Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 35: Xuất tuần (1)…

Đảo mắt cái đã đến Tết Âm lịch Vận Thái năm thứ tám, sau khi Lâm Gia Bảo được tấn phong làm trắc quân, Hiên Viên Hãn Thừa thường xuyên mang theo y đến dự các buổi yến hội hoàng cung.

Lâm Gia Bảo mỗi lần đi đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái tử, lời nói cùng cử chỉ của y thập phần khôn khéo, làm người khác tự giác cảm thấy thoải mái vô cùng. Lâu dần, hậu cung tần phi cùng triều thần nữ quyến đều nhận thức vị Lâm trắc quân được Thái tử cùng Hoàng hậu nương nương sủng ái này.

Tháng ba Vận Thái năm thứ tám, quan viên ngũ phẩm khắp nước lũ lượt mang nữ nhi tiến kinh, tuyển tú Vận Thái năm thứ tám chính thức bắt đầu. Trải qua từng lần chọn lựa gia thế bối cảnh, diện mạo…Cuối cùng chọn được ba mươi vị tiến đến ngụ ở Trữ Tú cung. Các nàng tại đây sẽ học tập cung qui, thể hiện tài nghệ, khảo sát tài nghệ….sau cùng mới quyết định xem ai đi ai ở lại.

Ôn Văn Thiến cùng Trương Thuần Vi đều thực thuận lợi thông qua khảo hạch, Trương Thuần Vi sau khi trải qua mấy tháng được Tiễn thái y cứu trị, trừ bỏ thân thể hơi gầy yếu, mặt ngoài thoại nhìn chẳng khác gì một người bình thường không đau ốm.

Trương Thuần Vi mơ hồ cũng cảm nhận được thời gian của bản thân không còn bao nhiêu nữa, nàng cũng biết ước định giữa phụ mẫu cùng Thái tử điện hạ. Có sự tín nhiệm chống đỡ, nàng biết phụ mẫu làm mọi thứ đều vì nàng. Trương Thuần Vi nàng nhất định phải hoàn thành được tâm nguyện của họ, như thế, nàng mới có thể thanh thản ra đi mà không nuối tiếc điều gì…

Diêu Ngọc Lam lần này không thể tham gia tuyển tú, Hiên Viên Hãn Thừa một khi đã không muốn cho nàng ta tiến cung tất nhiên sẽ không chừa bất cứ cơ hội nào. Trước tuyển tú mấy ngày, khắp người Diêu Ngọc Lam bỗng xuất hiện mẩn đỏ. Trên mặt mẩn đỏ hiện dày đặc, làm người nhìn cũng thấy phát sợ. Diêu Ngọc Lam không ngừng la mắng rằng có người muốn hại nàng, nhưng Diêu phu nhân sau khi tra xét kĩ lưỡng cũng không phát hiện được manh mối gì. Thỉnh thái y đến trị cũng không thấy chuyển biến tốt lên, Diêu gia bất đắc dĩ phải thay nữ nhi cáo ốm. Nguyên bản cả nhà họ đối với lần tuyển tú này rất mong đợi, Diêu Ngọc Lam đối với việc buông tha lần tuyển tú này cũng rất không cam tâm.

Hoàng hậu sau khi biết được tin Diêu Ngọc Lam không thể tham gia tuyển tú, chỉ thở dài. “Đáng tiếc…”

Trong một góc của Ngự hoa viên, nhóm tú nữ đang tham quan cảnh sắc ở đó. Hôm nay nhận được lời mời của Hoàng hậu nương nương đến Ngự hoa viên ngắm cảnh, nhóm tú nữ ai nấy đều cố gắng triển lộ mặt tốt nhất của mình ra.

Hoàng hậu nhìn ba mươi vị nữ tử trước mắt, xuất sắc nhất vẫn chỉ có Ôn Văn Thiến cùng Trương Thuần Vi. Mặc khác trong nhóm tuyển tú còn có hai người là song nhân, vì nghe đồn Thái tử thích song oa tử nên mới đưa vào cung. Hoàng hậu nhìn bộ dạng bọn họ đều là thứ tử của gia tộc, vẻ ngoài cũng không đáng yêu như Lâm Gia Bảo, lần này tham gia tuyển tú chắc chắn chẳng thu được lời lộc gì.


Ở một nơi khác của Ngự hoa viên, Hiên Viên Hãn Thừa mang theo đệ đệ nhà mình ở lương đình ngắm nhìn nhóm tú nữ từ đằng xa. Vị trí của lương đình cũng khá cao, vì vậy quan cảnh ở phía tú nữ bọn họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

“Thái tử ca ca, chúng ta tốt hơn vẫn nên trở về đi, ngồi đây kỳ quá.” Hiên Viên Hãn Khải nhìn thấy nhiều mĩ nữ trẻ tuổi như vậy, bản thân có chút ngại ngùng.

“Nhị hoàng đệ, đệ cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc thú chính thê rồi, mẫu hậu còn đang giúp đệ xem xét kia kìa…Đệ thích dạng người như thế nào?”

“Đệ…đệ…Mẫu hậu thích là được rồi, người được nàng chọn chắc chắn rất tốt.” Hiên Viên Hãn Khải sờ sờ đầu, ngây ngốc nói.

“Đó là thê tử của đệ, đương nhiên phải chọn người mà đệ thích mới được.” Hiên Viên Hãn Thừa chỉ vào Ôn Văn Thiến đang đứng ở đằng xa. “Đệ xem vị tiểu thư mặc xiêm y màu xanh nhạt kia thế nào? Nàng ta là Ôn Văn Thiến nhà Tây Tĩnh Bá, vừa tri thức lại hiểu lễ nghĩa, tài hoa cùng bộ dáng đều tốt. Mẫu hậu cùng ta đều định chọn nàng làm chính thê cho đệ.”

Hiên Viên Hãn Khải nhìn theo phương hướng Thái tử chỉ, liền thấy Ôn Văn Thiến, khí chất cùng mỹ mạo của nàng, tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Hãn Khải nháy mắt đỏ bừng, ngập ngừng nói. “Đệ…Tất cả theo như ý muốn của mẫu hậu là được…”

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy bằng mắt, hiểu rõ bằng tâm. Lúc sau, hắn liền đem việc Hiên Viên Hãn Khải đối với Ôn Văn Thiến để ý nói với mẫu hậu. Hoàng hậu nghe xong, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn có chút chần chừ. “Nhưng vị Ôn Văn Thiến này vốn định để cho con nạp làm Thái tử phi…”

“Quân tử tất không đoạt của người khác, nếu đệ đệ đã nhìn trúng, làm ca ca tất sẽ thanh toàn.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

“Con lúc nào cũng suy nghĩ cho đệ đệ của mình.” Hoàng hậu đối Thái tử khen ngợi. “Được rồi, nếu đệ đệ con đã thích Ôn Văn Thiến, cả hai cũng xứng đôi, mẫu hậu liền đi nói cho phụ hoàng con biết. Còn Thái tử con thì sao? Đã chọn được ai chưa?”

“Trưởng nữ nhà Trương thị lang, nhi thần muốn nạp nàng làm trắc phi.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

“Trương Thuần Vi cũng là một cô gái không tồi, thân mình cũng tốt hơn trước nhiều rồi.” Hoàng hậu gật đầu.

Hiên Viên Hãn Thừa nói với Hoàng hậu. “Nhi thần sang năm nhất định để cho mẫu hậu được ẩm hoàng tôn…”


Hoàng hậu nghe xong thì nở nụ cười. “Vậy mẫu hậu chờ tin tốt của con.”

Cuối cùng, bài tử của Trương Thuần Vi và Ôn Văn Thiến đều được giữ lại. Sau khi Ôn Văn Thiến về nhà, Tây Tĩnh Bá phu nhân vội vàng hỏi. “Trong cung thế nào rồi con? Hoàng hậu nương nương có thường xuyên trò chuyện với con không? Có thấy qua Thái tử điện hạ chưa?”

“Không có, Hoàng hậu nương nương hạ lệnh cho nhóm tú nữ cùng đến gặp người. Bất qua các ma ma cùng thái giám trong cung đều đặc biệt chiếu cố con…” Ôn Văn Thiến hồi đáp.

“Nghe đồn Thái tử điện hạ lần nãy sẽ thú Thái tử phi mới, nếu bài tử của con bị giữ lại, kia…” Tây Tĩnh Bá phu nhân tự nhủ, bất luận gia thế hay nhân phẩm, nữ nhi nhà bà đều cực kì phù hợp với ngôi vị Thái tử phi kia…

“Mẫu thân, chúng ta trước cứ chờ ý chỉ ban ra liền biết.” Ôn Văn Thiến biết trong nhà đối với lần tuyển tú này cực kỳ để bụng, nhưng nàng cũng không cảm thấy Hoàng hậu nương nương đối với nàng có gì quá đặc biệt cả.

Một ngày sau thánh chỉ liền được ban ra, trưởng nữ nhà Lễ bộ thị lang được cấp cho Thái tử làm trắc phi, thời gian là vào tháng sau. Còn trưởng nữ nhà Tây Tĩnh Bá được chỉ hôn cho Nhị hoàng tử, trở thành Hoàng tử phi, tháng hai năm sau cử hành hôn lễ.

Trương gia một nhà sau khi nhận được thánh chỉ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, lĩnh chỉ tạ ơn xong, hai vợ chồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một nhà Tây Tĩnh Bá sau khi nhận được thánh chỉ thì có chút bất ngờ, sau tự nhiên Ôn Văn Thiến lại trở thành Nhị hoàng tử phi a. Bất quá sau khi hồi phục tinh thần, Ôn gia vẫn vô cùng vui mừng, trở thành Hoàng tử phi cũng là thiên đại ân điển!

Tháng tư, Trương Thuần Vi vẫn cố gắng chống đỡ thân thể mình, cố gắng để bản thân thật bình thường tiến cung, đêm đó, nàng liền hôn mê trên giường không dậy nổi. Hiên Viên Hãn Thừa phong toả tin tức, đối bên ngoài nói Trương trắc phi vì lần tiến cung này nên thân thể hơi mệt mỏi nên cần nghỉ dưỡng, Hoàng hậu đối với chuyện này cũng có chút phê bình kín đáo, cảm thấy vị Trương Thuần Vi này cũng quá yếu ớt rồi. Không nghĩ tới vị Trương trắc phi này bệnh không những không khá hơn mà còn ngày càng nặng. Rốt cuộc vào một buổi sáng tháng tư, Trương Thuần Vi qua đời. Cái chết của Trương Thuần Vi làm hậu cung ai cũng không khỏi giật mình, rõ ràng khi tuyển tú nàng còn rất tốt, sau khi gả cho Thái tử không lâu lại chết bệnh. Nhất thời, triều đình cũng dân chúng ai nấy đều tò mò, lời đồn Thái tử thiên sát ngày nào lại nổi dậy một lần nữa.

Hoàng hậu ở Vĩnh Thọ Cung tức giận vô cùng. “Thái y trị liệu kiểu gì thế? Như thế nào lại trị không khỏi?” Nàng trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc đầu đã nói Trương Thuần Vi thân mình yếu ớt, ngặt nỗi Thái tử lại muốn thú nàng ta. Cái này liền tốt, hiện giờ tin tức Thái tử mệnh xấu lại xuất hiện.

“Thỉnh mẫu hậu bớt giận, có lẽ vì trước kia nhi thần giết chóc quá nhiều, Trương trắc phi liền bị nhi thần khắc mệnh.” Hiên Viên Hãn Thừa trấn an mẫu hậu, yếu ớt nói.

Hoàng hậu nghe xong ngữ khí của Thái tử, lặp tức phản bác. “Thái tử con không được tin mấy thứ đó, rõ ràng là Trương Thuần Vi mệnh bạc, sao có thể là do con khắc nàng ta được? Chẳng phải Gia Bảo ở bên người con luôn sống rất tốt sao, ta thấy gần đây y còn cao lên không ít.”


“Gia Bảo nhờ phúc của mẫu hậu, tất nhiên sống rất tốt.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

Hoàng hậu nghe xong, tâm tình cũng tốt lên được một chút. “Tháng sau con liền phải đi tuần Giang Châu, đã chuẩn bị đến đâu rồi? Gia Bảo cũng muốn đi theo, nhất định phải cử thêm người hộ tống mới được.”

“Tạ ơn mẫu hậu quan tâm, nhi thần đều đã chuẩn bị thoả đáng.” Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ, sinh thần của Gia Bảo là vào tháng sáu, hắn tất nhiên sẽ chuẩn bị cho y một kinh hỉ. Đợi qua sinh nhật thứ mười sáu của Gia Bảo, hắn liền có thể ‘ăn’…

Đầu tháng năm, Thái tử điện hạ mang theo Lâm trắc quân tiến đến tuần tra ở Lạc thành, Giang Châu.

Ngoại trừ Lâm Gia Bảo ra, Hiên Viên Hãn Thừa bên người còn có Nguyên Phúc, Nguyên Khánh, Thư Cầm, Thư Nhã cùng Phiêu Kị đại tướng quân Tào Nghiêm và hai ngàn thân binh theo sau hộ vệ.

Mục đích đầu tiên của họ là đến Lạc thành, sau đó liền ngồi thuyền, theo dòng Lạc Hà đi đến Giang Châu.

Dọc đường đi Lâm Gia Bảo vô cùng hưng phấn. Không ngừng ghé lên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, vui sướng trong lòng không giấu được mà biểu lộ ra ngoài. Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy quai bảo vui sướng như vậy, về sau nếu có cơ hội hắn liền cùng y xuất cung dạo chơi.

“Đợi đến Lạc thành, tướng công liền dẫn ngươi đi dạo.” Ôm lấy quai bảo vào lòng, Hiên Viên Hãn Thừa hứa hẹn. Lạc thành là một thành lớn phồn hoa, hắn tin chắc quai bảo sẽ thích đi dạo ở đó.

Lâm Gia Bảo vui vẻ gật đầu, nháy mắt y liền đối với việc đi đến Lạc thành tràn ngập chờ mong.

Lộ trình đi hơn mười ngày, qua vài toà thành, bọn họ cuối cùng nhìn thấy được cổng thành Lạc thành. Trước cổng thành, văn võ quan viên ở Lạc thành từ sớm đã đứng chờ ở đó.

Hiên Viên Hãn Thừa xuống xe ngựa, Binh Bộ thị lang Lưu Trạch Kì dẫn đầu mang theo nhóm quan viên tiến đến cúi chào. “Cung nghênh Thái tử điện hạ.”

“Miễn lễ.” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn nhóm quan viên nghênh đón, hỏi. “Đới Hằng đâu?”


“Đới đại nhân còn đang tuần tra đê điều ở Giang Châu vì vậy không đến được.” Lưu Trạch Kì hồi đáp.

Tri phủ Lạc thành Chung Khắc Kiệt nhanh chóng đối Thái tử hành lễ. “Thái tử điện hạ một đường vất vả, vi thần đã chuẩn bị tốt cho ngài Tiếp phong yến*, thỉnh ngài đến đó để vi thần dàn xếp.”

Hiên Viên Hãn Thừa nghe vậy, nghĩ đến quai bảo hiện tại chắc cũng đang mệt mỏi, liền xoay người lên ngựa, xe ngựa tinh xảo cùng xa hoa phía sau cũng nhanh chóng đi theo. Chúng quan viên ở đây cũng đã nhận được tin tức, lần này đi tuần, Thái tử điện hạ còn mang theo Lâm trắc quân mà ngài vô cùng sủng ái đi theo. Nghĩ đến việc Lâm trắc quân nhất định đang ngồi trên xe ngựa, nhóm quan viên đều vô cùng tò mò muốn thấy dung mạo của người được Thái tử sủng ái này. Lưu Trạch Kì cũng tò mò, bằng chứng là ông cứ nhìn chằm chằm cái xe ngựa hết nửa ngày trời.

Ban đêm đến, quan viên Lạc thành liền vì Thái tử mở ra Tiếp phong yến. Yến hội gồm hai khu vực, phía trước là dành cho Thái tử điện hạ cùng nhóm quan viên, phía sau là của nhóm nữ quyến từ nhà tri phủ đến nhóm quan viên cùng Lâm trắc quân.

Tri phủ thái thái thấy vị Lâm trắc quân trước mặt bất quá chỉ mới 14,15 tuổi, tính tình lại thân thiện hữu lễ, không có chút gì tự cao tự đại. Trong tâm thầm nghĩ hoá ra Thái tử điện hạ thích song nhân dạng này…

Tại yến hội, tri phủ thái thái nhiệt tình giới thiệu cho Lâm trắc quân về Lạc thành, còn thỉnh y nếm thử vài món mĩ thực độc đáo ở đây.

Lâm Gia Bảo còn thực dụng tâm lắng nghe giới thiệu của tri phủ thái thái cùng thưởng thức mĩ thực đặc sắc của Lạc thành. Tri phủ thái thái thấy Lâm trắc quân có hứng thú với những lời mình nói thì không khỏi vui vẻ, càng thêm ra sức kể mấy câu chuyện cổ ở Lạc thành. Nhóm quan viên thái thái ngồi gần đó cũng không cam chịu yếu thế, vội vàng ở trước mặt Lâm trắc quân xum xoe, không khí yến hội nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Gia Bảo nhất nhất đều đáp lại lời của các nàng, không có chút gì gọi là mất kiên nhẫn. Điều này làm cho nhóm thái thái thư sướng khôn cùng, Lâm Gia Bảo ở trong ấn tượng của các nàng trở nên tốt vô cùng. Tri phủ thái thái nghĩ, trách không được Thái tử lại sủng ái vị Lâm trắc quân này như vậy, có một người như vậy ở bên, Thái tử chắc chắn rất vui vẻ!

Sau yến hội, Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo trở về nơi ở của mình. Địa phương họ trụ là do một vị phú thương giàu có dâng lên cho. Phòng ngủ từ sớm đã được Thư Cầm cùng Thư Nhã thu thập tốt. Hai người rửa mặt xong, Hiên Viên Hãn Thừa liền ôm Lâm Gia Bảo cùng nằm lên chiếc giường lớn chạm lan cẩn ngọc. “Biểu hiện của quai bảo hôm nay thật tốt!”

Lâm Gia Bảo được Hiên Viên Hãn Thừa khích lệ cũng cảm thấy vui vẻ. “Là ta học được từ Hoàng hậu nương nương, lúc Hoàng hậu nương nương triệu kiến nữ quyến trong triều, ta đều thường xuyên ở một bên quan sát. Lần này theo tướng công đi tuần, ta nhất định phải biểu hiện thật tốt, không thể để tướng công mất mặt.”

Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Gia Bảo, hôn lên hai má lúm đồng tiền của y. “Quai bảo cứ tuỳ ý là được, không cần phải cố ý biểu hiện ra đâu…”

“Tri phủ thái thái còn rất nhiệt tình, nàng còn mong ta đến Tri phủ quý phủ làm khách, ta có thể đi được không?” Lâm Gia Bảo đầy chờ mong hỏi.


“Đương nhiên là được, miễn là ngươi thích, nhưng tốt nhất vẫn nên mang theo vài hộ vệ. Vài ngày sắp tới ta sẽ cố gắng hoàn thành xong công vụ, như vậy liền sẽ có thời gian cùng ngươi đi dạo Lạc thành…Được rồi quai bảo, đến lúc đi ngủ rồi…” Hiên Viên Hãn Thừa vừa dứt lời, tay đã giải khai xong lí y của Gia Bảo, đang bắt đầu sờ soạn trước ngực y.

Lâm Gia Bảo ôm lấy bả vai của tướng công, tuỳ ý tướng công vuốt ve, hôn môi. Tướng công hiện tại mỗi đêm đều đem y phục trên người y cởi ra, ngay cả ánh mắt khi nhìn y cũng là một mảng lửa nóng.

Sinh thần sắp đến khiến cho Gia Bảo vừa thẹn thùng lại ngập tràn chờ mong….