Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 119

Thái tử không chịu nói cho thái tử phi dụng ý của hắn ở đâu, thái tử phi chỉ có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ô Nhật Na. Ô Nhật Na biết được không cần phải quay về Mông Cổ, còn có thể xuất cung làm khách quý, tự nhiên cao hứng vô cùng.

Không sai, ở trong lòng Ô Nhật Na, lần này nàng là đi làm khách thuận tiện vui chơi, Trực quận vương phủ chỉ là nơi nàng tá túc. Nàng đã không đem cái gì giáo dưỡng để ở trong lòng, dù gì nàng cũng sẽ không ở kinh thành lập gia đình, căn bản không cần học quy củ mà nàng cho là gò bó này. Trực quận vương phủ là phủ đệ của nhi tử Huệ phi nương nương, mà Huệ phi nương nương đối với nàng tốt như vậy, nói vậy đại a ca và đại phúc tấn cũng sẽ rất thích nàng.

Ôm trong ngực kỳ vọng đi đến Trực quận vương phủ, Ô Nhật Na quả thực được hoan nghênh rất nhiệt liệt. Đại phúc tấn tuy rằng còn đang mang bệnh lại vẫn đứng ra tự mình tiếp đãi nàng, dù sao đây là ý chỉ thái hậu, cần phải để Ô Nhật Na ở Trực quận vương phủ tiếp đãi chu đáo.

Đại phúc tấn đối với việc thái hậu đem Ô Nhật Na tống vào trong phủ của nàng cũng không có quá bài xích, dù sao nàng bị bệnh đã mấy ngày nay không tiến cung, tin tức nguyên bản cũng không nắm kịp, căn bản không biết Ô Nhật Na là bị đùn đẩy một hồi mới đổ lên quý phủ của nàng. Huệ phi cũng chỉ là phái người đến nói để cho nàng quản tốt việc ăn ở, đi lại của Ô Nhật Na cách là được, Ô Nhật Na cách cách khó chiều hay nhiều thông tin hơn nữa lại không có. Nàng duy chỉ biết đến Ô Nhật Na vốn là phải làm tiểu thiếp của thái tử, thế nhưng không biết thái tử phi động tay động chân thế nào lại biến thành Ô Nhật Na đến Dục Khánh Cung tiếp thu giáo dục của thái tử phi, sau đó chịu không nổi thái tử phi giáo dục, thái hậu mới để Ô Nhật Na tới Trực quận vương phủ.

Ô Nhật Na thị không có khả năng làm tiểu thiếp của đại a ca, trong lòng đại phúc tấn rõ ràng điểm này, cho nên tiếp đãi Ô Nhật Na cũng coi như thoải mái, về phần nghe nói Ô Nhật Na khó chiều, ở lần đầu tiên nhìn thấy Ô Nhật Na văn nhã lễ phép, đại phúc tấn còn nghĩ đây chắc chỉ là lời đồn, có lẽ là thái tử phi không thích Ô Nhật Na, mới truyền ra những lời này đi.

Thái tử phi sau khi biết đại phúc tấn cùng Ô Nhật Na gặp gỡ liền thân thiết, thì buông tay không muốn theo dõi sự tình phát triển, nghĩ thầm đại phúc tấn làm sao có thể nghĩ nông cạn như vậy, tốt xấu còn giúp nàng ta, coi như là không thích Ô Nhật Na cũng sẽ không đi phá hư danh tiếng nàng ta a. Rõ ràng nói Ô Nhật Na khó dây dưa là người của Huệ phi nương nương.

Thái tử điện hạ đã bận rộn nhiều ngày, lên triều xong còn bị giữ lại Càn Thanh cung giúp Khang Hi để ý chính sự, tiện thể tự mình dạy Hoằng Thăng một chút, lúc quay về Dục Khánh Cung cũng chỉ có buổi tối, có lúc mệt mỏi trực tiếp leo lên trên giường ngủ, có lúc hơi có chút tinh lực liền cùng thái tử phi lăn qua lăn lại, cũng tốt sớm quên đi chuyện Ô Nhật Na này.

Chuyện ở trên triều thái tử cũng không có nói nhiều với thái tử phi, thứ nhất lo thái tử phi sẽ bận tâm, hai là sợ có người nói thái tử phi là phụ nữ lại tham gia vào chính sự, Hoằng Thăng thì trái lại, bởi vì hắn ở tại Càn Thanh Cung, lại được Khang Hi ân chuẩn đặc biệt cho phép nghe bẩm tấu và quyết định xử lý chuyện triều chính.


Gần đây khó có thể trở về Dục Khánh Cung bồi tiếp thái tử phi, Hoằng Thăng liền cùng thái tử phi nói, “Ngạch nương, a mã hứa muốn đích thân đi Hoàng Hà trông coi.”

Thái tử phi thấy đứa con trai lớn nhất đã có dáng dấp của một tiểu thiếu niên, nét trẻ con mập mạp trên mặt đều đã không còn rõ ràng, đột nhiên có loại cảm thán thời gian trôi nhanh, đứa bé mới năm nào chớp mắt đã lớn như vậy. Đột nhiên nghe được Hoằng Thăng nói, lập tức hoàn hồn, “A mã ngươi muốn đi đến Hoàng Hà trông coi?”

Thái tử phi có chút không dám tin tưởng, đến Hoàng Hà trông coi cho tới bây giờ đều là chuyện làm cật lực mà không được cám ơn, “Thật vậy sao?”

Hoằng Thăng gật đầu, hắn cũng biết đây không phải là chuyện gì tốt, “Vốn là tứ thúc đi, nhưng sau a mã lại nói muốn đi, hoàng mã pháp còn dạy dỗ a mã một trận.”

Hắn thân là thái tử, chỉ dưới một người duy nhất là Khang Hi, việc đi Hoàng Hà trông coi cực khổ như thế làm sao lại để hắn, dù là không đích thân đi, chỉ cần người của hắn lập được công lao, cũng có thể coi là thái tử công lao. Nguyên bản tứ a ca bị chỉ đích danh đi, tứ a ca hiện tại rất thân cận với thái tử, cũng đã coi như là thay mặt thái tử. Thái tử căn bản không cần chủ động ra mặt, không nói hiện tại chính là lúc Hoàng Hà sắp ngập lụt, đơn giản mà nói thái tử xuất hành lần này nguy cơ tứ phía. Khang Hi không mắng hắn mới là lạ.

“A mã ngươi đều chưa nói qua việc này với ta.” Thái tử phi hơi nhíu mày nói rằng, đang êm đẹp tại sao thái tử lại phải đi đến Hoàng Hà?

“A mã khẳng định không muốn ngạch nương lo lắng.” Hoằng Thăng từ trước đến nay là một tri kỷ tiểu áo bông, thấy thần sắc thái tử phi có chút chìm xuống, lập tức mở miệng an ủi, “Vốn dĩ nhi tử cũng không muốn nói cho ngạch nương, lại sợ chờ đến lúc đó a mã đột nhiên khởi hành, ngạch nương không kịp chuẩn bị.”

“Vẫn là củ cải đỏ hiếu thuận.” Thái tử phi nghe được Hoằng Thăng nói như thế, sờ sờ đỉnh đầu Hoằng Thăng.

“Ngạch nương, nhi tử là người lớn, người đừng đối xử với nhi tử như trẻ con vậy chứ.” Hoằng Thăng phình má, ngoài miệng nói bất mãn, thế nhưng vành tai lại hồng hồng, có thể thấy được là xấu hổ.


“Biết ngươi đã trưởng thành.” Thái tử phi kéo tay của Hoằng Thăng, so sánh một chút, “Trước đây ngươi chỉ có như thế này, hiện tại đều lớn như vậy. Trữ ma ma và ngạch nương phải giúp ngươi tìm vợ mới được.”

Hoằng Thăng vốn chỉ là có vành tai đỏ, nghe được câu này lập tức cả khuôn mặt đỏ rần lên, “Ngạch nương, ta còn nhỏ nha, không gấp lấy vợ!”

“Ha ha, vừa này còn nói ‘Ngạch nương, nhi tử là đại nam nhân’.” Thái tử phi liền chế nhạo một câu.

Hoằng Thăng nghe vậy bất đắc dĩ chớp mắt, “Ngạch nương!”

“Được rồi, không đùa ngươi nữa. Gần đây hết thảy việc trên triều đã quen chưa.” Thái tử phi cũng một vừa hai phải, miễn cho tiểu hài nhi xấu hổ, nghĩ Hoằng Thăng được nghe tấu chương và quyết định sự việc mấy ngày nay, cũng không biết hắn ở với một đám cáo già có ổn không.

“Hoàng mã pháp đối với ta rất tốt, nhóm thúc thúc cũng không tệ, còn có những đại thần kia, nhưng thật ra rất hay khen ta, bất quá a mã nói bọn họ đối với vị a ca nào cũng đều khen không khác nhau là mấy.” Hoằng Thăng thấy thái tử phi hỏi chính sự của hắn, cười hì hì chọn lời êm tai nói, “Ngạch nương, chỉ có đại bá đối với ta luôn xuy râu mép rồi trừng mắt, từ trước hắn đối với ta cũng không tệ lắm mà, nhưng mấy ngày nay đều giống như thay đổi một người khác vậy.”

“Chính ngươi cũng không biết vì sao ư.” Thái tử phi cười nói, “Ngươi không cần để ở trong lòng, có người thích có người không thích, đó mới là chuyện thường, chỉ cần chính ngươi cảm thấy thoải mái là tốt rồi.”

“Ừ.” Hoằng Thăng gật đầu, lại cùng thái tử phi nói chút chuyện sinh hoạt hàng ngày, lại hỏi hai người đệ đệ, “Ngạch nương, thế nào mà Hoằng Tích và Viên Ninh lại không ở đây? Hoằng Tích hôm nay không cần lên lớp học.”

“Hắn a, hiện tại đang ở trong thư phòng chơi, gần đây lại không biết đang suy nghĩ chuyện kỳ quái gì.” Thái tử phi nói, Hoằng Tích từ lần trước ở ngự hoa viên xử trí cung nhân không chu toàn, khiến hắn học cái gì cũng không để tâm, kết quả gần đây si mê cái gì kỳ môn độn giáp các loại linh tinh cổ quái, chuẩn bị học làm ngọa long Gia Cát Lượng, thái tử phi nghĩ Hoằng Tích chỉ là nhất thời hứng thú, sẽ không đối với hắn có ảnh hưởng gì lớn, cứ để mặc hắn.

“Chuyện kỳ kỳ quái quái?” Hoằng Thăng nghe được cảm thấy hiếu kỳ, “Ta hôm qua mới nghe được thầy dạy ở thư phòng hồi bẩm hoàng mã pháp nói Hoằng Tích gần đây hay hỏi hắn trời có cái gì, người từ đâu đến, vì sao trời là thiên địa tự nhiên.”


Thái tử phi vừa mới nghe Hoằng Thăng nói, còn nghĩ Hoằng Tích đứa nhỏ này cư nhiên từ Ngọa Long chuyển thành Trang Tử, không nghĩ tới hắn có tiềm chất làm nhà triết học, nhưng nghĩ lại không nói suy nghĩ trong lòng ra, lời trẻ con của Hoằng Tích nếu như bị người thêu dệt thành hắn chất vấn trời đất, thập chí sẽ bị nói là khiêu chiến với quyền uy của Khang Hi, dù sao Khang Hi cũng được coi là thiên tử. Nghĩ đến đây vỗ trán một cái, “Đều tại ta không để ý việc này.”

“Ngạch nương, nhi tử đi tìm đệ đệ, đến lúc đó dạy hắn một chút, ngươi yên tâm đi.” Hoằng Tích thấy thái tử phi để bụng, cũng yên lòng, nhưng vẫn muốn đi tìm Hoằng Tích, giữa huynh đệ bởi vì một ở Càn Thanh Cung, một ở Dục Khánh Cung, thời gian gặp mặt không nhiều lắm, phải đi giao lưu tình cảm mới được.

“Đi đi, ta đi ôm Viên Ninh tới tìm các ngươi.” Thái tử phi cũng nói.

Thái tử phi cùng đứa con cả quan tâm vấn đề lớn của Hoằng Tích, tư tưởng của tiểu hài tử đều là khoa trương, màu sắc sặc sỡ, như ngựa thần lướt gió, chờ thái tử phi quan tâm thì Hoằng Tích đã không để ý tới trời và đất, ngược lại đối với trái địa cầu nổi lên hứng thú. Được, khoa học gia lý luận gia cũng được, trong lòng thái tử phi nghĩ như vậy, kết quả không nghĩ tới Hoằng Thăng và Hoằng Tích lại làm rùm beng.

“Hoằng Tích, ngươi không có việc gì muốn nghiên cứu địa cầu để làm chi! Những thứ này đều là phi thực tế!” Hoằng Thăng là phái thực dụng, mô hình địa cầu là do tiền triều từ phương tây lấy được, trải qua hơn một trăm năm nghiên cứu, cũng có một bộ phận trí thức tiếp nhận mình là sống tại khối địa cầu, nhưng Hoằng Thăng chưa từng nghĩ tới đệ đệ của mình đang yên đang lành lại đi nghiên cứu địa cầu. “Những thứ này đều không cần thiết, đem chữ của ngươi luyện nhiều mới là việc chính.”

“Ai nói! Thang Nhược Vọng* nói, quốc gia bọn họ bên kia có hiền nhân nói ‘Cho ta một điểm tựa, ta là có thể nâng cả trái đất lên.’ ” Hoằng Tích bất mãn phản bác, “Ta chỉ muốn biết nó có thật không.” (*Johann Adam Schall von Bell là một giáo sĩ phương Tây đã từng làm quan dưới 2 triều nhà Minh và nhà Thanh)

“Thang Nhược Vọng nói mà ngươi cũng tin? Tiền triều có người tin có thể bay trên trời đây, kết quả đem mình cột vào hỏa tiễn châm lửa, kết quả bay chưa đầy một đã nổ tan xác. Ngươi tin nhiều như vậy để làm chi!” Hoằng Thăng nghĩ tư tưởng đệ đệ bây giờ rất nguy hiểm.

Hoàng mã pháp là người rất thích những thứ từ phương tây, cảm thấy thú vị, nhưng cũng rất ít cho hoàng tử hoàng tôn học tập văn hóa phương tây, lại càng không cho phép bọn họ truyền giáo ở Đại Thanh, ông nghĩ nếu để những tư tưởng này được truyền bá sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng quyền. Hoằng Thăng là chịu ảnh hưởng từ Khang Hi, cái gì có thể tiếp thu cái gì là kiêng kỵ hắn biết rõ một hai, đệ đệ không có gì làm rảnh rỗi đi nghe Thang Nhược Vọng nói, để hắn có mấy ý nghĩ không thực tế, vạn nhất xảy vấn đề gì, xử trí Thang Nhược Vọng không thành vấn đề gì, nhưng đệ đệ học cái xấu, ý nghĩ sai lệch thì làm sao bây giờ?

“Ca ca, ngươi không hiểu!” Hoằng Tích há mồm lại ngậm miệng, nhịn không được còn là mở miệng nói, vẻ mặt phiền muộn vì không được người khác hiểu.


“Ta là không hiểu. Ngươi đã nói chúng ta đều ở trên địa cầu, nếu ngươi quả thật đem địa cầu nạy lên, tất cả chúng ta đều rơi vào vực sâu vô tận đi, toàn gia đình chúng ta, từ hoàng mã pháp, hoàng tổ nãi nãi sẽ làm sao bây giờ, ngươi có nghĩ tới không? Còn có các con dân Đại Thanh sẽ làm thế nào? Ngươi sinh sự từ việc không đâu a.” Hoằng Thăng lại nói.

Thái tử phi ôm tiểu Viên Ninh, nghe hai huynh đệ bọn họ nói mà trừng mắt há hốc mồm, kết quả tiểu Viên Ninh thấy bất mãn, viên cầu nhỏ kia quơ một cái đem chén trà hất xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên cắt đứt chuyện đấu khẩu, hai huynh đệ đều đưa ánh mắt đến trên người thái tử phi.

“Ngạch nương, không mặc kệ đệ đệ được.” Hoằng Thăng đối thái tử phi đề nghị, cầng tăng mạnh giáo dục tư tưởng đệ đệ, “Miễn cho ngày nào đó hắn bất mãn đem địa cầu nậy lên, lúc đó có biết bay trên trời cũng đã muộn.”

“Ngạch nương, ca ca khi dễ người!” Hoằng Tích bị Hoằng Thăng nói như vậy, thể xác và tinh thần lại chịu đả kích, chạy vào trong lòng thái tử phi, kết quả bị cái chân mập mạp chắc nịch của tiểu Viên Ninh đạp lên trên mặt, “Ngạch nương, đệ đệ cũng khi dễ ta.”

Nói lý tưởng trong đầu thì không được người khác thấu hiểu, huynh đệ đều khi dễ hắn, ngạch nương cũng không quan tâm hắn, Hoằng Tích khổ sở mà vành mắt như có sương mù, thái tử phi thấy đau lòng, đánh chân béo của Viên Ninh một cái, dỗ Hoằng Tích, “Hoằng Tích không khóc a, ngạch nương thương ngươi.”

“Ngạch nương, ta không để ý tới ca ca và đệ đệ nữa.” Hoằng Tích ôm lấy cánh tay của thái tử phi, ép sát người không quên trừng mắt liếc tiểu Viên Ninh xấu xa, Viên Ninh như cũ dùng tay nhỏ bé đẩy tay của Hoằng Tích, Hoằng Thăng thấy cảnh tượng này nhưng trái lại cắn chặt môi, thầm nghĩ ta là người lớn, không cùng đệ đệ tính toán.

Thái tử sau khi biết chuyện này, Hoằng Thăng Hoằng Tích hai huynh đệ đều bị hắn mang vào thư phòng, có điều tiến vào ủ rũ đầu nhưng rồi hai anh em lại vẻ mặt đầy tinh thần mà đi ra.

Thái tử phi đã xác định thái tử thực sự phải xuất cung đi tuần, bắt đầu vì hắn chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho việc đi tuần, lại để cho hắn yên tâm việc trong cung, an tâm mà đi xa. Thái tử cùng thái tử phi nói đến dụng ý của hắn dữ khi tìm cách đi trông coi Hoàng Hà, hắn không muốn chỉ là một thái tử cao cao tại thượng, cần phải có chiến tích thực sự của riêng mình, như thế mới có thể ngồi chắc ở ngôi vị thái tử, cũng để cho hoàng a mã thấy hắn một lòng với Đại Thanh. Tuy rằng hắn không cần thiết phải làm như vậy, mà thái tử chỉ cần ngồi trên triều bày mưu tính kế, sai bảo đại thần các nơi mới đúng, nhưng hắn luôn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, cho nên hắn muốn cải biến.

Trông coi Hoàng Hà chỉ là bước đầu tiên, hoàng a mã của hắn cũng đã từng đích thân đi thị sát Hoàng Hà, hắn là thái tử, đi bước này cũng là đương nhiên.

Thái tử phi rất là muốn đi cùng thái tử, nhưng thái tử lần này cũng không phải theo Khang Hi đi du sơn ngoạn thủy, mà là đi làm chính sự, đương nhiên không thể mang thái tử phi đi theo, phu thê hai người rất lưu luyến một trận, thái tử trước khi đi còn đối với thái tử phi nói, “Ngươi an tâm chờ cô trở về, ngươi thích gì, trở về cô sẽ mang cho ngươi.”


“Ngươi bình an trở về là tốt rồi.” Thái tử phi cũng không có đòi hỏi gì cả, chỉ nói một câu như vậy.

Thái tử đi tuần, đến trông coi Hoàng Hà, đi theo còn có ngũ a ca, thập tam a ca, sau khi bọn họ đi trong cung nhưng lại rất trầm tĩnh. Thái tử phi cũng mong muốn sớm đợi đến ngày thái tử trở lại. Nhưng rất nhanh, ngoài cung đã có tin tức truyện về, Ô Nhật Na đã gây họa.