Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 10

Hoàng thái hậu nghe Nghi phi nói, tuy rằng đã sớm biết chuyện nhóm a ca đến Dục Khánh Cung tụ họp, nhưng vẫn là nhìn các vị phi tần bằng ánh mắt mang vẻ hiếu kỳ, “Ồ?” một tiếng, sau đó nhìn về phía Nghi phi, “Mẫn Châu, coi bộ dáng này của con, lại biết thêm chuyện thú vị nào thế?”

Nghi phi được hỏi, mắt thấy hướng về phía thái tử phúc tấn cười, “Hoàng ngạch nương, vậy người nên hỏi thái tử phúc tấn đây mới phải, hôm qua con nghe tiểu cửu nói bởi vì nó lỡ tay đánh nát chén trà bát đũa, thái tử điện hạ vậy mà lại thích nói giỡn kêu người mang chén đũa làm bằng sắt lên cho tiểu cửu, ha ha, đây cũng không phải là bị sự vụng về của tiểu cửu chọc tức sao? Mà cũng phải công nhận, chén đũa bằng sắt thật đúng là nên chuẩn bị riêng cho tiểu cửu, hôm qua nó trở về tay lại run lên vài lần, đem bộ chén trà trong cung mà con thích nhất đánh nát.”

Thạch Tuấn Nham mặt không biến sắc, khuôn mặt nổi lên một nụ cười đoan trang, “Nghi ngạch nương cũng chê cười rồi. Cửu đệ luyện cưỡi ngựa bắn cung quá mệt dẫn đến run tay, hôm qua thái tử gia cũng là biết đến việc đó, sở dĩ ở trước mặt huynh đệ trêu ghẹo cửu đệ một phen. Ngoài miệng nói mang cho cửu đệ bộ chén đũa làm bằng sắt, kết quả quay đầu để nô tì đi thay đổi bộ chén đũa giống y như trước vậy, đều là huynh đệ một nhà, làm sao vì chút việc nhỏ này làm mất lòng được kia chứ.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng nghĩ cửu a ca thật là hiếu thắng a, quay về trong cung mách mẹ còn tức giận đến đập phá đồ đạc linh tinh, đứa trẻ này, bị Nghi phi cưng chìu e rằng cũng chẳng biết trời cao đất dày là gì cả.

Nghi phi nghe vậy trên mặt mang ý cười, chỉ là khóe miệng hơi cứng một chút, không để cho ai phát hiện, “Tĩnh Nghiên nói không sai, nhưng thật ra ta vui đùa hơi quá trớn một chút, hoàng ngạch nương cần phải thứ tội cho nô tì a.”

Hoàng thái hậu cười cười xua tay, “Đều không phải là chuyện lớn gì, nếu như hôm nay tiểu cửu còn chưa hết run tay, cho người đi gọi thái y nhìn thử xem, đừng để cho đứa nhỏ khó chịu.”

Thấy thái hậu không muốn nói thêm chuyện yến tiệc của nhóm a ca, các nữ nhân đang ngồi đây trong lòng đều hiểu rõ, Huệ phi ôn nhu mà cười nói, “Hoàng ngạch nương, hôm nay nô tì có một chuyện vui muốn bẩm báo ngài.”

Nói xong cũng cười nhìn phía phúc tấn đại a ca Y Nhĩ Căn Giác La thị, “Hoàng ngạch nương, phúc tấn đại a ca hôm qua chẩn mạch, lại có thai hai tháng.”

Thái hậu nghe xong lời bẩm báo thì trên mặt lộ ra ý cười, liền nói, “Đây chính là việc vui, mang thai con nối dòng hoàng thất phải an dưỡng thật tốt, con đã báo hoàng thượng biết chưa?”


“Hồi bẩm hoàng ngạch nương, đã báo cho hoàng thượng rồi ạ.” Huệ phi lại nói.

Y Nhĩ Căn Giác La thị chính là một cô gái hiền dịu như nước, đại a ca đối với nàng rất sủng ái, lúc đầu đã sinh ba cách cách, hôm nay lại mang thai lần nữa, đại a ca nghĩ đến có thể là con trai trưởng đã sớm mừng rỡ hận không thể nói cho người trong khắp thiên hạ, nhất là đối thủ một mất một còn thái tử, hiện tại thái tử phúc tấn còn chưa có mang, thái tử cũng chỉ có một con do vợ lẽ sinh, trưởng nữ cũng không có, đây cũng là một điểm mà hắn mạnh hơn thái tử.

Thái tử phúc tấn nghe được huệ phi nói xong, ánh mắt của đám nữ nhân chung quanh đều nhìn đến trên người nàng, cũng bởi vì nàng không được thái tử sủng ái nên mới không có mang thai sao? Nàng đến một điểm cũng không cho là vậy, nàng mới gả vào hoàng cung cũng chưa tới ba tháng, hơn nữa, nàng chẳng có nghĩ tới việc mình sẽ thành công cụ sinh đẻ.

Kết quả huệ phi nói xong, Vinh phi cũng hùa theo, “Hoàng ngạch nương, con cũng có một việc vui muốn nói với người đây, phúc tấn tam a ca cũng có thai được nửa tháng rồi.”

Thái hậu lại vui mừng, hôm nay việc vui thật đúng là nhiều, nhóm phi tần đều giúp con dâu của mình dâng tin vui, toàn là lời hay ý đẹp dù sao lời nói cũng không mất tiền mua, về phần sinh ra con trai hay con gái còn chưa biết được đây.

Thạch Tuấn Nham cũng nói vài câu chúc mừng, chỉ là hắn cảm thấy ánh mắt của những người bên cạnh nhìn mình càng lúc càng nhiều.

Tam a ca phúc tấn là sau ngày thái tử đại hôn hơn một tháng mới gả cho tam a ca, thế nhưng người ta đã mang thai, thái tử phúc tấn lại một chút động tĩnh cũng không có.

Áp lực vô hình làm Thạch Tuấn Nham nhịn không được sinh lòng phiền não, ngay đến sanh con cũng đều phải bắt chẹt so đo, thật sự là không giống ai.

Hoàng thái hậu thật vất vả mới đem những phi tần và a ca phúc tấn, còn có các quý phu nhân đến thỉnh an đều cho lui, Thạch Tuấn Nham cũng muốn theo đám đông xin cáo lui, không nghĩ tới hoàng thái hậu lại đem hắn giữ lại.


“Tĩnh Nghiên, hoàng mã ma biết vừa nãy con thật không dễ chịu a, thế nhưng cái bụng của con cũng nên không chịu thua kém mới phải, thái tử bị hoàng thượng quở trách, vợ chồng các con cũng nên hòa thuận vui vẻ với nhau, con nên hảo hảo làm cho thái tử để mắt đến con. Sinh con xong, vị trí của ngươi cũng sẽ ổn, hoàng mã ma nói với con những lời này, con phải nhớ cho thật kỹ đấy.” Mọi chuyện thị phi hoàng thái hậu đều không để ý tới, an tâm mà sống ở Từ Nhân Cung của người, nhưng rốt cuộc là bởi vì đối với thái tử phúc tấn rất là yêu thích, nên không muốn hắn bị quá nhiều xấu hổ, mới có thể lén nói với hắn những lời nói này.

Thạch Tuấn Nham nghe lời thiện ý từ thái hậu xong, biết bà nhắc nhở riêng như thế thì hiếm có cỡ nào, cũng liền nhớ kỹ lời của bà thật tốt, gật đầu theo, “Hoàng mã ma, cháu dâu nhớ kỹ. Thái tử thứ phúc tấn Lâm thị có mang ba tháng, đây cũng là việc vui.” Sau đó trong nét mặt còn mang theo vẻ ngượng nghịu, khiến cho thái hậu nhìn ra, hẳn là rất có ý muốn cùng thái tử cầm sắt tương hợp, nhưng thái tử không chịu phối hợp. (cầm sắt tương hợp là đàn cầm và đàn sắt cùng hợp tấu ý nói vợ chồng hoà hợp)

Hoàng thái hậu thấy sắc mặt của hắn, biết thái tử phúc tấn là một cô gái tốt, thế nhưng vấn đề là ở chỗ thái tử, nếu như thái tử thực sự không thích phúc tấn, có ép buộc hắn cũng không được, cái việc sanh con này thế nhưng lại là chuyện riêng của hai người. Từ trên người thái tử phúc tấn lại nghĩ tới chính bản thân mình, nhớ năm đó tiên hoàng cũng là không thích mình, không thích người vợ chính thất, lạnh nhạt vắng vẻ hoàng hậu mà đi thiên vị cái Đổng Ngạc thị kia, từ lúc bà từ thảo nguyên tiến vào trong cung, thẳng đến khi tiên hoàng mất, bà cũng không thể có nổi một đứa con của riêng mình, cũng may là hoàng thượng kính trọng bà cái người mẹ cả này, số mệnh đã coi như không tệ.

Tình cảnh của Tĩnh Nghiên hôm nay sao mà lại tương tự như bà vậy chứ. Nghĩ vậy, đối với thái tử phúc tấn lại thêm một phần thương yêu tận đáy lòng.

“Chẳng qua chỉ là một thứ phúc tấn, con mới là phúc tấn, sau này trở thành thái tử phi, cho dù các nàng mang thai hài tử cũng chẳng thể nhảy qua đầu con được, con không cần phải phiền lòng vì các nàng. An ổn mà làm tốt cái chức phúc tấn của con, sẽ không ai có thể làm gì con cả, nếu như sau này mang thai con trai trưởng, thì lại càng không có phiền muộn gì.” Hoàng thái hậu lại khuyên một câu.

Thạch Tuấn Nham nghe được càng cảm thấy thật xin lỗi, nói rằng, “Phiền hoàng mã ma quan tâm, là Tĩnh Nghiên không tốt. Lời hoàng mã ma nói, Tĩnh Nghiên sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Con cũng yên tâm, hoàng thượng cũng biết con là cái cô gái tốt, hôm nay ta nói những lời này, hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ đồng ý với ta.” Hoàng thái hậu cũng nói.

Thạch Tuấn Nham gật đầu, thái hậu xưa nay làm việc cẩn thận, mọi chuyện đều thông qua ý tứ của Khang Hi.

Từ trong Từ Nhân Cung đi ra, trở lại Dục Khánh Cung, Thạch Tuấn Nham lại bắt đầu một ngày bận rộn, buổi tối, cái tên thái tử ưa cãi nhau cư nhiên lại tới rồi, còn nói rất rõ ràng, “Phúc tấn, đêm nay cô phải ở trong phòng ngươi.”

Thạch Tuấn Nham nghe xong nhìn thái tử đầy nghi ngờ, “Gia, ngài đã nguôi giận rồi sao, thật là hiếm thấy.”


Cằm thái tử dương lên thật cao, nếu như điều không phải là do ngày hôm nay bị vẻ đắc ý trên mặt đại a ca kích thích, hắn làm sao sẽ dễ dàng làm lành với phúc tấn nhanh như vậy, “Phúc tấn đại a ca có mang, tam a ca phúc tấn cũng có, chỉ mỗi ngươi không có. Cô cũng muốn có một đứa con trai trưởng!” Ý tứ rất đơn giản, vì để tranh hơn thua giữa đám huynh đệ, nên hôm nay cô mới sang đây tìm ngươi sanh con.

Phúc tấn bị làm cho tức giận nở nụ cười, vỗ bàn một cái, “Dận Nhưng, ngươi nói là có cái ý gì, ngươi coi ta là cái gì hả? Đừng tưởng rằng ngươi qua đây là giống như bố thí cho ta vậy, ta cho ngươi biết, ngươi muốn con trai trưởng, ta không hợp tác đó, chính ngươi tự đi sinh đi!”

“Ngươi! Ngươi đại nghịch bất đạo!” Thái tử không nghĩ tới phúc tấn lại trả lời hắn như thế, có con trai trưởng đối với phúc tấn cũng là chuyện tốt, phúc tấn lại còn nói hắn như vậy! “Cô cũng là vì muốn tốt cho ngươi, sớm ngày sinh hạ con trai trưởng, cô không thích ngươi, ngươi cũng không yêu gì cô, sinh hài tử xong sau đó chúng ta sẽ ít qua lại, có con rồi người bên ngoài cũng sẽ không nói gì được nữa!”

Thạch Tuấn Nham nghe xong cười nhạt, “A, ngươi nói lời này thật sự là không có trách nhiệm, sinh hạ con xong thì thế nào? Ngươi cái người làm a mã này nói như vậy, có đúng là sinh con xong ném vào trong cung làm xiếc khỉ nhìn, sau đó mọi chuyện đều không quan tâm hay không.”

“Ngươi không nên nói cô như vậy! Cô nhất định sẽ hảo hảo giáo dưỡng con trai trưởng của mình!” Thái tử không phục.

“Ta tin ngươi sao?” Thạch Tuấn Nham đứng lên, nhìn thái tử cả giận nói, “Lý giai thị sanh tiểu a ca trong ba ngày tại đầu giường bệnh ngươi có ngồi qua một lát sao? Ngươi cũng không thiếu nữ nhân sanh con cho ngươi!”

“Cô không có giống như ngươi nói vậy! Ngươi sanh chính là con trai trưởng, không giống nhau!” Thái tử nổi cáu mà nói vậy, lại không có nói thêm nữa, trước khi phúc tấn gả vào Dục Khánh Cung, cũng có mấy người thị thiếp đã mang thai, có điều chưa từng sanh ra được, bởi vì vừa sinh đã chết yểu, Lý giai thị sinh cho hắn một a ca, tuy rằng thân thể gầy yếu nhưng hắn vẫn là vui vẻ có hài tử của mình, nhưng đã coi tiểu a ca vài lần, thuốc gì tốt đều đã đem ra hết, lại vẫn không có chút khởi sắc, dẫu sao cũng đã làm a mã, vừa nghĩ tới nếu như tình cảm của mình đối với tiểu a quá sâu nặng, lỡ đâu hắn mất đứa nhỏ, hẳn sẽ bị tổn thương, hoàng a mã nếu là biết hắn vì một thứ a ca mà như vậy, cũng sẽ không vui vẻ. Quyết không hỏi không thăm, ngày thường vì theo hoàng a mã xử lý đủ chuyện triều chính nên cũng bận bịu, phúc tấn không hiểu hắn cho nên mới nói hắn như vậy, hơn nữa, “Quy củ của tổ tông chúng ta ôm cháu không ôm con, a ca trong cung cũng không phải tự thân nuôi, chớ không phải là phúc tấn muốn cô phá hư quy củ sao?”

Thạch Tuấn Nham thấy sắc mặt Dận Nhưng có chút bi thương, chẳng biết mình đã chạm giây thần kinh gì của hắn, nhân tiện nói, “Chúng ta không nói những chuyện này. Thân thể tiểu a ca gần đây có vẻ tốt lên rồi, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng, nhất định có thể nuôi lớn, hoàng a mã có thể ban tên cho tiểu a ca không?”

Thái tử lắc đầu, hoàng a mã đối với hắn có a ca đúng là vui vẻ, nhưng cũng không phải là coi trọng gì, chẳng qua là một thứ a ca, hoàng a mã xem trọng chính là phúc tấn sanh con trai trưởng.

Thạch Tuấn Nham thấy vậy cũng không nói, rốt cục hiểu ra sự bất mãn căn bản nhất của đại a ca đối với thái tử Dận Nhưng đến từ đâu, vừa sanh ra đã là dòng thứ chính là nguyên nhân căn bản nhất. Đối với điểm ấy, hắn ở Thạch gia cũng đã đích thân lĩnh hội, a mã chỉ có ngạch nương sanh con trai trưởng vợ lẽ không có con coi như tốt, hắn có một thứ muội muội, chỉ kém tám tuổi, đãi ngộ giữa con vợ cả cùng con thứ khác nhau một trời một vực, cho dù khoan dung độ lượng như ngạch nương của mình, cũng không để thứ muội muội có cơ hội lướt qua mặt mình.


Thái tử vốn lúc đầu tràn đầy hăng hái, cùng phúc tấn nói nhiều lời như vậy, cũng chẳng còn lòng dạ nào làm gì khác nữa, ngồi ở trên nhuyễn tháp trong phòng không nói gì, sắc mặt không đoán được là đang nghĩ gì.

Phúc tấn nằm ở trên giường liếc hắn một cái, sắc trời đã tối, gây tiếp nữa cũng không có ý nghĩa, liền vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh, “Muộn rồi, ngươi không phải nói muốn qua đây ngủ sao, mau lên đây đi.”

Thái tử nghe xong, mặt mang nét nghi ngờ nhìn phúc tấn, “Không phải là ngươi không muốn sao? Thế nào bây giờ lại để cho cô lên trên giường.”

Phúc tấn nghe xong mắt trợn trắng, “Ngươi nghĩ đi đâu rồi, lên giường, chúng ta đắp chăn nói chuyện phiếm!”

“Cái gì!” Thái tử bất mãn lèo nhèo đi đến trên giường phúc tấn, “Cô chưa gặp qua nữ nhân nào không nói lý như ngươi vậy! Đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm, cô đều đã nói qua rồi, cô là một nam nhân bình thường!”

“Nếu ngươi không vừa ý thì cứ ngủ trên mặt đất đi!” Phúc tấn nói chen lời, “Ngươi ôm tư tưởng hơn thua con trai trưởng với người khác còn đưa ra yêu cầu không biết ngượng!” Ngày hôm nay cho ngươi lên giường cũng là vì nể mặt mọi người rồi, còn muốn thế nào nữa! Phúc tấn thầm mắng trong lòng.

Thái tử nằm dài trên giường, lại bắt đầu cựa quậy rục rịch như đang bị nướng, giống như muốn cướp đoạt chăn cùng phúc tấn, không chịu an phận, có điều không có trực tiếp đi quấy rầy phúc tấn, làm vậy chỉ là để biểu đạt sự bất mãn.

“Dận Nhưng, ngày hôm qua ngươi nói muốn bỏ vợ là đang giận lẫy ta sao?” Phúc tấn còn là muốn từ trong miệng thái tử lấy được đáp án khác, tỷ như ngày hôm qua chỉ là nói mát, hắn rất muốn hưu thê.

“Cô không nói đùa với ngươi. Hôm nay Thạch đại nhân trước khi hạ triều để cho người báo cho cô biết, nói Thạch phu nhân muốn thăm con, tiến cung gặp ngươi, cô cho phép. Ngày mai tốt nhất nói chuyện với ngạch nương ngươi một chút, thu hồi ảo tưởng không thực tế này của ngươi! Hảo hảo làm thái tử phi của ngươi mới là chuyện chính.” Thái tử dùng chăn che đầu, thanh âm buồn buồn từ trong chăn truyền tới.

Không bao lâu, đã bị một cách tay ngọc non mềm vói vào ổ chăn, sờ lên trên cái trán trống trơn, dọa hắn giật mình một cái, “Phúc tấn, ngươi muốn làm gì?” (cái này là tiểu thạch của chúng ta muốn kiểm tra xem thái tử có bị ấm đầu hay không a ha ha)


Thạch Tuấn Nham nghe được thái tử lại xác thực nói hắn dự định khiến mình cả đời làm thái tử phi, vô số kế hoạch tương lai trong nháy mắt hóa thành bọt nước, quay mặt hướng về ổ chăn thái tử cắn răng, “Ta muốn làm gì ư? Ta nghĩ ta muốn đánh ngươi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: