Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 98

“Cô cũng biết trước sẽ có người không giữ lời, may là cô đem bức thư đó lưu lai, ôi chà, thỉnh thoảng lật xem một lần nhưng thật ra cũng rất lý thú.” Thái tử cố ý ở bên tai thái tử phi nói bóng gió, nói xong lại nhịn không được hôn một cái.

Khuôn mặt thái tử phi phát nhiệt, nhịn không được che mặt lại lau một cái, trừng mắt hướng thái tử nói, “Này, ngươi chớ đắc ý a. Ta viết trong thư là để dụ dỗ ngươi, chỉ là đùa giỡn mà thôi.”

Thái tử nghe vậy, động tác khẽ dừng một chút, thấy biểu tình của thái tử phi, lông mày giơ lên, cười đến càng thêm đắc ý, “Ồ, thì ra là ngươi muốn hống cô vui vẻ a. Cô bị dụ rất vui vẻ, Tĩnh Nghiên, có thể viết thêm một phong thư tình cho cô, để cô càng thêm vui vẻ hơn không?” Nói rồi hướng về phía thái tử phi nháy mắt một cái, đầu lưỡi nhẹ liếm môi, im lặng mà quyến rũ thái tử phi.

“Nha! Cho ngươi đắc ý!” Thái tử phi bị sự mê hoặc này kích thích liền xoay người nhảy qua ngồi vào trên người thái tử, “Ta cho ngươi biết đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, đợi lát nữa ngươi phát hỏa, ta đang mang thai nên sẽ không chịu trách nhiệm dập lửa!” Hai tay vòng qua cổ thái tử, tiến tới trước hôn lên môi thái tử.

Lời lẽ triền miên, hai vợ chồng đã một thời gian thật dài chưa thân thiết qua như vậy, đều là động tình không ngớt. Thái tử là một nam nhân phàm tục, càng không nhịn được sắc dục dụ hoặc, một tay chống đỡ lưng thái tử phi, tay kia đem mông thái tử phi áp hướng mình, để hai người càng gần nhau.

Thái tử dọc theo cái cổ trắng noãn đi tới cánh môi, bàn tay lần thứ hai dời đi mục tiêu hướng hiểu nút buộc áo trang phục phụ nữ Mãn Thanh của thái tử phi, miệng cũng không có ở không, tách ra nội sam liền hướng núi đôi xoa nắn ngậm mút, thân thể thái tử phi nhịn không được run lên một cái, cả người như nhũn ra, hơi thở dồn dập, hai tay như muốn đẩy thái tử, “Dận Nhưng, ưm… Ư… Đừng mà, nếu chúng ta tiếp tục sẽ không thể khống chế được nữa.”

Bên dưới của thái tử đã sớm nóng rực cứng rắn như sắt, thấy thái tử phi khước từ, cũng biết hai người nếu không sớm ngừng lại sẽ xảy ra chuyện mà, nhưng hắn nhịn không được vẫn mút nụ anh đào hồng nhạt như cũ, ngậm mãi cho đến khi thái tử phi mềm nhũn tựa thác nước nằm phục ở trên người hắn, “Dận Nhưng, dừng lại, ưm… Được không… Dừng lại.”

Thái tử nghe được thanh âm có chút lạc tiếng của thái tử phi, lý trí liền bị gọi về, ngẩng đầu thấy khóe mắt thái tử phi đã phủ một tầng sương mỏng, chịu đựng dục hỏa, kéo tay của thái tử phi qua hướng xuống dưới tìm kiếm, thanh âm trầm thấp, “Tĩnh Nghiên, giúp cô.”

Thái tử phi hướng về phía vai thái tử hận hận cắn một cái, “Ta đã nói rồi, đừng trêu chọc ta, nếu không ta sẽ không giúp ngươi dập lửa.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn hỗ trợ thái tử.

“Ngươi chủ động hôn cô trước, cô chỉ là thuận theo ngươi mà thôi.” Thái tử sung sướng mà rên rỉ, chờ thật lâu thật vất vả mới tiết ra ngoài, lại cao hứng ôm thái tử phi càng không ngừng hôn hít, bị thái tử phi cho ăn một cái tát đẩy ra.


Thái tử phi nghĩ thật là càng ngày càng điên rồi, cùng thái tử ở chung một chỗ, ngay đến chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng làm, trong bụng còn có hài tử đây, vậy mà còn ở chỗ này động dục cho được.

Thái tử lại không để ý thái tử phi đang suy nghĩ gì, chỉ là rất tiếc nuối mà giúp thái tử phi chỉnh lại xiêm y, sau đó nói, “Chờ hài tử xuất thế, cô còn phải chờ bao lâu mới có thể đụng vào ngươi.”

“Đừng chỉ nghĩ đến chuyện này, rảnh rỗi thì đi làm chuyện đứng đắn của ngươi đi, ta có bao nhiêu thời gian còn chưa đủ sử dụng đây.” Thái tử phi vỗ lên ngực thái tử một cái, “Dậy đi, ta muốn đi rửa mặt một phen, đợi củ cải đỏ và gạo nếp cao đi qua thì cùng nhau dùng bữa đi.”

Thái tử nghe xong lười biếng lên tiếng, lại chợt đề nghị, “À, có cần cô phải tắm cùng không?”

“Mơ đi! Hồi nãy còn chưa đủ điên sao!” Hung hăng trừng mắt thái tử một cái cười đến giống như mèo tinh vậy, sau đó thái tử phi giương giọng gọi cung nhân tiến đến hầu hạ.

Cung nữ ở ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào, an tĩnh có trật tự.

Hoằng Thăng và Hoằng Tích đến đúng giờ dùng cơm, cùng thái tử, thái tử phi dùng bữa chung, dùng xong thiện, một nhà bốn cái miệng rất rảnh rỗi mà tiến hành cuộc trò chuyện gia đình thân mật, đương nhiên đây chẳng qua là cách nói cho vui, thực tế là Hoằng Thăng ở lúc dùng thiện xong mở miệng định nói chuyện với thái tử phi.

Thái tử vừa thấy Hoằng Thăng định mở miệng liền ra ám hiệu dằn mặt, không muốn để nhi tử nói ra mấy chuyện tươi đẹp hồng diễm của hắn ở bên ngoài, cũng liền ngồi ở trên cao nhìn xuống Hoằng Thăng. Nếu là Hoằng Thăng biết suy nghĩ của thái tử nhất định sẽ cảm thấy mình rất oan ức, từ lúc Ô Đan cách cách gả cho người, hắn sẽ không còn muốn nhắc tới người này, căn bản không thể nào biết thái tử đang ra ám hiệu với hắn đừng nhắc tới nàng.

Hoằng Thăng phải đội áp lực vô hình từ a mã nhà mình mà không hiểu vì sao, mồm miệng rõ ràng lưu loát, chuyên chọn những chuyện lý thú hay săn bắn đùa giỡn nói ra. Hoằng Tích nghe được hận không thể bay ra ngoài du ngoạn một phen.

Thái tử phi thỉnh thoảng chen vào nói mấy câu, đối với chuyện thái tử ở bên ngoại cùng Ô Đan cách cách cũng không muốn hỏi tới, hơn nữa Ô Đan cách cách đã bị chỉ hôn cho người khác, càng không cần phải nói tới, cho nên không cần nhắc đến các phương diện liên quan đến nàng.

Thái tử thấy nội dung cuộc nói chuyện hoàn toàn không giống với những gì hắn lo nghĩ, cũng liền vô cùng cao hứng mà nói lên một ít chuyện khi hắn còn bé được đi theo thánh giá, đối với Hoằng Tích hận không thể lập tức lớn lên cổ vũ, “Chờ ngươi lớn thêm vài tuổi là có thể đi theo tuần du.”

“Oa.” Hoằng Tích lại nghe đến chuyện hắn lớn thêm mấy tuổi mới được đi, buồn bã lầm bầm, “Ca ca cũng đâu có lớn hơn mấy tuổi đâu.”


“Hắc hắc, thế nhưng ta là ca ca.” Hoằng Thăng cười đắc ý, lớn hơn vài tuổi thật là tốt.

“Hừ, ta cũng muốn làm ca ca!” Hoằng Tích nghe xong bất mãn, đối với thái tử phi nói, “Ngạch nương, để tiểu đệ đệ nhanh phát triển lên một chút, từ trong bụng sinh ra là ta có thể đi tuần du rồi.”

Thái tử nghe xong, nhướng mày nhìn thái tử phi, nghi vấn trong mắt vừa nhìn liền biết, lời lẽ của tiểu gia hỏa này có phải do ngạch nương ngươi dạy không?

Thái tử phi lườm lại thái tử, đối với Hoằng Tích dụ dỗ nói, “Hoằng Tích, chuyện ngươi nói đó là không gấp được.”

“Chờ ngạch nương sinh tiểu đệ đệ, ngươi cũng còn phải lớn thêm vài vài tuổi mới được đi theo.” Hoằng Thăng còn nói thêm, hắn lúc còn nhỏ cũng không gấp muốn đi theo đoàn như đệ đệ Hoằng Tích vậy.

“Ca ca ngươi nói rất đúng, Hoằng Tích, không được hồ đồ.” Thái tử cũng nói, “Chờ đệ đệ ngươi sinh ra, ngươi cũng còn quá nhỏ.”

Thái tử phi nghe ba cha con đối thoại, phát hiện một vấn đề rất lớn, “Các ngươi thế nào đều nói là đệ đệ, nếu sanh ra là muội muội thì sao?”

“Nhất định là a ca! (đệ đệ)” Phụ tử ba người không chút suy nghĩ cùng đồng thanh trả lời.

“Ngạch nương, ta và ca ca đã có bốn người tỷ muội.” Hoằng Tích nhưng thật hiểu rất rõ ràng.

“Ngạch nương, Mông Cổ thỉnh thoảng đi theo đổi gió cũng tốt, nhưng nếu ở lâu dài ăn gió ăn cát cũng chẳng vui gì.” Hoằng Thăng cũng biết các công chúa đa phần đều là được gả đến Mông Cổ, a mã nếu làm hoàng đế, muội muội của bọn hắn chính là công chúa Đại Thanh, sau phải gả đến Mông Cổ làm gì.

“…” Thái tử phi không lời chống đỡ, chỉ có thể chờ hơn bảy tháng sau, nắm thực quyền rồi chứng minh đi.

Thái tử cùng thái tử phi hồi cung đã có một đoạn thời gian, hồi phục sinh hoạt trong cung như trước, thái tử phi thường ngày ở trong phòng an thần dưỡng thai, mà thái tử bởi vì công việc cuối năm sắp tới, chính vụ bận rộn thoát thân không được, thường xuyên bận bịu mà quên dùng bữa.


Từ Nhân Cung chỗ hoàng thái hậu gần đây rất náo nhiệt, hoàng thái hậu từ lúc đi Mông Cổ trở về, tinh thần rất tốt, bởi vì thái tử phi mang thai, bà cũng liền tiếp nhận quản lý mấy vị chủ cung giúp đỡ quản lý lục cung sự vụ, bởi vậy nhóm phi tần đến Từ Nhân Cung thỉnh an chưa từng giảm xuống.

Ngày hôm trước, Khang Hi thừa dịp ngày lễ tết, sắc phong mấy phi tử hậu cung, Đông phi Đông giai thị là muội muội của hoàng hậu được sắc phong làm quý phi nương nương, tứ phi vốn đè đầu cưỡi cổ nàng lúc này chưa từng gặp chỗ tốt, Đông quý phi đơn giản là hãnh diện, sau hki được sắc phong, ngày thứ hai liền bày cờ che lọng của quý phi đến chỗ hoàng thái hậu thỉnh an.

Cùng được sắc phong còn có Mẫn phi Chương giai thị, Chương giai thị sinh được thập tam a ca cùng thập bát cách cách mất sớm, mặc dù Khang Hi cho cung nhân gọi Chương giai là mẫn phi, lại ban thưởng làm chủ một cung nhưng rốt cuộc còn chưa được ghi tên vào gia phả hoàng gia, lúc này có lẽ là Khang Hi lo lắng xuất thân của nàng không tốt, nếu thật sự hạ chỉ sắc phong cũng không phải kế sách hay, lợi dụng việc vui khiến Chương giai thị mang thai rồi nhẹ nhàng nâng lên sau.

Thái tử phi co đầu rút cổ ở Dục Khánh Cung đã được một thời gian, hậu cung sắc phong quý phi là chuyện đại sự, không thể không có một điểm biểu thị, trừ bỏ tặng lễ cho Đông giai thị, Chương giai thị, còn phải đích thân đến Từ Nhân Cung xem lễ sắc phong quý phi của Đông giai thị. Trong thâm tâm đang suy nghĩ xem Huệ; Vinh; Đức; Nghi tứ phi có thể len lén làm tiểu nhân đâm lén sau lưng hay không.

Khang Hi cho tới bây giờ cũng không quản việc ông sắc phong sẽ nhấc lên sóng gió gì ở hậu cung, sắc phong xong liền thôi, ông còn có việc phải lo, chính sự quan trọng hơn. Có điều đã sắp đến tháng mười hai, lúc trước bận rộn một trận, hiện giờ mọi việc đã có ổn thỏa, mang theo Hoằng Thăng ăn mặc dày ấm áp đến ngự hoa viên bây giờ đã có phần tàn lụi thưởng tuyết, đi theo còn có thập nhất a ca quấn thêm cả đống quần áo như quả cầu.

Khang Hi rất ít thấy thập nhất a ca, trong ấn tượng thân thể thập nhất a ca vẫn luôn là gió thổi một cái liền ngã, quanh năm uống thuốc không ngừng, lần này tuần du hồi cung, lại nghe nói thập nhất cảm phong, không ngờ Hoằng Thăng và thập nhất có giao tình tốt như vậy, sau khi hồi cung liền thường đi thăm, có lẽ là vì có bạn chơi cùng, thân thể thập nhất nhưng trái lại đã dần dần khá hơn.

“Hoàng mã pháp, tuyết nơi này thật đẹp.” Hoằng Thăng đứng ở trong đình, ngắm nhìn cảnh tuyết xa xa, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai.

“Dừng chân ở chỗ này đi.” Khang Hi đứng ngắm đàng xa, nhìn đứa cháu hoạt bát, còn có tiểu thập nhất đơn thuần gầy yếu, hướng về phía thập nhất ngoắc tay, “Thập nhất, qua hoàng a mã bên này, đừng đứng trước gió.”

Tiểu thập nhất nghe vậy, cao hứng đến chóp mũi phiếm hồng, dịch bước đến phía bên phải Khang Hi, chỉ vào nụ hoa mai cách đó không xa, “Hoàng a mã, mai hoa nở.”

“Ừ, ” Khang Hi gật đầu, nhìn về phía nụ hoa mai bị tuyết bao trùm, chỉ có thể từ từ tản phát mùi hương, kết luận hoa mai đang nảy nở. Đang nhàn hạ thoải mái thưởng hoa, đã thấy Hoằng Thăng hăng hái muốn trèo lên lan can, tuy rằng lan can cách mặt đất không cao, nhưng Khang Hi thấy lại sốt ruột trách mắng, “Hoằng Thăng, còn không mau đi xuống!”

“Vâng, hoàng mã pháp.” Hoằng Thăng nghe vậy lập tức khéo léo trèo xuống, chỉ vào cảnh tuyết bên ngoài đình, “Tôn nhi vừa định xem cảnh tuyết rơi bên hoa mai, coi xong trở về vẽ một bức tranh, nhất thời đã quên mất rồi.”

Tiểu thập nhất nghe xong, đối với cháu trai ha hả mà cười.


Khang Hi cũng không nhịn được nhẹ vỗ lên mũ Hoằng Thăng một cái, đúng lúc này, Lý Đức Toàn bẩm báo lại, “Hoàng thượng, Dụ Thân vương cầu kiến.”

“Sao? Mau cho vào.” Khang Hi nghe được Dụ Thân vương cầu kiến, nghĩ đến vị nhị ca này hẳn là có chuyện gì khẩn yếu, rồi hướng Hoằng Thăng cùng thập nhất nói rằng, “Các ngươi về sở a ca trước đi.”

“Vâng, hoàng a mã (hoàng mã pháp)” Hoằng Thăng cùng thập nhất a ca vội vàng đáp, dưới sự bảo hộ của thái giám và thị vệ đi trở lại sở a ca.

Dụ Thân vương đến liền thấy Khang Hi ngồi ở trong đình, tiến lên cấp hoàng thượng thỉnh an, liền có chút bận tâm nói rằng, “Hoàng thượng, hôm nay tiết trời lạnh giá, ngài long thể làm trọng a.”

“Thân vương không cần quan tâm, trẫm tự có chừng mực.” Khang Hi mời Dụ Thân vương ngồi xuống, hai huynh đệ thưởng thức trà. Dụ Thân vương bởi vì quân thần khác biệt, từ chối mãi cũng không được, lúc này mới cẩn thận đặt nửa cái mông trên chiếc ghế bọc lông cừu ấm áp, cũng chỉ uống mấy hớp trà, liền cùng Khang Hi nói đến chính sự.

Nói xong, cũng cùng Khang Hi thưởng thúc cảnh tuyết, hai huynh đệ từ nhỏ đều là ở trong cung lớn lên, hôm nay đều là người đã trải qua quá nửa cuộc đời, nhìn khung cảnh quen thuộc biến hóa không ít, mà cảm khái thê lương.

Khang Hi có lẽ là bắt đầu hoài niệm, cùng Dụ Thân vương cái người nhị ca mình xem trọng này nói rất nhiều chuyện khi còn bé, lại nghĩ đến làm quân vương vài thập niên, nhị ca luôn luôn tận tụy, phụ tá mình hơn phân nửa đời người, hôm nay hai người đều đã có tóc bạc, không thiếu được lại bắt đầu một cuộc đối thoại quân thần.

Khang Hi chợt nổi lên một ý niệm trong đầu, sai người gọi họa sĩ cung đình lại, liền muốn đem cảnh hai huynh đệ tựa lưng vào cảnh tuyết, cạnh cây ngô đồng, trong đình ngồi phẩm hoa vẽ xuống, Dụ Thân vương tất nhiên là luôn mồm cảm ơn.

Việc Khang Hi sai họa sĩ vẽ tranh không cần đến nửa ngày, người nên biết đều đã biết, mọi người đều cho rằng Dụ Thân vương rất vinh hạnh cùng hoàng đế có một bức tranh đẹp, Dụ Thân vương cái người hiền vương này cũng coi như làm hết mức.

Thái tử biết được chuyện này, ngay từ đầu đã không để ý, nhưng chờ đến lúc trở về Dục Khánh Cung gặp thái tử phi, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, đối với thái tử phi nói, “Tĩnh Nghiên, chúng ta cũng để cho họa sĩ vẽ một bức tranh đi? Chỉ hai chúng ta thôi.”

Thái tử phi cũng mới nghe nói hai huynh đệ Khang Hi đã có một bức tranh đẹp, thấy thái tử nổi lên cái ý niệm này trong ngực lấy làm kỳ quái, “Ngươi cũng không phải không biết họa sĩ cung đình vẽ ra thì trông sẽ như thế nào sao, dù là vẽ chúng ta cũng không nhận ra được a.”

“Đúng! Tìm tranh tây họa sư!” Thái tử sao có thể không biết triều đình họa sĩ, tranh thủy mặc uốn lượn kỳ ảo có thể coi tạm được, nhưng tranh chân dung lại thật sự nhìn không ra là ai, tranh tây sư vẽ chân dung còn có thể nhận ra được bảy tám phần.


“Vậy thì ngươi đã muộn. Từ việc bức họa hoàng a mã truyền ra, nhóm huynh đệ của ngươi gần đây đều rất nóng lòng truy tìm họa sư người tây. Trước đó đại a ca tìm tranh tây sư vẽ cho hắn một bức đại tướng quân đồ, hôm nay ta cũng vừa nghe tứ phúc tấn nói, tứ a ca ôm con trai đầu lòng hắn cũng tìm tranh tây họa sư vẽ một bức. Trong cung tổng cộng chỉ có hai người tranh tây họa sư, đều đã quá bận rộn.” Thái tử phi cười đem danh sách các a ca vẫn đang chờ vẽ tranh từng người từng người liệt kê ra, ngoại trừ nhóm a ca học theo, hậu cung Khang Hi cái đám phi tử này cũng đã thỉnh chỉ tìm kiếm nữ họa sĩ, nhân lúc mình còn mỹ mạo thì lưu lại một bức tranh làm kỷ niệm.

“…” Thái tử vừa nghe, bản thân mình chậm chân hơn nhiều người như vậy, nhất thời im lặng, lại thấy thái tử phi không thèm để ý, liền vỗ bàn quyết định nói, “Bất luận làm sao, cô muốn tây sư, bọn họ phải nhường lại.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, thái tử phi còn chứa rất nhiều hồ sơ bí mật đây