Edit: Arisassan
Ninh Vũ hừ một tiếng, không phản bác lại.
Tống Ngôn Khê cải tạo phương thức kinh doanh của cửa tiệm một chút, có ví dụ của Lý Hàn đưa ra trước đó, cũng thuê một vài tiểu ca nhi giỏi thiết kế, thiết kế ra một ít y phục kiểu dáng độc đáo mới lạ, đồng thời y cũng phát hiện, có rất nhiều tiểu ca nhi bắt chước theo cách ăn mặc và búi tóc của y.
Do đó Tống Ngôn Khê chợt nảy ra một ý tưởng, do gần đây bận chăm sóc Tiểu Táo, nên y luôn luôn ăn mặc vô cùng đơn giản. Thế nhưng hôm nay, y lại đặc biệt mặc y phục mới, còn là kiểu dáng mới do y thiết kế ra nữa. Buổi sáng lúc y mặc cái này ra ngoài, phu quân nhìn y mà hai mắt phát sáng liên tục, ngập tràn vẻ kinh diễm, khiến y đắc ý vô cùng.
Ai, nếu không phải không thể ban ngày tuyên ɖâʍ thì Tống Ngôn Khê thật sự rất muốn cởi ra cho Ninh Vũ xem.
Hôm nay y mặc đồ mới đi dạo một vòng quanh phố, y phục Ninh Vũ mặc trên người cũng được may từ cùng một loại vải với y, chỉ khác nhau ở một vài chi tiết nhỏ, cho nên trông hai người vô cùng thân mật. Dọc đường đi bọn họ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tiệm may của bọn họ đã nhận được bản vẽ, hai ngày sau thợ may sẽ may xong, trong khoảng thời gian đó cửa tiệm sẽ thông báo đến các khách hàng của tiệm.
“Ngôn Khê, ngươi đói bụng chưa? Muốn đến tửu lâu ăn cơm không?”
“Ừa, chưa kể tửu lâu cũng đông người nữa.”
Ninh Vũ vốn đã tuấn tú bất phàm, còn mặc y phục do Tống Ngôn Khê dụng tâm mà may, tay áo bay bay, tóc cũng được Tống Ngôn Khê sửa soạn gọn gàng tỉ mỉ, khuôn mặt không còn nét tùy ý ngây ngô như lúc trước nữa, có lẽ là do phải chăm sóc Tiểu Táo cho nên trên người toát ra vẻ điềm đạm trưởng thành. Mỗi khi tầm mắt đặt lên người Ngôn Khê cùng Tiểu Táo, ánh mắt của hắn lập tức trở nên ôn nhu hơn, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng.
Bản thân Ninh Vũ cũng không biết, bây giờ hắn chẳng những diện mạo tuấn tú, khỏe mạnh ngời ngời, khí chất còn thay đổi rất nhiều, nói là long chương phượng tư cũng không quá đáng, cho nên mới thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ninh Vũ một tay ôm Tiểu Táo, tiêu sái sánh vai đi cùng Tống Ngôn Khê, đôi khi còn cúi đầu thì thầm vài câu với người bên cạnh, cùng y dỗ dành chơi đùa với Tiểu Táo. Ba người vừa đi vừa ngắm phong cảnh dọc đường, không hề biết rằng trong mắt người khác, họ cũng là một phong cảnh vô cùng đẹp.
Mỗi lần tình cờ gặp phải vài thiếu gia công tử quen mắt, Tống Ngôn Khê sẽ lên tiếng chào hỏi bọn họ, thậm chí có vài người còn cảm thấy rất hứng thú với y phục hai người đang mặc. Tống Ngôn Khê mừng thầm trong lòng, lập tức nói cho họ biết chỗ của tiệm may có bán kiểu dáng y phục như thế này, không chỉ có sẵn thợ may, còn nhận đặt may y phục theo yêu cầu, cũng có thể tự do lựa chọn màu sắc mà mình muốn.
Con đường vốn không dài, nhưng do mấy lần đứng lại chào hỏi như vậy mà tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.
“Ngôn Khê, ngươi cao hứng lắm à?”
“Đương nhiên rồi, vì chúng ta vô cùng xinh đẹp, ai đi ngang qua cũng phải quay đầu nhìn mấy lần. Mấy chủ quân với công tử đại phủ kia đều rất thích bộ y phục mà ta đang mặc, nếu bọn họ muốn may một bộ y như vậy thì tiệm may của chúng ta có thể bán ra thật nhiều đơn hàng, kiếm được thật nhiều bạc.”
“Ừ, Ngôn Khê mặc gì cũng đẹp hết.”
Tống Ngôn Khê nhớ đến cảnh tượng hồi sáng, trong lòng chợt thấy ngọt ngào vô cùng. Lúc y mặc y phục xong, ra khỏi bình phong liền chạm phải tầm mắt của Ninh Vũ. Ánh mắt của Ninh Vũ khi đó dính chặt lên người y, trong mắt lộ rõ vẻ kinh diễm, còn thấp thoáng một vài tia sáng, nhìn chằm chằm về phía y mà không chớp mắt tí nào, còn ôm chặt y hôn thật lâu.
Tống Ngôn Khê đầy mặt ý cười: “Tất nhiên rồi, đây là ta chỉ tùy ý sửa soạn một chút thôi đấy, do bình thường ta lười thôi, suốt ngày ở trong phủ có ra ngoài đâu mà phải sửa soạn chứ. Nên ta mà trang điểm một cái là lại thành đệ nhất công tử ngay, Tứ đại công tử hiện tại cũng không thể sánh bằng ta hồi trẻ.”
Ninh Vũ cười phụ họa: “Ngôn Khê lúc thường không trang điểm vẫn là người xinh đẹp nhất.”
Mỗi khi đến hội ngắm hoa thì sẽ chọn ra Tứ đại công tử, bốn người cùng lứa với Tống Ngôn Khê đều đã thành thân, nên lần này mới phải chọn ra vài tiểu ca nhi độc thân hợp tuổi. Có người bảo là Tứ đại công tử lần này đều trò giỏi hơn thầy, xinh đẹp ưu tú hơn cả Tứ đại công tử lần trước.
Ninh Vũ không hề biết Tứ đại công tử mới là ai. Thế nhưng, dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể hơn được Ngôn Khê. Dù sao cũng chỉ là lời nói vô căn cứ của người ngoài thôi, Ngôn Khê lúc nào cũng điệu thấp, không quan tâm đến danh hiệu này, nên cũng không quan tâm đến dư luận bàn tán xung quanh nó luôn, cho nên những người kia mới có thể tự do đồn thổi như vậy.
Hiện tại đang là giữa trưa, người đi ăn cơm trưa rất nhiều, hơn nữa hôm nay là ngày yết bảng thi đồng sinh, cho nên quán trà hay tửu lâu đều náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, các công tử đại phủ rảnh rỗi cũng hay đến đây để hóng chuyện, nhân cơ hội ngắm nhìn những thí sinh có tiền đồ ở đây.
Chỗ ngồi ở lầu một hầu như đều kín hết, lúc Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê đi lên lầu, có rất nhiều ánh mắt từ dưới lầu lén lút đánh giá bọn họ, đợi bọn họ bước vào nhã gian xong, dưới lầu mới xì xào vang lên tiếng bàn luận.
“Y phục sang quý thế kia, là thiếu gia nhà ai vậy? Sao trông không quen mắt tí nào thế?”
“Hình như là đại thiếu gia Ninh phủ đó.”
Người nghe lập tức giật mình mà há hốc mồm: “Không thể nào! Vị đại thiếu gia kia sao có thể có khí chất như vậy được chứ?”
Nhắc tới Ninh Vũ, trong đầu mọi người ở đây đều nghĩ tới tên tiểu hoàn khố hung hăng thích gây chuyện của mấy năm trước, hay đánh người, đánh xong còn về nhà tố khổ với song thân.
Ban đầu khi mới mâu thuẫn đánh nhau, dù cho Ninh phủ thuộc hạng đầu trong số các gia tộc thượng lưu, những gia tộc hạng đầu hay hạng hai có thể kém hơn Ninh phủ một chút, nhưng họ cũng không cần phải nhượng bộ.
Huống chi đây chỉ là mâu thuẫn giữa tiểu hài tử, chịu nhận lỗi là xong. Cũng có người từng dẫn hài tử nhà mình đến Ninh phủ đòi một lời giải thích. Sau đó mới thấy tới hay không cũng như nhau, vì Ninh phủ không hề răn dạy hay trách mắng gì, chưa kể nếu làm Ninh Vũ bị thương, dù cho đối phương bị thương nặng hơn Ninh Vũ thì vẫn sẽ bị Ninh chủ quân lấy ra mà bắt lỗi. Nói chung là làm gì cũng không được.
Cho nên sau này khi hài tử ở một vài gia tộc nhỏ chọc phải Ninh Vũ, chẳng những không thể đòi bồi thường, mà còn bị song thân dẫn đến Ninh phủ xin lỗi. Cuối cùng không ai dám chọc đến Ninh Vũ nữa, đồng thời hắn cũng có được danh hiệu đệ nhất bá vương.
“Qủa nhiên lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nếu người như vậy mà là hoàn khố thì chắc thế gian này không tìm ra nổi thanh niên xuất chúng đâu.”
“Ngươi chưa nghe đến từ “giả vờ” à?”
Mọi người vừa ăn cơm uống rượu vừa thảo luận về chuyện này, có người cầm rượu lên rót một chén.
“Thôi đi, người này có bao giờ đến Ỷ Thúy Viện đâu, ta cũng chưa bao giờ thấy hắn ở sòng bạc hay tửu phường.”
“Nhắc mới nhớ, ta cũng chưa từng thấy, có thể là ta ít đi đến mấy chỗ đó nên không gặp được.”
Mọi người hăng hái trò chuyện với nhau, rồi nhận ra rằng bọn họ chưa bao giờ thấy người này ở mấy chỗ ăn chơi cả.
“Nếu có người từng nhìn thấy thì hôm nay chắc chắn sẽ không giật mình như vậy, cho nên có thể kết luận là vị thiếu gia này không hay ra ngoài chơi, vậy tại sao lại có cái danh hoàn khố chứ? Lạ thật.”
“Có khi là do háo sắc đó, ngươi không thấy tiểu ca nhi đi bên cạnh hắn à?”
“Ai, các ngươi vẫn chưa biết sao?” Có một nam nhân nhìn đám người ngồi xung quanh mình một lần, thần thần bí bí nói: “Hàng xóm của ta có nhi tử làm người hầu thϊế͙p͙ thân trong Ninh phủ, ta nghe chính miệng hắn nói ra đó.”
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Cái gì? Nói mau, đừng có ấp ấp úng úng như thế nữa.”
“Ninh Vũ chỉ có một thiếu chủ quân, không hề có thị lang hay thông phòng. Thiếu chủ quân chính là Như Ngọc công tử của giới thượng lưu, từng là đệ nhất mỹ nhân đó. Đứa bé họ ôm trong ngực chắc chắn là trưởng tử đích tôn của bọn họ.”
…
Hai người không hề biết mọi người dưới lầu đang bàn tán về mình, Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê ăn cơm chung với nhau, Tiểu Táo nhìn mà ngọ nguậy liên tục.
Ninh Vũ chợt cảm thấy Tiểu Táo đáng thương vô cùng: “Bao giờ răng mới mọc đây? Đáng thương quá, toàn món ngon thế này mà không ăn được, Tiểu Táo ngoan, ráng ngồi yên một chỗ nhìn ta với cha ngươi ăn đi.”
“Có ai chọc nhi tử như ngươi không chứ?”
Tống Ngôn Khê chấm chấm canh một chút, cho Tiểu Táo nếm thử.
“Ta còn cố ý gọi một phần cháo cho nó mà, thương Tiểu Táo biết bao nhiêu, chọc nó chỗ nào chứ? Ngươi toàn vu oan cho ta thôi.”
“Thiếu gia đúng là đại nhân độ lượng.” Tống Ngôn Khê không quên gắp rau vào đĩa của Ninh Vũ.
Dưới sự quấy phá của Tiểu Táo, hai người khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Tống Ngôn Khê muốn nghe thuyết thư nên nhanh chân đến quán trà, bước lên lầu hai.
Quán trà không giống tửu lâu, nhã gian ở tửu lâu là một gian phòng hoàn chỉnh, trong khi ở quán trà thì chỉ được cách ra bằng một tấm màn, không có cửa ra mà một mặt lại thông ra bên ngoài, bên ngoài cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Hai người đặt một gian, ngồi nghe một nam nhân mặc trang phục thư sinh ở dưới lầu kể chuyện. Không khác gì so với thoại bản lắm, chỉ là âm điệu êm tai, lên xuống ngừng nghỉ rõ ràng, bầu không khí xung quanh cũng rất tốt, nên nghe cũng thú vị hơn.
Bên trong nhã gian đối diện nhã gian của Ninh Vũ có một vài nam nhân khí chất cao quý, mặc hoa phục trên người. Trong số đó có một thiếu niên diện mạo thanh tú, đang quay đầu nhìn về phía nhã gian của Ninh Vũ đằng kia: “Đại ca, ngươi thấy Ninh Vũ là người như thế nào?”
Vừa nãy lúc bọn họ ở tửu lâu cũng có nghe được vài lời bàn luận.
“Hắn có chủ quân rồi.”
“Thôi đi, ta không hỏi cái này, ngươi không tò mò về chuyện mấy người kia bàn luận vừa nãy sao?” Thiếu niên thấy người nọ không để ý tới mình, lập tức bĩu môi: “Được rồi, ta biết chúng ta đến đây để tìm hiểu thêm về chuyện của công tử Hạ gia mà, đâu phải ta không biết gì đâu.”
Thiếu niên oán giận một cách bất mãn: “Không thích thì từ hôn là được, sao lại phải đi một quãng đường thật xa đến Uyển thành chứ.”