có xu thế

nhích lại gần Tiểu Hôi.

La Tố im lặng, Tư Lôi Tạp đúng là… hóa ra anh cũng không có cách đối với tiểu lang, bất quá mấu chốt vấn đề không phải ở đó: “Còn nhớ lời bác sĩ nói với chúng ta lúc trước không? Tiểu

Hôi là thú nhân đầu tiên sinh ra trong hình thái hồn thú, vì thế lúc

sinh ra bảo trì hình lang cũng không kì quái, nhưng đã lâu như vậy sao

Tiểu Hôi chưa có lần nào biến về hình người?”

“Loảng xoảng——” Pho tượng kim loại trong tay Tư Lôi Tạp lăn tròn trên mặt đất, La Tố nói

không sai, vì sao tới giờ anh vẫn không ý thức được vấn đề này? !