Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 154

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía phòng ngủ liền thấy Trang Hạo đang dựa lưng trước cửa phòng, tựa hồ là đang đợi hắn.
Trang Hạo mặc một thân hắc y, hơi hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất mi mắt, cả người âm u, nhìn qua còn có vài phần giống quỷ.


"Đã trễ thế này ngươi còn cùng Bích Lưu Vân nói chuyện phiếm lâu như vậy?" Trang Hạo lạnh giọng nói.
"Ta cảm thấy Lưu Vân có vẻ khổ vì tình, cho nên tới an ủi hắn một chút." Kỳ Thiếu Vinh giải thích.
Trang Hạo chua lòm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ta cũng đang khổ vì tình, không bằng ngươi tới an ủi ta chút đi."


Kỳ Thiếu Vinh liếc xéo Trang Hạo một cái: "Ngươi? Khổ vì tình? Ngươi còn trẻ tuổi, không cần nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút đi."
Trang Hạo: "......"
Trang Hạo thẹn quá thành giận, đè Kỳ Thiếu Vinh lên tường.


Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này không học được cái gì tốt! Mới tý tuổi đầu đã bắt chước người khác kabe - don!
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi muốn làm gì?"


"Kỳ Thiếu Vinh, Dịch Phàm, Mộ Đình Hiên, Bích Lưu Vân, Kỳ Hằng, mỗi người bọn họ đều quan trọng hơn so với ta, ở trong lòng ngươi, bọn họ đều xếp hạng trước ta có phải không?" Trang Hạo nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh, kích động hỏi.


Kỳ Thiếu Vinh vốn định nói phải, nhưng đụng phải ánh mắt thanh triệt của Trang Hạo, cả người lập tức cứng lại.
Trang Hạo nhìn sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần mệt mỏi.


Trong lòng Kỳ Thiếu Vinh không khỏi ê ẩm lên, cầm lòng không đậu duỗi tay về phía Trang Hạo, Trang Hạo bắt lấy cánh tay Kỳ Thiếu Vinh, kích động nói: "Ngươi nhìn kỹ ta đi!"
"Nhìn ngươi làm cái gì?" Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi.


"Không phải ngươi thích soái ca sao? Ngươi xem, ta soái như vậy, ngươi vẫn không động tâm sao?" Trang Hạo có chút tức muốn hộc máu nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử! Nói ra lời như vậy......
Kỳ Hằng đi tới nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Thiếu gia, Trang đại thiếu, các ngươi đang làm gì vậy?"


Trang Hạo tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Hằng một cái, buông tay Kỳ Thiếu Vinh ra, buồn bực rời đi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn theo bóng dáng Trang Hạo, trong lòng có chút hụt hẫng.
Kỳ Hằng quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi còn ổn không?"
Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại: "Rất tốt."


"Hình như Trang đại thiếu có chút nóng nảy."
Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc nhìn Kỳ Hằng.
"Thiếu gia, ngươi cũng phải cho Trang đại thiếu một chút hi vọng...... Dù sao tình tình Trang đại thiếu có dai dẳng như thế nào thì cũng sẽ có ngày mỏi mệt." Kỳ Hằng nhìn về phía Trang Hạo rời đi, ý vị thâm trường nói.


Kỳ Thiếu Vinh gãi gãi tóc, chuyện tình cảm thật khiến cho người ta phải đau đầu! Vậy nên đời trước đến hơn ba mươi tuổi hắn vẫn là lão quang cồn, không, là người đàn ông độc thân hoàng kim mới đúng.
......


Bích Lưu Vân ôm cầm, quay lại phòng ngủ, đi gần đến phòng liền nhìn thấy Trang Hạo đang chờ trước cửa.
"Trang đại thiếu, ngươi làm sao vậy?"
Trang Hạo lắc đầu: "Ta tới thỉnh giáo ngươi."
Bích Lưu Vân cười cười: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ta muốn biết vì sao hắn lại coi trọng ngươi như vậy!"


Bích Lưu Vân phủng mặt, say mê đáp: "Đại khái là do ta lớn lên đẹp đi, trời sinh lệ chất vẫn luôn được người khác hoan nghênh."
Trang Hạo khẽ hừ một tiếng: "Ta không như vậy cảm thấy."


"Trang đại thiếu không cần nóng vội, cứ từ từ tới đi. Phải biết rằng ta đã quen thiếu gia gần mười năm, có thể xem như là thanh mai trúc mã, Trang đại thiếu, ngươi mới biết thiếu gia được bao lâu chứ? Tình cảm chân chính là phải qua được khảo nghiệm của thời gian, nếu ngươi theo đuổi thiếu gia mười năm, ta nghĩ hắn sẽ thích ngươi thôi, cứ từ từ tới!"


Trang Hạo cười cười nhìn Bích Lưu Vân: "Đa tạ Bích cầm sư chỉ điểm."
Trang Hạo lòng đầy vui sướng rời đi, Kỳ Hằng lại tới bên người Bích Lưu Vân, khâm phục nói: "Vẫn là Lưu Vân ngươi có biện pháp!"


Bích Lưu Vân phe phẩy cây quạt, "Không phải là ta có biện pháp, mà là Trang đại thiếu khá dễ lừa."
Kỳ Hằng: "......"
......
"Thiếu gia, ngươi dậy rồi!" Kỳ Hằng lên tiếng gọi Kỳ Thiếu Vinh.
"A Hằng, ngươi vẫn dậy sớm như vậy." Kỳ Thiếu Vinh cười nói.


"Thiếu gia, sáng nay có một người kỳ quái xông tới nói muốn gặp ngươi, ta đánh không lại, cho nên mời hắn tới phòng khách rồi."
Kỳ Thiếu Vinh: "...... Lát nữa ta đi xem."
Kỳ Hằng gật đầu: "Được."
"Là người như thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng hỏi.


Kỳ Hằng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Không có phẩm vị gì, nhưng vô cùng xú mỹ, cũng vô cùng kiêu ngạo."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Chào buổi sáng!" Trang Hạo đi ra.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng Trang Hạo: "Ngươi làm sao vậy? Hình như rất cao hứng?"


Trang Hạo cười cười: "Không có gì, ta chỉ là đã làm tốt chuẩn bị trường kỳ kháng chiến."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trường kỳ kháng chiến, đó là cái quỷ gì!
Kỳ Hằng quay đầu đi, cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, Trang đại thiếu rất có ý chí chiến đấu nha!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......


Kỳ Thiếu Vinh đi đến phòng khách liền nhìn thấy một nam tử quen thuộc, nam tử mặc một thân áo gấm nhan sắc diễm lệ, cầm trong tay một cái quạt ba tiêu khổng lồ rách nát, thật sự rất tổn hại hình tượng.
"Tiền bối, sao ngươi lại tới đây, ngươi còn muốn chỉnh sửa chỗ nào nữa sao?" Kỳ Thiếu Vinh lên tiếng hỏi.


"Không phải, ta là đặc biệt tới thăm ngươi, ta đi tìm tên vương bát đản kia, hắn bị ta dọa cho choáng váng." Hắc Sa nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "...... Tiền bối, ngươi rất nóng sao? Sao lại cầm thêm một cây quạt?"


"Cây quạt này là ta tự mình làm, không phải nhân tộc các ngươi đều thích cầm quạt, nói là phong nhã sao? Bất quá, quạt của nhân tộc các ngươi quá nhỏ, không đủ xa hoa, ngươi xem cây ta làm xem, khi quạt lên tạo ra sức gió rất lớn, đáng tiếc hiện tại lại không nóng. Nói đến cũng kỳ quái, hiện tại không nóng, vì sao nhân tộc các ngươi lại đều thích cầm quạt?" Hắc Sa một bên nói, một bên khoe cây quạt khoang trong tay.


Kỳ Thiếu Vinh: "......" Bởi vì phong nhã a!
"Lĩnh chủ a, ta nghe nói sinh ý đồ mỹ phẩm của ngươi làm không tồi!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cũng tạm được."
"Vừa rồi ta tới cửa hàng đồ mỹ phẩm của các ngươi, hàng bên trong đã bán sạch."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hết hàng nhanh như vậy!


"Lĩnh chủ, đồ mỹ phẩm này......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng ấp úng của Hắc Sa, cuối cùng cũng minh bạch mục đích Hắc Sa tới lần này.
"Đồ trang điểm kia......" Kỳ Thiếu Vinh vừa định nói không còn, tiếng đập cửa đã vang lên.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn ra cửa: "Lại có khách nhân tới, ta đi mở cửa."


Hắc Sa cau mày, có chút không vui nhìn về phía cửa.
Kỳ Thiếu Vinh vừa mở cửa, Ngải Lệ Nhi liền lập tức xông vào.
Ngải Lệ Nhi đẩy Kỳ Thiếu Vinh ra, một bộ hưng sư vấn tội lên tiếng. "Bích Lưu Vân đâu, nói hắn ra đây!"


"Lưu Vân không ở đây, có chuyện gì ngươi nói với ta là được rồi." Kỳ Thiếu Vinh lạnh lùng nói.
"A, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, Bích Lưu Vân không ở đây, ta còn có thể nói với ngươi, dù gì thì hắn cũng là con cẩu ngươi dưỡng."


Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh lập tức trầm xuống, hắn cùng Bích Lưu Vân tương giao nhiều năm, Bích Lưu Vân là cấp dưới của hắn, nhưng lại càng giống tri kỷ của hắn hơn, "Tiểu thư, miệng của ngươi tốt nhất nên giữ sạch sẽ một chút, miệng thối như vậy, sau này làm sao gả ra ngòai được!"


Ngải Lệ Nhi thẹn quá thành giận mắng: "Ta có thể gả hay không không cần ngươi nhọc lòng!"
Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Đúng vậy, không cần ta nhọc lòng, nhưng cần cha nương ngươi nhọc lòng a."
"Hải Vương Châu đâu, giao ra đây!" Ngải Lệ Nhi nói.
"Hải Vương Châu không ở đây."


Ngải Lệ Nhi nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi đừng có gạt ta! Hải Vương Châu đang ở phủ thành chủ, Kỳ Thiếu Vinh, ngươi dấu diếm Hải Vương Châu, chẳng lẽ là muốn đánh chủ ý lên Hải Lăng sao, nhân loại ti tiện, chỉ bằng ngươi......"


Hắc Sa không vui nhìn Ngải Lệ Nhi, tiến lên đánh gãy lời Ngải Lệ Nhi nói, "Tiểu công chúa, tin tức của ngươi quá hạn, trước đó Hải Vương Châu quả thật biến mất, bất quá, đã được người hải long tộc tìm về rồi."
Ngải Lệ Nhi đột nhiên nhìn về phía Hắc Sa: "Tìm về rồi? Khi nào? Ai tìm về?"


"Không lâu trước đó đã được Hải Lăng tìm về."
Ngải Lệ Nhi công chúa đỏ bừng mặt: "Nếu Hải Lăng đã tìm về, vì sao không nói cho ta!"
Hắc Sa lắc đầu: "Cái này ta không rõ ràng lắm, bất quá, Hải Vương Châu thật sự đã được tìm về."


Ngải Lệ Nhi nhấp môi, ánh mắt nhìn qua Kỳ Thiếu Vinh, sau đó xoay người rời đi.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười với Hắc Sa: "Có lão tiền bối hỗ trợ giải vây."


Hắc Sa cười nói: "Không cần khách khí, khoảng thời gian trước không biết vì sao tin tức Hải Vương Châu đang ở phủ thành chủ lại truyền ra khắp hải tộc, may là hải long tộc kịp thời tìm ra Hải Vương Châu, nếu không, phủ thành chủ chỉ sợ không yên ổn."
"Đúng vậy!"


Kỳ Thiếu Vinh nhấp môi, Bích Lưu Vân là bởi vì an nguy của phủ thành chủ cho nên mới rộng lượng nhường Hải Vương Châu ra như vậy đi.
"Kỳ thật, nói đến việc này cũng kỳ quái." Hắc Sa nói.
Kỳ Thiếu Vinh tò mò hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"


"Ngọn nguồn của lời đồn đãi này hình như chính là nhân tộc các ngươi."
"Nếu hải long tộc đã tìm đồ về, vậy chuyện này cứ cho qua đi."
Hắc Sa gật đầu: "Nói vậy cũng được. Lĩnh chủ a, đồ mỹ phẩm kia ngươi còn trữ hàng không?"


"Nếu người khác tới hỏi, ta đương nhiên nói không có, nhưng nếu là tiền bối mở miệng, ta cũng ngại để ngươi tay không ra về!"


Hắc Sa nghe vậy, tức khắc tươi cười đầy mặt, "Lĩnh chủ đại nhân thật có ý tứ! Như vậy đi, sau này có vấn đề gì ngươi cứ nói cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi thu phục."


"Làm phiền tiền bối, kỳ thật, ta muốn nhờ tiền bối lưu lại làm hộ vệ giúp ta một thời gian, không biết tiền bối có nguyện ý không?"
Hắc Sa chớp chớp mắt: "Vậy rất tốt a!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Như thế, làm phiền."


"Lĩnh chủ đại nhân còn nhớ nữ ma đầu Hải Lan từng được ngươi trị liệu trước kia không?" Hắc Sa hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ!"


Hắc Sa lắc đầu: "Nữ ma đầu kia chính là một tên bệnh tâm thần! Trước đó nàng lớn lên xấu, không ai dám cưới, hiện tại xinh đẹp, nàng lại đánh chạy tất cả người tới cửa cầu hôn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"