Ôn Uyển xác định Minh Cẩn không có chuyện gì, cũng sẽ không để lại di chứng gì mới yên lòng. Hài tử không có chuyện gì, Ôn Uyển cũng có tâm tư hỏi thăm Hạ Ảnh kết quả tra được của chuyện này.
Hạ Ảnh đem bốn kẻ nghĩ vấn cùng những thứ tang chứng đều nhất nhất nói cho Ôn Uyển: “Chúng ta đã điều tra rõ rồi, người hạ độc chính là Trân Tiệp dư.”
Ôn Uyển biết chuyện này liên quan tới bốn nữ nhân, đã thẩm vấn được người hạ thủ là Trân Tiệp dư, đáp án này căn bản không sai được. Ôn Uyển cười lạnh một tiếng: “Chắc chắn người hạ độc là Trân Tiệp dư sao? Nguyên nhân là gì?” Làm sủng phi của hoàng đế, còn muốn đi hãm hại một Tần phi khác. Nữ nhân trong hậu cung, tranh giành đấu đá, cũng không có nhiều nguyên nhân.
Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Trân Tiệp dư cho rằng lúc trước ả ta sảy thai là do Giang Vi hạ thủ, cho nên muốn báo thù nên mới có một màn này. Quận chúa, đây là lời khai.”
Ôn Uyển nhìn lời khai, nàng cũng tin tưởng thủ đoạn của Hạ Ảnh. Huệ phi cùng Giang Vi cũng có thù oán, nhưng nguyên nhân tương đối thú vị, ban đầu là Huệ phi và Văn quý phi có hiềm khích, sau đó Giang Vi xuất hiện lại trở thành chân tay của Văn quý phi, kết quả cũng kết thù với bà ta.
Ôn Uyển trong mắt chợt lóe tia lạnh lẽo: “Nếu đã xác nhận hung thủ, trực tiếp đưa nàng ta lên đường. Giang Vi kia vận khí thật không tệ, còn có mệnh khiến cho con của ta thay nàng ta cản tử kiếp.” Mệnh không chỉ có tốt, mà còn rất lớn nữa!
Hạ Ảnh không lên tiếng, chỉ nhắc nhở Ôn Uyển: “Quận chúa, ta trước đưa những lời khai này cho hoàng thượng.” Ý của Hạ Ảnh là cho dù phải xử tử những nữ nhân này, cũng nên nói một tiếng cùng hoàng đế. Dù sao cũng là phi tử của hoàng đế, hơn nữa còn nhiều năm vẫn luôn được hoàng đế sủng ái. Mạo muội giết chết thì sẽ không tốt.
Ôn Uyển nhất định muốn nữ nhân này phải chết, cho dù hoàng đế không đồng ý nữ nhân này cũng vẫn phải chết. Khiến cho nhi tử nàng chịu tội lớn như vậy, Thiên Vương lão tử nàng cũng sẽ không buông tha. Huống chi chỉ là một cái Trân Tiệp dư nho nhỏ. Chẳng qua tốt xấu gì cũng là tiểu thϊế͙p͙ của hoàng đế, nên cần phải thông báo một tiếng.
Hạ Ảnh hiểu ý tứ Ôn Uyển: “Quận chúa, ba người kia thì xử trí như thế nào?”
Ôn Uyển cúi đầu suy nghĩ sau đó nói: “Ngươi đem chuyện này nói cùng cậu hoàng đế, để xem cậu hoàng đế xử trí thế nào?” nếu Hoàng đế có thể xử trí, nàng cũng sẽ đứng ngoài nhìn. Nhưng nếu hoàng đế bỏ mặc, đến lúc đó phải xử trí thế nào nàng lại mở miệng cũng không muộn. Đối với loại chuyện này Ôn Uyển cũng có kỹ xảo, những lời này để Hạ Ảnh truyền, so với chính miệng nàng nói thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Hạ Ảnh cảm thấy Ôn Uyển làm như vậy rất tốt. Muốn chém muốn giết đều được hoàng thượng định đoạt. Nếu Quận chúa mạo muội hạ thủ, sẽ không thỏa đáng. Về phần hoàng thượng có thu thập mấy người đàn bà này hay không, khóe miệng Hạ Ảnh xẹt qua một tia cười lạnh.
Hoàng đế nghe Hạ Ảnh truyền lời Ôn Uyển…, khẽ than thở. Xem ra cái nha đầu này là tới thử dò xét thái độ của mình rồi.
Hạ Ảnh luôn luôn trung thành đối với hoàng đế, chỉ nghe phân phó làm việc. Nhưng lần này cũng là lần đầu tiên nàng quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, lần trước tướng quân trúng độc, bởi vì phía sau còn có ẩn tình. Mặc dù Quận chúa đối với kết quả cuối cùng rất không hài lòng, nhưng cũng không có nhúng tay vào. Cuối cùng chỉ đem tức giận phát tiết lên người tướng quân, nói hắn không biết tự bảo trọng mình. Chuyện lần này, hoàn toàn không giống như vậy. Hoàng thượng, Minh Duệ và Minh Cẩn là mệnh của Quận chúa. Ai dám đụng vào, người đó sẽ phải chết.” Ý của Hạ Ảnh là, thật ra chuyện Bạch Thế Niên trúng độc, vỗn dĩ hoàng đế cũng có một nửa trách nhiệm. Nhưng Ôn Uyển không chút nào trách tội hoàng đế, lúc ấy cũng tùy hoàng đế xử trí, sau đó chỉ đem tức giận phát trên người Bạch Thế Niên. Mà chuyện lần này, nếu rơi vào trên người Ôn Uyển, Ôn Uyển sẽ cho rằng đó là trùng hợp, sẽ không nhúng tay mà để hoàng đế xử trí. Nhưng lại rơi xuống người Minh Cẩn, ý nghĩa hoàn toàn không giống như vậy. Coi như là trùng hợp đi nữa, Quận chúa cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Bởi vì hài tử chính là nghịch lân của Ôn Uyển, không còn gì để nói nữa.
Hoàng đế cũng biết hai đứa bé đối với Ôn Uyển chính là sinh mạng: “Trở lại nói với Ôn Uyển, trẫm sẽ xử trí thỏa đáng.” Những thứ thủ đoạn dơ bẩn này, ông đã sớm nghe đến phiền chán rồi.
Trong lòng Hạ Ảnh thả lỏng. Hoàng đế xuất thủ, so với Quận chúa xuất thủ tốt hơn nhiều lắm. Bởi vì hoàng đế không có gánh nặng gì, còn nếu Quận chúa giết người khẳng định lại sẽ phải xoắn xuýt mấy ngày. Cho dù có trừng phạt đúng người đúng tội nhưng trong lòng Quận chúa, có người chết trong tay nàng, sẽ không yên lòng cả mười ngày nửa tháng. Thấy vậy các nàng cũng đều buồn bực theo.
Hoàng đế xem xong lời khai Hạ Ảnh đưa tới, trực tiếp ban cho Trân Tiệp dư một chén rượu độc, tiễn nàng ta lên đường.
Trân Tiệp dư một ngày một đêm qua cũng không chợp mắt nổi. Chỉ cần nhắm mắt lại, liền thấy nụ cười lạnh lùng kia của Ôn Uyển. Nàng thật không nghĩ tới, nàng chỉ muốn giết Giang Vi, vì hài tử đã chết của mình mà báo thù. Không nghĩ tới lại gặp phải Minh Cẩn. Nếu biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh, nàng có mười cái mạng cũng không dám hạ thủ. Mặc dù nàng cũng biết bản thân lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn cầu ông trời phù hộ, không nên tra ra nàng. Một khi điều tra ra, nàng chỉ có một con đường chết.
Đáng tiếc, cái điều nàng ta cầu rất nhanh liền không thành sự thật. Trân Tiệp dư nhìn thái giám truyền thánh chỉ đứng phía sau tiểu thái giám, trên tay bưng một chén rượu, chính tai nghe thái giám nói, hoàng thượng ban thưởng cho nàng.
Trân Tiệp dư ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới hoàng đế sẽ hạ thánh chỉ ban cho nàng cái chết. Nàng cho rằng tối đa cũng chỉ là biếm lãnh cung, hoặc là bị Ôn Uyển Quận chúa giết chết. Không nghĩ tới…người đầu tiên muốn nàng chết, lại là hoàng thương luôn luôn đối với nàng sủng ái có thừa. Trân Tiệp dư liền trở nên điên cuồng: “Hoàng thượng sẽ không muốn ta chết, nhất định là các ngươi giả truyền thánh chỉ. Hoàng thượng, hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng.” Mặc dù nói nàng phẩm cấp không cao, nhưng những năm này ở hậu cung đều danh tiếng mười phần. Mấy năm này hoàng đế đối với nàng sủng ái, vinh hoa phú quý còn hưởng chưa đủ, nàng không nỡ chết. Cứ như vậy mà chết, nàng thật không cam lòng.
Thấy gọi hoàng đế cũng vô dụng, Trân Tiệp dư muốn tránh thoát khỏi thái giám đang kiềm chế nàng. Thái giám mặc dù đã bị tịnh căn, nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân, sức lực nữ nhân không thể sánh bằng. Chớ đừng nói tới một nữ nhân bị hai nam nhân áp chế.
Trân Tiệp dư tuyệt vọng kêu la: “Không được, ta không uống. Ta muốn gặp hoàng thượng, các ngươi để cho ta gặp hoàng thượng. Các ngươi những thứ nô tài to gan lớn mật này, lại dám giả truyền thánh chỉ, ta muốn gặp hoàng thượng. Ta muốn hoàng thượng giết các ngươi.”
Thái giám phảng phất như không nghe thấy lời của nàng ta, trực tiếp đem rượu rót vào trong miệng nàng ta. Trân Tiệp dư té trên mặt đất, ánh mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Thích Hoàng quý phi nghe nói Trân Tiệp dư bị hoàng đế ban rượu độc, hiện tại đã độc phát mà chết, trong lòng tràn đầy khϊế͙p͙ sợ. Trước kia nếu có chuyện tương tự phát sinh thì đơn giản chính là biếm lãnh cung. Mà lần này, trực tiếp ban thưởng rượu độc.
Tâm phúc bên cạnh Thích Hoàng quý phi cũng lạnh run: “Nương nương, không nghĩ tới Quận chúa thế nhưng. . . . . . Thế nhưng trực tiếp hạ sát thủ.” Trước đây nếu có chuyện như vậy xảy ra cũng là để cho Thích Hoàng quý phi tra trước, sau đó mới xử trí. Lần này lại trực tiếp do Tôn công công ra mặt, đại cung nữ bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa hiệp trợ. Thích Hoàng quý phi cũng chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí còn phải lo lắng lửa lan đến trên người mình.
Cũng may đầu óc Thích Hoàng quý phi cũng không phải loại rỉ sét, nàng biết tranh giành với ai cũng không thể tranh giành cùng với Ôn Uyển Quận chúa, nếu không thì quả thực là muốn chết. Cho nên vô cùng phối hợp. Nhưng khiến cho Thích Hoàng quý phi buồn bực chính là, Ôn Uyển Quận chúa lại trực tiếp đại khai sát giới. Có lẽ chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, bản thân nàng vẫn nên cẩn thận chút. Thích Hoàng quý phi muốn làm người đứng xem, cũng phải nhìn xem hoàng đế có để cho nàng ta làm người đứng xem không đã. Bởi vì hoàng đế tuyên nàng bái kiến.
Sau khi Thích Hoàng quý phi ra khỏi ngự thư phòng, chân có chút hư thoát. Cung nữ bên cạnh thấy nàng thần sắc ngưng trọng của nàng, gấp gáp hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Thích Hoàng quý phi lắc đầu: “Không có gì, trở về đi thôi!” Chuyện hoàng đế đã giao phó, mặc dù có chút khó giải quyết, nhưng nếu hoàng đế đã lên tiếng, nàng chỉ có thể làm theo.
Ôn Uyển biết Trân Tiệp dư đã chết, chân mày cũng không nhăn một chút: “Ba người khác, cậu hoàng đế nói thế nào?” Hạ Ảnh sau khi xác nhận Trân Tiệp dư đã chết mới trở về báo tin với Ôn Uyển.
Hạ Ảnh mặt không thay đổi nói: “Hoàng thượng nói, người sẽ xử trí thỏa đáng. Quận chúa, chuyện này người đừng nhúng tay.” Nếu Hoàng đế đã mở miệng nhất định sẽ cho Quận chúa một câu trả lời thích đáng. Cũng chỉ là mấy người đàn bà, lại là những nữ nhân có dã tâm, sẽ không có chuyện hoàng đế không nỡ. Rồi lại nói, hoàng đế đối với Minh Cẩn vẫn luôn sủng ái, lần này Minh Cẩn bị hành hạ như vậy, hoàng đế cũng đau lòng.
Ôn Uyển nghe được hoàng đế nói sẽ xử trí thỏa đáng, liền không truy cứu nữa. Hoàng đế đã bảo đảm, nếu nàng còn không biết phân tấc nhất định tự mình xử trí, chính là ném mặt mũi của hoàng đế xuống. Tin tưởng cậu hoàng đế sẽ cho nàng một đáp án thật thỏa đáng.
Trân Tiệp dư chết rồi, tất cả mọi người đều bất ngờ. Bởi vì mấy năm này hoàng đế đối với Trân Tiệp dư sủng ái có thừa, lại bởi vì …chuyện này, mà ban thưởng rượu độc. Có thể thấy được vị trí của Ôn Uyển Quận chúa trong lòng hoàng thượng.
Thái tử cùng Tam hoàng tử cũng bình thản, hai người đối với chuyện hoàng đế sủng ái Ôn Uyển không có phân tấc, kết quả này không có gì ngoài ý muốn.
Nhi tử xảy ra chuyện, người làm phụ thân cũng không phải không hề có cảm giác gì. Bạch Thế Niên vào sáng sớm ngày Minh Cẩn chịu khổ, lo lo lắng lắng nói với Diệp Tuần: “Cũng không biết có chuyện gì, mí mắt phải của ta cứ giật giật suốt? Ngươi nói xem, có khi nào Ôn Uyển và hài tử có chuyện gì không?”
Ngày thường Diệp Tuần luôn nói chuyện không kiêng nể, còn thích nói chút ít lời bừa bãi cợt nhả…, cũng là vì có hứng thú hoặc giả làm kẻ ác, nhưng sẽ không nói những lời nguyền rủa người khác…, cho nên vừa nghe lời này lập tức mắng Bạch Thế Niên: “Phi phi phi, vừa sáng sớm đã không có cấm kỵ nguyền rủa vợ con mình làm cái gì? Quận chúa cùng hài tử ở kinh thành có kẻ nào dám gây bất lợi với bọn họ chứ. Mọi sự đều tốt, ngươi thiệt là.” Lời này có thể tùy tiện nói sao, thật là, Diệp Tuần cũng không biết Bạch Thế Niên nghĩ thế nào nữa.
Bạch Thế Niên mặc dù không mê tín, nhưng người xưa kiêng kỵ cũng không phải không có đạo lý. Lập tức viết thư cho người gửi ra ngoài, muốn hỏi bình an. Nhưng mà thư tín qua lại cũng phải hai tháng. Chờ đến lúc biết tin tức, chuyện cũng đã qua rồi.
Trong lòng Bạch Thế Niên tràn đầy bất an: “Hi vọng thật sự là ta suy nghĩ nhiều.” Nếu vạn nhất thật có chuyện, chuyện ở ngoài ngàn dặm hắn muốn giúp cũng giúp không được. Nghĩ tới đây, Bạch Thếa Niên thật hận không thể mọc thêm cánh để chạy kinh thành hỏi thăm vợ con.
Đầu óc Diệp Tuần loạn chuyển một chút: “Tướng quân, ngươi biết không, trong kinh thành truyền đến một tin tức bát quái. Nói Đại công chúa ở trong phủ đệ nuôi một trai lơ. Bởi vì mang thai nên mới bị phát hiện ( đây chính là lời đồn đãi, truyền qua truyền lại cũng không biết truyền thành cái dạng gì nữa).”
Bạch Thế Niên vừa thấy miệng hắn không khép lại được, lập tức mặt trầm xuống nói: “Ngươi muốn nói cái gì?” Một bộ dạng nếu ngươi dám loạn ngôn về vợ ta ta liền gõ chết ngươi.
Thật ra thì Diệp Tuần cũng vì muốn Bạch Thế Niên buông lỏng, cái tin tức này cũng không có liên quan gì. Rồi hãy nói hắn ngày ngày thích nói giỡn, chỉ sợ ngay cả nói Ôn Uyển ghét bỏ Bạch Thế Niên không được hắn cũng có thể nói, nhưng lời nói liên quan đến danh tiết…, cũng không thể nói lung tung. Rồi hãy nói, mặc dù hắn chỉ thấy Ôn Uyển có hai lần, nhưng hắn cảm thấy Ôn Uyển Quận chúa sẽ không phải người như vậy. Thấy Bạch Thế sắc mặt âm trầm cười nói: “Quận chúa là hạng người gì ngươi còn không biết sao? Ta có thể nói gì chứ? Ta chỉ là nói trong kinh thành quả thật có một chuyện như vậy. Một mình ngươi suy nghĩ qúa nhiều rồi.”
Bạch Thế Niên lúc này mới thư sướng: “Lúc này mới giống nói tiếng con người đấy.” Lấy tính tình Ôn Uyển, mới không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, vợ hắn ngày ngày bận bịu đến choáng váng đầu óc, nơi nào có thời gian suy nghĩ những thứ ngổn ngang kia. Khụ, hiện tại bận bịu tới mức thời gian viết thư cho trượng phu là hắn cũng còn không có. Bạch Thế Niên rất uất ức nha!