Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 95: Hổ Uy quân gặp chuyện không may (trung)

Rất nhanh, Ôn Uyển đã nhận được sổ con vạch tội Hổ Uy quân của quan viên hải khẩu. Sau khi xem xong, sắc mặt Ôn Uyển đầy ngưng trọng, danh sách tội danh được liệt kê trong sổ con nhiều đến không đếm xuể.Ôn Uyển có thể khẳng định, chuyện này xem như không hoàn toàn là sự thật, thì ít nhất cũng có một phần hay phân nửa là sự thật. Mà một phần hay phân nửa này cũng đã đủ muốn mạng của bọn họ rồi.Ôn Uyển thấy hơi buồn bực, lại nói, sự sáng lập của Hổ Uy quân còn có quan hệ với nàng, là nàng ra tài chính sáng lập. Sau đó, lại do một tay Bạch Thế Niên huấn luyện, cũng danh dương thiên hạ trong tay Bạch Thế Niên. Thật sự không nghĩ đến, đến bây giờ lại tệ hại đến như thế. Hiện tại mới qua bao nhiêu năm chứ? Sáu năm lại rơi xuống bờ vực như thế này: “Hổ Uy quân thật sự tệ hại đến như vậy sao? Thu nhận hối lộ, vơ vét tài sản, lừa gạt, lấy việc công làm việc tư, cường đoạt dân nữ? Những chuyện này cũng không kiêu ngạo bằng tiêu diệt hải tặc mà!”Hạ Ảnh cũng cảm thán thật nhiều: “Năm đó, Hổ Uy quân nổi danh với quân kỷ nghiêm minh, không nghĩ tới, hôm nay lại sa ngã đến như vậy.” Năm đó, người xây dựng nên Hổ Uy quân là Bạch Thế Niên, lấy quân kỷ nghiêm mình để nổi tiếng thiên hạ. Nhưng bây giờ lại trở thành sâu hút máu mà người người đều muốn tiêu diệt (kỳ thật, có hút máu thì cũng là hút máu của thương nhân, mà không có hút máu của dân chúng).Ôn Uyển khẽ than thở, về mặt tình cảm nàng không tin, nhưng lý trí lại nói với mình, chuyện này có tám chín phần là thật. Từ xưa, hương ôn nhu là dễ sa vào nhất: “Có đôi khi, viên đạn bọc đường còn đáng sợ hơn cả đao thương. Cho nên, những tội danh này, không nói toàn bộ đều đúng, thì ít nhất cũng có phân nửa là sự thật. Về phần phân nửa này. . . . . . Còn phải chờ kết quả thẩm tra đã.” Hiện tại đưa ra kết luận thì vẫn còn sớm, chờ sau khi thẩm tra rồi hãy nói đi!Sau khi suy nghĩ, Hạ Ảnh nói: “Quận chúa, từ xưa, dệt hoa trên gấm nhiều vô cùng, bỏ đá xuống giếng lại càng nhiều hơn. Trong chuyện này, Văn gia đã xuất lực rất lớn, nếu tùy ý để Đại Lý Tự điều tra, thì chắc những tướng lãnh bị tố cáo này sẽ không có một người may mắn thoát khỏi. Tất cả đều sẽ phải chết.” Ý của Hạ Ảnh là, có lẽ, trong những người này, có người liên quan, cũng có người không liên quan. Nhưng Văn gia chỉ muốn nắm toàn bộ Hổ Uy quân trong tay, nên chắc chắn sẽ nhân cơ hội này, kéo toàn bộ những người đã lập được chiến công xuống ngựa, sau khi thanh tẩy sạch sẽ, rồi đưa người của mình vào.Ôn Uyển cũng biết người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, mà kẻ bỏ đá xuống giếng thì nhiều vô cùng, đặc biệt là những quan viên đổ thêm dầu vào lửa kia. Nếu Hoàng đế không có chỉ thị cụ thể thì còn đỡ, nhưng nếu một khi Hoàng đế đưa ra chỉ thị xử lý nghiêm khắc, thì chắc có lẽ đến lúc đó, những người này có một trăm lẻ tám cái đầu cũng không để đủ chém.Ôn Uyển suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chuyện này chắc chắn phải xử lý nghiêm khắc. Nhưng cũng không thể để cho những người này tùy ý làm được. Những tướng lãnh trong Hổ Uy quân có đến sáu, bảy phần đều xuất thân bình dân. Hạ Ảnh, ngươi đi điều tra thêm, đến bây giờ trong Hổ Uy quân đã có bao nhiêu tướng lãnh thuộc tầng lớp trung lưu đầu phục những thế lực khác. Hơn nữa, tìm ra mấy tướng lãnh luôn giữ vững trung lập, nếu chỉ phạm một ít tội nhỏ, thì ta sẽ ra mặt.” Nếu thật sự làm ra chuyện thương thiên hại lý, tất nhiên Ôn Uyển sẽ không bảo vệ. Nhưng nếu đã bị oan uổng, mà vẫn muốn kéo hết tất cả những người này xuống, thì nàng cũng sẽ không cho phép. Kéo hết xuống thì lấy ai để dùng? Chẳng lẽ thật sự muốn nàng đi quản lý quân đội sao?Đương nhiên, Ôn Uyển cũng có bàn tính riêng của mình. Đến khi điều tra rõ ràng cứu bọn họ ra, thì mình sẽ có ơn cứu mạng với bọn họ, đây cũng là ân tình lớn nhất, sau này, những người này, ừ, sẽ cố gắng chèo chống đến khi Bạch Thế Niên về, rồi để cho hắn giúp đỡ xử lý (Bạch Thế Niên đổ mồ hôi: Nàng cho rằng đây là làm ăn sao?).Minh Duệ vừa thấy thần sắc Ôn Uyển, liền biết Ôn Uyển có chuyện phiền lòng, nên cẩn thận hỏi: “Mẹ, sao vậy?”Vốn Ôn Uyển muốn nói không có gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ân cần của con trai, thì liền cười hôn lên trán của con. Dưới tình huống không có ai, Minh Duệ bị Ôn Uyển hôn cũng sẽ không có dị nghị gì, nhiều nhất thì sắc mặt hơi cứng ngắc một chút. Còn khi có người thì chưa chắc.Ôn Uyển nói chuyện của Hổ Uy quân cho Minh Duệ nghe.


Minh Duệ nhìn Ôn Uyển với ánh mắt đầy quái dị: “Mẹ, chuyện của Hổ Uy quân có liên quan gì với mẹ sao?” Bởi vì Ôn Uyển cũng thường nói những chuyện lớn phát sinh trong triều đình, sau đó sẽ hỏi cách nhìn của ba đứa bé trong chuyện này, rồi sẽ nói ra cách giải quyết của triều đình. Ôn Uyển làm như vậy, là hy vọng ba đứa bé hiểu triều chính rõ hơn. Có câu nói rất hay: Biết nhiều hơn một chút, biết sớm hơn một chút, thì sau này sẽ có thể thoải mái hơn một chút.


Ôn Uyển ho khan hai tiếng: “Mấy năm trước, ông cậu Hoàng đế của con đã giao Hổ Uy quân cho mẹ. Chỉ là, mẹ vẫn luôn bận rộn, không có thời gian quản lý thôi. Bây giờ thì hay rồi, Hổ Uy quân đã xảy ra chuyện, chắc chắn ông cậu Hoàng đế của con sẽ kéo mẹ ra. Bây giờ, đầu của mẹ đang to lên gấp đôi đây. Kêu mẹ làm ăn thì mẹ cũng có thể viết thành sách được. Nhưng kêu mẹ quản lý quân đội, thật sự mẹ không biết chút gì cả.” Lúc trước, Ôn Uyển tính là, khi nàng quản lý Hổ Uy quân, thì có thể lấy việc công làm việc tư thôi. Nàng thật sự chưa từng nghĩ muốn thật sự kiểm soát Hổ Uy quân.


Minh Duệ xác nhận mình không nghe sai, mẹ của bé thật sự còn cai quản quân quyền, cả người đều cứng ngắc, há hốc miệng nhìn Ôn Uyển. Minh Duệ tự xưng là có tâm trí tốt, nhưng lúc này vẫn bị khiến cho trợn mắt há hốc mồm. Thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, không nhịn được liền hỏi: “Mẹ, rốt cuộc còn có chuyện gì mà mẹ không dám làm?” Kinh doanh lớn đến như vậy thì có thể nói là thiên phú. Nhưng nắm giữ quân quyền, Minh Duệ xác định chắc chắn rằng, mẹ hắn không biết một chữ nào về quân sự. Kiểu này mà cũng dám muốn nắm quân quyền. Xem quản lý quân đội như quản lý kinh doanh, hay mẹ cho rằng, đây là trò chơi của con nít. Lần đầu tiên, Minh Duệ cảm thấy, mẹ hắn không đáng tin vô cùng, hơn nữa, còn tương đối không có trách nhiệm.


Ôn Uyển nghe thấy Minh Duệ chất vấn, liền đổ mồ hôi lạnh. Con trai cũng không cho nàng mặt mũi quá rồi, thật là ông cụ non này không đáng yêu chút nào.


Minh Duệ vừa nghe Ôn Uyển nói hắn là ông cụ non, cả gương mặt đều xụ xuống, tỏ vẻ cho Ôn Uyển biết, bây giờ, hắn đang rất tức giận. Bộ dáng này cực kỳ giống Bạch Thế Niên.


Ôn Uyển lại được nhìn thấy vẻ mặt tức giận của con trai, thì liền cười ôm vào lòng, hôn lên mặt một cái: “Lúc trước cũng bởi vì thân phận của cha mẹ con đặc biệt, sợ trong tương lai, tính tình của các con không tốt, cho nên, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng giữ lại cho mình một đường lui. Nếu mẹ biết con và Minh Cẩn thông minh như vậy, thì còn phí công sức này làm gì?” Ôn Uyển cũng đang vuốt đuôi Minh Duệ và Minh Cẩn.


Minh Duệ nghe cũng không cho Ôn Uyển một sắc mặt tốt. Làm ăn thua lỗ thì cũng không có quan hệ bao nhiêu, nhưng quân chính thì quan hệ trọng đại. Hơn nữa, mẹ hắn lại xem như trò đùa, có thể không khiến cho hắn tức giận sao? Chuyện này mà không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Có điều, nghĩ lại, nói như thế nào thì mẹ cũng vì anh em bọn họ, nên liền bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để xử lý chuyện này thỏa đáng.


Ôn Uyển thấy Minh Duệ đang nhíu mày thật sâu, ưu sầu không thôi, thì cười vui vẻ: “Nói con ngốc, cũng thật sự đủ ngốc. Cho dù mẹ không thông thạo chính vụ, nhưng ở trên vẫn còn có ông cậu Hoàng đế của con trông coi, có thể có chuyện gì chứ? Nói là mẹ chưởng quản quân quyền, nhưng thật ra mẹ cũng chỉ mang danh nghĩa mà thôi. Có điều, chuyện này cũng là một cơ hội, sau này, nếu con muốn tòng quân thì bắt buộc phải hiểu rõ quân đội. Nếu con muốn, vậy chuyện này mẹ sẽ cho con tham dự, thế nào?” Sau này, chắc chắn Minh Duệ sẽ phải bò từ tầng dưới của những tướng lãnh đó lên. Còn về phần tương lai, Ôn Uyển tin tưởng, chắc chắn con trai của nàng sẽ không chịu thua kém. Chỉ là Ôn Uyển không chắc chắn, rốt cuộc tiểu tử này quen thuộc với chuyện này hay chưa. Nếu không quen thuộc thì mượn cơ hội lần này, khiến cho nó hiểu rõ nhiều hơn một chút hơn nữa, cũng sẽ có lợi cho nó. Còn nếu Minh Duệ không muốn, vậy chứng minh không thể quen thuộc, nên tất nhiên sẽ từ chối.


Đột nhiên, đôi mắt của Minh Duệ sáng long lanh, lấp lánh như ánh sao trên trời, khiến cho người khác cảm thấy chói cả mắt: “Mẹ, thật sự có thể sao?” Mặc dù chưa học được bao nhiêu thứ, nhưng có thể tiếp xúc với những chuyện trong quân sớm một chút cũng tốt. Cho dù, những chuyện này cũng không phải chuyện tốt gì.


Ôn Uyển cười ôm Minh Duệ vào lòng: “Con trai ngốc, có gì mà không thể. Sau này, con phải cầm binh, hiểu rõ những thứ này thì mới có lợi hơn cho con. Chỉ cần là chyện có lợi cho con, thì mẹ sẽ không ngăn cản.” Không chỉ không ngăn cản, mà còn có thể nghĩ biện pháp khuyến khích.


Minh Duệ cảm động ôm cổ Ôn Uyển, kêu một tiếng “Mẹ” đầy ngọt ngào.


Ôn Uyển nghe tiếng kêu tràn đầy tình cảm này, thì trong lòng liền đau xót, đứa con này. Ôn Uyển lại nói tiếp với Minh Duệ, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Con ngốc, con là con của mẹ, mẹ không vì con thì còn có thể vì ai đây? Sau này, nếu muốn làm chuyện gì, chỉ cần thích hợp thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con.”


Minh Duệ “Dạ” một tiếng, sau đó cọ cọ lên cổ Ôn Uyển. Đều nói, đứa trẻ có mẹ yêu thương là khối bảo vật, quả nhiên, châm ngôn luôn đúng.


Chuyện của Hổ Uy quân không khác suy nghĩ của Ôn Uyển, người bỏ đá xuống giếng nhiều vô cùng. Sổ con buộc tội Hổ Uy quân nhiều như bông tuyết rơi từ trên trời xuống.


Hoàng đế triệu Ôn Uyển vào cung, chỉ đống sổ con buộc tội trên Ngự án cho Ôn Uyển, nói: “Ôn Uyển, chuyện đã đến mức này, con cảm thấy nên giải quyết như thế nào?”


Mấy ngày nay, Ôn Uyển cũng đã hiểu rõ chuyện này. Cách quản lý quân đội thì Ôn Uyển không hiểu, nhưng những vụ án như thế này thì Ôn Uyển đã từng gặp không ít.


Lần này, Ôn Uyển lại không nói với Hoàng đế ý kiến của mình, mà đột nhiên nói: “Cậu Hoàng đế có thể cho con xem sổ sách nộp thuế cho triều đình của hải khẩu trong mấy năm nay không ạ?”


Mặc dù thấy suy nghĩ Ôn Uyển hơi lan rộng, nhưng Hoàng đế vẫn đồng ý: “Tất nhiên có thể. Nhưng sao đột nhiên lại muốn sổ sách thuế của hải khẩu?”


Ôn Uyển cười khẽ một tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, năm đó, quân kỷ của Hổ Uy quân nghiêm minh như thế mà còn có thể bị xâm nhập, thì cho dù tâm trí của những tướng lãnh này vững vàng nhất, cũng không thể chống lại được sự hấp dẫn của vàng bạc. Cậu Hoàng đế, Hổ Uy quân không tham dự vào chính vụ của địa phương.” Thuế hải khẩu đều do nha môn quản. Nên thật ra, quyền lợi của Hổ Uy quân cũng không lớn bằng nha môn địa phương. Hổ Uy quân chỉ chủ yếu quản lý các việc trị an và phòng hộ. Nói cách khác, chỉ còn những thương nhân buôn bán trên biển tạo quan hệ tốt với Hổ Uy quân. Nhưng chỉ một chút như vậy, mà tiền bạc thu được của Hổ Uy quân đã đến con số nhìn thấy mà giật mình, thì tình huống của những quan viên địa phương kia cũng có thể nghĩ được.


Hoàng đế không lên tiếng.


Ôn Uyển cũng không để ý thái độ của Hoàng đế, mà vẫn nói tiếp: “Vị trí Tri phủ Hải khẩu, bây giờ là chức quan béo bở nhất thiên hạ, từ lâu đã vượt qua cả Tri phủ Dương Châu. Lần này, bọn họ dám vượt quyền buộc tội Hổ Uy quân, thì bọn họ đã chiếm thế thượng phong về mặt đạo lý, nên con cũng không nói gì. Nhưng chính bọn họ không chính trực, thì cũng nên nhận được trừng phạt tương xứng.” Thấy Hoàng đế trầm mặc, hiển nhiên đang tự cân nhắc, Ôn Uyển liền nói tiếp: “Cậu Hoàng đế, nếu đã muốn động, vậy thì phải động triệt để. Văn võ cùng bắt, giết gà dọa khỉ.” Người mà Ôn Uyển muốn cảnh cáo chân chính, chính là Văn gia.


Sau khi suy nghĩ, Hoàng đế liền nói: “Con có thể điều tra ra sao?” Thuế má là một lĩnh vực lớn. Ôn Uyển chỉ cần những tài liệu này thì làm được gì.


Ôn Uyển cười khẽ một tiếng: “Cậu Hoàng đế, con rõ tình hình kinh doanh ở hải khẩu như lòng bàn tay. Con chỉ cần bỏ ra chút thời gian để tính toán một chút, thì sẽ biết, hàng năm, hải khẩu thu vào bao nhiêu tiền thuế, kèm theo số tiền thuế mà hải khẩu nộp lên cho triều đình, thiếu hụt bao nhiêu, rất nhanh sẽ biết.” Đương nhiên, muốn tính chính xác thì đó là chuyện không có khả năng. Ôn Uyển chỉ có thể xem con số lớn thôi, còn những con số nhỏ kia, nàng cũng sẽ không để ý.