Minh Duệ biết Ôn Uyển nói như vậy, là cho rằng hắn quá nhỏ không giúp được việc gì. Khụ, tại sao không thể nhanh lớn lên một chút chứ? Minh Duệ không có cách nào khác: “Mẹ, vậy người đừng quá mệt mỏi. Những người này trốn lâu như thế, không phải dễ dàng tìm ra. Mẹ, người phải coi chừng thân thể.”Ôn Uyển nghe xong rất uất ức, ôm Minh Duệ: “Đừng lo lắng, con nhìn xem mẹ nên ăn thì ăn, đến giờ đi nằm ngủ, mỗi ngày đều đúng hạn đánh quyền. Chẳng qua là mấy ngày nay loay hoay không có thời gian ở cùng con và đệ đệ.”Minh Duệ gật đầu: “Mẹ, người yên tâm, con sẽ chiếu cố tốt đệ đệ .”Lỗ mũi Ôn Uyển chua xót, chuyện lần này cũng dọa Minh Duệ gần chết. Lúc ấy đáy mắt Minh Duệ hoảng sợ nàng bây giờ còn nhớ được. Ôn Uyển ôm Minh Duệ, hàm dưới đẩy lấy cái trán của Minh Duệ: “Minh Duệ, mẹ và cha thật có lỗi với hai huynh đệ các con.” Không chỉ không thể cho hai huynh đệ một gia đình đầy đủ, không thể cho hai đứa bé đầy đủ tình thương của cha tình thương của mẹ, còn khiến cho bọn họ bị những khổ sở này. Ôn Uyển rất đau lòng.Minh Duệ sửng sốt, chờ thời điểm biết Ôn Uyển bởi vì sao nói xin lỗi. Lập tức ngửa đầu nhìn Ôn Uyển ánh mắt nghiêm túc nói: “Mẹ, người không nên đau lòng. Có thể làm con của cha và mẹ, con cảm thấy rất may mắn, cũng rất hạnh phúc. Con tin tưởng Minh Cẩn cũng nghĩ như vậy.” Mặc dù nói từ ngày mới ra đời chưa thấy qua cha, cha một mực ở biên thành, nhưng cha cũng rất thương yêu hai người huynh đệ bọn họ. Trừ không thể tự mình dạy bảo, những thứ khác có thể làm hắn đều làm. Về phần mẹ, vậy thì không cần phải nói rồi. Có thể có người mẹ như vậy, là phúc khí của huynh đệ bọn hắn.Ôn Uyển bận rộn tìm hung thủ, phía ngoài cũng xảy ra một chút chuyện.Hạ Dao vào thư phòng, thấy trong tay Ôn Uyển đang cầm tài liệu, còn đang nghiên cứu liệt kê ra những người khác thường. Hạ Dao rất bất đắc dĩ, cái này thật là mò kim đáy biển, bận việc hơn nửa tháng rồi, nửa điểm tiến triển cũng không có. Hạ Dao đối với một công việc này thật không có lòng tin. Hạ Dao khuyên Ôn Uyển đừng lãng phí thời gian, Ôn Uyển không có đáp ứng. Hạ Dao nói cùng Ôn Uyển: “Quận chúa, Hứa Tịnh Thu bị bệnh cấp tính, đã mất ngày hôm qua.”Ôn Uyển đầu cũng không ngẩn lên, chỉ ồ một tiếng tỏ vẻ nàng biết rồi.Ôn Uyển biểu hiện có chút ngoài dự liệu của Hạ Dao. Hạ Dao sợ Ôn Uyển có khúc mắc: “Quận chúa không liên quan đến chuyện này.” Người như thế đã sớm đáng chết rồi, ba lần bốn lượt lợi dụng Quận chúa. Có thể cho nàng sống tới ngày nay, đã là ban ân rồi.Ôn Uyển không cười, tầm mắt từ trên nơi tư liệu dời đi. Hồi tưởng lời mới vừa rồi của Hạ Dao. Đem tư liệu trong tay để xuống. Mặt không thay đổi nói: “Có quan hệ hay không trong lòng ta biết rõ. Ngươi cũng không cần dùng những lời nói suông này an ủi ta.” Nói tới đây, lại lắc đầu “Không nghĩ tới nàng lại là người đi sớm nhất trong tám người chúng ta.” Bên trong bảy cô nương, Ôn Uyển sớm chán ghét nhất chính là Hứa Tịnh Thu. Dùng thủ đoạn bảo vệ mình Ôn Uyển không ghét, nhưng lại dùng một chút âm mưu nhỏ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lợi dụng người thân cận bên cạnh. Người như thế, tâm thuật bất chánh.Hạ Dao hé miệng còn muốn nói, Ôn Uyển khoát tay áo: “Không cần phải nói nữa. Cho dù tay ta dính vào, vậy thì như thế nào? Chỉ trách nàng tại sao muốn chứa lòng hại người? Cái thế đạo này không có công bình. Người nào quyền lợi lớn hơn, nắm đấm của ai cứng hơn, người đó chính là vương pháp.” Nếu như hiện đại, có thể dùng thủ đoạn luật pháp đem các nàng đưa ra công lý, lấy tội mưu sát chưa thành phán chắc chắn sẽ không tử hình. Nhưng nơi này không phải là hiện đại, nơi này không phải là xã hội pháp trị, nơi này là chế độ quân chủ. Người nào quyền lợi lớn người đó định đoạt. Trước kia nàng một thân một mình bị cho là dễ khi dễ nàng cũng không nói. Dù sao cũng không còn người dám trắng trợn mà khi dễ tới cửa. Nhưng bây giờ không thể, nếu mỗi người cho là nàng dễ khi dễ, vậy ai tới bảo vệ con của nàng. Vì hài tử. Cho dù hai tay lây dính máu tươi, nàng cũng không hối hận.Ngày đó nàng cố ý để cho Hạ Ảnh cùng hoàng đế nói ra câu này, ý tứ cũng rất rõ ràng. Nàng muốn cho ba nữ nhân khác cũng nhận được dạy dỗ. Sau đó hoàng đế lại hứa hẹn chuyện này do nàng xử trí, nàng cũng mặc kệ. Nàng vốn tưởng rằng hoàng đế cũng sẽ đem Hứa Tịnh Thu biếm lãnh cung, lại không nghĩ rằng trực tiếp xử tử.Hạ Dao không nói nữa.Hạ Ảnh nghe được Hạ Dao nói…, nhìn Hạ Dao một cái. Vào thư phòng thấy sắc mặt Ôn Uyển không tốt nói: “Quận chúa, chuyện Minh Cẩn chỉ là mở đầu. Chân chính làm cho nàng chết chính là những chuyện khác.” Về phần là chuyện gì, Hạ Ảnh không có nói cụ thể.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, Hạ Ảnh khẳng định gật đầu. Ôn Uyển lắc đầu, lộ ra nụ cười châm chọc: “Ta nói nàng có chết hay không, không liên quan đến ta. Các ngươi quá rảnh rỗi đúng không? Rảnh rỗi thì sửa sang lại tài liệu cho ta đi.” Có liên quan hay không liên quan, trong lòng nàng hiểu vô cùng. Giết người chính là giết người, vì nhi tử nàng giết nhiều người hơn nữa cũng có làm sao.
Hai người thấy vẻ mặt Ôn Uyển, còn có giọng nguội lạnh kia, không dám nói thêm cái gì nữa. Đàng hoàng mà giúp đỡ làm việc. Các nàng biết, Quận chúa càng có vẻ mặt này thì càng là để ý. Nói quá nhiều sẽ hoàn toàn ngược lại (đã hoàn toàn ngược lại rồi).
Hai người cũng thông minh, thấy Ôn Uyển cả ngày đều làm ổ trong thư phòng. Liền để cho Minh Duệ và Minh Cẩn ra tay. Hai hài tử lôi kéo Ôn Uyển ra khỏi thư phòng. Trong lòng Ôn Uyển có chút rầu rĩ, cũng một thời gian dài nàng không có ở cùng hai đứa bé. Thôi theo ý hai hài tử đi.
Hứa Tịnh Thu chết đi, đối với Ôn Uyển mà nói phảng phất như một viên đá rơi vào trong biển rộng, đến gợn sóng nho nhỏ cũng không tạo nên. Nhưng đối với Hứa gia mà nói, lại như sấm sét giữa trời quang. Hứa gia vẫn hi vọng thông qua Hứa Tịnh Thu cầm lại tước vị của mình. Nhưng bây giờ Hứa Tịnh Thu đã chết, hy vọng cuối cùng tất cả đều ký thác vào trên người Kỳ Lâm. Đáng tiếc, hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng tan vỡ. Kỳ Lâm cũng không còn, cái hi vọng gì Hứa gia cũng không có.
Ôn Uyển cả ngày bận rộn chuyện này, rước lấy Minh Cẩn kháng nghị nghiêm trọng: “Mẹ, người đang ở đây làm cái gì? Con mỗi ngày cũng không thấy người.” Hiện tại trừ buổi tối trước khi ngủ có thể thấy mẹ hắn, lúc khác đến bóng dáng mẹ cũng không thấy. Bận rộn nữa cũng không thể bận rộn như vậy.
Minh Duệ rất hiếu thuận: “Không phải là sớm nói với đệ. Mẹ bề bộn nhiều việc, không nên quấy rối.” gần đây Minh Cẩn oán niệm rất nhiều, vẫn bị Minh Duệ trấn an.
Ôn Uyển cười nói: “Mẹ gần đây rất là bận rộn. Chờ Mẹ qua bận rộn có thời gian sẽ ở cùng con.” Chuyện này có thể nói cùng Minh Duệ, lại không cần thiết nói với Minh Cẩn.
Minh Cẩn thấy Ôn Uyển cười, lập tức đi theo nói: “Mẹ, con không phải là ý này. Mẹ, người không có thời gian ở bên chúng con không có sao . Mẹ, con sẽ chiếu cố tốt mình. Con chỉ sợ Mẹ mệt nhọc, ngã bệnh. Người cần phải khoẻ mạnh không thể ngã bệnh nhé.” Ở trong ấn tượng Minh Cẩn đáng sợ nhất không phải là năm đó bị lừa bán, mà là Ôn Uyển ngã bệnh. Ôn Uyển vừa nhuốm bệnh, Minh Cẩn đã cảm thấy cả trời đều đen. Trong nhà không khí đều thay đổi.
Hốc mắt Ôn Uyển có chút ướt át. Minh Duệ nói những lời này không ngoài ý muốn nàng, nhưng Minh Cẩn lại nói những lời này Ôn Uyển thật vô cùng vô cùng ngoài ý muốn. Ôn Uyển một tay kéo lấy hai huynh đệ: “Mẹ biết các con đều hiếu thuận. Yên tâm, Mẹ có chú ý thân thể. Sẽ không mệt mỏi.” Vì cái nhà này, nàng phải chống. Khụ, làm quân tẩu thật không dễ dàng. Làm một quân tẩu trông coi nhà lại càng không dễ dàng.
Ôn Uyển đang trong lúc bận rộn, nghe báo là Quốc Công phu nhân tới. Ôn Uyển nghe thấy Mai nhi tới thì có chút kỳ quái. Bình thường Mai nhi tới đều là buổi sáng. Hiện tại cũng xế chiều, đoán chừng là có việc rồi. Ôn Uyển để xuống đồ đi ra ngoài gặp Mai Nhi. Thấy khí sắc Mai Nhi cũng không tệ lắm, trong bụng yên lòng không ít: “Khó được lúc ngươi đến đây, thật là một người bận rộn.” Đoạn thời gian trước Hoa phu nhân bị bệnh, tâm tình Mai nhi cũng không tốt.
Mai nhi vui tươi hớn hở nói: “Bận rộn nữa cũng không sánh bằng người thật bận rộn như ngươi. Chẳng qua cái người bận rộn này. Càng bận rộn khí sắc càng tốt, muốn ta nói a, ngươi trời sanh chính là vất vả .”
Ôn Uyển cùng Mai nhi trêu chọc nhau một phen, nói đến hôn sự con gái. Hai đứa con trai Ôn Uyển thì không cần phải nói rồi, sớm có chủ ( thật ra sự tình thì không có chủ ). Nhi tử Mai nhi cũng lớn, muốn đề hôn rồi. Nói đến hôn sự Mai nhi đã cảm thấy nhức đầu: “Ngươi cũng biết, Hổ ca nhi nhà ta năm nay cũng có mười hai tuổi. Ý của ta là chừng hai năm nữa nói. Nhưng Quốc Công Gia nói, chừng hai năm nữa nữ nhi nhà người trong sạch đều định hôn hết rồi.” Bình thường hài tử nhà phú quý người ta cũng là qua mười ba mười bốn tuổi bắt đầu nghị hôn. Hổ Ca Nhi năm nay mười hai tuổi, cũng không xê xích gì nhiều.
Ôn Uyển biết thời đại này hài tử đều trưởng thành rất sớm. Mười hai mười ba đã hiểu nhân sự. Cũng may người ta có quy củ, người ta không có quy củ bé trai mười ba mười bốn tuổi hư thân chỗ nào cũng có. Cái thời đại trọng nam này, bé trai không sao cả . Đối với cô gái thì hà khắc đến mức làm cho Ôn Uyển nghe xong đã bắt cuồng. Có đôi khi nàng vạn phần may mắn mình được một thân phận tốt như vậy, bị rất ít trói buộc. Chân mày Ôn Uyển nhướng lên. : “Không phải là La Thủ Huân có coi trọng người nào chứ?” Thấy bộ dáng Mai nhi kia, tám chín phần mười là La Thủ Huân coi trọng. Mai nhi chướng mắt rồi.
Mai nhi buồn bực nói: “Ôn Uyển, ngươi thật là liệu sự như thần. Quốc Công Gia nói hắn coi trọng trưởng nữ của Vu Tướng Quân thống lĩnh Tiền Phong Doanh. Vu tướng quân đang là quan viên nhị phẩm, lại là tay cầm thực quyền. Nói ra cũng môn đăng hộ đối. Quốc Công Gia có ý. Đối phương cũng nguyện ý.”
Ôn Uyển nghe lời này, liền biết nhất định là có nơi nào không phù hợp với yêu cầu của Mai nhi : “Cô nương kia thì sao? Lớn lên không tốt, hay là tính tình không được tốt? Để ngươi nhức đầu như vậy?” Gia thế không kém, vậy chính là Cô nương có vấn đề.
Mai nhi thở dài một cái: “Ôn Uyển, ngươi không có đi lại trong đám nữ quyến tại kinh thành nên không biết. Đại Cô nương Vu gia kia, lớn lên cũng như hoa như ngọc. Nhưng tính tình rất hiếu thắng. Cưới người con dâu này về, sau này đến mức đánh nhau mất.”
Ôn Uyển có chút kinh ngạc, có thể làm cho Mai nhi nói ra những lời này có thể thấy được là nàng này không thỏa đáng: “Làm sao Vu gia lại không cố gắng nuôi dạy Cô nương nhà mình?” Thời đại này danh tiếng nữ tử rất trọng yếu. Nếu không phải trọng yếu, những người có liên qua lại không dám cưới Cô nương thanh danh bất hảo về nhà. Này không phải là kết thân mà là kết thù rồi.
Mai nhi lắc đầu: “Vu gia là theo chân đương kim hoàng thượng mới lên. Trước kia chỉ là một tiểu hộ. Vu phu nhân kia lại là Cô nương gia đình thương nhân ra.” Tiềm thức Mai nhi chính là, làm mẹ giáo dưỡng chưa ra hình dáng gì. Dạy nên Cô nương có thể tốt hơn chỗ nào? Chớ đừng nói chi là nàng còn tận mắt thấy qua Cô nương kia. Nơi nào có thể thích được.
Ôn Uyển đối với lần này chỉ thương mà không giúp gì được rồi.
Mai nhi lần này thật sự đến tố khổ : “Ta nói cùng Quốc Công Gia mấy lần, nhưng Quốc Công Gia lại nói, nếu không hiểu thì đến lúc đó ta cố gắng dạy là được. Ta cũng biết ý của Quốc Công Gia, muốn cho Hổ ca Nhi có một nhạc gia đắc lực. Nhưng Cô nương như vậy mà cưới vào cửa, đến lúc đó chỉ có ta mệt mỏi.” Mai nhi thử nghĩ xem đã nhức đầu.
Ôn Uyển cau mày: “Cái này làm sao mà dạy tốt được? Hài tử đều thành niên, tính cách tính tình cũng đã tạo thành. Muốn tách ra không phải khó khăn bình thường.” Nhìn Minh Duệ cũng biết. Ôn Uyển đã xài công phu rất lớn dạy Minh Duệ. Dĩ nhiên, Ôn Uyển không phải là tách ra, là hướng dẫn. Nhưng tình huống nàng này lại không giống với Minh Duệ. Minh Duệ là con của nàng, nàng làm như vậy Minh Duệ biết là vì tốt cho hắn, tất nhiên sẽ nghe, cũng sẽ theo nàng nói, học sửa lại. Nhưng người con dâu cùng mẹ chồng quan hệ rất tế nhị, cách ngôn hình dung mẹ chồng nàng dâu đó chính là kẻ địch trời sinh. Biết chuyện thì nói là hao tâm tổn trí dạy dỗ con dâu, không biết còn tưởng rằng giày vò con dâu.
Mai nhi khoát tay: “Không phải là khó khăn, là căn bản làm không được. Ôn Uyển, ta đã nói với ngươi, ta kiên quyết không đồng ý cửa hôn sự này. Gần đây đã vì chuyện này mà gây cãi lên. Nếu nhận cửa hôn sự này, ta đã rõ ràng là lừa gạt con của ta. Gia đình không yên, nhạc gia có đắc lực thì có tác dụng gì.” Mai nhi chỉ cần nghĩ đến Đại tiểu thư Vu gia kia làm con dâu của mình, đầu liền to lên: “Hơn nữa nếu định nàng cho Hổ ca Nhi, Hổ ca Nhi sau này là phải tập tước, sau này sẽ là Tông phụ. Với tính tình của Cô nương Vu gia, đến lúc đó ta cả ngày thu thập cục diện rối rắm cho nàng ta cũng không đủ.”
Ôn Uyển bật cười: “La Thủ Huân cũng không ngốc, làm sao lại đi kết cửa hôn sự này? Mặc dù nói muốn nhờ nhạc gia trợ lực. Nhưng Cô nương không tốt, cũng không thành a!” Hậu trạch không yên, đến lúc đó liên lụy trượng phu là chuyện nhỏ. Chỉ sợ liên lụy cả dòng họ. Phải biết rằng quốc công phu nhân thế nhưng phải cùng chút ít nữ nhân trong hoàng cung kia giao thiệp.
Mai nhi và Ôn Uyển là bạn bè không có chuyện gì không thể nói, lập tức thở phìphì nói: “Ta cũng nói hắn bị ma quỷ ám ảnh rồi. Nhưng hắn nói, chuyện đã đáp ứng không thể đổi ý. Còn nói cái gì hai nhà môn đăng hộ đối, Cô nương đối phương cũng là như hoa như ngọc, nhi tử nhất định thích. Hắn cho nhi tử là hắn. . . . . .” Nói tới đây, lập tức dừng lại không hề nữa nói xuống nữa.
Ôn Uyển nhìn ra được, Mai nhi đang sốt ruột phát hoả rồi. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Mai nhi tức giận như vậy. Cũng là chuyện chung thân đại sự của nhi tử, liên quan đến an bình của gia đình. Không được, nên viết thơ cho Bạch Thế Niên, đừng chuẩn bị cô dâu nhỏ. Hơn nữa nghiêm nghị báo cho Bạch Thế Niên, không có nàng cho phép, đừng hứa hôn lung tung. Nếu là dám hãm hại nhi tử nàng, đừng trách nàng không cho hắn mặt mũi( Ôn Uyển hoàn toàn quên mất, hai nhi tử của nàng đã đính hôn rồi, Bạch Thế Niên như thế nào lại đính hôn cho nhi tử nữa).
Mai nhi quả thực phiền muộn: “Lại náo cũng náo không xong. Ta liền không rõ, Hổ ca Nhi là con ta. Làm mai cũng không cùng ta bàn bạc. Nếu bàn bạc qua, cũng sẽ không đem lời nói thả ra. Lúc này đổi ý cũng không có khó khăn thế.” Mai nhi vừa nghĩ tới nhi tử muốn định cửa hôn sự này, trong lòng tê dại. Con dâu như vậy nàng không dạy nổi a!
Ôn Uyển cũng tỏ vẻ thương mà không giúp gì được. Một khi đạt thành hứa hẹn miệng, bình thường hôn sự này sẽ không sửa đổi. Lấy tính tình La Thủ Huân cũng sẽ không đổi. Chuyện này là La Thủ Huân lỗ mãng. Chọn Tông phụ thì phải chọn kỹ lựa khéo, một khi không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng nam nhân a, có suy nghĩ khác nữ nhân. Cảm giác, cảm thấy chuyện hậu trạch là chuyện nhỏ. Nhưng bởi vì chuyện hậu trạch dính líu chuyện toàn gia tộc cũng không ít. Làm sao lại không ghi nhớ thật lâu.