Thái tử đã trở về, Lý giai thị không dám giở trò, thái tử dạy dỗ nàng một lần, nhưng mà vì để cho nàng có thể an tâm sinh hạ hài tử, cũng không xử phạt nặng nàng, thế nhưng Lý giai thị dựa theo sự mẫn cảm mà phát giác thái độ của thái tử đối với nàng đã không giống khi xưa, trước đây thái tử là sẽ cười vui vẻ trước trò làm nũng và những lời nịnh nọt của nàng, nhưng bây giờ vẻ mặt thái tử như chẳng màng đến, không chút ôn nhu của dĩ vãng nào đối với nàng.
Sự phát hiện này khiến cho nàng rất sợ hãi, thế nhưng thái tử cũng không có nói nàng cái gì, chỉ là bất mãn chuyện nàng động thai khí, Lý giai thị nghĩ đi nghĩ lại, thái tử là coi trọng con nối dõi, chỉ cần nàng dưỡng thai cho tốt, đem đứa con sanh ra được, thái tử khó mà làm ngơ rồi lại sẽ cưng chiều nàng như trước.
Nghĩ tới đây trong lòng Lý giai thị vẫn là an tâm một ít, vừa nhìn về chính điện phía tây Dục Khánh Cung, nghĩ đến phúc tấn đang ở bên trong, thái tử sau khi từ chỗ phúc tấn đi ra ngoài, cách cư xử đối với nàng liền thay đổi, tám chín phần mười là phúc tấn nói xấu nàng cái gì đó, nhưng mà bây giờ cái gì nàng cũng đều không thể làm, chỉ có thể chờ nắm bắt được trái tim thái tử lại lần nữa rồi mới tính tiếp.
Đáng tiếc Lý giai thị không biết, thái tử là kiêng kỵ đứa bé trong bụng nàng, hiện tại hắn chỉ có phúc tấn và Lý giai thị mang bầu, tuy rằng Lý giai thị không quan trọng bằng phúc tấn, thế nhưng rốt cuộc cũng có thể vì hắn sanh con, cho nên hắn cũng không có nói rõ là muốn xử trí nàng, lại thường hay trông thấy Lý giai thị tự mình làm động thai khí hắn cũng đã không nhịn được, bởi vậy chỉ chờ Lý giai thị sinh con xong, mới để cho nàng biết, gia chẳng cần ngươi hầu hạ.
Đối với một nữ nhân mà nói, điều đáng sợ nhất chính là trượng phu không thương yêu mình, đương nhiên nữ nhân ở đây phải đem phúc tấn hắn gạt ra ngoài. Thái tử cho là cái việc xử trí này của hắn tuyệt đối có thể làm cho Lý giai thị ghi nhớ thật kỹ trong lòng, phúc tấn cũng sẽ không nói cái gì nữa.
Sau khi phúc tấn đã biết quả thực không nói gì, nữ nhân tiến vào Dục Khánh Cung cũng giống như châu chấu sau mùa thu, ở trước mặt phúc tấn không được bao lâu đã liền nhảy đi, có thể dễ dàng tha thứ Lý giai thị thường hay khiêu khích hắn như vậy, ít nhiều phải trách chính phúc tấn dễ dàng tha thứ nàng làm bậy.
Phúc tấn hiện tại không quan tâm thái tử xử trí những người trong danh sách của hắn như thế nào, dù sao thủ đoạn tàn ác của thái tử tuyệt đối có thể làm cho người ta trải qua ba kiếp vẫn khó mà quên, cho dù lần này xử phạt nhẹ nhàng, nhưng những người đó cũng đã nhận được bài học.
Sau khi Khang Hi tuần du ven đô trở về, lễ mừng thọ của ông cũng đến rồi, vạn thọ bắt đầu, phúc tấn và thái tử đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho Khang Hi từ lâu, còn buộc thái tử phải viết một bài tấu sớ biểu đạt tình cảm, đem chuyện hắn đối với việc Khang Hi nuôi dạy hắn lớn lên kể lại từng tí một, biểu đạt tình cảm cha con sâu nặng của thái tử đối với Khang Hi, còn cộng thêm một phần hiếu kinh tự tay sao chép, sau đó đặt ở đầu lễ vật vạn thọ, làm cho tình cảm cha con của thái tử và Khang Hi trở nên sâu sắc.
Vốn là thái tử không chịu, ngại như vậy quá buồn nôn, hồi trước hắn cũng chưa tằng làm như vậy, đột nhiên làm thì thấy rất kỳ quái, hơn nữa chỉ cần hắn tặng lễ vậy vạn thọ, hoàng a mã đã rất cao hứng. Thế nhưng Thạch Tuấn Nham đối với chuyện thái tử ở năm Khang Hi thứ hai mươi chín khi Khang Hi thân chinh nhiễm bệnh trở về, thái tử vác bộ mặt tươi cười đi yết kiến Khang Hi làm cho Khang Hi để lại ám ảnh trong lòng thì vẫn nhớ rõ như in, đó là hắn đã từng ở trong sử sách nhìn đến, Khang Hi mặc dù bây giờ vẫn sủng ái với thái tử như trước, thế nhưng chuyện lần đó vẫn là sẽ làm cho tình cảm phụ tử sản sinh vết rách nhỏ, dù sao người làm cha ở thời điểm bệnh gần chết, làm con lại nở nụ cười đó không phải là làm cho người ta thấy rằng nhi tử ước gì cha nhanh chóng đi đi, để hắn có thể làm chủ nhà sao.
Người đang trong lúc bệnh tật rất nhạy cảm, nhất là một đế vương đa nghi càng dễ suy đoán lung tung.
Thạch Tuấn Nham hỏi thái tử chuyện phát sinh năm thứ hai mươi chín có phải là sự thật hay không, hắn không phải là thực sự trong lúc hoàng a mã lâm bệnh mà còn có thể bật cười, thái tử ấp úng nói hắn khi đó thấy hoàng a mã bệnh nặng, bởi vì hắn ở lại kinh thành xử lý chính vụ vừa vặn tây nam gặp hạn hán, không muốn hoàng a mã trong lúc bệnh nặng còn phải quan tâm chính sự nên trước hết đem sự việc đè xuống, sau đó mới vui vẻ đi thăm hoàng a mã, ở trong lòng hắn, nếu như hoàng a mã biết cũng sẽ nghĩ hắn có hiếu. Chuyện tình cảm như thế trong lòng hắn vẫn rất tự đắc, để hắn nói ra khỏi miệng hắn lại nghĩ không được tự nhiên.
“Phúc tấn, làm sao ngươi biết chuyện năm thứ hai mươi chín?” Thái tử nói xong cũng hoài nghi nhìn phúc tấn, chuyện giữa cha con hắn với nhau, làm sao sẽ bị truyền ra ngoài.
“Ngươi khi đó diện kiến hoàng a khẳng định có người thứ ba ở bên cạnh đi, đây cũng không phải là chuyện không thể nói, ta là nghe được. Ngươi xác định hoàng a mã lúc đó biết được ý định thật sự của ngươi sao? Nếu là biết, vậy sao không càng thêm sủng ái đối với ngươi chứ?” Phúc tấn nghe xong có chút bất khả tư nghị* hỏi, nhưng mà loại người như Dận Nhưng này được cưng chìu đến không coi ai ra gì, cho dù hắn có biểu đạt rõ lòng hiếu tâm sợ người khác cũng không tin hắn ấy chứ. (* là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được)
Thái tử nghe được Thạch Tuấn Nham hỏi, hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện này, hình như có một đoạn thời gian cách cư xử của hoàng a mã đối với hắn không thân thiết như lúc trước, hơn nữa còn cưng chiều tiểu thập tam và tiểu thập tứ hai cái tiểu a ca này, hắn vốn tưởng rằng hoàng a mã là cho rằng hắn xử trí chuyện tây nam gặp hạn hán không đáng nhắc tới, cũng không quá mức lưu ý, sau này hoàng a mã lại yêu thích hắn trở lại, đối với chuyện này hắn cũng đã quên. Nhưng hoàng a mã nếu hiểu được chính xác tâm ý của hắn mà nói, xác thực không thể có diễn biến như vậy a, “Hình như hoàng a mã cũng không biết.”
“Vậy ngươi có biết hoàng a mã không biết tâm ý của ngươi, đối với ngươi ảnh hưởng lớn chừng nào hay không?” Phúc tấn thấy thái tử nói như vậy lại nhắc nhở, “Nếu như con của ngươi ở trong lúc ngươi bị bệnh nặng, vẻ mặt hài lòng, ngươi có thể vui vẻ được hay không? Nhất là khi không biết tâm ý thật sự của nhi tử, chỉ sợ trong lòng ngươi cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt thôi.”
“Cô nhất định sẽ đánh chết đứa con bất hiếu như vậy.” Thái tử nghe vậy trong lòng khẽ động, phúc tấn nói rất có đạo lý, hắn từ nhỏ được hoàng a mã nuôi bên người, tính cách của hoàng a mã rất đa nghi hắn cũng có biết, hắn chịu sự giáo dục như một đế vương cũng được học những thứ này, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ rằng hoàng a mã sẽ đem sự ngờ vực vô căn cứ áp lên trên người hắn!
Hoàng a mã luôn luôn nuông chiều hắn không thay đổi, thân mật khắng khít, chỉ cần nghĩ đến khi đó hoàng a mã sẽ nghĩ như thế, nhất thời phía sau lưng thái tử mồ hôi lạnh ướt bào phục trong, thái tử vẫn đối với Khang Hi cái người hoàng a mã này tôn sùng kính yêu, cũng hiểu được hắn ở trong lòng hoàng a mã tuyệt đối so với những người huynh đệ khác quan trọng hơn, thế nhưng nghĩ đến hoàng a mã có thể nghi ngờ hắn, vốn nghĩ đã bỏ xa các huynh đệ khác, giờ trong lòng lại thấy áp lực rất lớn lại còn có oan ức và phẫn uất. “Phúc tấn, ngươi đừng nói, cô hiểu, thế nhưng bản tấu nhắc lại tình cảm xưa kia lần này vẫn không thể viết, về việc chép kinh báo hiếu cô sẽ nghiêm túc sao một lần dâng lên hoàng a mã.”
Thái tử nói xong thấy phúc tấn vẫn không hiểu, liền nói thêm, “Cô trước kia chưa từng chú ý tới những thứ này, nếu bây giờ làm hơi quá, ngược lại sẽ để cho người để ý. Có một số việc phải từ từ mà làm.”
Thạch Tuấn Nham nghe được thái tử nói ra những lời này, còn là rất vui mừng, cái này cho thấy thái tử là có tiếp thu ý nhắc nhở của hắn, “Được, vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi, ta nóng vội quả thực không nên.”
“Có điều, Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô lúc này chính là muốn cảm ơn ngươi.” Thái tử suy nghĩ một chút nói, bất quá nói xong giọng lại có chút buồn bã.
Phúc tấn biết hắn là có chút bị đả kích, nhưng mà cũng không nghĩ thái tử không thể tiếp nhận được, cùng với việc chờ sau này hắn bị những huynh đệ khác làm cho điên rồi mới bắt đầu suy nghĩ mình rốt cuộc sai ở đâu, còn không bằng hiện tại bắt đầu để hắn nhận ra từ từ, quan hệ quân thần và cha con giữa hắn và Khang Hi, giứa tình cảm công việc và gia đình thì, quân thần trước rồi mới đến phụ tử sau. Sau khi hắn đến Dục Khánh Cung, liền phát hiện ra một vấn đề, ở trong mắt thái tử thì quan hệ giữa hắn với Khang Hi là phụ tử làm đầu, quân thần ở phía sau, Khang Hi cũng chiều theo thái tử nên mới làm cho thái tử vẫn không có cách nào thấy rõ vị trí của mình.
“Ngươi không cần cảm ơn ta, ngươi cũng biết mà, nếu ngươi gặp xui xẻo ta khẳng định cũng không sống tốt, sở dĩ ta làm như vậy là có tư tâm mà thôi. Ngươi cũng đừng trách hoàng a mã, ngươi cứ ; đặt mình trong hoàn cảnh người, hoàng a mã cũng có khó xử của ông, ông là hoàng đế gánh vác trọng trách.” Thạch Tuấn Nham sợ thái tử để tâm vào chuyện vụn vặt, không yên tâm lại bỏ thêm một câu, “Hoàng a mã thích nhất cũng là ngươi, ta cũng nhìn ra được mà.”
“Thật vậy chăng? Ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?” Thái tử đột nhiên nằm nhoài người trên bàn có chút buồn bã hỏi.
“Người trong cuộc thì u mê nhưng ta là người ngoài cuộc nên rất tỉnh táo, sự cưng chiều mà hoàng a mã dành cho ngươi, ngươi cũng đừng nói là chính ngươi một chút xíu cũng chưa từng nhận thấy. Hôm nay cùng ngươi nói những lời này, chỉ là muốn cho ngươi sau này có làm chuyện gì thì nghìn vạn lần đừng vượt quá giới hạn, có nhiều chỗ ngươi không chú ý, không chừng ở trong lòng người khác ngươi chính là bụng dạ khó lường. Ngươi thường không lưu ý những vấn đề này, chỉ nghĩ cho mình, cho nên ta mới thường xuyên nói ngươi bị hoàng a mã làm hư là như vậy.” Thạch Tuấn Nham an ủi, người trước mắt này quả thực vẫn buồn rầu, hắn vẫn không thể bỏ đá xuống giếng.
Thái tử nghe được phúc tấn nói một chút cảm giác thoải mái cũng không có, không có một câu nói dễ nghe, nghĩ vậy hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Thạch Tuấn Nham, “Cho ngươi lời nói động viên sẽ chết sao? Trong lòng cô bây giờ không dễ chịu, ngươi luôn kiếm chuyện cô không thích nghe mà nói ra. Được rồi, cô biết ý tứ của ngươi, hoàng a mã đối cô thế nào trong lòng cô đều biết, cũng biết nên làm như thế nào.”
“Được, chúng ta không nói những chuyện không vui, chờ ngày vạn thọ qua đi, ta còn phải bận bịu việc tuyển tú đây, Dục Khánh Cung nhất định sẽ có người mới tiến vào, ta lại phải lo nghĩ, nếu quá để ý lo lắng cũng sẽ bị áp lực không tốt.” Phúc tấn biết một vừa hai phải, không có lên lớp giáo dục tư tưởng Dận Nhưng nữa, tên nhóc này mới mười tám, chưa từng nếm qua mùi vị bị phản bội, nếu như làm quá căng, đem người bức đến nỗi phải đi sang lối rẽ, cái được không bù đắp đủ cái mất.
“Ngươi bị áp lực, trong Dục Khánh Cung có nô tài để cho ngươi xả hơi.” Dận Nhưng bất mãn nói, “Hiện tại cô cũng bị áp lực, ngươi đừng đem cô ra xả giận.”
“Ha hả.” Phúc tấn thấy trong lời nói của thái tử hợp ý hắn như thế, cười ra tiếng, vứt cho thái tử gia một mị nhãn: “Gia, ta là người không nói lý như vậy đó thì sao?”
Thái tử nghe được chỉ có thể trừng mắt, bĩu môi không để ý tới phúc tấn da mặt dày đến không giống ai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi nhô ra của phúc tấn, bật ra một câu tiếng Mãn, “Tiểu a ca, sau này con nhất định phải nghe a mã nói, ngạch nương của con chính là một kẻ không giống người như vậy.”
“Dận Nhưng, ngươi nghĩ sau này con sẽ nghe lời ngươi nói sao?” Phúc tấn đuôi lông mày giơ lên, bất mãn nói, “Ta dù không giống ai cũng là so với ngươi tốt hơn một bậc. Hài tử nếu là giống ta sẽ tương đối khá.” Phúc tấn tuy rằng cảm thấy mình cũng là khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, thế nhưng cùng thái tử so sánh, hắn vẫn là một người chín chắn thận trọng, đứa bé muốn có tiền đồ, tuyệt đối phải được hắn nuôi dạy.
“Giống như ngươi?” Thái tử nghe xong đem phúc tấn từ đầu đến chân quan sát một lượt, “A ca giống cô mới khiến người ta yêu thích, nếu như phải giống phúc tấn, tốt nhất là một tiểu cách cách, có điều, cô tin tưởng, hắn tuyệt đối là tiểu a ca, cho nên phúc tấn ngươi đừng có uổng phí tâm tư, giống như ngươi còn không phải tức chết cô.”
“Đứa bé kia nếu giống như ngươi vậy còn không tức chết ta?” Phúc tấn bị thái tử nói tức giận đến cắn răng, lại cảm thấy không đáng phải tức giận, vội vàng thầm nhủ trong lòng thế giới thật tươi đẹp, hắn không nên cáu gắt như vậy.
“Hừ, con trai của cô do cô định đoạt.” Thái tử không để ý tới.
“Này, đừng có nằm mơ! Nó ở trong bụng ta.” Phúc tấn nhịn không được trả lời, “Bây giờ ngươi có nói nhiều cũng không có tác dụng gì, a ca hay là cách cách còn chưa biết chính xác mà.”
“Ngươi! Cô nói là a ca thì là a ca!”
“Ngươi coi ngươi là thần toán sao!”
“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên! Ngươi cố tình gây sự!”
“Vậy sao, ta là cố tình gây sự đó, ngươi làm gì được nào? Có bản lĩnh hướng về chỗ này đánh đi.” Nói đoạn lại bắt đầu ưỡn bụng ra khiêu khích. Thái tử điện hạ chỉ có thể nuốt cục tức trong lòng xuống, không cùng phúc tấn so đo.
Khang Hi vạn thọ trải qua rất long trọng, bởi vì lần này thái tử gia phá lệ mà dụng tâm hơn nữa có phúc tấn xử lý, Dục Khánh Cung của thái tử điện hạ trình lên thọ lễ tuyệt đối áp đảo những thọ lễ mà các huynh đệ khác đưa cho Khang Hi, không kể đến giá trị của món thọ lễ, chỉ riêng thái tử đặt nhiều tâm huyết ở bên trong, Khang Hi liền mặt rồng đại hỷ, ánh mắt nhìn về phía thái tử rất nhu hòa, rất có cái loại kiêu ngạo con trai nhà ta đã trưởng thành, thấy đại a ca, tam a ca, còn có tứ đại ca cùng các a ca còn lại đều chỉ có thể cúi đầu che giấu bất mãn, dù gì trong lòng bọn họ, trong mắt hoàng a mã cũng chỉ có thái tử là đứa con trai duy nhất, sinh ra đố kị bất mãn đó là từ nhỏ đến lớn mà bắt đầu, nhưng dù có mất hứng như thế nào đi nữa, bọn họ vẫn phải chấp nhận.
Nhưng mà đợi Khang Hi vui vẻ qua đi, đối với những người con trai khác của ông cũng cùng bộ mặt vui vẻ như nhau, cũng khen một đôi lời, điều này cũng để cho trong lòng bọn họ thăng bằng lại một ít.
Thái tử từ sau ngày vạn thọ qua đi, bộ mặt kiêu ngạo chế giễu ngày thường hầu như bị thu lại không còn, có thể đả kích một đám huynh đệ đúng là một chuyện vui lớn, nhưng mà hắn không hề lộ rõ nó trước mặt các huynh đệ, nên có huynh hữu đệ cũng từ từ làm lành với hắn, thường ngày hắn hành sự cũng chững chạc rất nhiều, hoàng a mã đối với hắn khen ngợi không ngớt, mọi chuyện đều suôn sẻ làm sao không khiến tâm trạng của hắn khoái trá được cơ chứ.
Phúc tấn thấy vậy chỉ có thể giội cho hắn bát nước lạnh, khiến hắn đừng quá đắc ý miễn cho vui quá hóa buồn.
Thế nhưng thái tử cao hứng là cao hứng, phúc tấn có giội bát nước lạnh lên hắn cũng không tức giận, trái lại cười híp mắt đáp lễ phúc tấn, nói phúc tấn quan tâm việc tuyển tú cho tốt, sớm ngày đem nữ nhân mà hoàng a mã chỉ hôn an trí vào Dục Khánh Cung, hắn biết phúc tấn không thích phiền phức, cho nên hết lần này tới lần khác đi làm phiền khiến phúc tấn giậm chân, thấy phúc tấn nhăn mày hắn lại càng sung sướng, liên tục tại hậu viện của hắn bắt đầu gieo giống, con nối dõi của hắn thật là quá ít, đây là một cái vấn đề lớn.
Phúc tấn cũng không để thái tử vui vẻ được lâu, chờ sau khi tuyển tú kết thúc, thời gian chớp mắt cũng nhanh đến năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, phúc tấn cũng mang thai đã sáu tháng, thái y có thể chẩn đoán ra là tiểu a ca hay là tiểu cách cách.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hắc hắc (^o^)/~, đùa giỡn 10086 rất thú vị đi.
Sâu thật là một cái con sâu chịu khó, cao hứng lắc lư rời đi